Đừng nên gặp lại - Chương 34: Thủ đoạn



Hôm sau, Doãn Ước xin nghỉ phép, điện thoại gọi đến là Diệp Hải Thần bắt máy.

Anh duyệt cho Doãn Ước nghỉ ba ngày, để cô sắp xếp chuyện gia đình ổn thỏa rồi quay về

làm việc.

Doãn Ước nghĩ nên gửi tin nhắn giải thích với Kỷ Tùy Châu chuyện đêm qua, nhưng cố

tình bỏ qua sự tồn tại của Trịnh Đạc, còn nói từ bệnh viện về nhà đã khuya rồi, sợ quấy rầy anh

nghỉ ngơi nên hôm nay mới trả lời.

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển. Doãn Ước bận đến đầu óc rối mù, tạm thời không

rảnh để tâm chuyện này, đi bệnh viện thăm ông nội trước, rồi gọi điện thông báo cho ba cô. Ông

Doãn bỏ việc chạy tới bệnh viện, thấy tình hình ổn định rồi liền bắt đầu sắp xếp việc tiếp theo.

Ông khá hiếu thảo với ba mình, bình thường mặc dù không sống chung, nhưng vẫn thường xuyên

đến thăm. Gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện, ông không đi thăm thường xuyên được, lúc này

có hơi áy náy.

Nghĩ lại trong nhà ảm đạm thê lương, ông liền quyết định sau khi ông nội xuất viện liền

qua nhà ông nội sống, vừa chăm sóc ông nội, mặt khác tránh đi bà vợ Ngụy Tuyết.

Ngụy Tuyết bây giờ, ông hoàn toàn không dám động đến, vậy nên trốn là thượng sách.

Giữa trưa, ông và Doãn Ước ở bệnh viện ăn cơm, lúc nói chuyện khó tránh khỏi nhắc đến

Triệu Sương, ông nói với Doãn Ước:

- Hy vọng tìm được em gái con, ba thấy không lớn, dì con mấy hôm nay không ăn không

ngủ, ba thấy tiếp tục như vậy, bà ấy cũng nên nhập viện.

Tuy rằng từ lâu đã nghĩ đến kết cục này, nhưng lời này xuất phát từ miệng ba cô, Doãn

Ước vẫn cảm thấy tim dập dồn dập.

- Rốt cuộc cảnh sát nói thế nào?

- Không có tin tức, nhưng mới đây lại nói đã tìm được xe của nó. Người không có trên xe,

nhưng trên xe có phản ứng với vết máu, lại không nhiều lắm. Lúc ấy dì con nghe vậy liền ngất

xỉu, ba vội lo cho bà ấy cũng không nghe rõ lời cảnh sát nói sau đó.

Doãn Ước vẫn an ủi ông:

- Không nhiều thì đừng lo lắng, đôi khi không cẩn thận làm trầy da máu dính vào xe cũng

là bình thường.

- Nhưng người rốt cuộc đi đầu rồi, sao xe ở đậu ở nơi hoang vắng, xung quanh ngay cả

bóng ma còn không có, nói gì đến camera. Con nói xem nó đang quay phim mà, chạy đến chỗ xa

như vậy để làm gì.

Doãn Ước không còn lời nào để nói, hai cha con nhìn nhau, ai cũng không muốn tiếp tục

đề tài này. Dù sao một ngày không thấy Triệu Sương, họ cũng không chịu tin cô ấy cứ vậy mà

bốc hơi.

Mấy ngày tiết theo, Doãn Ước bận đến tối mặt. Nhất thời chưa tìm được người giúp việc,

ông Doãn vốn muốn gọi dì quản gia trong nhà đến, thế nhưng Ngụy Tuyết cũng không được

khỏe, bên cạnh không thể không có ai. Cho nên bên ông nội, để Doãn Ước chăm sóc trước.

Kỳ phép ba ngày nháy mắt trôi qua, Doãn Ước trước một ngày liên hệ với Diệp Hải Thần,

muốn xin nghỉ thêm hai ngày nữa. Đối phương giọng điệu vô cùng khách sáo, lời nói ra miệng lại

hoàn toàn trái ngược:

- Trợ lý Doãn, nếu có thể, tôi cảm thấy cô vẫn nên mau chóng quay về làm việc thì hơn.

Cô cũng biết chủ tịch không phải là người đặc biệt tốt tính mà.

