trong đầu, trong lòng, toàn là hình ảnh của cô |
Lăng Tuyết cũng không có lái xe về Cung gia, mà là đi cục cảnh
sát, cô đã sớm quyết định, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của
mình, là cô tự tay giết chết Bạch Tấn Sinh, nhưng việc Bạch Tấn Sinh chết là trừng
phạt đúng tội, chết chưa hết tội, nhưng cô không phải là thẩm phán cũng không
phải là cảnh sát, không có có quyền quyết định sinh tử của người khác.
Cô quá xúc
động đã làm ra hành vi trái pháp luật, còn bởi vì chuyện này mà tạo thành hậu
quả nghiêm trọng, cô cảm giác mình phải gánh chịu lỗi lầm này, còn hình phạt
như thế nào, đó chính là chuyện của thẩm phán.
Hiện tại cô
đã sắp xếp toàn bộ những chuyện khác, bọn nhỏ cô nhi viện đều bình yên vô sự, bọn
Lăng Ngạo cũng được sắp xếp ổn thỏa, viện trưởng Quách cũng tỉnh lại, cô đã không
còn cái gì buồn phiền ở nhà...
Cô biết rõ,
nếu như chuyện này bị Thân Đồ Dạ biết, Thân Đồ Dạ tuyệt đối sẽ không cho phép cô
làm như thế, hắn làm ra nhiều hy sinh như vậy, còn tự mình đi gánh chịu hậu quả,
thà rằng hy sinh mọi thứ đều phải bảo vệ cô, chính là không muốn để cho cô ngồi
tù, nếu như hiện tại biết rõ cô đi tự thú, như vậy mọi thứ hắn cố gắng làm tất
cả đều uổng phí .
Cho nên cô
tách Cố Huy ra, một mình đi đến cục cảnh sát tự thú, đem tất cả mọi chuyện tiền
căn hậu quả đều nói cho cảnh sát.
Trước đó cô
cho rằng trình tự rất đơn giản, hiện tại đi đến một bước mới biết được rất phức
tạp, toàn bộ hơn hai giờ cũng không thể lấy khẩu cung hết, hơn nữa cảnh sát kia
coi trọng rất cao độ, còn mời đến cảnh sát hình sự để xử lý án tử này...
Lăng Tuyết ở
bót cảnh sát ngây người suốt cả một đêm, đến đêm khuya mới lấy khẩu cung xong,
cảnh sát cũng không có tạm giữ cô, mà để cho cô về nhà.
Lăng Tuyết
cảm thấy rất kinh ngạc, nhiều lần hỏi thăm: "Các người thật sự không cần tạm
giữ tôi sao? Tôi đã giết người ."
"Chuyện
này còn cần điều tra, cô đi về trước đi." thái độ của cảnh sát đối với cô vô
cùng cung kính.
Lăng Tuyết
có chút bất an, chẳng lẽ bọn họ cũng biết thân phận của cô, biết rõ cô có quan
hệ với Thân Đồ Dạ, căn bản là không dám động vào cô?
Nếu quả thật
là như vậy, bọn họ có phải sẽ báo với Thân Đồ Dạ hay không?
Vậy, chuyện
cô đến tự thú chẳng phải là đã bị tiết lộ ?
Mang tâm
tình phức tạp đi ra khỏi cục cảnh sát, nhìn thấy Cố Huy chờ bên cạnh xe và vài người
tùy tùng, Lăng Tuyết dừng lại bước chân, cô biết rõ, mình đoán đúng.
Lên xe, Cố
Huy cẩn thận nói: "Chủ nhân đã lên máy bay về Hải Thành, đại khái rạng
sáng bốn giờ rưỡi sẽ đến."
"Là cảnh
sát thông báo các người?" Lăng Tuyết nhịn không được hỏi, "Vì sao?"
"Chuyện
này nói đến rất phức tạp, tôi đang suy nghĩ nên giải thích với cô như thế nào."
