Kẻ Thù Bên Gối – Chương 396

Thân Đồ Dạ kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết: "Tiểu Tuyết, em không biết rõ hắn là ai?"

"Em như thế nào biết rõ hắn là ai?" Lăng Tuyết nhếch miệng, "Thì ra các người thật sự biết nhau, hắn là ai?"

"Cái này..." Thân Đồ Dạ không biết nên trả lời như thế nào vấn đề của Lăng Tuyết.

Lúc này, gần ngàn tên sứ giả đã vây toàn bộ, Lăng Tuyết không có có tâm tư đi để ý tới vấn đề kia, cuống quít đem cậu thiếu niên kéo ra sau lưng, lo lắng nhìn Thân Đồ Dạ nói: "Thân Đồ Dạ, những người này là hướng về phía chúng ta, nhưng đứa trẻ này là vô tội, bọn họ chắc sẽ không làm tổn thương hắn đi?"

"Đứa trẻ?" Thân Đồ Dạ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Lăng Tuyết căn bản cũng không biết thân phận của hắn, nhưng bọn họ hai người là đụng phải cùng nhau như thế nào?

"Phụ nữ của anh thật ra vô cùng trọng tình nghĩa." Cậu thiếu niên nhìn Lăng Tuyết thật sâu, "Chính là đầu óc có chút vấn đề."

"Ách..." Thân Đồ Dạ sờ sờ mũi, không biết nên đáp lại vấn đề của hắn như thế nào.

"Các người nói cái gì?" Lăng Tuyết nghe không rõ ràng lời bọn họ nói, quay đầu lại quát khẽ đến, "Đến lúc nào rồi, các người sao một cảm giác nguy cơ cũng không có?"

"Tiểu Tuyết, vị này là..."

Thân Đồ Dạ đang chuẩn bị giới thiệu thân phận cậu thiếu niên với Lăng Tuyết, lúc này, ngàn tên tên áo đen đã bao quanh bọn hắn, giống như sứ giả địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tính mạng của bọn họ.

Lăng Tuyết bị hù dọa đến chân cũng nhuyễn, cuống quít lui về phía sau.

Thân Đồ Dạ đỡ cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Không phải sợ."

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta chết chắc ."

Lăng Tuyết sắp khóc lên, thất kinh kéo cậu thiếu niên sau lưng, "Tiểu tử, cậu có người quen biết hay không? Nhanh đi nói một chút, nói nói tốt, chúng ta với bọn họ không thù không oán, nhượng bọn họ đừng có giết chúng ta, tôi không muốn chết, tôi còn muốn sống sót trở về cứu bọn nhỏ cô nhi viện..."

Cậu thiếu niên nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng không còn gì để nói, cô gái vừa mới nãy còn luôn miệng nói phải bảo vệ hắn, hiện tại thế nhưng để hắn đi tìm người quen cầu xin! ! !

Hắn cũng muốn ngất luôn . .

"Tôn vương! ! !" ngàn tên sứ giả đột nhiên cùng nhau hướng tới bọn họ một chân quỳ xuống, trăm miệng một lời làm lễ, "Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh tôn vương xử phạt!"

Âm thanh này mang sùng bái cao nhất, chấn động như sấm, vang tận mây xanh, kinh động chim muông trong cánh rừng, đồng thời cũng làm rung chuyển tâm của Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết toàn thân chấn động, ngây ra như phỗng đứng ở tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn một khoản tối om om trước mắt này, đầu óc bên trong trống rỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu bất khả tư nghị nhiều lần thoáng hiện, Tôn vương? ? ? Tôn vương? ? ?

Cậu thiếu niên này... Hắn là...

Lăng Tuyết còn chưa phục hồi tinh thần lại, Thân Đồ Dạ đã yên lặng lôi cô qua một bên, khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn cô, cô gái này bình thường thông minh lanh lợi, lúc này thời sao lại trở nên ngu xuẩn như thế? Cũng không biết cô có đắc tội Tôn Dạ hay không, nếu như có, chỉ sợ lại là thiếu không được phiền toái...

