Cõng Boss Đến Hạn Cuối - Chương 86 Em muốn chạy trốn sao!

“Dám. Cho nên, em đừng hòng chạy trốn.”

Ngày kế tiếp, nghỉ ngơi một đêm, mấy người đều tự bắt đầu bắt tay vào làm công tác trước mắt.

So với việc này, ba người bọn hắn thì Thương Bích Lạc và Hạ Hoàng Tuyền có vẻ vô cùng thanh nhàn, điều này làm cho người ta có chút không vừa ý, nhất là, đối với thời điểm những người đang ở bên ngoài bôn ba, còn cô đang ngồi ở ban công phơi nắng.

“Đang suy nghĩ cái gì?”

Hạ Hoàng Tuyền nâng cằm lên nghiêng đầu, sườn nhìn về phía thanh niên đang đi về phía cô:“Ngô...... Suy nghĩ xem chúng ta rảnh rỗi như vậy có phải không tốt lắm hay không, cảm thấy nhàn cư vi bất thiện a.”

Thương Bích Lạc buông tay, đựa vào lang can nói:“Hưởng thụ sự thanh nhàn này đi, sau đó sẽ đến phiên em là người dẫn đầu.” Đương nhiên, đối với bản thân hắn mà nói thì cũng giống như vậy.

“...... Ân.” Hạ Hoàng Tuyền gật gật đầu, đại khái cô cũng đón được kế tiếp mình phải làm cái gì, gánh vác trách nhiệm của một nhóm lực lượng mới, cô cảm thấy cái này thật bình thường. Cô nhìn nhìn sắc mặt Thương Bích Lạc:“Tâm tình của anh có gì đó sai sai phải không?”

Thanh niên nhíu mi hỏi lại:“Nhìn ra được sao?”

“Nhìn không ra mới là lạ đó.”

“Vậy em đã nhìn ra cái gì rồi?”

“Ngô,” vẻ mặt Hạ Hoàng Tuyền đau khổ thở dài,“Tôi còn nhìn ra anh chuyên tới tìm tôi gây phiền toái .”

“......” Thương Bích Lạc bất động, lập tức cười khẽ ra tiếng,“Không né sao?”

“Lẫn mất rồi sao?” Cô gái không chút khách khí trừng mắt liếc nhìn thanh niên bên cạnh một cái,“Tôi cũng biết rất rõ, ưu điểm duy nhất của ah chính là da mặt dày!”

Thương · Mặt Dày· Bích Lạc gật đầu:“Vì không phụ kỳ vọng của em, tôi sẽ tiếp tục cố gắng .”

“...... Đừng cố gắng theo hướng đó được không?!”

Sau khi cô gái rống xong, đột nhiên cúi đầu, giống như tự hỏi kế tiếp nên nói cái gì, nghĩ nghĩ, hai gò má dần dần đỏ lên, cơ bản là muốn mở miệng hỏi, tâm niệm khẽ nhúc nhích, nhưng lại lựa chọn trầm mặc vì Thương Bích Lạc đang nhìn chăm chú vào gương mặt cô gái nói “Mê”, rồi cảm thấy một màn này tương đối đáng yêu.

Đối với người giỏi quan sát mà nói, cô tự hỏi, quá trình cũng không phải đơn điệu mà chán nản -- hắn thấy làm cho cô bối rồi gãi gãi tóc, ngay sau đó bắt lấy hai má, rồi sau đó giống như oán giận mà than thở một câu “Thật là!”, lại dựa hẳn cả đầu lên vai cô.

Cọ cọ hai lần, cô gái giống như đã hạ quyết tâm, lấy dũng khí dứt khoát ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn!

Cặp mắt dị sắc kia giống như ánh mặt trời sáng sớm nhô lên từ chân trời, cắt qua màn đêm hắc ám, Thương Bích Lạc đối diện với khoảnh khắc này tim đã loạn nhịp, rồi sau đó thật chậm rãi. Hắn có dự cảm, giống như lúc giao thoa giữa ban đêm và ban ngày, tiếp theo sẽ là chuyện sắp phát sinh của bọn họ.

Thương Bích Lạc cảm giác mình giống như đang giãy dụa của một kẻ tù tội, chờ đợi cuối cùng đã sắp đến, cái đó là phán quyết vận mệnh của mình-- sở hữu trong tay mọi thứ của đối phương, cái này với hắn mà nói là một trãi nghiệm cực kỳ mới.

“Tôi cảm thấy......” Bị hắn nhìn chăm chú một lúc, cô mới chậm rãi mở lời, rõ ràng là bình thường rất nhanh nhẹn, nhưng giờ phút này lại chậm rì rì, thế cho nên nhả ra từng chữ nghe mà sốt ruột,“Tôi hẳn là......”