Anh nói vậy về Kỷ Tùy Châu khiến Doãn Ước rất ngạc nhiên, trong ấn tượng, Diệp Hải

Thần chưa từng đàm tiếu gì về Kỷ Tùy Châu. Anh ta nói vậy là có nguyên nhân đặc biệt nào sao?

Cô thử dò hỏi đối phương:

- Thư ký Diệp, gần đây mọi người bận lắm à?

Diệp Hải Thần ở bên kia định phủ nhận, rốt cuộc cô cũng đã hỏi đến điểm mấu chốt rồi.

- Trợ lý Doãn, chúng tôi rất bận, cho nên hy vọng cô mau chóng quay lại làm việc.

Theo lời nói của nah, Doãn Ước có thể hiểu được, tâm trạng hai hôm nay của Kỷ Tùy

Châu chắc chắn không được tốt. Là bởi vì bị cô cho leo cây sao? Nhưng tin nhắn giải thích của cô

anh hoàn toàn không hồi âm mà. Mặc dù trong nhà có người bị thương, anh cũng không chấp

nhận cô làm trái chút nào sao, là như vậy sao?

Sáng hôm sau, Doãn Ước đúng tám giờ rưỡi xuất hiện ở công ty. Không ngoài dự đoán,

ngoại trừ cô, những người khác đều làm việc thâu đêm, lúc này đã đờ đẫn. Mãi cho đến trưa, Kỷ

Tùy Châu muốn đến công ty chi nhánh họp, mới dư thời gian cho họ nghỉ nửa ngày.

Doãn Ước cũng không thể nghỉ, dựa theo phân công lúc sáng của Diệp Hải Thần chuẩn bị

sẵn tài liệu cuộc họp, lúc này những người khác về rồi, cô lại phải theo Kỷ Tùy Châu đi họp.

Lúc ngồi xe anh đi, vẫn là Lão Tần lái xe, nhưng không có bầu không khí thoải mái kể

chuyện cười như lần trước. Mặt Kỷ Tùy Châu còn đen hơn cả than, đến Lão Tần cũng không dám

nhiều chuyện, dọc đường đều im lặng lái xe.

Tới công ty chi nhánh, người người đi thẳng vào phòng họp, Doãn Ước chức vụ rất thấp,

chỉ phụ trách phát tài liệu, ngay cả tư cách dự họp cũng không có. Kỷ Tùy Châu cùng mười mấy

người phụ trách họp trong phòng, Doãn Ước ở bên ngoài chờ anh gọi về bất cứ lúc nào. Ngoại trừ

thỉnh thoảng vào bổ sung tài liệu, cô còn phụ trách pha cà phê pha trà cho họ, đến chiều còn phải

đặt cơm.

Cơm này có hơi khó ăn, ăn đến cô thấy khó chịu.

Bữa tối ăn xong Doãn Ước cuối cùng cũng được rảnh rỗi, nhưng cuộc họp vẫn đang tiếp

diễn, cô chỉ có thể chờ trong phòng trà nước. Thời gian một mình rất nhàm chán, cô lại cảm thấy

hơi mệt, liền ghé vào bàn chợp mắt một lát. Không ngờ giấc ngủ này lại ngủ thật, còn nằm mơ.

Mơ đến cuối cùng cô cảm giác có người đang đẩy cô, mở mắt liền thấy một phụ nữ trung niên

đứng đó, nói với cô:

- Trợ lý Doãn, mọi người về hết rồi, tan ca thôi.

Doãn Ước đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Cô lại hỏi người nọ:

- Về lúc nào vậy?

- Cũng được nửa tiếng rồi.

Lại có thể không gọi cô mà đã đi rồi.

Doãn Ước mau chóng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, để mình tỉnh táo hơn. Sau đó cô dọn

đồ xuống lầu. Người phụ nữa kia không biết đi hồi nào, lúc một mình cô đi thang máy xuống lầu

cảm thấy hơi sợ, khi đi ngang qua đại sảnh tối thui ở dưới lầu, cảm giác hoảng hốt càng thêm rõ

ràng.

Cả tòa cao ốc hoàn toàn không có ai.

Bảo vệ dường như đi tuần tra rồi, Doãn Ước một mình ra ngoài. Ngoại trừ mấy cột đèn

đường, cả thế giới như bị bóng đêm bao phủ.

Công ty chi nhánh cách xa trung tâm thành phố, lân cận đều là cao ốc công ty, hết thời

gian làm việc xung quanh vài cây số đều cực kỳ vắng vẻ. Không thể gọi xe, chỉ lác đác vài

chuyến xe buýt công cộng. Một mình Doãn Ước túm áo khoác đi trong gió rét, từ cổ đến mũi

chân đều cảm thấy giá lạnh.

Cô theo bản năng bước nhanh hơn.

Đi được không xa, phía sau đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, không cùng tiết

tấu với bước chân của cô, hai tiếng bước chân lần lượt xen kẽ nhau, nghe có hơi loạn.

Mấu chốt là người đó hình như đang đuổi theo Doãn Ước, cô chậm người đó cũng chậm,

cô nhanh người đó cũng tăng tốc nhanh hơn. Doãn Ước lúc đầu còn tưởng người này cũng giống

cô, cùng đi đón xe buýt, nhưng dự cảm nguy hiểm rất nhanh vây lấy cô. Cô hiếu kỳ quay đầu lại

nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác dày, trùm kín mít từ đầu đến chân, hoàn toàn

không thấy rõ diện mạo, làm cho người ta vô thức run rẩy.

Doãn Ước bị người nọ dọa sợ, trong đầu hiện lên vô số khả năng, bản tin trên ti vi thường

xuyên nhắc nhở phụ nữ phải cẩn thận khi đi làm về khuya lần lượt hiện lên trong đầu. Cô lập tức

chạy thật nhanh đến trạm xe buýt trước mặt.

Gót giày cô không cao, chạy trốn coi như cũng nhanh, mắt thấy sắp đến đích, không chú ý

bị vấp phải gờ đất cao hơn những chỗ khác, lập tức té nhào.

Mặt đường bê tông cứng ngắt, lần này té không nhẹ. Doãn Ước lại không kịp nghĩ ngợi

nhiều, đúng lúc này một chiếc xe buýt chạy đến, cô cũng không quản có phải chuyến xe mình

phải đón hay không, nhấc chân nhảy lên xe, tìm một chỗ ngồi xuống.

Xe chạy đi, cô theo kính thủy tinh nhìn xuống, chỉ thấy người đàn ông theo đuôi cô nhanh

chóng xoay người, lần nữa biến mất trong màn đêm.

Doãn Ước thầm vui mừng vì tránh được một kiếp. Trạm xe vắng vẻ không một bóng

người, đằng sau là những tòa kiến trúc cao chót vót tĩnh lặng, trong hoàn cảnh như thế, rất dễ

dàng xảy ra chuyện gì đó.

Xe chậm rãi lắc lư trên đường tối, Doãn Ước ổn định lại cảm xúc, mới có thời gian kiểm

tra vết thương của mình.

Đầu gối bị trầy, hai bên vớ da bị thủng một lỗ lớn, vết thương trên đùi phải nghiêm trọng

hơn, tróc da đang còn chảy máu. Chân còn lại đỡ hơn, nhưng cũng bị trầy trụa vô cùng đau rát.

Lại nhìn hai tay, lòng bàn tay chi chít vết xước, một móng tay bị gãy, Doãn Ước cố chịu

đau giật luôn chiếc móng còn dính lại một chút kia ra.

Trừ những vết thương đó ra còn có mắt cá chân. Lúc bị ngã là sát gờ vỉa hè nên đập mắt cá

chân kia xuống, lúc này sưng tấy nghiêm trọng, y như bánh bao.

Hôm nay đúng là xui xẻo. Đắc tội Kỷ Tùy Châu sẽ bị cả thế giới ruồng bỏ sao?

Chuyến xe nọ không đi qua hướng nhà cô, cô chọn xuống xe trên đường lớn náo nhiệt, ở

đó đón taxi. Trên đường về lại nhận được điện thoại của Lão Tần, đối phương hỏi cô:

- Trợ lý Doãn, cô ở đâu vậy, tôi đang ở dưới lầu công ty, cô mau xuống đây đi.

- Cháu đang ở trên đường về nhà rồi.

- Vậy à? Cô làm sao về nhà được, cậu chủ bảo tôi đến đón cô, vậy bỏ lỡ rồi.

