Đừng nên gặp lại - Chương 1: Trùng phùng


Một đêm mưa gió, không khí tràn đầy mùi bùn đất ẩm thấp.

Kỷ Tùy Châu dừng xe ở bãi đất trống bên ngoài con hẻm, xuống xe đi vào trong. Mưa gột

rửa phố phường sạch sẽ, mái hiên kiểu cổ vẫn còn chậm rãi nhiễu nước, thi thoảng có người cưỡi

xe đạp từ trong hẻm chạy qua rất nhanh.

Hết thảy đều mang phong vị cổ xưa yên tĩnh.

Anh đi đến nhà số 103 thì dừng lại, đẩy cửa bước vào. Bên trong là đại sảnh theo lối kiến

trúc mô phỏng đời Minh-Thanh, một cô gái trẻ tuổi mặc bộ áo dài vạt chéo cột một bên đi tới, vừa

định lên tiếng, một người đàn ông trong góc phòng đã giơ tay về phía Kỷ Tùy Châu.

- Lão Kỷ, đang đợi anh đó.

Kỷ Tùy Châu đi qua, bên trong có ngồi một nam một nữ gật đầu chào hỏi, mày anh nhíu

lại.

Người phụ nữ duy nhất trong ba người che miệng cười nhỏ:

- Thật là, chẳng phải chỉ bấm huyệt à, còn muốn làm ở một nơi thế này. Lão Kỷ anh đừng

để ý nha, Bùi Nam nhà tôi dạo này khoái bảo vệ sức khỏe lắm.

Bùi Nam cũng cười:

- Anh vì muốn tốt cho lão Kỷ mà. Cuồng công việc cũng phải thư giãn. Anh đừng trông

thế này, tay nghề rất giỏi đấy. Hôm nay thầy Doãn cũng ở đây, anh em ta cứ hưởng thụ một lúc,

tặng ông ta cho anh đó.

- Không có nữ à?- Vợ Bùi Nam, Bạch Lục, ở bên cạnh nói chen vào.

- Có chứ, nghe nói có một cô gái tay nghề đặc biệt giỏi…

- Này, xem ra người nào đó tràn đầy kinh nghiệm nhỉ.

- Nghe nói, chỉ là nghe nói.

Vợ chồng Bùi Nam đi trước, Kỷ Tùy Châu đi theo sau vẫn luôn giữ im lặng. Bùi Nam như

đọc được kiêng kị trong lòng anh, quay đầu bổ sung thêm một câu:

- Thầy Doãn là một người già, già rồi, không phải kẻ thù của anh đâu.

Bạch Lục cấu tay anh ta:

- Cái gì nên nói thì nói.

Ba người được bố trí ở ba phòng khác nhau, Kỷ Tùy Châu gặp được thầy Doãn trong

truyền thuyết, đúng là có chút phong thái khác người, tay nghề quả thực rất tốt. Sau một tiếng

đồng hồ anh ra khỏi phòng, toàn thân như được đổi xương thay cốt.

Bùi Nam sùng bái chỗ này như vậy, xem ra cũng có lý.

Hai người đàn ông kết thúc sớm hơn, đi ra bên ngoài nói chuyện.

Bùi Nam nói:

- Đợi Bạch Lục một chút, phụ nữ các cô nhiều vấn đề lắm. Nào là tinh dầu nào là hương

liệu, hận không thể làm đẹp dung nhan hơn thôi.

Kỷ Tùy Châu vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, Bùi Nam có hơi không vui:

- Người anh em à, cười một cái được không. Mời anh đi xem đồ tốt, tốt xấu gì cũng có

chút biểu hiện đi chứ. Cao to đẹp trai có ích gì, trong công ty mấy cô gái trẻ không biết sống chết,

ngày ngày ảo tưởng làm chị Kỷ. Anh như vậy, ở cùng anh nửa ngày thôi đã buồn chết rồi. Tôi nói

lúc trước Doãn Ước sao có thể…

Lời nói ra có chút hối hận, Bùi Nam rất sợ mạng hèn này khó giữ được, nên giả vờ đến

trước phòng của vợ, vừa định gõ cửa thúc giục, cửa đã được đẩy ra từ bên trong.

Bạch Lục liếc anh ta:

- Gấp gáp cái gì, mới đợi thêm có mười phút mà mất kiên nhẫn rồi.

- Nhớ em, nhớ em thôi mà.

Hai vợ chồng dính nhau như sam bước đi, lại ném người đàn ông độc thân Kỷ Tùy Châu ở

sau lưng.