Đáng giận là, lúc nói tới đây, tự nhiên bị gián đoạn.

“......” Thương Bích Lạc bỗng nhiên nhớ tới lời nói trước đó của cô gái -- quần anh đã cởi, nên kêu tôi tới xem? Hắn cảm thấy mình thật sự có thể hiểu tâm tình của cô lúc ấy.

“A a a!!!” Hạ Hoàng Tuyền kêu một tiếng, chú ý tới sắc mặt quái dị của Thương Bích Lạc, nhất thời càng thêm bất mãn, cô quen tay liền cho hắn một quyền,“Anh làm sao lại có vẻ mặt như vậy? Cho tôi thời gian để kiểm tra tình cảm của mình sẽ chết sao?!”

“Em đang thẹn thùng ?” ngữ khí nghi vấn.

“Ai, ai thẹn thùng!”

“Em thẹn thùng.” Câu khẳng định.

“Hỗn đản! Đã nói tôi không thẹn thùng !” Hạ Hoàng Tuyền hai tay nhéo áo Thương Bích Lạc, loạng choạng quát,“Không phải chỉ là không cẩn thận thích anh thôi sao? Anh nghĩ rằng tôi không dám nói......” Đang nói đột nhiên dừng lại, gương mặt cô gái với tốc độ mắt thường có thể thấy được tốc độ ửng đỏ, rất nhanh cả người đỏ như tôm luộc.

Bị cô “kìm” kẹp cả người, nhưng tên nào đó cảm thấy rất mỹ mãn nê nở nụ cười nói:“Em đã muốn nói.”

“......”

“Anh nói .” tiếp tục chém đình nhặt sắt nói.

“......”

“Em......”

“Câm miệng!” Bị buộc tới cực điểm, cô gái ngược lại đã bình tĩnh hơn một chút, cô buông áo thanh niên ra, hừ nhẹ ra tiếng,“Tôi nói thì thế nào? Hơn nữa, trọng điểm căn bản không ở chỗ này.”

Quan sát thấy đối phương bỗng nhiên có ánh mắt biến đổi, trong lòng thanh niên nổi lên một chút dự cảm không tốt lắm, hắn nhíu mày, nhìn lại đối phương:“Như vậy, em cho rằng trọng điểm ở nơi nào?”

“......” Hạ Hoàng Tuyền quay đầu đi, bỏ qua ánh mắt đối phương,“Tuy rằng tôi thích anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy, không cần tiến thêm một bước nữa có vẻ sẽ tốt hơn.” Ngữ khí nghe giống như thong dong, hai bàn tay cô gái đan vào nhau, lại chậm rãi nắm chặt.

Dự cảm xấu đã trở thành sự thật, Thương Bích Lạc ngược lại rất bình tĩnh – điểm này của bọn họ thật sự rất giống. Hắn lạnh nhạt mở miệng:“...... Anh cần một cái lý do.”

“Bởi vì......” Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, mở miệng nói một câu như thế này,“thật ra tôi không phải là người của thế giới này.”

Tối hôm qua, Hạ Hoàng Tuyền nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng vẫn phải quyết định như vậy. Chính xác là cô rất thích Thương Bích Lạc, đây là sự thật không thể trốn tránh, cũng cũng không muốn trốn tránh, bởi vì là con người thì có thể lừa gạt bất cứ kẻ nào, nhưng lại không lừa gạt được tâm tư của chính mình. Nhưng mà, nếu kết cục nhất định là bi kịch, như vậy vẫn nên chưa bao giờ bắt đầu thì có vẻ được rồi phải không? Ít nhất khi hai bênh tách ra sẽ bớt bi thương hơn một chút?

Rõ ràng biết là nhất định phải chia tay, còn bởi vì “Thích cho nên muốn yêu”“Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần từng có được” Loại lý do này nghe có vẻ ích kỷ, không hề cố kỵ đem đối phương nhận xuống nước, nhưng thật sự là quá mức không chịu trách nhiệm, cô...... làm như vậy để không xảy ra chuyện đó.

Nhưng mà, cho dù cự tuyệt, cô cũng muốn nói cho rõ ràng, cho đối phương một cái lý do chân chính. Cho nên, đêm qua cô đã hỏi hệ thống về những chuyện có có liên quan, kết quả cũng không theo như ý...... Có một số việc, cô bị hạn chế, không thể nói ra rõ ràng, tỷ như “Thương Bích Lạc đối cô mà nói là một người như thế nào”, loại chuyện này hệ thống có liên quan có hạng nên cũng không có thể nói ra.

