Kẻ Thủ Bên Gối - Chương 429

"Be Careful Which Man You Fall In Love With, Xavier Said, The Noble And The Vampire Are Two Very Different People."
“A ——” Thân Đồ Dạ kêu thảm thiết một tiếng, máu trong ngực phun ra.
Ngàn phòng vạn phòng, chung quy vẫn còn có một chiêu không có phòng bị đến.
“Chỉ cần chúng mày dám nổ súng, kíp nổ bom ở đây, đại gia ôm cùng chết.” Tổng chỉ huy đắc ý nói, “Thân Đồ Dạ, phụ nữ của mày hẳn là còn chưa có đi xa, có cô ta có mày, còn có nhiều người như vậy chôn cùng với tôi, cũng coi như là tôi lời.”
“Tên đê tiện……” Lãnh Thanh Mặc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi có đê tiện hơn cậu sao, tôi cứu cậu, cậu cư nhiên lấy oán trả ơn.” Tổng chỉ huy rống giận, “Nếu không phải tôi, một năm trước cậu đã chết rồi, còn có thể sống đến bây giờ?”
“Anh bất quá là muốn lợi dụng tôi thôi.” Lãnh Thanh Mặc lạnh lùng nói, “Tất cả mọi người đều vì ích lợi mà trao đổi, nói chuyện gì ân thù, không phải quá buồn cười sao?”
“Cậu……” Tổng chỉ huy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Cái tên phản đồ, hôm nay là ngày chết của mày.”
Nói, hắn nả súng vào Lãnh Thanh Mặc ……
“Phanh” một tiếng, chân phải của Lãnh Thanh Mặc bị trúng đạn, ngã quỵ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, máu tươi chảy ròng.
“Trợ thủ!” Thân Đồ Dạ giơ súng nhắm chuẩn Tổng chỉ huy.
“Như thế nào? Muốn cứu hắn?” Tổng chỉ huy giơ  kíp nổ lên, đắc ý cười dữ tợn, “mày nổ súng thử xem, cùng lắm thì đại gia ôm mày cùng chết.”
“Mày đừng quá đắc ý.”
Thân Đồ Dạ chau mày, hiện tại thật đúng là không thể lên mặt với tên này, hắn không giống như Lãnh Thanh Mặc, lúc trước Lãnh Thanh Mặc tâm tồn thiện niệm, cũng không có ở sân bay trang bị bom, ở mảnh đất hoang, uy lực của bom cũng chỉ là hữu hạn, nhưng mà tên Tổng chỉ huy toàn thân cột bom, mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng, bom này một khi nổ, chỉ sợ nơi này sẽ phải san thành bình địa.
“Tổng chỉ huy, tao khuyên mày vẫn nên buông kíp nổ đi, cùng chúng tôi về tổng bộ.” sát thủ Ám Dạ  cảnh cáo nói, “hiện tại mày trở về, Tôn Vương có lẽ còn có thể lưu tình để cho mày toàn thây……”
“Ha ha ha……” Tổng chỉ huy ngửa mặt lên trời cười to, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi rống giận, “Lão tử theo tên nhóc đó làm thủ hạ nhiều năm như vậy, quả thực là một loại vũ nhục, tên quái vật đó tám tuổi, còn không có lão tử giúp đỡ thì tên đó ỷ vào tứ đại thánh chủ mà duy trì thì diễu võ dương oai cái gì, tứ đại thánh chủ kia đã sớm không còn nữa, hắn dựa vào cái gì thống lĩnh Ám Dạ? Mấy năm nay nếu không phải lão tử chinh chiến sa trường, vì Ám Dạ đánh ra một mảnh thiên hạ, Ám Dạ có thể có huy hoàng hôm nay như vậy sao? Người đổ máu đổ mồ hôi người là tao, liều mạng người cũng là tao, đến cuối cùng người được vạn người triều bái lại là tên quá vật nhỏ kia. Tao không phục!!!”
“Mày cư nhiên dám vũ nhục Tôn Vương như vậy!” sát thủ Ám Dạ buồn bực quát lớn, “Tôn Vương ý chỉ là muốn mang mày trở về, nhưng mà nếu mày nói bất kính ngài ấy như vậy, mang thi thể trở về cũng là có thể, hôm nay mày đừng trách bọn tao không khách khí!!”
“Vô nghĩa.” Tổng chỉ huy căn bản không đem bọn họ để vào mắt, “kim bài sát thủ của Ám Dạ đều là tao huấn luyện ra, chúng mày là ngân bài sát thủ còn dám ở trước mặt tao kiêu ngạo? Tôn Dạ loại tiểu hài tử như nó căn bản không hiểu kỹ xảo thống lĩnh, nó muốn hàng phục tao, cư nhiên chỉ phái hai chiến đội ngân bài đến đây? Nó đầu óc hư rồi sao?”
“Hắn không phải đầu óc bị hư, hắn chỉ là xem thường mày mà thôi.” Thân Đồ Dạ lãnh ngạo nói, “Mày cho rằng mày có bao nhiêu năng lực? Mày cũng đáng để  cho một chiến đội  ngân bài giao đấu, những người khác là tới thu phục thủ hạ của mày.”
“Mày……” Tổng chỉ huy tức giận đến phát điên, “Thân Đồ Dạ, mày dám vũ nhục tao, tao giết mày.”
“Có bản lĩnh đấu một mình với tao.” Thân Đồ Dạ trực tiếp ném súng đi, “Tao thật sự muốn thưởng thức tổng chỉ huy của Ám Dạ trong truyền thuyết rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, nghe nói sát thủ kim bài của Ám Dạ đều là do mày đào tạo ra, mày chính là ông tổ của sát thủ, rất lợi hại, chắc sẽ không không dám không nghênh chiến chứ?”
Lúc Thân Đồ Dạ nói chuyện thì liếc mắt Lãnh Thanh Mặc một cái, Lãnh Thanh Mặc chú ý tới cách đó không xa có mấy người đang lặng lẽ ẩn núp đi lại đây, thì ra còn có một đội ở trong bóng tối nữa, chỉ cần dời đi lực chú ý của tổng chỉ huy lực, bọn họ có khả năng đánh lén thành công, bắt lấy Tổng chỉ huy.
Cho nên, Lãnh Thanh Mặc yêu cầu phải phối hợp Thân Đồ Dạ……
“Mày cho tao là ngốc tử sao?” Tổng chỉ huy buồn cười nói, “Vào thời điểm mấu chốt này một mình đấu với mày? Mày có bệnh sao? Tao nếu mà muốn giết mày, tùy thời đều có thể, căn bản không có lãng phí thời gian của tao ở chỗ này.”
Tạm thời không nói tổng chỉ huy đối phó với Thân Đồ Dạ, trong lòng không có mười phần nắm chắc, xem như có tin tưởng đánh bại Thân Đồ Dạ đi nữa, hắn cũng sẽ không ngốc mà mạo hiểm trong lúc này.
Hiện tại cái hắn yêu cầu là thuận lợi đi đăng ký và rời đi.
“Nói đến cùng là mày không dám.” Thân Đồ Dạ cố ý kích thích hắn, “Mày sợ ở trước mặt thuộc hạ bị mất mặt……”
“Mày câm miệng cho tao.” Tổng chỉ huy thẹn quá hóa giận.
“Mày nhìn tao thế nào?” Lãnh Thanh Mặc cố hết sức chống đứng lên, “không phải mày rất muốn giết tao sao? Hiện tại không giết, về sau chỉ sợ không có cơ hội. Vừa lúc cũng có thể ở  trước mặt bọn họ triển lãm một chút thân thủ của mày.”
“Lãnh Thanh Mặc, mày đi tìm chết đi!! Tao thành toàn cho mày!!!”
Tổng chỉ huy huy nắm tay hắn kéo qua, đối phó Lãnh Thanh Mặ chắn chắn rất có lòng tin, huống chi, Lãnh Thanh Mặc hiện tại một bên chân bị thương, đối phó hắn cũng chỉ cần ba phần lực nắm tay, ba phút là xong chuyện.
“Chúng mày mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ ràng, tao là như thế nào trừng trị tên phản đồ này quỳ ở dưới chân tao, tên nào phản bội tao, chỉ có một đường chết mà thôi!!!”
Tổng chỉ huy nhìn thuộc hạ của mình rống lên một tiếng, nắm tay của hắn hung hắn tập kích về phía Lãnh Thanh Mặc.
Nắm đấm của hắn vừ ra tới, sức mạnh đạt tới một trăm kg, một quyền có thể đánh chết một con trâu, nếu không phải Lãnh Thanh Mặc né được qua một chút, đã sớm đình chỉ hô hấp.
Lãnh Thanh Mặc giơ tay phòng bị, nhưng mà vẫn là bị Tổng chỉ huy đánh một quyền đánh ngã xuống đất, vô cùngchật vật, nhưng mà hắn cũng chưa chết tâm, cố sức chống đứng lên nghênh chiến……
“Tìm chết!!!”
Tổng chỉ huy tiếp tục tập kích.
Lãnh Thanh Mặc căn bản vô lực phản kích, đành phải không ngừng né tránh.
Lúc hai người đang chiến đấu hết sức, người của Ám Dạ và thuộc hạ của Tổng chỉ huy bộ cũng đang cầm kè với nhau, mà Thân Đồ Dạ vẫn luôn đang tìm kiếm cơ hội hỗ trợ, nhưng mà thuộc hạ của tổng chỉ huy đều đang nhìn chằm chằm hắn, hắn hiện tại ở chỗ sáng, căn bản không tiện động thủ.
Chỉ có thể dựa vào phân đội thứ bảy kia……
Lăng Tuyết tránh ở sau một cây cột nhìn thấy trận chiến, bởi vì rất nhiều người làm thành một vòng tròn, cô không thấy rõ lắm là ai đang đánh nhau, bất quá có có thể khẳng định là tên kia là Tổng chỉ huy, tên phản đồ, hắn vẫn luôn kiêu ngạo gầm rú, mà một người khác, chẳng lẽ là Thân Đồ Dạ?
Cô vô cùnglo lắng……
Người của phân đội nhỏ đã sớm thu được tin tức, hiểu biết cục diện hiện tại, cho nên chạy tới hỗ trợ, hiện tại bọn họ đã ở chậm rãi lẻn vào, chỉ có tiểu đội trưởng kia cùng một người khác ở lại bảo vệ Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết kiềm chế không được, muốn qua đi nhìn xem, nhưng mà tiểu đội trưởng lôi kéo không cho cô đi, lòng cô nóng như lửa đốt……
Vào lúc này, phía trước trận chiến truyền đến một tiếng hét thảm, ngay sau đó tổng chỉ huy kiêu ngạo cười to: “Đế Phong, mày là một tên vô dụng rác rưởi, dám can đảm khiêu khích tao? Có bản lĩnh thì đứng lên a!!!”
Nghe câu nói này, Lăng Tuyết sợ ngây người, Đế Phong, Lãnh Thanh Mặc????
Là anh ấy???
Anh ấy thật sự không chết?
Người Thân Đồ hôm nay tới sân bay cứu là anh ấy???
“Phanh!” Bỗng nhiên một tiếng súng vang, đánh gãy suy nghĩ của Lăng Tuyết, cô phục hồi tinh thần lại, biết đã xảy ra chuyện, không màng tất cả tiến lên, tiểu đội trưởng kéo cũng kéo không được.
Chiến trường đã nóng lên lên, Cố Huy nổ súng bắn đầu gối của tổng chỉ huy, Tổng chỉ huy ngã quỵ trên mặt đất, Lãnh Thanh Mặc đã trọng thương lập tức nhướng người qua ngăn chặn hắn, Thân Đồ Dạ nhân cơ hội qua đi cướp lấy kíp nổ, Tổng chỉ huy biết chính mình sắp không được nữa, nhanh hướng kíp nổ ấn xuống, Thân Đồ Dạ lập tức chế trụ cổ tay của hắn, không cho hắn ấn kíp nổ, nhưng mà Tổng chỉ huy vô cùng quật cường, gắt gao bắt lấy kíp nổ không chịu buông tay.
Ba người đang giằng co, hiện tại là giành giật từng giây từng khắc.
Người của Ám Dạ muốn tiến đến hỗ trợ, lại bị người của tổng chỉ huy chế trụ, hai bên đánh lên, nhưng mà người của Ám Dạ đánh đến bó tay bó chân, không dám tùy ý xuống tay, bởi vì bọn họ toàn thân đều có bom, hơn nữa thân mỗi người đều có một cái kíp nổ đơn độc, có thể nổ bất cứ lúc nào, nếu mà kíp nổ được ấn xuóng, người chung quanh cũng đều sẽ bị nổ chết.
May mắn còn có phân đội thứ bảy tới hỗ trợ, bọn họ đè lại một tên sát thủ gỡ bom xuống, nhưng mà thuộc hạ của tổng chỉ huy tất cả đều ăn ý ngăn trở người của Ám Dạ, không cho bọn họ tới gần tổng chỉ huy, cứ như vậy, không còn ai có thể trợ giúp Thân Đồ Dạ và Lãnh Thanh Mặc.
Cố Huy và Lôi Quân cũng muốn tới hỗ trợ trước, nhưng luôn có sát thủ ngăn bọn họ lại, bọn họ chỉ có thể đi theo người của Ám Dạ cùng nhau giải những người này.
Lúc này, Lăng Tuyết và tiểu đội trưởng và một người thủ hạ nữa chạy tới thì có tác dụng quyết định tác dụng, Lăng Tuyết nhanh chóng quyết định ra lệnh: “Mau đi hỗ trợ.”
“Vâng” Tiểu đội trưởng cùng một người của Ám Dạ khác tiến lên hỗ trợ.
Ở ngay lúc này, Tổng chỉ huy dùng ra, cậy mạnh ném Lãnh Thanh Mặc ra, Lãnh Thanh Mặc bị ném ra xa vài mét, đụng vào một cây cột, đau đến kêu thảm thiết.
“Thanh mặc!!!” Lăng Tuyết không màng tất cả tiến lên trợ giúp Lãnh Thanh Mặc, kích động đến nói năng lộn xộn, “Thật là anh, thật là anh, anh không có việc gì, thật tốt quá, thật tốt quá……”
Lãnh Thanh Mặc cúi đầu không dám đối mặt với cô, nhưng cô lại ôm chặt lấy mặt hắn, đây là một loại tình cảm mất đi mà tìm lại được.
Thân Đồ Dạ thấy được một màn này, trong lòng chợt lạnh.
Nhưng mà, hắn hiện tại không có thời gian bận tâm những thứ này, bởi vì chỉ có hắn một người khống chế được Tổng chỉ huy, gắt gao thủ sẵn cổ tay của hắn, không cho hắn ấn kíp nổ , hai người đang lúc giằng co không dứt.
Hai người của Ám Dạ kia tiến đến hỗ trợ, lại không thể nào xuống tay.
Ở ngay lúc này, tổng chỉ huy bỗng nhiên có một bàn tay tránh thoát sự khống chế của Thân Đồ Dạ, từ giày da rút ra một thanh chủy thủ (con dao nhỏ) hung đâm vào ngực Thân Đồ Dạ ——
“A ——” Thân Đồ Dạ kêu thảm thiết một tiếng, máu trong ngực phun ra.
“Chủ nhân ——” Cố Huy và Lôi Quân kích động hô to.
Lăng Tuyết nghe thấy tiếng hét như vậy, quay đầu nhìn lại, cả người đều sợ đến ngây người: “Thân Đồ Dạ ——”
Cô buông Lãnh Thanh Mặc ra, như phát điên tiến lên cứu Thân Đồ Dạ……
“Đi tìm chết đi!!!”
Tổng chỉ huy dùng sức ấn thanh chủy thủ xuống, Thân Đồ Dạ không có ngăn cản hắn, đôi tay vẫn như cũ gắt gao đè một cái tay khác của hắn, muốn đoạt được kíp nổ.
“Hỗn đản ——”
Lăng Tuyết bưng một cái thùng rác bằng thiết hung hăng ném lên đầu tên tổng chỉ huy, tổng chỉ huy căn bản không cảm thấy đau, không chút dao động nào……

No comments:

Post a Comment