Kỷ Tùy Châu cũng không quan tâm, cố tình đợi họ đi được một đoạn mới chuẩn bị bước

đi. Vừa định nhấc chân, ngước đầu nhìn cửa phòng mở một nửa kia, một cô gái trẻ tuổi đang ngồi

dưới giường mát- xa, đang sắp xếp lại đồ đạc.

Cô mặc bộ áo dài buộc dây một bên giống như tất cả nhân viên làm việc ở đây, nơi cổ áo

có thêm hoa thêu màu xanh. Tóc dài búi sau đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, sạch sẽ.

Vẻ mặt cô thản nhiên, mang theo một chút ý cười như có như không. Tay cầm thứ gì đó để

vào vị trí cũ, cô chậm rãi đứng lên.

Khi Kỷ Tùy Châu nhìn thấy, cô đang thuận tay lấy thứ gì đó dựng bên ghế. Đó là một

chiếc gậy chống dài và nhỏ.

Tựa như bị thứ gì tàn nhẫn đánh đập, trong đầu Kỷ Tùy Châu vang lên một tiếng.

Cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đi về phía anh. Kỷ Tùy Châu không nhúc nhích, cứ vậy

đứng yên ở đó, cho đến khi chiếc gậy của đối phương gõ nhẹ vào chân anh.

Doãn Ước giật mình, ban đầu cô tưởng mình đánh vào tường, thử vài cái mới cảm thấy

không giống.

Vì thế, cô dịch sang bên cạnh đi tiếp, kết quả đối phương cũng dịch sang hướng đó. Cô lại

chuyển sang bên này, người nọ có ý đối địch với cô, lại đi sang bên này.

Doãn Ước tính tình rất tốt, cuối cùng có chút nổi giận. Cô nghe thấy mùi thuốc lá nhàn

nhạt trên người đối phương, vì thế cô nói:

- Xin lỗi anh, có thể đừng đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ được không? Nhà vệ sinh nam ở

cuối hàng lang bên kia.

Vẫn là giọng nói lúc xưa, còn thêm chút mùi vị thiếu nữ.

Xa cách nhiều năm như vậy, số lần Kỷ Tùy Châu nhớ Doãn Ước có thể đếm được trên đầu

ngón tay. Luôn cảm thấy mọi chuyện rõ ràng thoáng qua trước mắt mới như ngày hôm qua, kết

quả hôm nay vừa nhìn thấy cô, anh mới chợt nhận ra.

Họ đã xa cách năm năm rồi.

Cô gần như không thay đổi gì cả, ngoại trừ… mắt cô.

Kỷ Tùy Châu bất giác đưa tay lên, quơ quơ trước mặt cô. Quả nhiên một chút phản ứng

cũng không có. Đôi mắt của cô vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là nó trống rỗng vô hồn không có tiêu

điểm.

Doãn Ước cảm giác được động tác của anh, tốt bụng nhắc nhở:

- Ngại quá anh gì ơi, tôi không nhìn thấy. Anh có thể nhường đường cho tôi không?

Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng di chuyển. Doãn Ước thở phào, mau chóng đi vào nhà vệ

sinh nữ.

Tuy rằng đây là địa bàn của cô, nhưng là một người mù, tận trong xương tủy cô không có

cảm giác an toàn bằng người khác.

Cô mở nước rửa tay, lúc tắt nước lại nghe thấy bên ngoài có tiếng điện thoại reo. Người

đàn ông kia nhận máy, giọng nói trầm lắng mà nhẹ nhàng xuyên qua cánh cửa giả cổ truyền vào.

Sống lưng Doãn Ước cứng đờ.

Cô bản năng đi nhanh mấy bước, một tay đẩy cửa ra. Người nọ hình như đã đi xa, trong

không khí chỉ có tiếng nói của anh chậm rãi truyền đến.

- Là tôi.

Giọng nói quen thuộc như dao cứa, chui vào trong lòng Doãn Ước.

***

Giữa trưa hôm sau, Kỷ Tùy Châu và Bùi Nam cùng nhau dùng cơm trong văn phòng,

thuận tiện nghe Bùi Nam báo cáo công việc.

- Quy hoạch làm rạp chiếu phim bên thành phố S về cơ bản đã hoàn thành, ngoại trừ một

nhà có hơi khó khăn, còn lại thì đã bàn bạc xong. Nhà đó chào giá rất cao, tôi để lão Củng đi nói

chuyện, chắc là không thành vấn đề. Mặt khác, bên Liên Chúng muốn hợp tác với chúng ta, chỉ là

con người Giang Thái lòng dạ rất đen tối, tôi không muốn giao tiếp với hắn...

Nói đến một nửa, Bùi Nam ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm Kỷ Tùy Châu.

Rất hiếm thấy anh thất thần khi làm việc.

Kỷ Tùy Châu nhíu mày, đóng tập văn kiện trong tay lại, ném lên bàn.

Anh quay đầu nhìn Bùi Nam:

- Hôm qua tôi nhìn thấy Doãn Ước.

Bùi Nam đờ đẫn:

- Trùng hợp vậy, ở đâu?

- Chỗ xoa bóp bấm huyệt.

Bùi Nam không nói lời nào, thầm mắng mình nhiều chuyện. Đang êm thấm tự nhiên dẫn

Kỷ Tùy Châu đến chỗ đó làm gì.

Kỷ Tùy Châu lại nói:

- Mắt cô ấy sao lại bị vậy.

- Có thể thế nào, mù à.

Tầm mắt Kỷ Tùy Châu dừng ở ly cà phê bên cạnh, đưa tay muốn lấy, cuối cùng lại thu trở

về.

- Anh cũng đừng hổ thẹn làm gì, đều là đáng đời. Nhà họ Doãn không có ai tốt cả, cô ta bị

mù là hời cho cô ta quá rồi. Ngẫm lại em trai cô ta làm ra cái chuyện vô liêm sỉ thế này, nên để cả

nhà họ chịu khổ một chút.

- Nếu vậy, tại sao không nói cho tôi biết.

Bùi Nam rụt cổ, cuối cùng thấy hơi chột dạ:

- Đừng quan tâm làm gì. Lúc đó anh cũng nằm viện mà. Anh xem, hại Tiểu Ý còn hại luôn

anh, thật đúng là sao chổi đầu thai.

Kỷ Tùy Châu nhếch môi, lát sau đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng

người đông nghịt bên dưới. Sau lưng, Bùi Nam còn đang lải nhải, chẳng qua nói họ chối bỏ trách

nhiệm, nói người nhà họ Doãn bị trừng phạt thích đáng.

Có hơi ồn ào.

Kỷ Tùy Châu lên tiếng cắt ngang lời anh ta:

- Đừng quá độ lượng.

- Độ lượng chỗ nào.

Một lát sau giọng Bùi Nam lại mềm xuống:

- Quên đi, nếu không độ lượng thì anh cũng làm thôi, mối duyên này tám năm trước đã kết,

hiện tại muốn giải cũng không thể giải, để mặc nó đi.

Kỷ Tùy Châu không nói nữa, lấy điện thoại ra gọi điện. Bùi Nam vừa thấy liền lắc đầu,

nhịn không được liếc một cái.

Đúng là cho bệnh lại cho thuốc. Bùi Nam đột nhiên có hơi đồng cảm với Doãn Ước.

Từ đó về sau, Bùi Nam không dám đến chỗ xoa bóp bấm huyệt đó nữa. Anh ta không đi,

còn Kỷ Tùy Châu cách mấy ngày lại đến đó một lần.

Lúc đi lại gặp được Giang Thái của Liên Chúng. Đó là một người có quyền có thể điển

hình, cờ bạc ăn chơi tinh thông mọi thứ. Hắn đến một nơi thế này, nằm ngoài dự kiến của Kỷ Tùy

Châu.

Giang Thái ở nơi này chạm mặt Kỷ Tùy Châu cũng rất bất ngờ, nhưng vẫn chủ động tiến

lên chào hỏi. Hết cách rồi, muốn làm ăn mà, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Kỷ Tùy Châu.

Hai người chào hỏi mấy câu, Giang Thái mắt thấy cô gái mình mới nhìn trúng trong lòng

vẫn tơ tưởng bị người khác gọi đi, hắn nhanh chóng gọi cô lại.

Doãn Ước than thầm trong lòng, lần nữa bày ra bộ mặt tươi cười.

- Xin lỗi Giang tổng, bình thường tôi chỉ phục vụ khách nữ.

Chỗ này là nơi chính quy nề nếp, làm ăn sạch sẽ, chuyện ‘nam trộm cắp, nữ bán dâm’

tuyệt đối không đụng đến. Giang Thái này, nghe giọng nói biết ngay là hạng bốc mùi hư hỏng rồi.

Giang Thái vờ trịnh trọng:

- Cô Doãn, cô là bác sĩ vật lý trị liệu, là bác sĩ là thầy thuốc. Bác sĩ thì không phân biệt

nam nữ.