“Tôi, thật ra đến từ một thế giới khác, tuy rằng nghe ra thật sự không thể tin, nhưng lời tôi nói là sự thật. Tôi đến từ một thế giới gọi là trái đất, đất nước tôi đang sống không gọi là Viêm Hoàng quốc......” Hạ Hoàng Tuyền chậm rãi kể, cố gắng nói trong phạm vi cho phép để giải thích một cách dễ hiểu nhất.

Cô nói rất nhiều rất nhiều, chủ yếu điểm duy nhất chính là sự khác biệt giữa thế giới của cô và thế giới mà họ đang đứng, rất muốn đối phương tin tưởng. Còn có, chính là...... Nói cho Thương Bích Lạc, cho dù cô và hắn đến từ thế giới kia, nhưng mà, thế giới của bọn họ cũng là hoàn toàn bất đồng.

Nhưng mà, cô nói đến cũng chỉ có một câu hỏi--

“Cho nên, như thế thì sao?”

“Cho nên?” Hạ Hoàng Tuyền ngây người, đây là cái câu trả lời quỷ dị gì vậy?

Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào cô gái đang lăng lăng, than nhỏ một tiếng:“Kỳ thật anh cũng đến từ một thế giới khác......”

“...... Cáp?”

“Tuy rằng nghe ra rất giống là nói dối, nhưng nếu như lời em nói, hẳn là có thể nhận, thế giới của anh......”

Hạ Hoàng Tuyền cẩn thận nghe Thương Bích Lạc tự thuật, tuy rằng cô từng thông qua một cuốn sách để hiểu biết về đối phương, nhưng mà bộ sách đó vĩnh viễn không ở thế giới này, mà theo lời của thanh niên, thì cô biết thiếu của thế giới đó là cái gì và cần bổ sung một chút là đầy đủ.

Hiện tại nghĩ đến, cái này thật sự là không còn gì để nói.

Bọn họ rõ ràng tồn tại ở khoản thời gian và không gian khác nhau, cùng nhau gặp ở thế giới này có thể nói kỳ tích, cùng nhau đi một đường tới hôm nay.

“Biết không? Lúc trước anh chưa bao giờ tin cái gì gọi là ‘Vận mệnh’, hơn nữa đối sự si mê của con người thì chỉ cười nhạt.” Thương Bích Lạc vươn tay, chậm rãi xoa xoa gương mặt cô gái.

“Vậy hiện tại anh tin?”

“Không, vẫn là không tin.”

“...... Uy.” Cho dù trong tình huống này, Hạ Hoàng Tuyền vẫn nhịn không được muốn phun trào,“Vậy anh nói mấy lời vừa rồi có ý nghĩa ở đâu a?”

“Nếu anh tin là vận mệnh sắp xếp cho chúng ta gặp nhau, hoặc là tin vào những lời em nói – là có một ngày nào đó chúng ta sẽ chia lìa.”

“......”

“Cái gọi là vận mệnh, chính là mọi sự vạn vật ngay từ đầu đã bị hoặc định sẵn sẽ đi cùng với nhau từ khi sinh đến khi bị hủy diệt. Em cảm thấy, cách nói này như thế nào?”

“Cảm thấy...... Có điểm giảo hoạt đâu đó, chỉ dùng một từ đã thoải mái mà gạt bỏ rất nhiều chuyện. Kết quả tốt đẹp hay không tạm thời không nói, giống như một tên sát thủ sau khi thất bại quay về đã nói ‘cái này không phải lỗi của tôi, trúng mục tiêu là nhất định, nhưng tôi có cố gắng như thế nào cũng vô dụng’.”

“Chẳng lẽ anh nói không đúng như thế sao?”

“......” Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Hạ Hoàng Tuyền biết, Thương Bích Lạc nói như vậy là đúng vậy. Chính xác là cô cũng cũng cho là như thế, cái gì nếu không có thử đi làm, hoặc là chỉ nói, hoặc không muốn đi làm, chỉ cảm thấy “Mục tiêu nhất định là một ngày nào đó chúng ta sẽ chia tay”, cho nên sẽ dễ dàng có quyết định cuối cùng.

Thương Bích Lạc vuốt vài cái trên gương mặt, nói tiếp:“Anh còn nghe qua, mỗi một vận mệnh sẽ có cách giải thích khác nhau.”

Hạ Hoàng Tuyền trừng mắt nhìn, cái tay của thanh niên đang xoa gương mặt của mình:“Là cái gì?”

“Mệnh do trời định, vận do mình tạo ra. Người trước có lẽ không thể thay đổi mệnh, người sau lại có thể tự mình lựa chọn nắm chắc vận. Hợp hai cái lại, là vì vận mệnh.”

