Đừng nên gặp lại - Chương 43: Phòng trộm 6



Doãn Ước bất ngờ không kịp trở tay, đợi đến khi muốn phản kháng, cơ thể đã không nhúc

nhích được.

Khuôn mặt Kỷ Tùy Châu hơi hốc hác, có lẽ là do chưa cạo râu. Râu cạ lên mặt vô cùng

đau rát, Doãn Ước liền đưa tay đẩy mặt anh đi.

- Em dám cử động một chút thử xem.

Lời uy hiếp này hàm ý quá nồng, Doãn Ước mau chóng rụt tay lại. Tối qua uống bia nên

đầu óc mụ mị, cả gan đẩy Kỷ Tùy Châu ra khỏi phòng. Lúc này nghĩ lại thật sự quá kích động,

anh là người dễ dàng chịu thiệt sao, khẳng định là phải đòi lại.

Phương pháp bồi thường của Kỷ Tùy Châu rất đơn giản, chính là lợi dụng. Bắt đầu từ mặt

sờ xuống dưới, đến cổ rồi đến ngực. Doãn Ước cố gắng ép bản thân phải duy trì tư thế bất động,

không dám thể hiện ra một chút cảm giác hưởng thụ nào. Kỷ Tùy Châu đùa bỡn một chút cảm

thấy không được, bèn hôn lên vành tai cô, nói:

- Có chút phản ứng đi được không?

- Phụ nữ không giống đàn ông, sáng sớm tinh mơ thế này sẽ không có phản ứng.

- Em là đang ám chỉ kêu tôi tối hẳn đến đúng không?

- Không hề, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, lúc này anh có thể dùng phòng tắm. Tôi… ngủ no

rồi.

- Ha ha…

Nụ cười Kỷ Tùy Châu làm lòng người hoảng sợ, Doãn Ước nhẹ giọng xin anh:

- Sáng dậy tôi chưa đánh răng, hay là…

Nhìn anh như vậy giống như tức giận cả đêm, lúc này trông có vẻ phải trút giận. Doãn Ước

cảm thấy tiếp tục thế này tính chất vụ việc sẽ phải thay đổi, mau chóng nhắc nhở anh:

- Chẳng phải anh sẽ kết hôn với Hạ Tịch của tập đoàn Nhất Phẩm à, phụ nữ hay ghen

tuông lắm, tốt nhất trước khi kết hôn anh đừng làm ra chuyện gì bậy bạ. Bằng không người ta

chạy mất, coi như anh tốn công vô ích.

Theo vài lần gặp mặt cho thấy, cảm giác Hạ Tịch mang đến không tệ. Tuy rằng kiêu căng

trong xương tủy không che giấu được, nhưng ngoài mặt vẫn thấy không kém lắm.

Tiểu Văn có lần chụp ảnh hai người họ đi cùng nhau, ầm ĩ nói phải phát tán lên mạng.

- Không chừng hai người họ sẽ trở thành người nổi tiếng trên mạng luôn, môn đăng hộ đối

quá.

Doãn Ước lại nghĩ đến tin đồn trong công ty, Thịnh Thế và Nhất Phẩm có ý kết thông gia,

lấy hôn nhân của Kỷ Tùy Châu và Hạ Tịch làm điều kiện tiên quyết. Đa phần những người nói tới

chuyện này đều rất say sưa, chỉ có một lần cô và Bùi Nam làm việc cùng nhau, khi vô tình nhắc

đến chuyện này, thần thái của đối phương có chút khinh thường.

Chẳng lẽ anh ta cảm thấy Hạ Tịch không xứng với Kỷ Tùy Châu? Làm gì đến mức đó.

Kỷ Tùy Châu vừa nghe cô nhắc đến tên của Hạ Tịch, hứng thú vốn bừng bừng lập tức xẹp

xuống. Cô gái này thật biết giết chết bầu không khí, khi chỉ có hai người họ, nhắc đến người thứ

ba làm gì.

- Tôi không có quan hệ gì với cô ấy.

- Hai người không định kết hôn sao?

- Có liên quan đến em à?

- Thì vốn chẳng liên quan, nhưng hiện giờ anh đè lên tôi như vậy, tôi liền cảm thấy có chút

liên quan đấy. Kỷ Tùy Châu, gia đình anh quyền thế nên không sợ ai, còn tôi thì không, chỉ một

tên Giang Thái cũng có thể bóp chết tôi rồi. Nếu thêm Hạ Tịch nữa, tôi thật không sống nổi. Tôi

không muốn đâu đâu cũng có kẻ địch, tôi chỉ muốn yên ổn sống một cuộc sống bình dị thôi.

