Cõng Boss Đến Hạn Cuối - Chương 74 Da mặt dày không biết xấu hổ, không tiết tháo



Đối mặt với cô gái tràn đầy sát khí uy hiếp, boss Thương · da mặt dày · thần sắc không có một tia biến hóa, thật bình tĩnh trả lời:“A, thật đáng tiếc.”

“Uy!”

“Như vậy......”

“Đằng đằng!” Cô gái bị chọc ghẹo rốt cục cũng ý thức được có chút gì gì đó không thích hợp, cô đánh gãy lời nói của đối phương, nói ra nghi vấn trong lòng,“Tôi vì cái gì không nên đòi bồi thường từ anh?” cái này có ăn khớp hay không hoặc lược bớt điểm quỷ dị, cơ thể của cô hẳn là không có làm sai cái gì chứ?

Nghĩ như thế, Hạ Hoàng Tuyền hồ nghi nhìn về phía thanh niên, chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra biểu tình tiếc nuối, nháy mắt giận dữ:“Hỗn đản, anh cư nhiên lừa dối tôi?!” Một khi nghĩ thông suốt, thì giống như mọi thứ để rõ ràng, cái suy nghĩ “Thầm thì” thông thuận hiện ra,“Hơn nữa nói đến đến thì, người sai là anh mới đúng đó, cư nhiên trộm...... Trộm, khụ, cái gì, còn trả đũa, thực đáng xấu hổ, tôi khinh bỉ anh!”

“Trộm thân sao?” Da mặt quả thật dày đến kinh thiên động địa, trình độ của BOSS lộ ra một thoáng vẻ mặt có vẻ phức tạp, còn ở trong mắt cô gái quả thật là vô sỉ thật đáng giận, cái đáng giận nhất là, hắn lại còn nói,“Anh thật ra cảm thấy, mình thật quang minh chính đại, nhưng mà nếu em kiên trì như vậy cho rằng trong lời nói......”

Hai người ngồi đối diện, một người thình lình làm động tác cơ thể phi thường dễ dàng hấp dẫn đến lực chú ý của người còn lại, tỷ như giờ phút này, ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền không tự chủ được rơi xuống ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng của Thương Bích Lạc, lúc đầu cô thật sự nghi hoặc, khó hiểu, nói cho cùng, hắn có thân thủ làm cái gì? Rồi sau đó chỉ thấy ngón trỏ của hắn cư nhiên dừng ở đường cong của khuôn mặt với nhan sắc có chút nhạt nhẽo nhưng cũng rất là duyên dáng, nhẹ nhàng gõ gõ nói :“Em cũng có thể lấy thân đổi lại.”

Khi nói chuyện, hơi thở thoát ra, không biết là có cố ý thả chậm tiếng nói hay không, mỗi một chữ giống như hắn mở miệng thật gian nan, bồi hồi một lát mới chậm rãi nói ra, đại khái là câu này kéo dài thời gian cho có cơ hội nhích cơ thể đến gần, những lời này theo vào tai của cô gái thật sự là sự hưởng thụ, thế cho nên cô gái trong khoảng thời gian ngắn không hiểu cái ý tứ này, cô nhìn chăm chú vào từng động tác của thanh niên, đột nhiên cảm thấy nó thoạt nhìn như là......là “Tú sắc khả cơm”? (cái đẹp mài ra ăn được)

Ước chừng là chú ý tới cô gái đang giật mình, khóe miệng thanh niên nhếch lên, hơn nữa còn nói một câu phát rồ:“Anh sẽ không phản kháng .”

“......” Rốt cục ý thức được không đúng ở chỗ nào, theo bản năng Hạ Hoàng Tuyền cho một quyền vào đầu, cho thêm vài cái nữa, vừa rồi cô nhất thời bị xoay xoay trong tình hình ngốc tử nên đã thoát ra được, rồi sau đó cả người lâm vào “Kim cương cuồng hóa” Trạng thái,“Anh vô vô vô vô vô vô sỉ! Ti bỉ! Hạ lưu! Hỗn đản! Ngu ngốc! Ngo ngoe ngo ngoe hóa!!!” Tận lực bùm bùm cho thêm vài quyền đánh tơi bời luôn!