Kỷ Tùy Châu thật muốn vỗ tay cho Giang Thái, vì tán gái, mấy lời nói nhảm cũng dám

mang ra ngoài nói. Đỉnh đầu bị nguyên cái mũ chụp xuống, để xem Doãn Ước nói thế nào.

Doãn Ước thật là có chút không muốn tiếp lời.

- Giang tổng, ông tôi hôm nay có ở đây, hay là...

- Thầy Doãn phải phục vụ chủ tịch Kỷ rồi, tôi không thể tranh với anh ấy được. Những

người còn lại chỉ có tay nghề của cô là giỏi nhất. Cô Doãn đừng ra sức từ chối nữa, trừ phi cô

khinh thường Giang Thái tôi.

- Không dám, quan trọng là đàn ông vạm vỡ, tay tôi sức yếu, sợ khách hàng không hài

lòng.

Cũng lại là một lời nói nhảm trịnh trọng.

- Không sao đâu, tôi thích sự mềm nhẹ của cô, vậy mới tuyệt.

Trên mặt Doãn Ước không giận không vui, ngay cả mày cũng không nhíu. Tên lưu manh

này cô đắc tội không nổi.

Kỷ Tùy Châu đứng một bên xem hai người họ so chiêu, từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Anh đang cân nhắc xem có nên giải vây cho Doãn Ước hay không. Kết quả không đợi anh cân

nhắc xong, đối phương đột nhiên gật đầu đồng ý.

- Được rồi, Giang tổng, mời đi bên này.

Hai người một trước một sau rời đi, bóng lưng Doãn Ước được Giang Thái làm nền nổi bật

lên vẻ nhỏ nhắn và đơn bạc.

Sau khi rẽ sang một chỗ vắng người, Doãn Ước đột nhiên hỏi Giang Thái:

- Anh vừa mới nhắc tới chủ tịch Kỷ, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thịnh Thế,

Kỷ Tùy Châu đúng không?

Giang Thái có hơi bất ngờ:

- Hai người quen biết nhau?

- Chủ tịch Kỷ có đến mấy lần.

Giang Thái nhìn biểu hiện mập mờ của cô, cảm thấy mình đã đọc ra được gì đó.

- Chủ tịch Kỷ rất khó hầu hạ à.

- Cũng đúng, anh ta thích gọi điện thoại, bộn bề công việc, chúng tôi không nói với nhau

quá ba câu.

Giang Thái thoạt cắn câu.

- Gọi điện nói gì? Lão Kỷ này đi làm vật lý trị liệu còn không quên công việc, đúng là liều

mạng.

- Cũng không hẳn, hình như gọi điện cho phụ nữ nhiều hơn.

- Hả? Nói nghe thử xem, Kỷ Tùy Châu kết giao bạn gái, tin tức lớn nha. Gọi điện cho cô

nào vậy?

- Hình như là một vị tiểu thư họ Hạ, nói muốn dùng cơm cùng nhau. Ngày 15, đúng rồi,

hôm nay là 15, lần đó nghe nói chuyện trong điện thoại, hình như hôm nay cô Hạ về nước.

Giang Thái có hơi nhấp nhổm. Hạ Tịch của tập đoàn Nhất Phẩm, cháu gái cưng của ông

Hạ, là đối tượng kết hôn hiện giờ hắn phải tranh thủ. Tên cáo già Kỷ Tùy Châu từ khi nào đã cám

dỗ cướp đi cô ấy.

Doãn Ước trước mắt thanh tú có thừa nhưng chưa đủ xinh đẹp, hiển nhiên nhìn không đủ.

Hắn dừng bước.

Doãn Ước cảm giác khác thường, dừng lại hỏi:

- Giang tổng, lát nữa anh muốn dùng chút tinh dầu không?

- Cô Doãn, chỗ các cô có cửa sau không?

Lòng đang loạn, ngay cả xưng hô cũng đổi.

- Có, anh định đi à?

- Đột nhiên có chút việc, làm phiền cô dẫn tôi ra cửa sau.

Doãn Ước mỉm cười, đúng lúc có một phục vụ nam đi ngang qua, Doãn Ước gọi anh ta lại:

- Đưa Giang tổng ra cửa sau, đừng đi cửa chính.

Đối phương gật đầu, tư thế cúi người chìa tay:

- Xin mời anh đi bên này.

Giang Thái đi được vài bước, đột nhiên lại vòng trở về, lấy ra tờ một trăm tệ nhét vào

trong tay Doãn Ước, cười xấu xa:

- Cám ơn cô Doãn.

Doãn Ước nắm tiền trong tay, lễ phép đáp:

- Nên mà, Giang tổng.

No comments:

Post a Comment