Tranh chấp của hai người, đừng cuốn tôi vào đó.

Kỷ Tùy Châu vùi đầu vào vai cô, ngữ điệu nhạt nhẽo:

- Em cảm thấy rằng bây giờ em còn có thể bàng quan sao?

- Nếu kịp thời thu tay lại, có lẽ là được. Kỷ Tùy Châu, biết tại sao tối qua tôi lại uống bia

không, bởi vì tôi cảm thấy tôi có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của anh. Khi tôi đứng trên lập

trường của anh nghĩ về chuyện năm đó, tôi cảm thấy đặc biệt đau khổ. Tôi còn như thế, anh chắc

chắn phải hơn. Nếu chúng ta lại ở bên nhau, vài chục năm sau anh phải đối mặt với tôi thế nào?

Tôi lại có thân phận gì, là người phụ nữ trên giường của anh, hay là chị gái của hung thủ đã hãm

hại cuộc đời em gái anh. Anh có thể phân biệt hai chuyện này rõ ràng được không?

- Nếu tôi có thể thì sao?

- Cho dù anh có thể, tôi cũng không thể. Tôi vừa phải đối mặt với anh, còn đối mặt với cả

người nhà của anh nữa. Tôi vừa thấy mẹ anh, sẽ lại nghĩ, a đây chính là con gái của bác ấy, suýt

nữa đã bị em tôi hại chết. Mặc dù đã cứu lại được, nhưng đi lại khó khăn, còn thiếu một ngón tay.

Tôi nhìn thấy anh lại nghĩ, trước kia anh hận tôi như vậy, thậm chí đến bây giờ vẫn còn rất hận

em trai tôi. Tôi nên lấy tư thái nào để đối mặt với anh. Là luồng cúi lấy lòng anh, hay là dè dặt

phục vụ anh. Tôi không muốn sống mệt mỏi như vậy, nếu không có liên quan gì đến họ Kỷ, tôi

còn có thể tự lừa mình dối người, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, sống một đời bình an hạnh

phúc. Nhưng một khi dính dáng đến anh, tôi sẽ không có cách gì…

Nói đoạn, cô dừng một chút, nhìn trần nhà trên đầu xuất thần, khó khăn nói một câu:

- Tôi thật… không có cách gì.

Chuyện nói đến đây đã không thể tiếp tục nữa, tay Kỷ Tùy Châu không di chuyển xuống

nữa, vẫn dừng ở trên bụng cô.

Sau hồi lâu, Doãn Ước đột nhiên cảm thấy sức nặng trên người nhẹ tênh, giương mắt, cô

thấy Kỷ Tùy Châu đứng lên đi vào phòng tắm.

Xảy ra chuyện này, công trình ở thành phố C không cách nào khởi công tiếp nữa, rất nhiều

công việc tiếp sau đó cũng không thể triển khai, Kỷ Tùy Châu liền quyết định quay về thành phố

B trước.

Anh tắm xong đi ra bảo Doãn Ước đặt vé máy bay, rồi lập tức đi ra khỏi phòng. Hai người

một ở phòng ngủ một trong phòng khách, ai cũng không để ý đến ai.

Doãn Ước đặt xong đi ra thông báo thời gian cho anh, thuận tiện sắp xếp lại hành lý của

mình. Đến khi sắp đến giờ xuất pháp, cô mới nói với Kỷ Tùy Châu:

- Tôi ngồi xe Trịnh Đạc về.

Kỷ Tùy Châu tâm trạng không tốt, tên Trịnh Đạc này đúng là âm hồn không tan, từ thành

phố B đuổi đến thành phố H, mượn vụ hài cốt lại cùng đến thành phố C, lúc này lại ra chủ ý quỷ

quái.

Nhưng người này luôn rất nhã nhặn, nếu anh ta giống Giang Thái là một tên lưu manh, Kỷ

Tùy Châu nhất định đã sớm ra tay dạy dỗ anh ta.

Doãn Ước nhìn vẻ mặt anh không vui, mau mau giải thích:

- Vé máy bay của tôi vốn dĩ cất cánh từ thành phố H, hiện tại thay đổi địa điểm, nên không

thể dùng được nữa.

- Tôi không thiếu chỗ tiền ấy.

- Không tốt lắm đâu, dù sao Trịnh Đạc cũng lái xe về, tôi…

- Em có biết lộ trình mất bao nhiêu cây số không?

Doãn Ước nghĩ nghĩ:

- Có lẽ khoảng một ngàn cây số.

- Bây giờ xuất phát, nửa đêm mới đến thành phố B, em đúng là quảng đại.

Doãn Ước cảm thấy bình thường, toàn bộ hành trình đều đi đường cao tốc, không có gì

nguy hiểm đáng nói cả. Kỷ Tùy Châu đánh giá vả mặt khờ khạo của cô, biết cô hiểu lầm ý của

mình rồi.

Trai đơn gái chiếc ngồi chung một xe, suốt mười mấy tiếng đồng hồ, sẽ xảy ra chuyện gì

thật khó mà nói.

- Đừng đi, tôi mua cho em một vé nữa.

- Không cần thật mà, tôi đã đồng ý với anh ấy rồi.

Sắc mặt Kỷ Tùy Châu càng thêm u ám, anh rút điếu thuốc ra châm lửa, hung hăng hút hai

hơi.

- Doãn Ước, em là cố ý không nghe lời đúng không.

Doãn Ước cảm thấy anh khó hiểu:

- Tôi là người trưởng thành rồi mà, chuyện đó có thể tự quyết định chứ. Cho dù chúng ta

có quan hệ chủ tớ, trong điều kiện không làm chậm trễ công việc của anh, tôi vẫn có thể lựa chọn

xuất hành bằng phương…

Nói còn chưa dứt lời, khuôn mặt Kỷ Tùy Châu đã gần trong gang tấc. Chữ “tiện” cuối

cùng Doãn Ước liền nuốt xuống.

Cô giải thích mấy lời vô nghĩa đó với anh làm gì.

Mắt thấy đối phương nhíu mày, Doãn Ước chỉ có thể giải thích:

- Bác sĩ Trịnh có ơn với tôi, hiện giờ tâm trạng anh ấy rất tệ, người làm bạn như tôi muốn

ở cùng anh ấy.

- Em cũng biết tâm trạng anh ta tệ, còn dám ngồi xe anh ta.

- Cũng không đến mức ngay cả xe cũng không lái được. Vả lại nếu anh ấy không muốn lái,

tôi còn có thể lái thay anh ấy một đoạn,

Kỷ Tùy Châu bị cô chọc tức đến vui vẻ:

- Chỉ với trình độ mèo quào đó của em, lại chuẩn bị chạy xuống cống rãnh nào đây?

- Không đâu, lái xe trên đường cao tốt rất dễ, chỉ cần tìm đúng đường ra là được.

Lúc nói chuyện giọng cô trong trẻo, đan xen giữa thiếu nữ và thục nữ, làm tim Kỷ Tùy

Châu đập loạn. Vốn định tìm ra vài chục ngàn lý do ép cô phải nghe lời, lúc này lại có chút không

đành lòng.

Nghĩ nghĩ lại hỏi:

- Không đi không được?

- Ừm.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung đọ sức hồi lâu, cuối cùng Kỷ Tùy Châu

chịu thỏa hiệp trước. Anh xách hành lý chuẩn bị ra ngoài, đi đến cửa lại quay đầu nói với Doãn

Ước:

- Ngày mai phải đi làm đúng giờ, không được đến muộn.

- Bây giờ sắp đến chín giờ rồi, lỡ như trên đường kẹt xe…

- Vậy em phải chạy về thành phố B rồi.

Cửa phòng đóng ầm một tiếng đinh tai nhức óc.

Trên đường quay về, bầu không khí coi như thoải mái. Trịnh Đạc che giấu rất tốt bất an

của mình, thoạt nhìn không khác gì lúc bình thường. Chỉ là nói một hồi thỉnh thoảng lộ vẻ đa

cảm, ít nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng của Doãn Ước.

Nghĩ đến hiện giờ Hà Mỹ Hi không biết sống chết ra sao, Doãn Ước cũng cười không nổi.

Đang ngày lễ tết, đường cao tốc luôn kẹt xe. Lộ trình vốn hơn mười tiếng, phải chạy hơn

mười lăm tiếng mới đến. Khi Doãn Ước về nhà đã gần rạng sáng, không nói chuyện với Trịnh

Đạc thêm nữa, cô kéo hành lý lê tấm thân mỏi mệt vào nhà.