“Thủ hạ lưu người!”

Nhưng vào lúc này, trong phòng vang lên một tiếng quát to như vậy, đang mặc tạp dề thoạt nhìn hiền lành dị thường, Ngôn tiểu ca cơ hồ là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào hai người, cái này lại xảy ra ra cái tình trạng gì? Mặc kệ, trước hết cứu người quan trọng hơn! Vì thế hắn kêu to ra tiếng:“Bình tĩnh, em gái, chúng ta yếu, bình tĩnh! Vạn nhất giết chết, thi thể không còn nguyên vẹn, không thu thập được a.”

Hạ Hoàng Tuyền quay đầu lại quát:“Anh trực tiếp bị đánh luôn đó!”

“Cái kia như thế nào...... Di? Em gái mặt của em sao lại hồng như vậy?” Bởi vì cô gái xoay người, thanh niên kia nhìn rất rõ ràng mặt của cô.

“...... Anh nhìn sai rồi!”

“Nhưng mà......” Ngôn tiểu ca nheo nheo ánh mắt, không hoa mắt nha.

“Tôi · nói · anh · nhìn · sai · !”

Vô cùng sát khí!

Da đầu Ngôn Tất Hành run lên, biết điều nghe lời gật đầu:“Đúng, anh nhìn lầm rồi.”

“...... Hừ!” Vì thế Hạ Hoàng Tuyền bỏ đi ra ngoài.

Nhìn chăm chú vào cô gái đang nổi giận đùng đùng kia, kì thực có vài phần là bóng dáng như đang chạy trối chết vậy, Ngôn Tất Hành sờ sờ cằm, đi lên trước, nhìn chăm chú vào cái vị đang chịu khổ bị “Lăng | nhục” rồi sau đó bị vứt trên mặt đất kia, vừa thấy như vậy, nháy mắt hắn quýnh lên, cư nhiên trợn hai tròng mắt lên, nhìn chăm chú vào phương hướng cô gái đang rời đi, còn cái tên bị đánh thành như vậy, thì thoạt nhìn tâm tình còn rất tốt, hắn không khỏi khinh sách hô ra tiếng:“Bị tẫng cảm giác như thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.”

“......” ĐM, thế giới gì vậy, người bình thường như hắn thiệt tình hiểu không nổi nha! Nhưng mà...... Hắn nghi hoặc hỏi,“Cậu rốt cuộc đã làm gì a?” Ánh mắt chuyển tới một cái lỗ to trên bàn, khóe miệng Ngôn Tất Hành nháy mắt trơn trừng,“Các cậu, rốt cuộc đang chơi trò gì nguy hiểm vậy?”

Đối với nghi vấn của hắn, Thương Bích Lạc thế nhưng lại cười nhẹ, nguy hiểm tuy rằng có nguy hiểm một chút, quả thực không giống như là phương thức kết giao của nam nữ bình thường ngược lại nó như là một loại thuần thú, đáng tiếc trận thứ nhất hắn bất chiến mà khuất phục, còn ở hiệp thứ hai, tự mình lao lực, thiên tân vạn khổ, nhưng mà rốt cục thành công đụng đến lông của mãnh thú rồi.

-- tuy rằng...... Tê......

Hắn vươn tay, sử dụng dị năng chữa lành vết thương trên miệng.

-- đau thật là đau quá đi.

Ngày hôm sau, lúc chạng vạng, Tô Giác rốt cục cũng tỉnh.

Trước hết, biết người đến là Hạ Hoàng Tuyền, bởi vì cả ngày cô đều ngồi ở bên giường, ngay cả cơm cũng do Tô Nhất đưa tới, người này giống như phi thường thưởng thức tay nghề nấu nướng của Ngôn Tất Hành, rõ ràng không cần ăn cùng, nhưng mà sức ăn so với ai khác đều nhiều hơn.

Tuy rằng biết như vậy, thì phải co đầu rút cổ giấu giếm “Giấu đầu lòi đuôi” hương vị, nhưng cô thật sự cần một chút thời gian để tự hỏi rồi cẩn thận lo lắng cả ngày, kết quả làm cho cô có chút không nói nên lời gì -- cô giống như có khả năng hoặc là ước chừng hẳn là......

Tuy rằng không có yêu đương qua, nhưng mặc kệ là nam hay nữ, đối với loại chuyện tình này đều là vô sự tự thông, thích hay không thích, tự mình sẽ rõ ràng, huống chi Hạ Hoàng Tuyền vẫn một người hoàn toàn xứng đáng đứng trong hàng ngũ của trực giác phái.

Cho nên nói, tên kia rốt cuộc có cái gì tốt?

Trừ bỏ cái mặt hoa hoa ra thì hoàn toàn tìm không thấy chỗ nào tốt nữa!

Từ trước thì là một người có nhân phẩm tâm ngoan thủ lạt (âm hiểm, xảo trá), hiện tại tuy rằng không có cơ hội để sử dụng tâm ngoan thủ lạt nhưng mà có da mặt dày siêu cấp, vô tiết, vô tháo, vô hạn, nhưng vừa thấy cũng rất không đáng tin!

Hơn nữa, so ra trong ba bọn họ thì khác biệt cũng thật sự quá lớn.

Nói ngắn lại...... cô không tìm thấy điểm gì mà cô thích trên người tên hỗn đãn - Thương Bích Lạc này a!

Nhưng mà, tình cảm nếu nghe theo lý trí thì giống như có cái gì đó kỳ kỳ quái quái.

Phiền não phiền não phiền não phiền não phiền não phiền não!

Siêu cấp phiền não!

Nếu hắn có hơi chút bình thường một chút, bình thường một chút, như vậy có lẽ cô sẽ không rối rắm như vậy.

Không, hoặc là nói, cô sẽ đang mắc kẹt trong cái mớ bong bong siêu cấp rối rắm này.

Mà còn có bọn họ, căn bản sở thích, và các thứ khác đều bất đồng a!

Cô nhớ rõ chính mình từng nghe nói qua một câu, đại khái nội dung là như thế này --“Ghét của nào trời trao của đó? Không học cùng lớp? Không cùng ngành học? Không cùng trường? Không cùng thành phố? Không cùng một quốc gia? Mọi người đều trêu chọc tôi! Tôi thích người khác theo tôi, căn bản là không cùng mọi thứ đến sở thích!”

Lúc ấy Hạ Hoàng Tuyền còn cảm thấy rất tốt mà cười cười, thì bạn học bên cạnh lại nói “Ngược thảm ”, hiện tại, cô cảm thấy lời nói lúc đó tự mình có thể hơi hiểu một chút, chỉ có một chút thôi!

Tuy rằng bởi vì “Hệ thống” nên cùng lúc rơi vào thế giới này, nhưng chờ mọi thứ chấm dứt, bọn họ sớm hay muộn sẽ phải tách ra không phải sao? Khi đó lại hẳn là nên làm sao bây giờ?

Cảm giác này làm cô vô cùng phiền não, giống như có linh cảm tương thông truyền đến cho thanh niên đang năm yên tĩnh trên giường kia, vì thế, lông mi của hắn run rẩy, thức tỉnh.

Mới vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy cô gái đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cả người vô lực ghé vào bên giường của hắn, hai mắt có chút vô thần, biểu tình trên mặt cũng không có biến ảo gì, sắc mặt ưu sầu chiếm đa số, giống như đang bị cái gì khó khăn quấy nhiễu.

Vì Tô Giác mình sao, hiện tại tình cảnh quả thực giống như là trở về trước đây, có một lần hắn bị bệnh, cô cũng giống như như bây giờ, canh giữ ở bên giường, vừa thấy hắn tỉnh lại liền nhào đến ôm lấy cổ hắn, góc gọi to:“A Giác A Giác anh không được chết?”

Hiện tại, hẳn là sẽ không làm giống như vậy nữa?

Rốt cuộc là...... trưởng thành a......

Trong trí nhớ cô gái nho nhỏ kia không biết khi nào đã biến thành cô gái như bây giờ, tràn ngập sức sống thanh xuân, dù sao, đã ba năm không gặp.

Tuy rằng khi gặp lại lần đầu tiên, liếc mắt liền nhận ra cô, nhưng chia lìa ba năm đã đến giờ là không thể bỏ qua, hắn có thể cảm giác được, bọn hắn hiện tại thản nhiên có ngăn cách.