Không biết từ lúc nào, cậu thiếu niên đã đứng lên, chậm rãi xoay người đối mặt với nhóm áo đen kia, ánh mắt sắc bén như đao, tự nhiên phất tay ra lệnh: "Ai làm trái lệnh của tôi, giết! ! !"

"Vâng!" Các vị sứ giả lĩnh mệnh, lập tức, đội ngũ liền chỉnh tề chia làm hai đội, một đội nhanh chóng rời đi, trước khi đi rừng cây kia đều bị tiêu diệt, một đội khác lui nhường ra một lối đi, chuẩn bị hộ tống Tôn vương rời đi.

Cậu thiếu niên nhìn Thân Đồ Dạ, nhàn nhạt nói: "Thân Đồ Dạ, anh giúp tôi nhìn thấu âm mưu phản đồ, hiệp trợ tôi tiêu diệt quân phản loạn, cho nên, chuyện của anh, Tôn Dạ tôi bảo vệ ! ! !"

"Cảm ơn Tôn vương!" Thân Đồ Dạ khẽ mỉm cười, với tư cách cá nhân, hắn và Tôn Dạ xem như anh em kết nghĩa, tâm tâm tương tích, nhưng mà trên mặt bàn, hắn nhất định phải ở trước thuộc hạ của hắn nên có lễ tiết, cấp cho hắn đủ tôn trọng.

"Cậu... cậu là..." Lăng Tuyết thất kinh nhìn cậu thiếu niên, vẫn như cũ không thể tin được chính mình cái mình đang nhìn thấy.

"Tôi chính là cái người cô nói kia..." Tôn Dạ chậm rãi tiến tới gần Lăng Tuyết, từng chữ từng câu nói, "Lão, quái, vật! ! ! !"

"A..." Lăng Tuyết bị hù dọa rùng mình một cái, nói năng lộn xộn giải thích, "Tôi tôi tôi, tôi không biết rõ, tôi cho rằng, cho rằng Tôn vương rất già ... Cho nên tôi..."

"Ai nói cho cô biết, tôi rất già ?" Tôn Dạ híp mắt nguy hiểm, chất vấn Thân Đồ Dạ, "Anh nói ?"

"Tôi..."

"Không phải anh ấy nói ."

Thân Đồ Dạ vẫn chưa nói hết, Lăng Tuyết liền che chở hắn, vội vã giải thích, "Không có ai nói với tôi, tôi chẳng qua là cảm thấy người có được quyền thế cao nhất như vậy chắc phải tuổi không nhỏ, nếu không như thế nào thuần phục mấy vạn môn đồ, ra lệnh cho giới hắc đạo, tạo ra một đế quốc?"

Nàng cố ý nói nhiều lời nịnh nọt như thế, là muốn làm cho Tôn Dạ xin bớt giận, nói như thế nào cô cũng cứu hắn một mạng, hắn chắc sẽ không phải lấy oán trả ơn đi?

"Ân, nói cực kỳ tốt." Quả nhiên, Tôn Dạ hài lòng gật đầu.

Lăng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, Tôn Dạ bỗng nhiên lại sâu kín nói: "Nhưng mà cô đã biết bí mật của tôi, dưới tình huống bình thường, tôi sẽ không để lại người sống ."

"A? ? ?" Lăng Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, "Cậu, cậu muốn giết người diệt khẩu?"

Thân Đồ Dạ nhướng mày, đem Lăng Tuyết kéo vào trong ngực: "Cậu không nên lại hù dọa cô ấy..."

"Tôi không có dọa cô ấy, tôi rất nghiêm túc." Tôn Dạ u ám nhìn chằm chằm Lăng Tuyết, "Đưa tay qua đây!"

"Cậu muốn làm gì?" Lăng Tuyết kinh hồn táng đảm, "Sẽ không phải là lại muốn hút máu của tôi nữa đi? Dù sao tôi cũng là người cứu cậu... Uy uy uy..."

Lời cô nói còn chưa nói hết, Tôn Dạ cũng đã vặn chặt cổ tay của cô, mặt Thân Đồ Dạ liền biến sắc, đang chuẩn bị xuất thủ cứu Lăng Tuyết, mấy trăm cây súng laser cũng đã nhắm vào hắn, hắn tức giận quát chói tai: "Tôn Dạ, cậu..."

"Đừng ngạc nhiên, tôi chỉ là cùng phụ nữ của anh giao phó một ít chuyện mà thôi." Tôn Dạ lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, nghiêng đầu nhìn Lăng Tuyết nói, "Ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, cô mới có thể sống mà đi ra ngoài!"

"Cậu chớ làm loạn, tôi với cậu đi qua kia." Lăng Tuyết lo lắng Tôn Dạ sẽ làm chuyện bất lợi với Thân Đồ Dạ, chỉ cần Tôn Dạ đi.

"Tiểu Tuyết..." Thân Đồ Dạ không yên tâm gọi cô.

"Em không sao." Lăng Tuyết lớn tiếng nói, "Em là ân nhân cứu mạng của Tôn vương, hắn sẽ không làm tổn thương em."

Lời cô nói chính là muốn nói cho thuộc hạ của Tôn Dạ nghe, nếu như hắn ở trước mặt thuộc hạ của mình lấy oán trả ơn, về sau còn làm thế nào cho người khác tin phục?

Thân Đồ Dạ nghe được câu này, cũng liền yên lòng, cũng không phải nghĩ giống như Lăng Tuyết, cảm thấy Tôn Dạ sẽ vì bảo vệ danh dự trước thuộc hạ mới không làm gì cô, mà là cảm thấy, lấy với cá tính của Tôn Dạ, căn bản không có khả năng tổn thương tới ân nhân cứu mạng của mình.

"Dong dài." Tôn Dạ không kiên nhẫn quát khẽ, đem Lăng Tuyết túm qua một bên đi, thô lỗ quăng đến bên cạnh cây đại thụ.

Lăng Tuyết dán chặt lấy thân cây, nơm nớp lo sợ hỏi: "Cậu, cậu muốn làm gì?"

Tôn Dạ lười phải nói nhảm với cô, ngón tay tiêu sái xoay tròn, đầu ngón tay khơi mào nhất ngọn lửa, sau đó kéo cổ tay Lăng Tuyết qua, đem kia ngọn lửa kia đắp lên trên cổ tay cô...

Cảm giác bị lửa nóng cháy truyền đến, Lăng Tuyết bị hù dọa kêu to, dẫn tới Thân Đồ Dạ cũng nóng nảy, liều lĩnh xông đến bên cạnh, mười cái sứ giả lập tức ngăn cản hắn.

Rất nhanh, ngọn lửa liền được dập tắt, trên da thịt trắng nõn lưu lại ký hiệu hình ngọn lửa, còn có cảm giác đau đau rát, Lăng Tuyết sững sờ nhìn cái dấu hiệu này: "Đây là cái gì?"

"Bắt đầu từ bây giờ, cô chính là người của tôi." Tôn Dạ lãnh ngạo tuyên bố, "Như lời cô nói mọi chuyện đều có liên quan, nên nói không nên nói, trong lòng cô phải rất rõ ràng! ! !"

"Ách..." Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, "Này, đây là ý gì? Yên lành, tại sao phải tôi phải gia nhập? Tôi có thể sẽ không giết người phóng hỏa."

"Cô biết bí mật của tôi, hoặc là chết, hoặc là trở thành người của tôi." Tôn Dạ âm lãnh nhìn chằm chằm cô, "Nếu như cô không muốn trở thành người của tôi, như vậy hiện tại tôi chỉ có thể giết cô! ! !"

Nói xong, Tôn Dạ liền chuẩn bị động thủ...

"Không được! ! ! !" Lăng Tuyết lập tức hô to, "Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý!"

"Hả?" Tôn Dạ lông mày nhíu lại.

Lăng Tuyết lập tức ngầm hiểu, phù phù một tiếng liền quỳ rạp xuống đất, hô lớn: "Tôn vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tôn Dạ thiếu chút nữa cười ra, thật sự là thật nhiều năm qua không có nhìn thấy một cô gái ngu ngốc lại thú vị như thế.

"Tiểu Tuyết!" Thân Đồ Dạ xông qua tới kéo Lăng Tuyết dậy, nhìn thấy trên cổ tay cô có ký hiệu ngọn lửa, đôi chân mày của hắn sít sao nhăn lại hỏi, "Tôn Dạ, cậu làm cái gì?"

"Anh dám dùng loại giọng nói này nói chuyện với tôi? Không muốn sống ?" Tôn Dạ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Thân Đồ Dạ.

"Cậu..."

"Được rồi được rồi." Lăng Tuyết vội vàng hoà giải, kéo Thân Đồ Dạ thấp giọng nói, "Hiện tại hắn là lão đại của em, anh đừng đắc tội hắn."

"Chuyện gì xảy ra? Hắn tại sao phải bức em gia nhập?" Thân Đồ Dạ nhíu mày hỏi.

"Bởi vì..." Lăng Tuyết nhìn nhìn Tôn Dạ, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Bởi vì em biết rõ bí mật của hắn..."

"Bí mật?"

Thân Đồ Dạ bừng tỉnh đại ngộ, nếu Lăng Tuyết dã nói đến hàm súc như thế, hắn cũng hiểu rõ, Lăng Tuyết nhất định là ở trong rừng cây ngẫu nhiên bắt gặp Tôn Dạ biến thân...

Tôn Dạ từ nhỏ đã bị cho uống hóa chất, độc tố và sức mạnh trong thân thể không giống như người bình thường, trừ khả năng dị thường bên trong ra, bên ngoài cũng không có một chút tác dụng phụ, mỗi khi hắn nổi giận thì sẽ biến thành người sói, còn cần dùng máu người để duy trì chất dinh dưỡng trong cơ thể...

Cái bí mật này cũng không có mấy người biết rõ, ngàn vạn lần không thể truyền đi.

Dựa theo phương thức xử sự của Tôn Dạ ngày xưa, tất cả người biết rõ bí mật đều sẽ bị diệt khẩu, nhưng mà bởi vì Lăng Tuyết cứu hắn một mạng, theo nguyên tắc đạo nghĩa, hắn tha cho cô một lần, cho nên liền nghĩ biện pháp có lợi cho đôi bên, làm cho cô trở thành người của hắn.

Kỳ thật cũng chính là một cái danh hiệu mà thôi, Tôn Dạ cũng sẽ không cho cô thật sự thực hiện nhiệm vụ gì, nhưng mà có cái dấu hiệu này, về sau phải không người nào cũng dám động cào cô.

Kể cả Dạ Thần ! ! !

Kỳ thật cái này cũng là một biến tướng bảo vệ Lăng Tuyết...

Tôn Dạ ngoài mặt thị huyết tàn bạo, nhưng trên thực tế kỳ thật rất trọng tình nghĩa, Thân Đồ Dạ không biết rõ Lăng Tuyết là cứu hắn như thế nào, nhưng trên thực tế, với thân thủ Tôn Dạ căn bản là không cần cô tới cứu, hắn cũng giống như không có việc gì.

Ân cứu mạng đối với hắn mà nói căn bản chính là lời nói vô căn cứ, hắn để ý, nhưng mà là Lăng Tuyết đang lúc nguy nan lại giang tay giúp đỡ hắn, cái này gọi là tình nghĩa mà thôi.

1 comment: