Kẻ Thù Bên Gối – Chương 395

Lăng Tuyết sững sờ nhìn hắn, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, cái này nhất định là ảo giác, nhất định là...

Rõ ràng chính là cậu thiếu niên, tại sao lại biến thành một con thú hoang?

Đến cùng là thế nào?

Cô nhận thức thế giới của mình vô pháp giải đáp, tóm lại chính là quá không thể tưởng tượng nổi . .

Cô thà rằng tin tưởng là mình phán đoán sai lầm, có lẽ, dã thú trước mắt căn bản cũng không phải là cậu thiếu niên vừa rồi kia. .

Chính lúc Lăng Tuyết đang suy nghĩ lung tung , phía trước dã thú đột nhiên chậm rãi xoay người lại, Lăng Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, cảm giác không khí giống như cũng đông lại ...

Là hắn sao?

Thật sự là hắn sao?

Là hắn! ! !

Toàn thân nhuốm máu, quần áo màu đen, sợi tóc đen, nửa mặt nạ thần bí u lãnh màu đen, thân hình tuấn mỹ, làn da yếu ớt, đôi mắt màu đỏ như máu địa ngục lóe lên sát khí, nện bước tập tễnh bước chân, từng bước từng bước đi về phía Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết thấp thỏm lo âu lui về phía sau, trái tim đều sắp ngưng đập, một loại cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra mà trước đó chưa từng có.

Hắn muốn giết cô sao?

Cậu thiếu niên từng bước từng bước tới gần, Lăng Tuyết từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến lúc lưng cô đụng phải cái xe hư bên cạnh, cũng không đường có thể lui, hù dọa thất kinh, nhanh chân bỏ chạy...

Chạy vài bước, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh vật gì đó ngã xuống, Lăng Tuyết vô ý thức quay đầu nhìn lại, bỗng chốc liền sửng sốt , cậu thiếu niên thế nhưng té xỉu ! ! ! !

Có lẽ, hắn cũng không phải là muốn giết cô.

Thể lực của hắn chống đỡ hết nổi, cho nên mới phải theo bản năng đi về hướng của cô là người quen duy nhất tin cậy mà thôi...

Trong lòng Lăng Tuyết lại lần nữa sinh ra một loại cảm giác thương hại, vội vàng đi tới đỡ cậu thiếu niên dậy, bây giờ nhìn lại, sắc mặt cậu thiếu niên càng thêm khó coi, môi giống như mất máu quá nhiều, trắng bệch như tờ giấy, hơn nữa toàn thân lạnh như băng, giống như trong thân thể máu đã chảy khô ...

Chẳng quan tâm hay suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại Lăng Tuyết chỉ có thể nghỉ, là mau chóng dẫn hắn rời đi lúc này thôi! ! !

Cậu thiếu niên này mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng mà dáng người cao ngất thon dài, đại khái vóc dáng cao 1m88, Lăng Tuyết cố hết sức đỡ hắn dậy, nắm lấy cánh tay hắn đi lên phía trước, nói là đi, nhưng thật ra là cưỡng chế kéo hắn đi về phía trước, bởi vì cả người hắn đang bị kéo dài trên mặt đất, nhưng cho dù là như vậy, Lăng Tuyết vẫn như cũ bước đi vô cùng gian nan, mới đi được vài bước đã đi không nổi, đứng ở tại chỗ thở hồng hộc.

Như thế này nữa là không được, chỉ sợ đi không được bao lâu, người đã bị đuổi theo.

Lăng Tuyết nhìn chung quanh một lần, cảm giác mình nhất định phải tìm được phương tiện chuyên chở mới có thể đem cậu thiếu niên này ra khỏi cánh rừng, nhưng mà xe đã bị đâm cháy, cũng không biết mấy chiếc xe máy kia rơi lả tả đầy đất còn có thể một chiếc nào tốt không, trước hết thử xem rồi nói.