Ngủ một giấc, khi thức dậy đã là tám giờ sáng.

Doãn Ước ngủ không đủ giấc, hoạt động chậm hơn nửa nhịp. Lúc đi vào công ty gặp được

Diệp Hải Thần, hai người chào hỏi nhau. Diệp Hải Thần có hơi đăm chiêu nói:

- May mà tôi không nghe lời anh ta.

- Nghe ai?

- Chủ tịch Kỷ, anh ấy bảo tôi tìm trợ lý, tôi không quan tâm. Hiện giờ xem ra là đúng rồi.

Doãn Ước lúc ấy cũng không hiểu lời anh nói, sau đó mới nghiền ngẫm ra hàm ý bên

trong.

Diệp Hải Thần này, luôn tự chủ trương như vậy à?

Kỷ Tùy Châu đối với chuyện này ngoài mặt chưa nói gì, chỉ ngầm mượn chuyện khác

khen ngợi Diệp Hải Thần. Anh ta có thể làm việc cho anh nhiều năm như vậy, đương nhiên là có

điểm hơn người. Năng lực giỏi là một chuyện, hiểu được tâm tư tình cảm của cấp trên lại là

chuyện khác.

Nếu Doãn Ước cũng có thể có năng lực quan sát như Diệp Hải Thần, anh sẽ ít hao tổn tâm

tư hơn.

Doãn Ước rời khỏi công ty một thời gian ngắn, trở về nhìn thấy trong văn phòng gần như

không thay đổi gì. Đồng nghiệp thấy cô cũng phản ứng rất tự nhiên, giống như cô không phải

nghỉ việc, chẳng qua chỉ nghỉ phép mà thôi.

Buổi sáng, Doãn Ước chủ yếu là tiếp điện toại, trưa thì cùng Kỷ Tùy Châu ăn cơm. Trong

lúc đó, Kỷ Tùy Châu có nhắc đến hành tung của Phương Thành Tựu vào hôm ấy.

- Điều tra rồi, sau khi anh ta vào sân bay rồi không có trở ra, mà đáp chuyến bay gần nhất

về thành phố B. Chuyện em hoài nghi, chắc là không thành lập.

- Anh biết tôi hoài nghi gì à?

Kỷ Tùy Châu khoa tay múa chân một hồi:

- Va li ba mươi sáu inch, giấu một cô gái hẳn là không thành vấn đề.

Giấu người trong va li này nọ, là giả thiết của Doãn Ước, trong ti vi chiếu rất nhiều tình

tiết như vậy, nhưng trong cuộc sống thực tế thì chưa từng thấy lần nào.

- Anh nói xem thật sự có người nào làm vậy không?

- Đương nhiên là có, nhưng mà Phương Thành Tựu không ngu vậy đâu, Trong va li đó

chắc chắn không phải người, nếu không trước khi lên máy bay phải soi chiếu, nghĩ lại phấn khích

thật. Còn có…- Anh cười rồi rót trà cho Doãn Ước- Chuyến bay có quy định trọng lượng, anh ta

mua vé hạng phổ thông, chỉ được hai mươi ký hành lý thôi.

Vì thế giả thiết này lập tức bị phủ định.

Doãn Ước ngồi cả ngày trên xe đau hết cả lưng, lúc ăn cơm thi thoảng lại bóp vai. Kỷ Tùy

Châu nhìn cô, hỏi:

- Sao vậy, xe Trịnh Đạc không thoải mái à?

- Cũng được, SUV cỡ lớn, nhưng cũng không ngồi nổi mười lăm tiếng. Hôm qua, tôi thật

nghĩ đến mình sắp dính chặt vào ghế phụ lái rồi.

Kỷ Tùy Châu nhíu mày:

- Sao không ngồi ghế sau ngủ một giấc?

- Chất hành lý rồi, ba va li to tướng không để dưới được.

Kỷ Tùy Châu có chút không vui. Sớm biết như vậy sẽ không nên mềm lòng, nên trói Doãn

Ước ném lên máy bay. Để cô ngồi sóng vai cùng Trịnh Đạc suốt mười lăm tiếng đồng hồ, cảm

thấy thật khó chịu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Doãn Ước ở trong lòng anh, đã trở thành vật phẩm cá nhân.

***

Sự kiện lớn đầu tiên khi Doãn Ước quay trở về công ty chính là tiệc tất niên của Thịnh

Thế.

Với tư cách trợ lý, cô không thể nhàn rỗi. Việc lớn không đến lượt, việc nhỏ trái lại không

ít.