Doãn Ước không nói chi tiết với ông, chỉ nói tự mình kêu xe, Lão Tần lớn tuổi nói dông

dài, lại nói đến Kỷ Tùy Châu:

- Con người cậu chủ không tệ đâu, nghĩ cô phụ nữ đi một mình ban đêm thế này sẽ sợ, liền

cố tình bảo tôi đi đón cô. Cô cho tôi biển số xe taxi đi, để tôi thử xem có thể đuổi kịp cô không.

Bây giờ cô đang ở đoạn nào rồi?

Doãn Ước vội vã chối từ, nói mình sắp về đến nhà rồi.

- Vậy cô nhớ cẩn thận, về đến nhà rồi gọi điện báo cho cậu chủ nha. Cậu là người ngoài

lạnh trong nóng, người không tệ đâu, cô được làm việc cho cậu đúng là may mắn.

Doãn Ước cười khổ phụ họa theo, đúng lúc xe chạy vào khu nhà cô, cô mượn cớ phải trả

tiền nên cúp máy. Tiếp tục nói nữa, chắc Lão Tần làm mai cho cô luôn quá.

Lê tấm thân đầy thương tích về nhà, Doãn Ước bị cơn đau trên đùi giày vò, thật lâu không

thể ngủ được, sáng hôm sau mang theo cặp mắt thâm quầng đến công ty.

Diệp Hải Thần vừa thấy bộ dạng này của cô, buột miệng hỏi:

- Trợ lý Doãn, hôm qua xe Lão Tần gặp nạn à?

Doãn Ước mau chóng nói không phải, lại thấy lạ sao Diệp Hải Thần biết được.

Ngồi xuống pha cho mình ly trà, không bao lâu Diệp Hải Thần lại vào phòng trà nước.

Doãn Ước hỏi anh:

- Có việc gì không?

- Tôi quen biết một chủ nhiệm, có mở bệnh viện tư ở gần đây, giờ cô đi khám đi.

Doãn Ước nói thẳng là không cần, cô và Diệp Hải Thần không thân lắm, huống chi chỉ té

bị thương thôi mà, vấn đề không lớn.

Diệp Hải Thần hiếm khi kiên trì như vậy:

- Đi chụp phim đi, hiện giờ cô cảm thấy không có gì, lớn tuổi sẽ thành bệnh cũ khó chữa.

Thấy anh nói vậy Doãn Ước cũng hiếu kỳ, Diệp Hải Thần này bao nhiêu tuổi nhỉ. Nhìn bộ

dạng khoảng ngoài ba mươi, chẳng lẽ thực tế còn hơn nữa?

Bất luận thế nào, cuối cùng cô vẫn ngồi trên xe Lão Tần. Điều này lại để cô cảm thấy quái

lạ, bảo cô đi khám bệnh rốt cuộc là ý của người nào đây?

Đến bệnh viện gặp chủ nhiệm Đinh trong miệng Diệp Hải Thần, chụp phim thăm khám lấy

thuốc cũng đến trưa. Doãn Ước cảm thấy áy náy với Lão Tần, đối phương lại vui vẻ, tươi cười

hớn hở vì cô mà chạy tới chạy lui.

Lúc về, đi ngang qua khoa sản, đúng lúc gặp Bạch Lục đang đến khám thai định kỳ. Hiện

giờ bụng cô lớn, nhưng vóc dáng vẫn rất chuẩn, lúc đi lại dịu dàng thước tha, có một nét đẹp thật

đặc biệt.

Doãn Ước đối với Bạch Lục có ấn tượng không tệ, liền đứng lại xã giao mấy câu. Bạch

Lục vừa thấy Lão Tần liền nhiệt tình chào hỏi ông. Lão Tần nghiêm nghị, cùng bộ dạng hiền hòa

vừa rồi khác một trời một vực. Ông chỉ liếc nhìn Bạch Lục một cái rồi không tiếp lời cô, mũi chỉ

‘hừ’ một tiếng xem như đáp lại.

Doãn Ước có hơi xấu hổ, Lão Tần này sao đột nhiên lại cáu kỉnh vậy.

***

Doãn Ước biết Lão Tần lâu như vậy rồi, lần đầu tiên thấy ông không khách sáo với người

khác như vậy.

Bạch Lục lại không để ý, chỉ kéo tay Doãn Ước trách móc Bùi Nam:

- Bận quá trời bận, muốn gặp mặt anh ấy cũng khó. Doãn Ước, em đi theo Lão Kỷ, chắc

mệt lắm đúng không?