Lăng Tuyết kéo cậu thiếu niên qua dựa vào bên dưới tàng cây, sau đó đi tìm một chiếc xe có hình dạng còn khá một chút, thử một chiếc rồi một chiếc, rốt cuộc tìm được một chiếc có thể dùng , cô vội vã đem xe đẩy tới bên cạnh chỗ cậu thiếu niên, đỡ hắn lên ngồi trên xe máy, vì không cho cậu thiếu niên rơi xuống xe, Lăng Tuyết lấy áo sơ mi của hắn làm thành sợi dây thừng cột hắn ở trên người mình, sau đó cưỡi xe gắn máy vội vã đi.

Lúc này cô đột nhiên liền nhớ tới Lăng Ngạo, lúc trước là Lăng Ngạo dạy cho cô cưỡi xe motor, khi đó bọn họ còn rất nghèo, hắn mua một chiếc xe gắn máy đưa đón Dì Chu đi chợ, đằng sau xe còn treo hai cái khung sắt lớn để chở hàng, rõ ràng là một chiếc xe gắn máy liền biến thành vận xe vận tải.

Có thời gian rảnh rỗi, Lăng Ngạo tháo hai cái khung sắt kia xuống, chở Lăng Tuyết đi khắp nơi để hóng gió, còn tìm một bãi đất trống để dạy cô chạy xe.

Lăng Tuyết đối với lái xe phảng phất có thiên phú, lúc nào cũng vừa học liền biết, hơn nữa rất nhanh kỹ thuật lái xe của cô đã vượt qua Lăng Ngạo, bắt đầu tiếp nhận công tác của hắn, chạy xe đưa đón Dì Chu đi chợ, cũng được một hai năm a...

Bây giờ nhớ về năm đó, cảm thấy những ngày kia mới là những ngày tháng tiêu sái khoái hoạt, chỉ là hiện tại cũng không thể quay về .

Lăng Tuyết thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên sau lưng một chút, nhịn không được cảm thán: "Cái này đại khái cũng là một loại duyên phận đi, tôi cũng không biết có thể cứu cậu mấy lần, hiện tại đến bản thân cũng khó có thể bảo toàn, nhưng mà chỉ cần có tôi còn một hơi thở, sẽ không để cho người khác tổn thương cậu."

Kỳ thật cũng chỉ bèo nước gặp nhau mà thôi, Lăng Tuyết cũng không biết tại sao phải tận tâm tận lực cứu hắn như thế, đại khái là nhìn thấy người bơ vơ không nơi nương tựa như hắn thì nhớ tới những đứa trẻ cô nhi viện kia, cô có thói quen chị lớn nhất trong nhóm, lúc nào cũng theo thói quen đem trách nhiệm đặt ở trên người mình.

Nguyên nhân là gì cũng tốt, vẫn còn là một đứa trẻ, cô nhất định phải cứu.

...

Cậu thiếu niên quả nhiên là có dự kiến trước, cũng hoặc là nói hắn hiểu biết địa hình ở đây, rất nhanh, phía trước có ánh sáng n, giống như đột phá vòng vây hắc ám đi đến khu vực bừng sáng, rất nhanh, rất nhanh, cô có thể dẫn hắn đi ra khỏi rừng cây này.

Lăng Tuyết mừng rỡ, gia tăng tốc độ đi chạy nhanh về phía trước, không bao lâu, phát hiện trước mặt có khác thường, một khoản đen ngòm đó đến tột cùng là cái gì?

Giống như mây đen ở phía chân trời chậm rãi tiến tới gần, mang một loại cảm giác áp bách làm người ta hít thở không thông! ! !

Lăng Tuyết dừng xe nhanh chóng xuống xe, nháy mắt mấy cái cẩn thận đi xem, cả kinh trợn mắt há hốc mồm...