Cái gọi là việc nhỏ, chính là “chăm sóc” chủ tịch.

Lớn là sắp xếp hành trình, nhỏ là tạo hình trang phục, đều cần cô nhất nhất hỏi đến. Mọi

người trong văn phòng cuối cùng phát hiện trợ lý Doãn ngoại trừ pha cà phê ra, cũng có chút

công dụng khác.

Số lần Từ Tri Hoa đến văn phòng tìm Kỷ Tùy Châu rõ ràng tăng lên, mỗi lần đến đều tìm

Doãn Ước pha cà phê cho mình, thuận tiện tán gẫu vài câu. So với khi ở thành phố C, cảm xúc

của bà đã ổn định hơn rất nhiều.

Nghe ý tứ của Kỷ Tùy Châu, đối chiếu DNA cần một chút thời gian, nhưng Từ Tri Hoa đã

mau chóng điều chỉnh cảm xúc, hết thảy như bình thường. Doãn Ước vốn sợ vị nữ vương mặt

lạnh này, nhưng tiếp xúc nhiều hơn cảm thấy cũng được, lần nào cũng sẽ khách sáo ứng phó mấy

câu.

Có lần trong phòng làm việc của Kỷ Tùy Châu, Từ Tri Hoa ở trước mặt anh đã hỏi Doãn

Ước:

- Chuyện yêu đương của cô và chủ tịch Kỷ sao rồi?

Câu hỏi này rất trực tiếp, làm Doãn Ước vô cùng xấu hổ. Cô muốn nói không phải, nhưng

vừa nhìn thấy vẻ mặt như muốn giết người kia của Kỷ Tùy Châu, lời đến miệng lại nuốt trở

xuống.

Bị kẹp ở giữa hai “đại ma đầu”, khiến cô vô cùng khó xử.

Cũng may Kỷ Tùy Châu còn có chút nhân tính, chủ động giúp cô giải vây:

- Giám đốc Từ quan tâm sinh hoạt cá nhân của tôi như vậy, làm tôi cảm động quá.

Từ Tri Hoa hừ một tiếng, đứng dậy cáo từ. Khi đi qua bên người Doãn Ước, đặc biệt giơ

tay vỗ vai cô, ghé sát vào nói nhỏ:

- Tôi khuyên cô đừng với anh ta.

Tiếng không lớn không nhỏ, vừa vặn để mọi người nghe được. Đợi bà đi rồi, Doãn Ước

quay lại nhìn mặt Kỷ Tùy Châu, đen như than.

Trên đời này có lẽ chỉ mỗi Từ Tri Hoa là có bản lĩnh này, có thể đem một Kỷ Tùy Châu tự

phụ ép đến nội thương.

Tiệc tất niên được tổ chức vào trung tuần tháng một, ngay tại phòng tiệc lớn nhất ở Đường

Ninh. Hôm đó Thịnh Thế bao luôn năm tầng của khách sạn đãi tiệc, còn đặt luôn ba tầng phòng.

Doãn Ước nhờ dựa hơi Kỷ Tùy Châu, được biết trước tình hình cụ thể của đêm tiệc, chính là

khách mời gồm minh tinh nào, người chủ trì là ai, mời chủ doanh nghiệp lớn nào có hợp tác với

công ty. Quan trọng nhất là, rút thăm trúng trưởng gồm những tặng phẩm nào.

Lần này, nhân viên công ty lũ lượt kéo đến làm quen bắt chuyện với cô, muốn từ trong

miệng cô lấy được chút thông tin bí mật.

Thái độ Doãn Ước luôn đúng mực, trên mặt luôn là nụ cười thân thiết, nhưng vừa tiếp xúc

đến bản chất vấn đề lại khéo léo lảng tránh. Lâu dần lớp nhân viên liền bàn tán, đa phần đều khen

ngợi cô. Cảm thấy rằng tính cách phải như vậy, mới có thể ở bên cạnh Kỷ Tùy Châu lâu hơn.

Hết thảy sắp xếp tiệc tất niên, Doãn Ước cảm thấy không tồi, duy chỉ có một chuyện khiến

cô không vui.

Chính là lần này còn mời cả Giang Thái.

Liên Chúng với Thịnh Thế thật đúng là lúc yêu lúc hận, có lúc đấu đến người chết ta sống,

có lúc lại có nhiều hạng mục hợp tác với nhau. Mời Giang Thái là quyết định của toàn công ty, sẽ

không bởi vì cá nhân Doãn Ước thích hay ghét mà thay đổi.

Doãn Ước cũng không có máu mặt dữ vậy, cảm thấy Kỷ Tùy Châu vì cô sẽ buông tha hợp

tác với Liên Chúng. Cũng may hôm đó rất nhiều người tham dự, Giang Thái có uy tín danh dự,

trường hợp công khai thế này sẽ không làm chuyện khác người đâu.

Kỷ Tùy Châu còn nói đùa với cô:

- Nếu hắn dám làm gì, tôi sẽ đánh gảy chân hắn.

Doãn Ước cười cười, cảm thấy anh đang nói vớ vẩn.

Hôm tiệc tất nhiên, Doãn Ước ngồi cùng xe với Kỷ Tùy Châu đến khách sạn. Cô mặc bộ lễ

phục màu đen do anh chọn, cô không tài nào hiểu nổi tại sao lại phải mặc thành thế này, nhưng

đối phương kiên quyết cô chỉ có thể vâng lời.

Lúc đến hiện trường sắp xếp chỗ ngồi, Doãn Ước có đánh chết cũng không chịu ngồi cùng

bàn với Kỷ Tùy Châu. Nhưng cô mà ngồi cùng với đám nhân viên lại rất gây chú ý, chỉ có thể bị

sắp xếp ngồi cùng Bạch Lục. Bạch Lục mang thai bụng lớn nên cũng ngại chen chúc cùng một

bàn với chồng, không mong đèn sân khâu rọi vào người mình. Doãn Ước đi qua nói với cô vài

câu, hai người khiêm tốn lặng lẽ uống trà, ánh mắt đều hướng lên sân khấu.

Tiết mục cao trào đầu tiên đương nhiên là Kỷ Tùy Châu lên sân khấu phát biểu. Hôm nay

anh phục trang nghiêm chỉnh, toàn thân toát ra vẻ oai hùng bừng bừng. Lúc bước lên sân khấu,

nhịp bước khoan thai, đứng tại chỗ còn chưa lên tiếng, đã đưa đến tràng vỗ tay tán thưởng.

Cử chỉ ung dung, phát biểu cũng triển khai ngẫu nhiên, vài phút ngắn ngủi đã nói có bài

bản lại không mất đi sự dí dỏm, bên dưới thường vang lên tiếng cười, bầu không khí vốn câu nệ

lập tức bị được anh phá vỡ.

Lúc anh nói chuyện, Doãn Ước nhớ đến chuyện Lão Tần từng nói với cô, liền lập tức

quan sát vẻ mặt của Bạch Lục. Đêm nay cô ấy đặc biệt xinh đẹp, mang thai chẳng những không

khiến cô tiều tụy, ngược lại càng thêm chính chắn ý nhị.

Ánh mắt cô dịu dàng kiên định, từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người Kỷ Tùy Châu, mãi

cho đến khi anh đi xuống sân khấu rồi ngồi xuống, cũng không dời đi chút nào.

Bùi Nam ngồi cùng với Kỷ Tùy Châu như là cảm nhận được gì, quay đầu lại xem các cô.

Bạch Lục phản ứng rất nhanh, vừa tiếp xúc với ánh mắt của chồng lập tức thay đổi biển cảm, tươi

cười ngọt ngào động lòng người.

Doãn Ước có chút bội phục cô, vai diễn thay đổi nhanh như vậy, không phải người bình

thường.

Cô quan sát thêm vài phút, vẫn không thể khẳng định suy đoán trong lòng. Đang thất thần,

Kỷ Tùy Châu cũng quay về phía này, còn giơ ly rượu lên với cô.

Doãn Ước trả lại một nụ cười miễn cưỡng, bưng ly rượu nhấp một chút. Trên sân khấu náo

nhiệt không thay đổi được cảm xúc của cô, tối nay cô không xốc dậy nổi chút hứng thú nào.

Lúc bắt đầu rút thăm trúng thưởng, Bạch Lục đứng lên ra ngoài nói là đi hít thở không khí.

Doãn Ước cũng không quen mấy vị bên cạnh, lại cảm thấy phần thưởng chắc chắn không có

mình, qua một lát cũng lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài.

Trên đường đi ra, cô có thể cảm giác được sau lưng có ánh nhìn chăm chú, nhìn lại phát

hiện Kỷ Tùy Châu đang nói cười với người khác, còn Giang Thái hình như lại liếc mắt về hướng

cô. Nhưng chỉ một thoáng hắn lại lần nữa ngồi thẳng dậy, giống như đó chính là Doãn Ước cảm

giác sai.

Cả năm tầng hôm nay đều được Thịnh Thế bao, ngoại trừ phòng tiệc chính, những nơi còn

lại có chút vắng vẻ. Ngẫu nhiên có nhân viên ra ngoài nói điện thoại, vừa thấy Doãn Ước lại bất

giác chào hỏi. Doãn Ước cảm thấy xấu hổ, như là mượn tư cách của Kỷ Tùy Châu để lây uy

phong, xoay người vội vàng rời đi.

Không có nơi nào để đi, cô muốn đến nhà vệ sinh dậm lại lớp trang điểm. Còn chưa đến

nơi, có bóng người lao đến, chắn ngang đường đi của cô một cách không khách sáo.

Giang Thái vẫn như xưa, ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, vừa đến nơi không người liền giở trò

lưu manh. Toàn thân đều phát ra mùi vô lại nồng nặc.

Doãn Ước một khi nhìn thấy hắn sẽ bực bội, sắc mặt âm u.

Giang Thái nhìn quanh bốn phía, trong hành lang ngoại trừ hai người họ ra không có ai

khác, trên mặt ý cười càng đậm, lúc nói chuyện giọng điệu có phần ngả ngớn:

- Cô Doãn gần đây được đấy, xem ra như cá gặp nước nhỉ.

Doãn Ước không muốn dây dưa với hắn, dứt khoát đi tiếp về trước. Cô hạ quyết tâm

không để ý đến hắn, cùng lắm thì vào nhà vệ sinh trốn một lúc. Cô vừa mới nhìn thấy có người đi

vào, thật muốn làm ầm lên để Giang Thái mất mặt.

Sớm biết da mặt tên này dày như vậy, nên để cho Kỷ Tùy Châu đánh gảy chân hắn mới

đúng.

Giang Thái hiếm khi dùng miệng không dùng tay, cứ như vậy đi theo Doãn Ước về hướng

nhà vệ sinh nữ. Ban đầu nói vài chuyện không đâu, mắt thấy Doãn Ước muốn đẩy cửa đi vào, hắn

đột nhiên nhắc đến Triệu Sương:

- Lúc này cô ta chạy đi đâu rồi, tôi tìm hoài chẳng thấy người đâu, cô có biết không?

Doãn Ước dừng chân quay đầu nhìn hắn, nhíu mày. Lát sau cô nói:

- Triệu Sương mất tích rồi, cảnh sát đang điều tra. Giang tổng có manh mối gì có thể cung

cấp không?

- Chuyện này đúng là không giúp được gì.

- Lúc cảnh sát tìm anh hỏi, anh cũng trả lời như vậy?

Với quan hệ của Giang Thái và Triệu Sương, một khi cảnh sát lập án điều tra, không thể

không tìm hắn hỏi. Quả nhiên Doãn Ước vừa nói lời này, sắc mặt Giang Thái lập tức biến đổi.

Hắn càng thêm khẳng định Doãn Ước không phải loại phụ nữ yếu đuối, so với Triệu Sương ngu

ngốc quả thật có cách biệt một trời một vực. Hơn nữa bây giờ có Kỷ Tùy Châu làm chỗ dựa, cô

lại có vốn liếng để tranh luận cùng hắn.

Suy nghĩ này làm Giang Thái rất không thích.

- Cô Doãn có phải cảm thấy tôi còn tại ngoại nên rất kỳ lạ không. Nếu ngày nào đó tôi bị

tống vào tù, chắc lòng cô thanh thản hơn nhỉ?

- Sao vậy được, Giang tổng là người tốt luôn tuân thủ luật pháp, điểm ấy tôi biết mà.

- Người tốt?- Giang Thái cười ha ha, lớn giọng có hơi chói tai- Doãn Ước, bộ dạng cô nói

mát rất đáng yêu. Nhưng mà cô nói cũng đúng, con người tôi không có gì tốt, nhưng chuyện xấu

gì cũng đã trải qua. Nghe nói quan hệ giữa cô và Triệu Sương không tốt lắm, lòng tôi thương cô,

thay cô dọn dẹp cô ta. Cô yên tâm, sau này cô ta sẽ không bao giờ đến làm phiền cô nữa đâu.

Doãn Ước nghe vậy tròng mắt co rụt lại, như bị ai đó đâm mạnh vào ngực. Cô gắt gao nhìn

chằm chằm gương mặt của Giang Thái, chú ý đến mỗi một biểu cảm của hắn. Nhưng hắn bình

tĩnh thoạt nhìn không có gì khác biệt.

Vừa rồi hắn nói thật hay là khoác lác? Doãn Ước lại không hiểu nổi. Nhưng cách nói của

hắn làm người ta sợ hãi, Doãn Ước nhất thời tin hắn vài phần.

Đã sớm đoán được hắn nham hiểm độc ác, chỉ là không ngờhắn lại khinh địch như vậy,

chủ động nói ra mấy lời giết người.

Nghĩ đến đây, Doãn Ước xoay người, đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào. Bên ngoài, Giang Thái

đứng đó bật cười vài tiếng, nhưng không theo vào.

Doãn Ước bước chân có hơi loạn, muốn đi thẳng lại không cẩn thẩn đụng phải một người

vừa đi ra từ buồng vệ sinh. Cô thấy là Bạch Lục, mau chóng chụp cánh tay đỡ lấy cô.

- Có sao không?

Bạch Lục nhíu mày, nét mặt có hơi đau đớn. Doãn Ước lo lắng, sợ mình đụng phải bụng

cô, vừa định hỏi, cúi đầu nhìn thấy trên cánh tay trắng trẻo của Bạch Lục có vết bầm tím, đến lượt

Doãn Ước nhíu mày.

Hôm nay Bạch Lục mặc váy lễ phục dài tay, cô vốn tưởng là do mang thao, hiện giờ nhìn

thấy vậy hiển nhiên là có nguyên nhân khác. Vết bầm kia giấu dưới lớp tay áo, chỉ lộ ra một chút,

nhưng nhìn ra được diện tích vết bầm khá lớn, hơn nữa vừa mới hình thành không lâu.

Bạch Lục thấy cô nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, mau chóng xả tay áo xuống che đi,

chủ động giải thích:

- Không cẩn thận va vào đâu đó, không phải do cô đụng đâu, không sao.

Doãn Ước không hỏi nữa, chỉ quan tâm bụng cô. Bạch Lục cười xua tay:

- Không đụng phải, đừng lo nha.

Nói xong cô ấy vội vã ra ngoài, không muốn nói thêm câu nào với Doãn Ước. Doãn Ước

đứng đó xuất thần, cảm giác ban nãy mình vừa ngửi được mùi không tầm thường.

Dường như từng người bên cạnh cô đều có bí mật, còn không chỉ có một. Cô Bạch Lục

này, cũng có chuyện không muốn ai biết à?

Cô lại nghĩ đến khuôn mặt vô hại kia của Bùi Nam. Sao có thể đem người đàn ông hay

cười này cùng với những vết thương trên người vợ anh ta liên hệ với nhau? Doãn Ước không thể

nói rõ.

Cô đứng trong nhà vệ sinh một hồi lâu, lâu đến nỗi Kỷ Tùy Châu không kiềm chế được,

chủ động gọi điện thoại hỏi cô. Lúc Doãn Ước nhận máy cố gắng giữ giọng nói bình thản, chỉ nói

mình đang trang điểm lại. Nhưng dù vậy, Kỷ Tùy Châu hình như cũng nghe ra được, liên tục hỏi

mấy câu có gì không.

Doãn Ước luôn miệng nói không sao, rồi luống cuống cúp máy. Cô rửa tay, chỉnh trang lại

đầu tóc, điều chỉnh tốt cảm xúc rồi mới đi ra ngoài. Bên ngoài Giang Thái đã sớm đi rồi, hành

lang không có một bóng người, lại có hơi âm u vắng lặng.

Doãn Ước nghe tiếng gót giày của chính mình bước đi, đi chưa được mấy bước lại nhìn

thấy Từ Tri Hoa từ cuối hành lang đi qua. Bước chân bà rất nhanh, như là có chuyện gì gấp gáp.

Doãn Ước theo bản năng cũng đi theo.

Trong đại sảnh thang máy mở ra, bên trong có hai người mặc cảnh phục đi ra, trông có vẻ

cần giải quyết chuyện gì đó. Từ Tri Hoa vừa thấy họ liền lên tiếng chào hỏi, trên mặt hiện lên nụ

cười khách sáo.

Sao bà ấy lại có quan hệ với cảnh sát?

No comments:

Post a Comment