Doãn Ước liền trấn an cô:

- Cuối năm nhiều việc, chị thông cảm chút nha. Đợi qua mấy hôm bận bịu rồi, Bùi tổng

chắc chắn về nhà với chị.

Lão Tần bên cạnh nhìn thấy hết, bất ngờ nói chen vào:

- Bùi tổng nào giờ thành thật, không làm ba cái chuyện vụng trộm lén lút, cô không cần

nghi ngờ.

Nghe thì là lời khen, nhưng dùng giọng điệu này nói ra, thật làm người ta xấu hổ. Doãn

Ước có chút không chịu được, sợ tiếp tục nữa hai người sẽ trở mặt, liền lấy cớ bên Kỷ Tùy Châu

có việc, kéo Lão Tần đi.

Đi được một đoạn, Doãn Ước mới nhẹ giọng hỏi:

- Bác Tần, hôm nay bác sao vậy?

- Không sao, có lẽ ăn chưa no.

Ông không nói Doãn Ước cũng không tiện hỏi thêm, hai người lấy xe rồi chạy về công ty.

Sau khi xe chạy được một đoạn, Lão Tần có lẽ không nhịn được nữa, chủ động nhắc đến Bạch

Lục:

- Cô Bạch này lòng dạ cao tận mây xanh, trợ lý Doãn sau này nên cẩn thận một chút.

- Bác có ý gì, cháu nghe không hiểu.

- Theo lý mà nói chuyện riêng tư của cậu chủ tôi không nên nói nhiều- Lão Tần thở dài, do

dự hồi lâu mới nói- Nhưng mà chuyện này có liên quan đến cô, nên tôi nói một chút, trong lòng

cô tự có cân nhắc.

Doãn Ước vội xua tay:

- Có liên quan đến Kỷ Tùy Châu thì đừng nói, chuyện ông chủ không liên quan đến tôi, tôi

chỉ là người làm công thôi.

Mặt Lão Tần trong kính chiếu hậu mỉm cười:

- Trợ lý Doãn, thực ra tôi lái xe cho chủ tịch Kỷ lâu rồi. Nhưng mà trước kia cậu ấy đi tìm

cô đều thích tự lái xe đi. Chúng ta có lẽ cũng chỉ gặp qua một hai lần gì đó, chắc cô không có ấn

tượng.

Không khí trong xe thoáng ngưng trệ, hồi lâu Doãn Ước chỉ nghe mình ngượng ngùng

cười cười.

Cô quả thực không nhớ Lão Tần, trước kia chỉ lo yêu đương, trong mắt ngoại trừ Kỷ Tùy

Châu không chứa nổi bất kỳ ai khác. Khó trách thái độ của Lão Tần đối với cô rất khác biệt.

Nhưng xưa khác nay nhiều lắm, cô không hy vọng Lão Tần hiểu lầm, chỉ có thể nói:

- Bác Tần nghĩ nhiều rồi.

- Có phải nghĩ nhiều hay không cũng không sao, tôi phải nói một câu, Bạch Lục trước kia

thích chủ tịch Kỷ, sau lại lấy Bùi tổng, những chuyện khác tự cô cân nhắc.

Ồ, tin động trời đây mà.

Doãn Ước từng gặp Bùi Nam và Bạch Lục vài lần, nhưng lần nào hai người họ cũng dính

lấy nhau, biểu hiện rất ân ái làm người khác phải hâm mộ.

Nhất là Bùi Nam, đối với bà xã vâng lời răm rắp, xứng với danh hiện ông chồng tốt nhất

thế kỷ. So với anh ta, Kỷ Tùy Châu đúng là một tên bạo chúa. Bạch Lục nên đi khám mắt rồi.

- Vậy chủ tịch Kỷ có biết chuyện này không?

- Biết chứ, nhưng mà cô đừng hiểu lầm, chủ tịch không có ý gì với cô ta cả, nên không thể

tính là tam giác tình yêu được. Bạch Lục không chiếm được chủ tịch nên đi theo Bùi tổng, người

phụ nữ này rất lợi hại nha. Xuất thân nhà nghệ thuật, làm điêu khắc và vẽ tranh sơn dầu, làm Bùi

tổng mê mẩn không dứt. Quen không bao lâu đã kết hôn, phụ nữ bình thường làm gì có bản lĩnh

và thủ đoạn này. Nếu cô ta tùy tiện chọn cả hai người, quan hệ của chủ tịch Kỷ và Bùi tổng có thể

đã…

Doãn Ước vội khuyên ông:

- Không đến mức đó, tôi thấy họ rất tốt. Bạch Lục cũng có thai rồi, chúng ta đừng suy nghĩ

lung tung nữa.

