Đừng nên gặp lại - Chương 69



Doãn Ước nằm trên chiếc giường của khách sạn, cảm thấy mình có hơi “đưa dê vào miệng

cọp”.

Cô đối với chuyện này cũng không bài xích, tình cảm đã đến trình độ nhất định, làm thì

làm thôi. Cô và Kỷ Tuỳ Châu, cả hai đều mắc nợ đối phương, giống như cả đời này cứ vậy mà

dính với nhau, không tách ra được.

Kết quả cô đang nghĩ vậy, chợt nghe có người gõ cửa đùng đùng, tiếng động vang đến

rung chuyển đất trời.

Cô nghĩ người này đúng là một dũng sĩ, quyết tâm chia cắt cô và Kỷ Tuỳ Châu.

Kỷ Tuỳ Châu đang ở đó nhập tâm hôn cô, nghe tiếng động liền nhướng mày, chỉ tạm dừng

nửa giây, liền hôn tiếp. Có lẽ anh định giả như không nghe thấy, nhưng động tĩnh của người nọ

thật sự quá lớn, thậm chí Doãn Ước hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, cảnh sát sẽ đến đây.

Cô đẩy Kỷ Tuỳ Châu:

- Đi xem đi!

- Không cần- Giọng anh rõ ràng không vui.

- Đi xem đi, ngộ nhỡ có chuyện gấp.

Có thể có chuyện gấp gì, chuyện có gấp cách mấy cũng không gấp bằng chuyện hiện giờ.

Bệnh viện đã gọi tới, người bị thương nặng duy nhất cũng thoát khỏi nguy hiểm, lúc này đang

tịnh dưỡng.

Ban đêm xung quanh yên tĩnh, người nào dám ở trước cửa phòng anh giở thói ngang

ngược.

Chân mày anh càng nhíu càng chặt, nhưng tiếng đập cửa kia lại càng lúc càng lớn. Kỷ Tuỳ

Châu có hơi căm tức, đứng lên mở cửa phòng ngủ ra, tiếng động xuyên qua phòng khách lập tức

tinh tường chui vào lỗ tai anh.

Bên ngoài là một phụ nữ, đang ở đó la ó, nghe giọng biết ngay là Hạ Tịch. Anh đi đến sô

pha lấy điện thoại, định gọi cho Diệp Hải Thần, không biết Doãn Ước đi theo ra từ khi nào, kề sát

vào anh nói:

- Là Hạ Tịch à?

- Ừm.

- Có chuyện gì?- Cô vừa nói vừa đi ra mở cửa cho đối phương, tốc độ nhanh đến nỗi Kỷ

Tuỳ Châu không kịp ngăn cản.

Cửa vừa mở, cả hai cô gái đều ngạc nhiên. Nhất là Doãn Ước, đây là lần đầu tiên cô nhìn

thấy Hạ Tịch như vậy.

Tóc tai bù xù, lớp trang điểm lem luốc, đang cầm chiếc giày cao gót trong tay, có vẻ như

muốn dùng nó đập cửa. Nếu không phải Doãn Ước né nhanh, thì có lẽ trên cổ đã thủng một lỗ rồi.

Kỷ Tuỳ Châu chạy đến kéo Doãn Ước ra, chắn trước cửa đuổi khách:

- Muộn thế này rồi, cô đến làm gì?

- Kỷ Tuỳ Châu…- Hạ Tịch khóc tu tu, không nói gì mà nhào vào lòng anh, đưa tay ôm lấy

cổ anh.

Cô ta quấn lấy anh có hơi chặt, Kỷ Tuỳ Châu đen mặt gỡ tay cô xuống, nhưng hai lần đều

không gỡ ra được.

Nhưng anh không hề có kiên nhẫn với bất kỳ cô gái nào ngoài Doãn Ước, Hạ Tịch như vậy

càng khiến anh cạn lời, anh dùng thêm sức, cuối cùng mới gỡ được miếng da trâu này ra khỏi

người.

Hạ Tịch bị anh làm thành như vậy kêu lên oai oái, mở miệng mùi rượu tận trời.

- Kỷ Tuỳ Châu anh nhẹ chút, em đau.

Nếu không tận mắt chừng kiến, nghe thấy câu này, Doãn Ước chắc chắn trăm phần trăm

mình sẽ hiểu lầm. Hạ Tịch sao lại chật vật thế này?

Cô nổi lên chút đồng cảm, đi qua chắn giữa hai người họ, mạnh mẽ tách họ ra. Sau đó cô

nhìn kỹ Hạ Tịch, bị cô ta làm hết hồn.

Do khóc, mascara của Hạ Tịch trôi hết, trên gương mặt trắng trẻo hiện rõ hai đường đen

thui. Lại nhìn lớp phấn, cũng loang lổ không đều, phối với chiếc môi đỏ au, đúng là một nữ quỷ

tàn tạ.

Phụ nữ như vậy, làm Doãn Ước không vực dậy nổi chút lòng ghen tị. Cô hỏi Hạ Tịch:

- Cô ổn không?

Hạ Tịch không nhận ra cô, nhưng biết cô là phụ nữ, lập tức khóc rống lên:

- Tên họ Kỷ này, anh rất hư hỏng. Thà gọi thứ bên ngoài cũng không muốn em, em kém cô

ta chỗ nào, cô ta ngay cả ngực cũng không có.

Doãn Ước cúi đầu nhìn ngực mình, cảm thấy bị tổn thương.

Ngực lép là lỗi của cô sao, hơn nữa, Hạ Tịch cũng lớn hơn chỗ nào chứ.

Kỷ Tuỳ Châu thấy cô ta nói vậy quả thật hết lời, kéo cô đẩy vào trong phòng:

- Đừng quan tâm bà điên này, ngực có lép hơn thì tôi cũng thích.

Doãn Ước trừng mắt liếc anh, ngay cả anh cũng chê cô ngực nhỏ đúng không?

Cô không muốn vào phòng, mắt thấy ngủ cũng không được, dứt khoát đón Hạ Tịch vào

trong ngồi. Cô thật muốn hỏi cho rõ, cô gái này nửa đêm nửa hôm đến gõ cửa phòng Kỷ Tuỳ

Châu là muốn làm gì.

Lúc này cô mới có chút ăn giấm, nhất là chiếc ôm vừa rồi, cô ta đã làm dính dấu son môi

lên vai Kỷ Tuỳ Châu.

Kỷ Tuỳ Châu lần đầu tiên bị phụ nữ chỉnh đến khó giải quyết, thấy Doãn Ước và Hạ Tịch

cùng ngồi xuống phòng khách, bộ dạng chuẩn bị tâm sự với nhau, anh đột nhiên rất muốn ra

ngoài hút thuốc để thư giãn một chút.

Nhưng Doãn Ước gọi anh lại:

- Anh rót cho tụi em hai ly nước.

Đây là tiết tấu định tâm sự trắng đêm?

Kỷ Tuỳ Châu không nói gì:

- Doãn Ước em đừng quan tâm cô ta, để anh gọi điện cho Diệp Hải Thần, anh ta sẽ đến dẫn

cô ta đi.

- Anh đừng có chuyện gì cũng giao cho thư ký, người ta cũng không phải bảo mẫu của

anh, còn phải quản luôn chuyện tình yêu của anh hay sao.

Kỷ Tuỳ Châu day trán, có hơi đau đầu.

Hạ Tịch túm khăn tay ngồi đó khóc thút thít, vừa khóc vừa oán:

- Kỷ Tuỳ Châu, con người anh thật độc ác, lại có thể để một mình em đến đồn cảnh sát.

Một đống người như vậy vây quanh tấn công em, thẩm vấn em, làm em sợ, em sắp bị hù chết rồi.

- Cô hai à, cô cho đồn cảnh sát là nơi nào, muốn đi là đi?

Vả lại anh dựa vào cái gì phải đi cùng Hạ Tịch, người nên đi cùng không phải là anh.

- Vậy anh cũng nên tìm một luật sư cho em mà.

- Đoàn luật sư nhà cô giỏi như vậy, tôi không hiểu cô đang sợ cái gì?

- Em sợ ngồi tù. Cũng không phải do em bảo họ ăn xén ăn bớt vật liệu, em cũng không

giục họ đẩy nhanh tiến độ, sao xảy ra chuyện lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu em, em oan quá.

Doãn Ước cảm thấy cô ấy cũng thật oan ức, nhưng địa vị càng cao thì trách nhiệm càng

nặng, đây cũng là chuyện không còn cách nào.

Kỷ Tuỳ Châu không chút thương hoa tiếc ngọc, thậm chí không một câu an ủi. Doãn Ước

nhìn thấy anh với vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, nhịn không được nhắc nhở:

- Nước, mau đi rót nước đi.

- Cô có thái độ gì vậy!

Hạ Tịch bất mãn khi Doãn Ước sai bảo Kỷ Tuỳ Châu, chuyển hỏa lực về phía cô. Doãn

Ước nhủ thầm, cô này đúng là chó đi bắt chuột, xen vào chuyện người khác, phụ nữ quả nhiên là

sinh vật khó hiểu nhất quả đất.

Kỷ Tuỳ Châu đau lòng cho Doãn Ước, đi đến kéo cô đứng lên khỏi sô pha:

- Quay về phòng ngủ, chỗ này giao cho anh.

- Anh được không đó?

- Yên tâm.

Doãn Ước hơi lo lắng, nhích từng bước một, đến cửa rồi vẫn không nhịn được, hỏi đối

phương:

- Anh sẽ không nhất thời mềm lòng, phát sinh chuyện gì đó với cô ta chứ?

- Khả năng anh giết cô ta còn lớn hơn chuyện đó- Kỷ Tuỳ Châu ánh mắt sa sầm.

- Khó làm được lắm!

- Kỷ Tuỳ Châu!- Bên kia Hạ Tịch gọi to- Nếu anh không trả lời, cẩn thận em gọi điện cho

Doãn Ước, nói với cô ấy anh ở đây ăn hoang ăn bậy, ở sau lưng cô ấy tìm phụ nữ khác.

Doãn Ước đầu đầy vạch đen, xem ra Hạ Tịch say không nhẹ nha.

Kỷ Tuỳ Châu không thèm để ý đến cô ta, vẫn đứng đó xoa đầu Doãn Ước:

- Em ngủ trước đi, anh vào ngay.

- Vậy anh nói chuyện từ tốn với cô ấy thôi, đừng nổi giận.

- Biết rồi.

Câu “biết rồi” này có hơi qua quýt. Doãn Ước nhìn ra được anh không mấy kiên nhẫn.

Bên kia Hạ Tịch còn đang không ngừng gọi tên Kỷ Tuỳ Châu, làm người khác đau đầu. Kỷ

Tuỳ Châu làm như không nghe thấy, nhìn theo Doãn Ước vào phòng, lại đóng cửa giúp cô, lúc

này mới mặt lạnh quay người lại.

Anh đi đến bên cạnh Hạ Tịch, thấp giọng nói:

- Gì?

Anh đột nhiên thay đổi thái độ làm đối phương giật mình, Hạ Tịch nhất thời ngừng khóc,

ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh. Kỷ Tuỳ Châu không thích cô thế này, mất kiên nhẫn quay đầu

sang hướng khác.

- Lau khô mặt, tôi đi gọi điện cho Diệp Hải Thần.

Nói xong cũng không quan tâm đối phương chịu hay không, đi sang một bên gọi điện. Gọi

xong, phòng khách rơi vào im lặng, không khí có chút xấu hổ, Kỷ Tuỳ Châu liền châm thuốc hút.

Hạ Tịch nửa tỉnh nửa say, nhớ đến bộ dạng thất thố vừa rồi của mình, có hơi hối hận.

Hai hôm nay, áp lực tâm lý của cô rất lớn, bất cẩn uống nhiều rượu, kết quả tối thế này còn

chạy đến phòng Kỷ Tuỳ Châu mượn rượu làm càn. Anh nếu không phải nể mặt giữa họ có hợp

tác, lúc này đã ném cô ra ngoài rồi.

Nghĩ đến đây, Hạ Tịch lại tỉnh rượu hơn phân nửa.

Cô bắt đầu giả tội nghiệp, lí nhí xin lỗi Kỷ Tuỳ Châu. Kỷ Tuỳ Châu không quan tâm cô,

cầm đồng hồ đếm thời gian. Khoảng tám phút sau, Diệp Hải Thần vội chạy đến, liên tục nói xin

lỗi Kỷ Tuỳ Châu.

Sau đó anh ta đỡ Hạ Tịch đi. Lúc đến cửa, Kỷ Tuỳ Châu gọi anh lại, ở trước mặt Hạ Tịch

nói:

- Hải Thần, cậu phải nghĩ thật kỹ.

Người phụ nữ như vậy có đáng để anh ta hao tốn tâm tư không.

Diệp Hải Thần quay đầu lại mỉm cười với anh:

- Cám ơn anh.

Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Kỷ Tuỳ Châu dúi tàn thuốc đi vào trong tìm Doãn Ước.

Cô gái nhỏ này có lẽ mệt mỏi, lại không đợi anh, thật sự đi ngủ trước.

Anh nói khách sáo một câu với cô, cô lại xem là thật sao.

Thầy Kỷ nhớ đến lớp học còn chưa mở, cởi hết đồ chui lên giường.

Doãn Ước ngủ mơ màng, mùi thuốc lá nhẹ nhàng xông đến, không khỏi ghét bỏ nhíu mày:

- Kỷ Tuỳ Châu, anh lại hút thuốc.

- Chỉ hút nửa điếu.

- Nửa điếu cũng là hút, hôi muốn chết, anh đừng chạm vào em… ái da.

Trên lưng bị người nào đó nhéo một cái, Doãn Ước vừa nhột vừa ngứa.

- Tên họ Kỷ kia anh xuống mau, đánh răng đi.

- Mùi thuốc lá không chết người được.

- Em không thích.

Nói xong cô kéo chăn trùm kín đầu, còn không quên cách cái chăn tung một cước đạp anh.

Kỷ Tuỳ Châu bật cười, ở đó suy nghĩ, cuối cùng quyết định đứng lên đi đánh răng. Trên

người anh không mặc gì, lúc đi qua đầu giường đúng lúc Doãn Ước mở mắt, vì thế liền nhìn thấy

nơi nào đó tinh tráng ở giữa, xẹt qua trước mắt cô.

Cơ thể hoàn mỹ, làm Doãn Ước thèm nhỏ dãi. Cứ tiếp tục thế này cô cách nữ ma đầu háo

sắc không xa đâu.

Cô muốn chờ Kỷ Tuỳ Châu đi ra, nhưng không biết đối phương làm gì trong toilet, cả buổi

cũng không có động tĩnh gì. Doãn Ước chờ một hồi sắp không chờ nổi nữa, sau lại nghe tiếng mở

nước tắm rửa.

Tiếng nước đó rất có quy luật, vô cùng có tác dụng thôi miên, mí mắt cô không ngăn được

chùn xuống, cuối cùng không chống đỡ nổi, mơ hồ ngủ thiếp.

Sáng hôm sau thức dậy mò mẫm sang bên cạnh, Kỷ Tuỳ Châu còn đang ngủ. Doãn Ước

xốc chăn lên nhìn, phát hiện anh quần áo đầy đủ. Điều này làm cô có hơi hồ đồ, nghĩ không ra cơ

thể tối qua nhìn thấy là sự thật hay là trong mơ.

Cô nắm chăn hồi tưởng lại cảnh đó, nghĩ một hồi mặt liền đỏ lự.

Lúc Kỷ Tuỳ Châu thức dậy, phát hiện cô gái bên cạnh mặt đỏ hệt như trứng tôm, anh chồm

đến hỏi cô:

- Nghĩ gì vậy?

- Nghĩ về anh đó.

Nói xong cô ngượng ngùng, vừa định che mặt lại.

Kỷ Tuỳ Châu nhanh tay lẹ mắt, giữ chăn:

- Nghĩ về anh rất tốt mà, cớ gì lại trốn.

Doãn Ước nghẹn lời, không thể nói với anh cô là đang nhớ đến cơ thể trần trụi của anh, có

ý tưởng về phương diện kia với anh.

- Không có gì, tối qua Hạ Tịch ổn chứ?

- Doãn Ước- Giọng Kỷ Tuỳ Châu làm người ta ngứa ngáy, anh đưa tay nắm cằm Doãn

Ước- Đừng nói sang chuyện khác.

- Chúng ta… có thể nói về cái gì?… Tay anh, đừng sờ mó lung tung.

Phía dưới chăn, Kỷ Tuỳ Châu bắt đầu sờ loạn lên người Doãn Ước. Bởi vì nhìn không

thấy, mò mẫm càng thêm không kiêng nể gì, Doãn Ước bị anh sờ đến run rẩy, nhịn không được

co rúm người lại.

Kỷ Tuỳ Châu rất hài lòng với phản ứng này của cô:

- Xem ra quả thật đang nghĩ tới anh.

Anh xoay người đè lên Doãn Ước, bắt đầu cởi nút thắt áo ngủ của cô.

Buổi sáng tinh mơ…

Doãn Ước trợn tròn mắt.

- Chúng ta có phải nên ăn sáng trước không?

- Ừ, phải ăn- Kỷ Tuỳ Châu nhấm nháp vành tai vô- Vậy ăn em trước xem như món khai vị.

Doãn Ước không nói gì, ban ngày ban mặt làm điều xằng bậy gì đó, một chút tâm lý chuẩn

bị cô cũng không có.

***

Lúc trước khi Doãn Ước cùng Kỷ Tùy Châu đại chiến trên giường, từng không dưới một

lần bị anh chỉnh đến thảm.

Nhiều năm trôi qua, cô còn nghĩ mình có nhiều tiến bộ. Ai ngờ quân địch lại tiến bộ hơn,

Kỷ Tùy Châu ở phương diện này đột nhiên vượt bậc, quả thật khiến cô chịu đủ.

Hai người lăn lộn đến tận giữa trưa, cuối cùng Doãn Ước có hơi tuột huyết áp, đầu óc

choáng váng, lúc này mới giơ tay đầu hàng.

Kỷ Tùy Châu hôn lên trán cô, nhìn thấy bộ dạng suýt chết của cô, vừa có chút đau lòng lại

có cảm giác thành tựu tràn trề. Không ngờ sau vài năm, cô lại quay về trong tay anh.

Anh để Doãn Ước ngủ tiếp, một mình đứng lên đi vào phòng tắm. Đến khi trở ra phát hiện

Doãn Ước ngủ thật, nên không đánh thức cô, mà gọi điện thoại kêu người ta đưa cơm lên.

Ăn cơm trưa xong, Doãn Ước vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, Kỷ Tùy Châu nhớ đến hậu

công trình còn vài việc bận rộn, liền thay đồ ra ngoài.

Doãn Ước mơ màng ngủ đến gần chạng vạng mới thức dậy.

Thành phố C gần cực bắc hơn thành phố B, nên ban đêm cũng đến sớm hơn. Mới năm giờ

chiều mây đỏ đã giăng đầy trời. Doãn Ước xoa cái bụng kêu không ngừng của mình, vùng dậy đi

rửa mặt.

Vừa đi ra trên bàn vẫn còn thức ăn để lại, cô cũng không quản nóng lạnh, cầm chén cơm

chiên hải sản lùa hai ba cái vơi quá nửa.

Ăn chút gì đó khiến con người khoan khoái hơn, lúc này cô mới phát hiện nửa thân dưới

đang đau lâm râm. Cô tưởng mình ngồi không đúng tư thế, đứng lên điều chỉnh một chút, kết quả

ngồi xuống vẫn thấy đau.

Càng nghĩ càng thấy lo, cô lê người trở vào toilet, cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện do

vận động quá mạnh nên bị thương.

Khoảnh khắc đó Doãn Ước thật muốn đi chết cho rồi.

Quả nhiên không nên nóng vội nhất thời chạy đến đây. Nắng hạn nhiều năm một khi gặp

mưa rào, quả thực là muốn mạng người.

Cô ngồi trong toilet hồi lâu, lúc đứng dậy phát hiện đi lại cũng thấy khó khăn. Từng bước

cô đi đều cọ đến vết thương, đau đến cô hít hà.

Thật muốn đạp tên khốn Kỷ Tùy Châu đó.

Họ rốt cuộc đã làm mấy lần nhỉ? Chắc chắn không dưới một lần, trong trí nhớ hình như là

ba bốn lần gì đó. Từ trên giường xuống sàn rồi lên sô pha, nếu không phải sức khỏe Doãn Ước

không cho phép, chắc anh còn phải liên tục chiến đấu kéo đến chiến trường phòng tắm luôn.

Người đàn ông dồi dào tinh lực này.

Doãn Ước không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn trở lên giường nằm nghỉ. Bởi vì ăn no

ngủ đủ nên không buồn ngủ, cô liền bật ti vi. Chuyển kênh một lượt, cô lại nghĩ đến vấn đề kia.

Sự kiện sập giàn giáo xảy ra cũng được mấy ngày, sao trên ti vi không có kênh nào đưa

tin?

Cô lại lấy điện thoại ra xem, trên báo mạng cũng có thảo luận rải rác về sự kiện này, có thể

vì không có người chết, nên nhiệt tình mọi người không tăng vọt, gần như không kích phát chút

gợn sóng nào.