Cố Huy suy nghĩ một chút, tránh nặng tìm nhẹ nói, " vụ án Bạch Tấn Sinh rất
phức tạp, cơ bản là hắn là chủ mưu hành hung, hãm hiếp người khác, làm quá nhiều
chuyện thương thiên hại lý, hắn chết như vậy, cảnh sát cũng rất vui vẻ thái
bình, hiện thời cô muốn đi tự thú, vụ án sẽ mở phiên tòa phúc thẩm, mọi thứ sẽ trở
nên được phức tạp..."
"Bọn họ
là hiềm khích, phiền toái cho nên mới tránh mở phiên tòa phúc thẩm?" Lăng
Tuyết nhíu mày, "Như vậy sao gọi là cảnh sát?"
"Không
phải là hiềm khích, phiền toái..." Cố Huy cũng không biết nên nói với cô như
thế nào, "Chuyện này có liên quan quá lớn , còn có ZZ vấn đề..."
"Anh nói
như thế tôi liền hiểu rõ ." Lăng Tuyết khổ sở cười một tiếng, "Là tôi
nghĩ quá đơn giản ..."
Thế giới này
có nhiều thứ rất cỡ nào phức tạp, cô làm thế nào cũng nhìn không thấu .
"Lăng
tiểu thư, chuyện này vốn là không liên quan đến ngài, ngài chỉ là một người bị
hại, hiện tại chủ nhân đã đem mọi thứ đều giải quyết, ngài không cần lại nghĩ
ngợi lung tung ..." Cố Huy thấm thía khuyên nhủ, "Hiện tại tất cả khốn
cảnh đều qua, ngài nên cùng chủ nhân cùng một chỗ, chuyện này thật không tốt
sao? Chuyện gì đã qua thì cho nó qua đi."
"Đúng
vậy..." Lăng Tuyết thở dài một hơi, "Đúng không..."
Cô tự hỏi từ
đáp, hoặc là chính mình cũng muốn làm cho mình nhìn thấu, xem nhẹ, đã thấy
ra...
Cố Huy cũng
không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể lựa chọn yên tĩnh, có lẽ, hiện tại
cô thật sự là cần một chút thời gian đi.
"Cái
kia..." Lái xe cẩn thận hỏi, "Bây giờ là đi..."
"Cung
gia." Lăng Tuyết đáp lại.
"Vâng"
Lái xe chạy về hướng Cung gia.
Cố Huy
trong lòng khiếp sợ cực kỳ, Lãnh Thanh Mặc chết, Tần Tuệ cũng chết , Cung Thiên
Long đã mất trước đó, Cung gia đã sớm không còn ai, cô trả lại đó làm gì? Nhớ lại
sao? Cái đó chỉ là tăng thêm thương cảm thôi...
Cố Huy thật
sự là nghĩ không ra, nhưng mà, Lăng Tuyết lại hết lần này tới lần khác muốn vạch
trần vết sẹo của mình, cứng rắn chuyển về Cung gia để ở.
Cố Huy bước
vào Cung gia lúc này, đã cảm thấy u ám , trong lòng thế nào thế nào cũng không
được tự nhiên, nhưng cũng đành phải vào bên trong, còn muốn thừa dịp đi sân bay
đón người thì có thể hít thở không khí, đáng tiếc Thân Đồ Dạ không cho hắn đi
đón, nói hắn nhìn một chút Lăng Tuyết, tự mình mang Lôi Quân, bọn họ trực tiếp qua
đây.
...
Cung gia
đích xác vắng lạnh, tùy tùng, người hầu cơ hồ đi hết, chỉ để lại hai nữ đầy tớ lớn
tuổi còn ở chỗ này, bởi vì các bà đều là người của Cung lão phu nhân năm đó một
tay bồi dưỡng được, cả đời chưa gả, trông coi ở Cung gia, hiện tại không thân không
thích, cho dù đi, ngược lại còn không biết nên đi nơi nào mới tốt.
Hai ngày
trước, Cung Hiếu Cường phái người tới báo tin, nói Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ ở Anh
quốc gặp chuyện ngoài ý muốn đã qua đời, hai bà lão người giúp việc khóc đến ruột
gan đứt từng khúc, trong nhà lại là âm trầm, hiện thời Lăng Tuyết trở về , hai
người đầu tiên là kích động khiếp sợ, lập tức lau nước mắt cảm khái ngàn vạn.
Lăng Tuyết
không muốn nghe các bà sầu não, chỉ dặn dò các bà dọn dẹp một phòng, bản thân
muốn vào ở, hai người vội vàng đi làm, mở tất cả ánh sáng, để căn nhà xa hoa này
trở nên được sáng sủa lên.
Một nữ đầy
tớ gọi là a Dung lau nước mắt nói: "Nhị tiểu thư, tôi đi nấu cơm cho ngài,
trước kia, ngài mỗi lần về nhà câu nói đầu tiên là kêu đã đói bụng, bây giờ
chăc cũng đói bụng phải không? Tôi đi làm riêng cho ngài món thịt bò mì sốt
tương, ngài trước kia rất thích ăn."
"Được,
cảm ơn." Lăng Tuyết giương cao khóe môi, cố nặn ra vẻ tươi cười, kỳ thật sớm
đã đỏ mắt, trong phòng này có quá nhiều mùi vị quen thuộc, quá nhiều hồi tưởng,
quá nhiều hơi thở thương cảm, cái này là cô tự làm khổ, nhưng mà nghĩ mình phải
dũng cảm đối mặt.
...
Người giúp
việc nấu riêng món thịt bò mì sốt tương, ngâm hồng trà, vẫn là hương vị quen
thuộc, căn phòng cũng giống như lúc đi, đều là màu vàng nhạt mà Cung Thiên Long
thích, mọi thứ bên trong vẫn giống như cũ, trong không khí đều quanh quẩn một
loại hơi thở quen thuộc...
Trong hoảng
hốt, dường như cô trở lại cái hôm bị tai nạn giao thông, đêm hôm đó lần đầu
tiên tới Cung gia, mọi thứ cũng có thể bắt đầu lần nữa...
Làm lại một
lần, như vậy, cô có thể tránh đi tất cả bi kịch .
Đáng tiếc,
đây chẳng qua là ảo giác mà thôi.
...
Thân Đồ Dạ ở
sân bay nhận điện thoại của Cố Huy, biết được Lăng Tuyết về Cung gia, tâm tình
bỗng chốc liền chìm xuống đấy.
Loại phương
thức cự tuyệt này thật ác độc, Lăng Tuyết
dùng loại phương thức này nói cho hắn biết, cô cũng không bỏ xuống được, không
có chuẩn bị tốt một lần nữa để tiếp nhận hắn, cô cần phải thời gian, cần không
gian.
Có lẽ, cái cô
thật sự đang cần là chỉ không không gian mà cả hắn nữa. . .
"Chủ
nhân, còn có một chuyện..."
Cố Huy cẩn
thận báo với Thân Đồ Dạ chuyện Lăng Tuyết đi tự thú, kỳ thật, quá trình rất đơn
giản, lại nói một hồi lâu, hắn hết lần này đến lần khác khuyên Lăng Tuyết, nói cô
rất thiện lương, đại khái là qua không được lương tâm mình, cho nên mới phải
làm ra quyết định như vậy, sau cùng còn cẩn thận khuyên bảo...
"Cho
cô ây một chút thời gian đi, thời gian sẽ hòa tan mọi thứ ."
Đầu bên kia
điện thoại, Thân Đồ Dạ trầm mặc rất lâu, sau đó, cuối cùng mở miệng: "Tôi biết
rồi..."
Dừng một
chút, hắn còn nói, "Các người đều lui ra đi, không nên quấy rầy cô ấy. Một
lần nữa sắp xếp vài bộ mặt lạ hoắc trong bóng tối bảo vệ là được rồi."
"Vâng"
Cố Huy đang có ý đó, "Tôi đã sắp xếp tốt, vậy hiện tại tôi đi qua gặp ngài."
"Uh."
...
Thân Đồ Dạ
để điện thoại di động xuống, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, tâm tình thật lâu
không thể bình tĩnh, hắn dẹp loạn tất cả tàn cuộc, nhưng không cách nào dẹp loạn
trong nội tâm tiếc nuối của Lăng Tuyết, nếu như có một loại nước có thể làm cho
cô quên mất mọi thứ, một lần nữa trở lại với sự ôm ấp của hắn, hắn nguyện ý
dùng mọi thứ đi đổi.
Đáng tiếc
thực tế lúc nào cũng tàn nhẫn còn không thú vị...
Hắn không
có năng lực chế tạo mộng ảo, cũng chỉ có thể để thời gian chưa vết thương cho
cô, chậm rãi san bằng trong nội tâm đau xót của cô.
Có lẽ Cố
Huy nói đúng, thời gian là liều thuốc duy nhất có thể trị chữa những thương đau,
cho dù hắn không tình nguyện, cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
...
Tạm thời nên
đi bệnh viện thăm Nhan Nhược Hi, cho dù không phải là bởi vì câu nói kia, Thân
Đồ Dạ cũng muốn thăm cô ta.
Hiện tại
trơ trọi một mình cô ta, đại khái đã mất đi ý nghĩa của cuộc sống.
Mặc dù biết
sớm đã buông tay để cô ta học được trưởng thành, không thể ỷ lại, nhưng lúc này,
Thân Đồ Dạ còn là muốn cho cô môt tia hy vọng sống sót.
Nghĩ đến
tình yêu có đôi khi cũng là không có có ý tứ gì hết, lúc trước Hoắc Vân Phong
yêu Nhan Nhược Hi yêu tận xương, nhưng bây giờ nói vứt bỏ liền vứt bỏ .
Hoắc gia
không hổ là hồ nước sâu, đã sớm biết rằng chuyện sẽ càng ngày càng phiền toái,
càng ngày càng phức tạp, tìm cái cớ trị liệu di dân nước ngoài, chậm rãi đem
tài sản dời đi, đợi đến lúc Hoắc Phi Vân phục hồi tinh thần lại, cũng cùng đi
theo, chỉ đem Nhan Nhược Hi đáng thương vứt bỏ ở bệnh viện, tự sinh tự diệt.
Từ trước đến
giờ cô ta được nâng trong lòng bàn tay, làm như thế nào có thể tiếp nhận cái thực
tế này...
Cho nên, nên
đều không muốn phối hợp trị liệu.
...
Màn đêm đã
buông xuống, mưa phùn rơi lất phất, lúc xuống xe đầu vai Thân Đồ Dạ bị dính vài
hạt mưa lất phất, có chút ít rùng mình, hắn nghĩ tới Lăng Tuyết, nghe nói lại mắc
mưa, không biết rõ có bị cảm không, vốn là sức khỏe còn kém, làm như thế nào
cũng không biết yêu quý chính mình.
"Chủ
nhân, thang máy đến." giọng nói của Lôi Quân cắt đứt suy nghĩ, Thân Đồ Dạ
phục hồi tinh thần lại, đi vào thang máy, vừa muốn biết Lăng Tuyết bây giờ đã
ngủ chưa, có muốn vụng trộm chạy tới Cung gia nhìn cô một cái hay không, ai, trong đầu, trong lòng, toàn là hình ảnh của cô.
Hắn nhịn
không được thở dài, khuyên chính mình nên vững vàng...
Thang máy lập
tức đến, đi đến bên ngoài phòng bệnh của Nhan Nhược Hi, cô ta lại không uống thuốc,
đang phát giận với nhân viên y tế, nhân viên y tế nhẫn nại dụ dỗ cô ta, cô ta
trực tiếp lấy nước chén đập tới, rất may không có làm bị thương người khác,
nhưng nhân viên y tế cũng đành phải bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Lúc mở cửa nhìn
thấy Thân Đồ Dạ, hai vị y tá kia có chút ít kinh ngạc, cuống quít muốn giải
thích, Thân Đồ Dạ ôn hòa ra dấu tay, ý bảo các cô rời đi, sau đó liền cất bước
đi vào.
"Tôi
đã đói không ăn, đều cút cho tôi..."
Nhan Nhược
Hi lại ném gối qua, Thân Đồ Dạ một phen bắt được, như bình thường nghiêm túc trách
mắng như vậy, "Lại dỡ cái tính đại tiểu thư à."
No comments:
Post a Comment