Lão Tần lầm bầm đồng ý, gần đến cổng công ty đột nhiên lại nói:

- Thực sự chủ tịch tuổi không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình rồi. Bên cạnh có người, mới

có thể cắt đứt ý niệm trong đầu những kẻ đó. Cô nói có phải không trợ lý Doãn.

Doãn Ước làm bộ như xem phong cảnh bên ngoài, không nghe thấy câu hỏi này.

Thực ra cô vẫn cảm thấy người như Kỷ Tùy Châu không nên kết hôn, cô gái nào gả cho

anh đều chỉ có xui xẻo.

Thuốc của chủ nhiệm Đinh uống chưa đến một tuần, vết thương trên đùi Doãn Ước cơ bản

đã lành, chỉ còn vết sẹo mờ.

Ngay đó, sau khi ăn cơm trưa xong, Doãn Ước đụng phải Diệp Hải Thần, vốn định cám ơn

anh thuận tiện dò xét ngụ ý của đối phương, anh lại sắp xếp công việc cho cô trước:

- Chiều nay có phóng viên đến phỏng vấn, cô chuẩn bị một chút.

Cái gọi là chuẩn bị chính là thu dọn lại văn phòng của chủ tịch.

Buổi phỏng vấn này mấy hôm trước vừa xác định, đến phỏng vấn chính là người dẫn

chương trình nổi tiếng xinh đẹp của kênh tài chính kinh tế. Bình thường Doãn Ước cũng xem

chương trình của cô trên ti vi, không ngờ lại có cơ hội gặp người thật ngoài đời.

Cô liền hỏi Diệp Hải Thần:

- Lần này chủ tịch Kỷ lên ti vi à?

- Không, là tạp chí.

Doãn Ước nhớ lại dưới kênh tài chính kinh tế quả thật có tạp chí như vậy, tính chuyên

ngành quá mạnh, cô chưa từng mua. Có lần ngồi trong phòng khách nhìn thấy nó liền lật xem hai

trang, nội dung bên trong nhàm chán cứng nhắc gây buồn ngủ.

Không ngờ Kỷ Tùy Châu lại muốn lên cuốn tạp chí như vậy. Nhưng tại sao không phải là

phỏng vấn trên ti vi?

- Chủ tịch không thích xuất hiện trên tivi.

Doãn Ước trong lòng cười ha hả một trận, mấy người đẹp trai thường hay tự yêu chính

mình như vậy? Sợ một nửa thế giới sẽ săn đuổi gọi anh ta là ông xã à. Nhớ tới khuôn mặt của nữ

dẫn chương trình Dương Tân kia, Doãn Ước có chút mong chờ buổi phỏng vấn chiều nay.

Quá trưa, Kỷ Tùy Châu không có ở công ty, Doãn Ước nhân lúc này vào phòng làm việc

sắp xếp lại. Bận suốt một tiếng đồng hồ, cô chuẩn bị đi ra, lại đảo mắt nhìn hai chậu cây đặt trên

bệ cửa sổ kia. Đây là lần trước cô để cho Kỷ Tùy Châu, tăng trưởng không tệ, trời lạnh thế này

ngày nào cũng ở trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, không đến hai tháng đã cao hơn rất nhiều.

Doãn Ước nhớ chưa từng tưới nước cho chúng, đây là do Diệp Hải Thần chăm sóc, hay là

tự Kỷ Tùy Châu làm?

Đưa tay sờ chiếc lá xanh non mơn mởn, Doãn Ước mỉm cười. Đang chuẩn bị đi ra, sau

lưng vang lên tiếng mở cửa. Doãn Ước vô thức căng thẳng, đến khi hoàn hồn trong tay lại có

thêm chiếc lá.

Kỷ Tùy Châu đứng ở ngay cửa, cách cô hơn mười thước. Cô muốn giấu chiếc lá này ra

đằng sau, đối phương lại chỉ hừ một tiếng, hiển nhiên đã nhìn thấy.

Doãn Ước hấp tấp giải thích mục đích vào đây, để dời đi lực chú ý của đối phương. Kỷ

Tùy Châu cũng không so đo với cô về chiếc lá, chỉ là lúc nói chuyện giọng điệu thật hờ hững,

không có chút nhiệt tình.

Gần đây anh đều như vậy, Doãn Ước cũng quen rồi. So với dạng quan hệ luôn mờ ám lúc

trước, cô càng thích như vậy hơn.

Chỉ nói công việc không nói tình cảm, như vậy là tốt nhất.

Bốn giờ chiều, Dương Tân đúng giờ xuất hiện. Cô dẫn theo một nam trợ lý trẻ trung,

nhưng lúc phỏng vấn lại để trợ lý ở bên ngoài, chỉ có mình cô đi vào văn phòng.

Quản lý hành chính lại bắt đầu nhiều chuyện:

- Phóng viên Dương không phải lần đầu đến đúng không, tôi thấy nhìn như đã gặp cô ấy ở

đâu rồi.

- Người đẹp nhìn vui mắt, đến nhiều lần nữa tôi càng vui.

- Rõ ràng người cô ta để ý không phải anh.

- Nhưng chủ tịch cũng đâu để ý đến cô ấy.

- Ai da, vòng tuần hoàn chết chóc.

Trong lời họ nói rõ ràng có thể nghe ra ý nghĩ sâu xa, Dương Tân thích Kỷ Tùy Châu,

mượn danh nghĩa phỏng vấn để theo đuổi. Nhưng Kỷ Tùy Châu có hứng thú hay không thì không

biết.

Doãn Ước từng thấy anh tiếp xúc với những cô gái trẻ khác, lễ phép có thừa nhưng nhiệt

tình không đủ, không giống loại đàn ông dâng tận miệng liền có thể chấm mút thì chấm mút. Anh

thường xuyên như vậy khiến người ta có cảm giác, nói với phụ nữ nhiều hơn một câu cũng là vô

nghĩa, như là tổn thất lớn lao.

Cửa phòng làm việc đóng chặt, tình hình bên trong làm người ta tưởng tượng xa xôi. Doãn

Ước nghe vài câu bàn tán xong thì quay về bàn làm việc của mình, chú tâm tìm công việc để làm.

Một giờ sau, điện thoại trên bàn vang lên, Kỷ Tùy Châu muốn cô mang hai ly cà phê vào.

Doãn Ước thấy lạ, mới đầu sao không bảo mang vào, giờ sắp phỏng vấn xong rồi ngược lại

muốn uống. Là bàn xong việc công rồi nên chuẩn bị tán gẫu việc tư sao?

Lúc mang cà phê vào, cô để ý hai người bên trong, Dương Tân ngồi trên sô pha ba người,

Kỷ Tùy Châu ngồi một mình trên sô pha đơn bên cạnh, khoảng cách giữa hai người vào khoảng

hai thước. Dương Tân cởi áo khoác dài bên ngoài ra, bên trong là bộ đồ công sở màu hồng phấn.

Màu sắc tươi mới càng tôn lên làn da trắng trẻo của cô, điểm xuyết vào phòng làm việc

màu sắc đơn điệu của Kỷ Tùy Châu thêm sinh động.

Quả nhiên là người đẹp.

Doãn Ước đặt cà phê xuống cho Dương Tân trước, đối phương khách sáo cám ơn cô, lại

nói với Kỷ Tùy Châu:

- Trong văn phòng của chủ tịch Kỷ từ khi nào lại có trợ lý nữ vậy, lần đầu tiên tôi thấy đó.

Kỷ Tùy Châu cũng nhìn sang Doãn Ước, thản nhiên đáp:

- Cô ấy pha cà phê không tệ.

- Quả nhiên nơi của anh toàn ngọa hổ tàng long, không có ai đơn giản cả.

Doãn Ước nhủ thầm, cô thì tính là cao thủ gì, tới đây chẳng qua chỉ để giữ mạng sống thôi.

Cô nói cám ơn với Dương Tân, xoay người đưa cà phê cho Kỷ Tùy Châu.

Đối phương không biết nghĩ gì, đột nhiên chồm đến. Tay đụng vào khay nước, cái ly lung

lay hai cái, cà phê bắn vào tay Kỷ Tùy Châu, lại chảy xuống tay áo.

Doãn Ước mau chóng đặt khay xuống định lau cho anh, Kỷ Tùy Châu lại đứng lên nói với

cô:

- Theo tôi vào đây.

Ở trước mặt Dương Tân, Kỷ Tùy Châu dẫn Doãn Ước vào phòng ngủ bên trong văn

phòng. Hành động này rất rõ ràng, Doãn Ước không đoán ra được dụng ý của anh thì chính là đồ

ngốc.

Doãn Ước lại có chút không vui, đóng cửa lại, cô nói với Kỷ Tùy Châu:

- Sau này anh có thể đừng đem tôi ra làm bình phong được không?

Kỷ Tùy Châu nhìn cô, ánh mắt có hơi lạnh lùng.

- Tôi hiểu ý anh, anh không thích cô phóng viên kia, muốn để cô ta hiểu lầm quan hệ của

chúng ta. Nhưng cô ta là phóng viên, ngộ nhỡ cô ấy viết lung tung gì sao?

- Cô ta sẽ không.

Ai lại chủ động tác hợp cho người đàn ông mình thích với người phụ nữ khác.

- Vậy cô ấy sẽ ghét tôi, tôi không muốn người khác bởi vì chuyện thế này mà ghi hận với

tôi.

Kỷ Tùy Châu mở tủ quần áo ra, vốn muốn tìm đồ để thay. Nghe Doãn Ước nói vậy, trong

lòng bất giác nổi nóng. Anh đóng sầm cửa tủ lại, tiếng động lớn đến mức Doãn Ước sợ hết hồn.

Cô nhìn thẳng vào anh, ý thức được mình có thể đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm

trọng.

Cô không nên dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với chủ tịch hội đồng quản trị.

Cô muốn cứu vãn, nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội. Lời nói lạnh lùng của Kỷ

Tùy Châu trực tiếp tuôn ra:

- Doãn Ước, cô là người tôi thuê, làm chút việc như vậy rất khó khăn à? Cô cho rằng chức

vụ của mình ở đâu, còn có rất nhiều việc khó khăn hơn chuyện này nhiều, không muốn làm chỉ có

một cách, chính là biến đi.

Trong lòng dậy sóng thật khó chịu. Doãn Ước biết nguyên nhân chân chính mình tức giận

là gì, nếu Kỷ Tùy Châu chỉ là một cấp trên bình thường, lấy cô làm lá chắn ngăn ong bướm, cô

hoàn toàn sẽ không để ý.

Nhưng anh không giống, bởi vì đặc biệt nên mới để tâm. Mà khi không thể biểu hiện ra

trước mặt anh, Doãn Ước chỉ có thể bình tĩnh xin lỗi anh:

- Sau này tôi sẽ chú ý, thật ngại quá chủ tịch Kỷ.

Nói xong cô đi đến tủ quần áo, muốn tìm cho anh áo sơ mi để thay.

Cô phối hợp ngoan ngoãn như vậy, Kỷ Tùy Châu trái lại không vui, sắc mặt càng thêm

khó coi. Anh gần đây, tâm trạng kỳ lạ ngay cả anh cũng không hiểu nổi.

Anh không nói lời nào, bầu không khí trong phòng căng thẳng đến tận cùng. Doãn Ước

đang nghĩ có nên mở tủ ra không, đột nhiên phát hiện điện thoại trong túi đang rung. Cô thật

muốn khóc, sợ đối phương biết nên dứt khoát lấy điện thoại ra đi đến bên cạnh cửa sổ nhận máy.

Kỷ Tùy Châu nhìn theo bóng lưng cô không nói được lời nào, nhíu mày ra khỏi phòng.

Tai Doãn Ước nghe đối phương nói chuyện, lực chú ý lại dồn hết lên người Kỷ Tùy Châu.

Không hề có tâm trạng nghe người bên kia nói gì, người nọ chỉ nói gọi cho ba cô không được,

nên đành phải gọi cho cô.

Doãn Ước liền hỏi đối phương:

- Em trai tôi có khỏe không?

- Bốn giờ chiều nay em trai cô cắt mạch máu tự tử, lúc này đang được đưa vào bệnh viện

cấp cứu. Cho nên thông báo với người nhà mau chóng đến đây.

No comments:

Post a Comment