Phương diện này nhất định có dấu tích của Kỷ Tùy Châu. Doãn Ước lại cảm nhận được sự

tàn khốc và chân thực của thế giới tư bản.

Đang lướt web, điện thoại Kỷ Tùy Châu gọi đến.

- Thức dậy rồi à?

- Ừm, được một lát rồi.

- Sao ỉu xìu vậy, ăn cơm chưa?

- Rồi.

- Giọng em sao vậy?

Doãn Ước có hơi khó mở lời, nhưng vẫn quyết định nói với anh. Bởi vì cô phát hiện cho

dù nằm như vậy, vết thương hình như cũng không có dấu hiệu khá hơn, ngược lại càng đau rát.

Cô bắt đầu có hơi sợ hãi.

Kỷ Tùy Châu nghe nói vậy liền im lặng một lát, nói :

- Em đợi anh, anh về ngay.

Trên đường nhấn ga với tốc độ nhanh nhất, khi Kỷ Tùy Châu trở về khách sạn, phát hiện

Doãn Ước đang nằm ở đó cau mày.

Anh đi tới sờ trán cô, không sốt, lại hỏi cô:

- Đau không?

- Hơi đau.

Thật sự không phải chỉ có hơi, mà là khá đau. Cô cũng không biết tại sao, là lúc đầu không

chú ý nên làm vết thương tét ra hay sao, sao đột nhiên lại đau thế này.

Kỷ Tùy Châu cũng có hơi bất ngờ, anh nghĩ Doãn Ước không phải là lần đầu tiên, nên

chắc không có vấn đề gì. Nhưng nghĩ lại tình hình lúc sáng, quả thật không khác gì lần đầu tiên

của cô.

Doãn Ước mấy năm nay không có người đàn ông nào khác, cũng giống như lần đầu của

con gái, anh lại quá phóng túng, không suy xét đến tình hình cơ thể cô.

Có lẽ đã nghĩ đến, nhưng ở đây dưới tình huống đó, đầu óc đã không còn khả năng suy xét

bình thường nữa. Hết thảy đều thay thế bằng bản năng.

Kết quả của bản năng chính là làm cô bị thương.

Anh xoay người mở tủ đồ, tìm một chiếc váy cầm ra:

- Mau mặc vào đi.

- Đi đâu?

- Đến bệnh viện.

- Không cần đến đó.

Kỷ Tùy Châu rất nghiêm túc nhìn cô:

- Xảy ra chuyện gì, sau này đừng hối hận.

Anh nghiêm túc như vậy khiến Doãn Ước bị dọa, cô không dám nhây nữa, để Kỷ Tùy

Châu giúp đỡ mặc váy vào. Đang chuẩn bị ra cửa thay giày, đối phương đã bế thốc cô lên, ôm

thẳng đến sô pha ngoài phòng khách.

Kỷ Tùy Châu lấy giày đến mang cho Doãn Ước, rồi lại bế cô ra cửa. Lúc đi thang máy có

hai người đi vào cùng họ, trong không gian chật hẹp họ luôn liếc trộm hai người. Doãn Ước cảm

thấy xấu hổ, luôn vùi đầu vào vai Kỷ Tùy Châu.

Anh lại làm như không có gì, bước ra khỏi thang máy ngẩng cao đầu mà đi.

Giống như đây là chuyện vinh quang lắm vậy.

Anh nhớ Lý Mặc từng nói với anh:

- Tuy rằng làm phụ nữ bị thương rất là không nên, nhưng đây cũng là minh chứng cho

phương diện này, đàn ông chúng ta năng lực thượng thừa.

Đây mới là tay lão luyện, thật thay anh ta lo lắng cho người ở nhà kia.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, vượt một đèn đỏ, không đến mười phút đã rẽ vào

bệnh viện đa khoa gần nhất.

Thành phố C là thành phố cấp hai, bệnh viện không đông đúc như thành phố B, lúc họ đi

vào bệnh viện người trong sảnh không nhiều lắm, Kỷ Tùy Châu trực tiếp lấy số khám gấp cho

Doãn Ước.

Anh lo Doãn Ước da mặt mỏng, còn cố tình chọn bác sĩ nữ, lại gọi điện thoại cho bạn bè

liên hệ với người phụ trách quản lý bệnh viện này, để người ta giúp đỡ ưu tiên.

Khám loại bệnh phụ khoa này rất quan trọng, anh cũng không muốn Doãn Ước ngồi đó

khám bệnh, bên cạnh lại có một đống người bệnh vây quanh hóng hớt.

Bên kia đồng ý ngay, mau chóng sắp xếp ổn thỏa. Khoảng nửa tiếng sau, chủ nhiệm phụ

khoa đích thân đến đưa Doãn Ước vào văn phòng của mình, giúp cô kiểm tra.

Kỷ Tùy Châu không theo vào, mà đứng ở bên ngoài hành lang đợi.

Sau khi đi qua đi lại mấy vòng, Kỷ Tùy Châu nhìn thấy bên kia hàng lang có máy bán

hàng tự động, liền đi qua đó định mua chai nước. Đang ở đó tìm tiền xu, cách đó không xa một

bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Kỷ Tùy Châu theo bản năng núp bên hông máy bán hàng tự động, nghiêng đầu nhìn người

nọ.

Ban đêm, thời tiết còn khá nóng, người nọ trên đầu trùm khăn lụa, còn đeo kính râm.

Kỷ Tùy Châu không khỏi bật cười, từ khi nào Từ Tri Hoa cũng trở nên lén lút như vậy?

Đây đúng là cách làm giấu đầu lòi đuôi, ngược lại càng khiến người khác chú ý.

Anh không đi theo, đứng tại chỗ cân nhắc chuyện này. Anh biết Từ Tri Hoa đang ở thành

phố C, nhưng tối thế này bà ta đến bệnh viện để làm gì?

Xem ra không giống đến khám bệnh, trong tay còn cầm quà.

Cho nên là thăm bệnh?

Anh lẳng lặng, vẫn chưa theo sau, mà gọi điện thoại cho một người.

- Ừ, giúp tôi điều tra bệnh viện nhân dân thành phố C. Đúng, xem có nhân vật đặc biệt nào

nằm viện ở đây không… Được, mau chóng hồi âm cho tôi.

Điện thoại vừa gọi xong, bên kia Doãn Ước đã đi ra. Anh cất điện thoại vào túi, đi nhanh

về phía cô.

Bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng lắm, bị xước một chút, uống thuốc và dặn dò nên

chú ý chuyện này, cuối cùng còn nhiệt tình phổ cập kiến thức tình ái một cách khoa học với họ.

Ví dụ như đàn ông nên dùng lực thế nào, để không làm phụ nữ bị thương này nọ…

Kỷ Tùy Châu da mặt dày nghe rất chuyên tâm, còn thường xuyên thảo luận mấy câu với

bác sĩ. Doãn Ước không chịu nổi, đỏ lừ từ đầu đến chân, cuối cùng gần như là đào thoát.

Từ rày về sau cô không bao giờ muốn đến bệnh viện khám loại bệnh này nữa.

Trở về khách sạn dư âm cơn giận chưa tan, không cho phép Kỷ Tùy Châu chạm vào cô,

thậm chí không được ngủ cùng giường với cô.

- Đêm nay anh ngủ sô pha.

- Anh phải ngủ bên cạnh em, ngộ nhỡ nửa đêm em muốn uống nước.

- Em không uống nước.

- Vậy đi vệ sinh? Em phải có người giúp đỡ mới được. Bác sĩ nói, hiện tại em cần tịnh

dưỡng, cử động càng nhiều hồi phục càng chậm.

Doãn Ước thật sự rất muốn đánh chết anh.

Kỷ Tùy Châu biết cô tức giận, cũng không so đo với cô, cả đêm đều ôn tồn dỗ dành cô.

Anh trước giờ chưa từng lên mạng, giờ còn cố ý tìm vài chương trình hài để cô coi giải sầu.

Kết quả Doãn Ước cười dữ dội quá, động đến miệng vết thương, lại cảm thấy đau đớn.

Cuối cùng không nhịn nổi nữa, túm chiếc gối đập anh mấy cái, mới nguôi giận một chút.

Mấy ngày kế tiếp, Doãn Ước chỉ có thể ở trong khách sạn, không đi đâu được hết. Thấy

lớp bổ túc sắp học lại, cô giục Kỷ Tùy Châu đặt vé máy bay giúp cô.

Kỷ Tùy Châu nhân tiện đặt luôn một vé cho mình.

- Anh cũng về à?

- Ừ, vụ này cơ bản đã giải quyết xong, giao cho cấp dưới là được.

Doãn Ước do dự không biết có nên hỏi chuyện này không, Kỷ Tùy Châu thấy bộ dạng

muốn nói lại thôi của cô, nói:

- Em muốn hỏi gì thì hỏi đi.

- Em muốn hỏi anh, anh có phải là gian thương không?

- Trong giới này- Kỷ Tùy Châu sắc mặt không đổi- Không có ai tay chân sạch sẽ cả. Anh

chỉ có thể nói với em, anh làm bất cứ chuyện gì, đều tuân theo quy tắc trò chơi, không hề khác

người.

- Vậy chuyện lần này là anh sai người ta ém nhẹm xuống đúng không?

- Không phải.

Doãn Ước có hơi bất ngờ.

- Sân trượt tuyết là hạng mục trọng điểm của thành phố C, chính phủ mong chờ sau khi

kiến thiết xong sẽ phát triển mạnh mảng du lịch. Cho nên chuyện thế này sẽ không để nó khuyếch

đại hơn thêm, huống hồ bây giờ cảnh sát còn đang điều tra, nếu công bố rộng rãi sẽ gây bất lợi

cho quá trình điều tra.

Doãn Ước nghe có chút mông lung:

- Chuyện này có phải có ẩn tình gì không. Chẳng lẽ có người đang cố ý?

- Khó nói lắm, nhưng quả thật có khả năng này. Trước mắt không tiện đánh rắn động cỏ.

Doãn Ước giật mình, nào ngờ trong chuyện này lại thâm sâu đến vậy.

Chiều hôm đó, cô và Kỷ Tùy Châu ngồi máy bay quay về thành phố B. Kỷ Tùy Châu đón

cô về nhà mình sống, Doãn Ước lúc đầu phản đối, sau lại nghe anh nói một câu, liền ngầm đồng

ý.

- Em như vậy xuất hiện ở nhà ông nội, em cảm thấy ông sẽ nghĩ thế nào?

Vết thương Doãn Ước còn chưa khỏi hẳn, đi lại có chút bất tiện. Nếu để ông nội nhìn thấy,

chắc chắn sẽ liên tưởng ngay.

Cô sẽ không nói với ông chuyện mình đã về.

Ngày hôm sau cô quay lại lớp học bổ túc, Kỷ Tùy Châu thì tiếp tục bận rộn ở công ty. Sắp

đến chạng vạng Doãn Ước nhận được điện thoại của Kỷ Tùy Châu, anh nói không về nhà ăn cơm.

- Có tiệc xã giao, anh nói Lão Tần đi đón em, muốn ăn gì thì nói chú ấy đi mua, hoặc tự

đặt.

Doãn Ước cười đáp lời, về nhà gọi hai cái pizza ăn. Lúc ăn cô nghĩ có nên chừa hai miếng

cho Kỷ Tùy Châu hay không, ngẫm lại anh đang tận hưởng sơn hào hải vị, liền bỏ ý nghĩ này.

Khi Doãn Ước ở nhà ăn hai cái pizza, Kỷ Tùy Châu đang gặp một người. Người này chính

là thuộc hạ hôm đó anh gọi điện trong bệnh viện, từ hai hôm trước, anh ta đã điều tra ra được mục

đích thật sự Từ Tri Hoa đến bệnh viện hôm đó.

- Ông nội của Giang Thái nằm ở bệnh viện đó.

Đáp án này nằm ngoài dự kiến của Kỷ Tùy Châu.

- Quy mô bệnh viện đó không lớn, nhưng có một bác sĩ đặc biệt nổi tiếng. Ông ta mấy hôm

nay sức khỏe không được tốt, nằm viện điều dưỡng, nghe nói một ngày phải tiêm vài lần. Tổng

giám đốc Từ ngày đó chính là đến thăm ông ta.

Anh ta lấy ra một cái máy tính bảng, đưa ảnh chụp bên trong cho Kỷ Tùy Châu xem.

Đây là động thái mấy tháng nay của Từ Tri Hoa, đa số đều có liên quan đến Liên Chúng.

Đôi khi là gặp Giang Thái, có lúc lại gặp gỡ cấp cao của Liên Chúng.

Kỷ Tùy Châu không nhớ công ty nhỏ trong tay Từ Tri Hoa, có quan hệ hợp tác gì với Liên

Chúng.

Bà ta thường xuyên gặp gỡ mấy người này, chuẩn bị làm chuyện mờ ám gì đây?

No comments:

Post a Comment