Nói đến thì đây đều là lỗi của hắn.

Nói hắn là thanh niên, nhưng chẳng qua càng như là “Thiếu niên”, trong mắt Tô Giác hiện lên một tia ảm đạm, lập tức vươn đầu, xoa xoa đầu cô gái, rồi sau đó đối diện với ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.

“A Giác anh tỉnh?”

Biểu hiện như vậy của cô và biểu hiện của cô nhóc trước đó khóc hô ôm lấy hắn của cô rất giống nhau, nhưng lại bị chia lìa .

“Anh làm sao vậy?” Hạ Hoàng Tuyền thật cẩn thận, nhìn chăm chú vào Tô Giác, đại khái là bị hôn mê đã lâu nên chưa tỉnh hẳn, da hắn thoạt nhìn càng thêm tái nhợt, mấy sợi tóc hơi hơi cong cong, thoạt nhìn có chút vô tình, nếu nói hắn trước đó rất tinh thuần, giống như sơn dương được tế hiến cho Thượng Đế, như vậy, giờ phút này này là con dê đáng thương giống như không cẩn thận bị đang bị chảy máu...... Phi! so sánh cái gì vậy!

Tóm lại, tinh thần hắn thoạt nhìn cũng không rất tốt, tâm tình giống như cũng...... Rất tệ?

“Không, không có gì.” Tô Giác méo mó đầu nở nụ cười, nụ cười này không hề phòng bị làm cho hắn thoạt nhìn càng giống thiếu niên ,“Chỉ là trước đó sử dụng lực quá lớn nên để lại di chứng mà thôi.”

“...... Nga.” Hạ Hoàng Tuyền cái hiểu cái không gật đầu, xác nhận, tình huống của Tô Giác và của hai người kia mà cô biết thì bất đồng, cũng không có cái tình huống cụ thể gì có thể tham khảo, cái đáng tin cậy nhất có lẽ là chính bản thân hắn không chừng.

“Nha, rốt cục cũng tỉnh a.”

Ánh mắt của thanh niên và cô gái đồng thời chuyển hướng ra cửa, Tô Nhất không biết từ khi nào đang đứng tựa vào cửa, vươn tay, cười tủm tỉm đi về phía bọn họ nói:“Ngại quá, tôi là không phải quấy rầy đến các người chứ?”

Giọng nói giống nhau như đúc, khuôn mặt giống nhau như đúc, cơ thể giống nhau như đúc, giờ phút này lại bày ra khí chất, tính cách hoàn toàn bất đồng, Hạ Hoàng Tuyền nhìn trái, nhìn phải, cảm thấy có chút thần kỳ, có cái gì đó rất vi diệu.

“Hoàng Tuyền, anh muốn một mình nói chuyện với hắn.”

“Tiểu Hoàng Tuyền, tôi có thể cùng bản thể, một mình nói chuyện sao?”

Không hẹn mà cùng mở miệng, trăm miệng một lời.

Hai ánh mắt cùng giao nhau trong khoản không, giống như không tiếng động trao đổi, đấu mắt vậy.

Hạ Hoàng Tuyền sâu sắc phát giác mình giống như không thích hợp ở lại, vì thế gật gật đầu:“Uh, Được.”

Theo bảng không chính thức ghi lại, Tô Giác có lẽ là một người ở thành phố W tỉnh lại sớm nhất, cho dù không phải, ít nhất cũng là trong nhóm người sớm nhất. Sau hắn liên tiếp là ba người đàn ông khác, cơ bản là thị dân bị hôn mê rồi tỉnh dậy, có người không có gì biến hóa, có người lại bắt đầu trở nên không giống người thường.

Đúng vậy, này đó nữ thần may mắn đã sủng ái để có được đủ lực lượng để đối kháng và lập lại trật tự, địa vị của quân đội là tuyệt đối thống trị theo lúc đó mà bắt đầu, bị lay động quá sâu, vì thế, thành phố W lại nghênh đón một đại lễ rửa tội.

[ lại giải quyết nguy cơ của thành phố W.]

Rơi vào tình trạng như vậy, Hạ Hoàng Tuyền như thế nào sẽ được buông tha?

No comments:

Post a Comment