“...... Tôi cuối cùng cảm thấy, tự mình nhảy xuống hố của anh.”

“Nga?”

“Nhưng tôi vô cùng tin tưởng vào cái hố của anh.” Hạ Hoàng Tuyền mím môi, ánh mắt kiên cường tự nhiên nháy mắt tạo ra biểu tình yếu ớt,“Tôi...... thật sự có chút sợ hãi......”

Thương Bích Lạc xác định, hắn không thích cô lộ ra biểu tình như vậy, theo bản năng, vươn tay đem cô gái ôm vào lòng, thấp giọng hỏi:“Sợ hãi cái gì?”

Hạ Hoàng Tuyền không cự tuyệt hành động của thanh niên, còn vươn tay nắm chặt áo trước ngực hắn, giống như một con bạch tuột bám người:“Tôi...... Sợ đau.”

Đúng vậy, tuy rằng, dùng lời nói, vẻ đạo mạo nhìn có vẻ cao thượng, nhưng thật ra là lừa mình dối người để thôi miên chính mình, kỳ thật trong nội tâm so với ai hiểu rõ hơn—chỉ là cô sợ hãi mà thôi.

Từ lúc chào đời tới nay vẫn là lần đầu tiên thích một người giống như vậy, loại này chuyện thích này có lẽ so với tưởng tượng của mình còn sâu đậm hơn. Có bao nhiêu ước muốn cùng một chỗ, cũng không muốn đối mặt với một ngày kia sẽ chia lìa, gần đây loại chuyện này rất khó có thể chịu được, nếu có một ngày thật sự đối mặt, chính mình sẽ biến thành như thế nào? Đến lúc đó nếu yêu càng thêm sậu đậm, có phải đau đớn cũng sẽ càng thêm bi kịch vài phần hay không?

Cô giống như là một người không quá sâu sắc, giống như tay với chân, rất ngại thâm tình. Nếu đã từng quá hoàn hảo, như vậy ít nhất cô có thể đoán được sự đau đớn, nhưng vấn đề là cô đối với chuyện này không có kinh nghiệm gì, cho nên càng không thể đánh giá đến cuối cùng sự đau đớn sẽ tới đạt cái trình độ gì.

Thật sự vô cùng, vô cùng sợ hãi.

Kỳ quái sao?

Buồn cười sao?

Đáng xấu hổ sao?

Hạ Hoàng Tuyền không biết, dù là người mạnh mẽ tới đâu, thời điểm đứng trước tình yêu cũng sẽ cúi đầu , nếu không có, thì người đó yêu còn chưa đủ sâu.

Điểm này chính là theo bản năng đơn thuần của cô để đánh giá .

Thanh niên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô gái, vào loại thời điểm này, có lẽ hắn hẳn là nên dịu dàng an ủi nói --“Đừng sợ”, nhưng cuối cùng câu hắn phun ra miệng chỉ là:“Vậy cùng nhau đau đi.” Sau khi nói xong, hắn ngoéo khóe miệng một cái, một tay áp đầu cô gái trong lòng đặt trước ngực, gắt gao, ôm cô thật chặt.

Gương mặt bị hoàn hoàn toàn toàn che khuất, cô gái trầm mặc một lát sau, đột nhiên “Ô oa” Một tiếng khóc lên, một bên cô gào khóc, một bên nghẹn ngào quát:“Anh người này, còn dám ích kỷ nữa sao?”

Thương Bích Lạc hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra, cảm giác áo trước ngực dần dần bị nước mắt thấm ướt, hắn nhẹ giọng lại nhưng vẫn đủ rõ ràng để trả lời:“Dám. Cho nên, em đừng hòng chạy trốn.” 

Hết Chương 86

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này đã sữa nhiều lần, nhưng mà vẫn không quá vừa lòng, vò đầu, hai người nếu cùng một chỗ, chuyện này là không thể không đối mặt. Biểu hiện của em gái tuy rằng nhìn như yếu so với lúc ban đầu nhưng cũng không đủ thẳng thắn, nhưng tôi cảm thấy vẫn phù hợp và ăn khớp, bởi vì nếu cô quá kiên cường, cũng là một cô gái trẻ tuổi, lần đầu tiên yêu đương a [ đây là gì a uy!], hơn nữa cuối cùng không phải nên thẳng thắn nói ra nói sự thật sao ha ha ha......

Nói, em gái lần đầu tiên yêu đương liền đụng tới cái tên Thương Bích Lạc này, thật không biết là vận khí rất tốt vẫn là vận khí quá kém ╮[╯▽╰]╭

No comments:

Post a Comment