Mấy trăm xe cải trang màu đen từ đằng xa chạy nhanh đến, trên xe đều có một cái ký hiệu màu đỏ như máu quỷ dị, cho dù cách một khoảng xa như vậy nhưng vẫn thấy rõ ràng, không biết rõ vì cái gì, Lăng Tuyết cảm thấy ký hiệu kia có chút quen mắt, nhưng mà bây giờ không phải là lúc suy tính mấy thứ này, hiện tại cả người cô đều sợ, liền tranh thủ quay đầu trở về chạy xe, nhưng mà xe vừa mới chạy một lúc, lại phát hiện đằng sau lại có một nhóm nhiều tên áo đen chạy bộ lại đây, mà trên đỉnh đầu còn có máy bay trực thăng tiếng rít.

Lăng Tuyết bị hù dọa đến chân run rảy, sắp khóc lên: "Tôi nhưng mà chỉ là một cô gái bình thường, muốn bắt tôi cũng không cần huy động nhân lực như thế đi."

"Lẽ nào Thân Đồ Dạ đã xảy ra chuyện ?"

"Không đúng, sẽ không , sẽ không ..."

Lăng Tuyết lầm bầm lầu bầu, âm thanh run rẩy, giống như đang khóc nức nở.

Hiện thời trước sau giáp công, sau lưng trước bụng đều có địch, muốn chạy đi là không thể nào.

Lăng Tuyết hít một hơi thật sâu, dừng xe lại, cởi cái nút cột trên eo ra, phối hợp nhìn cậu thiếu niên kia nói: "Tiểu tử, tôi đã trốn không thoát, nhưng mà cậu là vô tội, tôi thấy cậu nhiều lắm cũng chính là một cậu bé to sát, lần một tiểu nhân vật, bọn họ sẽ không làm gì cậu, trước hết tôi giấu cậu lại, chờ bọn họ rút lui cậu sẽ an toàn ."

Lăng Tuyết vừa nói vừa xuống xe, luống cuống tay chân đem cậu thiếu niên đỡ xuống xe, kéo đếm bên cạnh cây đại thụ.

"Ầm!" Một tiếng súng đột nhiên vang vang lên, viên đạn không nghiêng lệch xuất bên chân Lăng Tuyết, văng lên một đám tia lửa, Lăng Tuyết bị hù dọa nhảy dựng lên thét chói tai, theo bản năng buông tay, cậu thiếu niên cứ như vậy ngã ngồi trên đám lá khô, không có ngã xuống, ngược lại chậm rãi ngẩng đầu lên...

"Cậu, cậu tỉnh ?"

Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn hắn, đứa trẻ này cũng là nhân vật kỳ lạ, mỗi lần nhìn thấy suy yếu sắp chết, nhưng mà đảo mắt một cái thì sống lại, nhưng mà, trong mắt hắn vì sao có một loại sát khí nguyên thủy của dã thú, môi khẽ muốn động, giống như dã thú đói bụng nhìn thấy con mồi mê người trước mắt...

Có lẽ hắn là vì quá đói .

Lăng Tuyết không có nghĩ nhiều, ngược lại an ủi hắn: "Có người đuổi theo, bởi vì ông xã của tôi Thân Đồ Dạ là đại nhân vật, khả năng là bởi vì như vậy, bọn họ cũng vậy xem tôi thành nhân vật nguy hiểm, phái rất nhiều rất nhiều người đến truy sát tôi, tôi cảm thấy tôi là trốn không thoát, nhưng mà tôi sẽ không để cho cậu xảy ra chuyện gì được, cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, nằm ở bên trong này giả chết, bọn họ sẽ không phát hiện một nhân mật bé nhỏ không đáng kể như cậu, bọn họ sẽ bỏ đi, cậu có thể..."

Lăng Tuyết dừng lại, cậu thiếu niên chau mày, đôi mắt cũng đóng lại, một bộ không muốn nghe nữa.

"Cậu... Không có sao chứ? Có phải bị thương quá nghiêm trọng hay không?"

Lăng Tuyết duỗi tay muốn đỡ hắn dậy, cậu thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, âm lãnh nhìn chằm chằm tay cô, không đúng, chuẩn xác mà nói là nhìn chằm chằm mạch máu trên tay, trong mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo.

"Cậu đang nhìn cái gì..."

Lời Lăng Tuyết còn chưa nói hết, cậu thiếu niên liền đột nhiên bắt lấy tay cô hung hăng cắn xuống.

"A - - - - - - "

Lăng Tuyết hét thảm một tiếng lớn, hoảng sợ mở to hai mắt, cậu thiếu niên thế nhưng đang hút máu của cô! ! ! ! ! !

Lăng Tuyết cảm giác máu trong cơ thể mình đang từng chút từng chút cạn kiệt, răng nanh sắc bén của cậu thiếu niên cắn vào trong mạch máu của cô, dùng sức, giống như muốn đem tất cả máu trong cơ thể cô hút sạch sẽ, một chút cũng không còn dư lại...

"Buông cô ấy ra! ! ! !"

Một giọng nói quen thuộc truyền đến, trong lòng Lăng Tuyết cả kinh, còn chưa phản ứng lại, một thân ảnh màu đen giống như mũi tên xông đến đẩy cậu thiếu niên ra, đem Lăng Tuyết vững vàng ôm vào trong ngực, "Tiểu Tuyết, em không có sao chứ."

Lăng Tuyết sợ run một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, khiếp sợ nhìn trước người mắt : "Thân Đồ Dạ! ! ! Thật sự là anh? ? ?"

"Là anh, là anh." Thân Đồ Dạ ôm chặt lấy Lăng Tuyết, áy náy không thôi nói, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

"Anh không có việc gì thật sự là quá tốt, em còn tưởng rằng..." Lăng Tuyết kích động được nói năng lộn xộn, "Em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh."

"Đứa ngốc." Thân Đồ Dạ xoa xoa đầu cô, nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt hết sức phức tạp, "Không có sao chứ?"

"Em không sao..." Lăng Tuyết thối lui, mới phát hiện Thân Đồ Dạ hỏi không phải là cô, mà là cậu thiếu niên kia.

Nói đến cũng kỳ quái, cậu thiếu niên mới vừa rồi còn suy yếu không chịu nổi, bộ dạng sắp chết rồi, nhưng bây giờ lại sống lại, thế nhưng chậm rãi đứng lên, dùng ngón cái lau vết máu bên môi, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Máu của cô rất sạch sẽ!"

"Cậu..." Lăng Tuyết tức giận chất vấn, "Tôi có ý tốt cứu cậu, tại sao cậu phải cắn tôi?"

"Đói !" Cậu thiếu niên nói một câu như mây trôi nước chảy.

"Cái gì?" Lăng Tuyết tức giận đến nói không ra lời.

Lúc này, trước sau một đám áo đen đã toàn bộ tiến tới gần, Lăng Tuyết quay đầu nhìn lại, mặt bị hù dọa không còn chút máu, cuống quít kéo Thân Đồ Dạ nói, "Thân Đồ Dạ, làm sao bây giờ? Chúng ta bị vây công . ."

"Đừng sợ." Thân Đồ Dạ ôm cô, "Có anh ở đây!"

"Ân." Mặc dù vẫn là rất sợ, nhưng Lăng Tuyết đã có một loại cảm giác an toàn không hiểu, "Không được cùng nhau chết ở chỗ này."

Nói xong, lòng cô nóng như lửa đốt nhìn cậu thiếu niên kia quát, "Tiểu tử ngốc, cậu còn đứng lên làm gì? Vội vàng nằm xuống giả chết, nếu không lão già Tôn Dạ kia nhất định sẽ bắt cậu lại, cậu da mịn như thế làm sao mà chống lại hắn lăn qua lăn lại..."

"Thân Đồ Dạ! ! !" Cậu thiếu niên nghiến răng nghiến lợi gầm lên, "Quản lý tốt người phụ nữ của anh đi! ! ! ! !"

1 comment: