NKLTY - Chương 23: Sẩy thai

Chương trước @*@ Chương sau


Tôi gặp lại Cảnh Mạc Vũ trong phòng siêu âm của bệnh viện.Lúc đó, tôi vén áo lên tận ngực, nằm trên giường lạnh buốt, mở to mắt nhìn mànhình trước mặt. Phôi thai mấy ngày trước còn đập yếu ớt nằm trong bụng tôi giờđã im lặng…

Thế giới của tôi dường như cũng im bặt vào thời khắc đó.

Bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ, Cảnh Mạc Vũ xông vào phòngsiêu âm. Anh đã thay bộ quần áo khác, bộ comle mới tinh không còn chút dấu vếtô uế, cứ như cảnh tượng sáng nay chưa từng xảy ra. Nhưng điều đó cũng khôngthay đổi được sự thật, tinh thần của tôi bị kích thích quá độ và việc hít phảihương liệu quá mạnh khiến tim thai ngừng đập.

Ngón tay lạnh giá lau những giọt nước mắt trên mặt tôi. Tôingoảnh đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy anh. “Anh ra ngoài đi, tôi khôngmuốn gặp anh.”

Cảnh Mạc Vũ ngồi xổm bên cạnh giường, hai tay nắm chặt taytôi, đưa lên môi. Dù không nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Mạc Vũ nhưng tôi vẫn cảm nhậnđược hơi thở gấp gáp mà nặng nề của anh. Bây giờ, dù giải thích, dù đau khổ,hối hận hay tự trách móc cũng có ý nghĩa gì? Con của tôi đã bị bác sĩ tuyên cáotử vong.

Ba ngày sau đó, tôi chỉ nằm trên giường bệnh, không nói lờinào. Cảnh Mạc Vũ cầm tay tôi, nói rất nhiều điều, nhiều hơn mấy tháng chúng tôikết hôn cộng lại. Trên bàn đặt đơn xin ly hôn do luật sư soạn thảo và cây bútbi Cảnh Mạc Vũ bẻ gãy.

Anh nắm chặt tay tôi, nói với tôi nhiều chuyện. Anh nói, anhchưa từng nghĩ sẽ bảo vệ Hứa Tiểu Nặc, anh cũng không hề có cảm tình với cô ta.

Anh nói, ba luôn chê anh quá mềm lòng, khó có thể làm chuyệnđại sự nhưng anh thật sự không muốn đi theo con đường của ba, “nhiễm đen” rấtdễ, “tẩy trắng” mới khó… Những năm gần đây, giới lãnh đạo đổi hết người này đếnngười khác, anh phải lôi kéo hết người này đến người khác, chỉ sợ xảy ra sơsuất, Cảnh Thiên sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh giành quyền lực giữacác phe phái hoặc là bàn đạp để bọn họ tiến quân.

Anh nói, hôm Hứa Tiểu Nặc đem hoa bách hợp tới chỗ tôi, batôi vô cùng phẫn nộ nhưng anh còn tức giận hơn. Ba bảo hãy chứng minh anh khôngcó tình cảm với Hứa Tiểu Nặc, bắt anh đích thân giải quyết cô ta. Anh lập tứcnhận lời mà không hề nghĩ ngợi.

Anh nói, đây là lần đầu tiên anh giết người, giết một ngườiphụ nữ mềm yếu, không có khả năng chống trả cũng như không chút phòng bị. Hànhđộng này khó khăn hơn anh tưởng. Khi cơ thể đó bị anh dìm xuống nước, Hứa TiểuNặc phản kháng ngày càng yếu ớt, còn trong đầu anh chỉ nghĩ đến tôi và con củachúng tôi. Nếu không phải tôi đột nhiên xông vào, có lẽ tất cả đã kết thúc. Anhcũng đã thu xếp ổn thỏa hậu sự, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy Hứa Tiểu Nặc,không bao giờ phải nghe bất cứ điều gì liên quan đến cô ta, anh cũng sẽ khôngnhặt xác cô ta…

Thời gian chỉ sai lệch vài phút hoặc mười mấy giây.

Anh nói, Hứa Tiểu Nặc không thể tính toán chuẩn xác như vậy.Đây là ý trời, lẽ trời công bằng, cuối cùng anh cũng phải trả giá cho sai lầmcủa mình…

Tôi mệt mỏi nhắm mắt nhưng trong đầu vẫn không thể xóa đihình ảnh hai người ôm nhau ở đám cưới của tôi, sợi dây chuyền mặt chữ thập đeotrên chiếc cổ trắng nõn của Hứa Tiểu Nặc, những tấm ảnh chụp chung đẹp đẽ, cuốicùng là màn kích thích trong bồn tắm ở phòng VIP của Hội Hiên… Tại sao lần nàocũng để tôi nhìn thấy rồi anh mới cật lực giải thích? Tại sao anh không thểkhiến những chuyện này ngay từ đầu đã không xảy ra? Tại sao những lời giảithích của anh có vẻ khiên cưỡng giống như đang viện cớ?

Hoặc giả, anh viện cớ này vì tận sâu trong tâm hồn anh khôngnỡ từ bỏ cô ta. Đây chỉ là hành động lừa mình dối người mà thôi.

Sau đó, ba cũng đến khuyên nhủ tôi giúp Cảnh Mạc Vũ. Ba nói,đúng là ông bảo anh đích thân ra tay. Trước khi động thủ, Cảnh Mạc Vũ cũng đãbáo với ba tôi. Ông khuyên tôi đừng vì sự hiểu nhầm mà làm ảnh hưởng đến tìnhcảm vợ chồng.

Tôi lắc đầu. “Ba, không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ conlại cảm thấy cô ta rất đáng thương, yêu điên cuồng một người đàn ông không đángđể cô ta yêu…”

Ba khuyên tôi nên suy nghĩ kĩ càng. Tôi lắc đầu, đặt đơn lyhôn trên bàn ba ngày nay, điều khoản phân chia tài sản trong đơn ly hôn đượcviết theo yêu cầu của tôi. Tất cả tài sản của Cảnh gia bao gồm cổ phần của CảnhThiên được chia làm đôi. Đây là phần Cảnh Mạc Vũ đáng được hưởng.

“Ba hãy giao cái này cho anh ấy.” Tôi nhét tờ đơn ly hôn vàotay ba. “Giúp con chuyển lời đến Cảnh Mạc Vũ, anh ấy không ký cũng không sao.Con đã ủy thác cho luật sư, mười ngày sau sẽ ra tòa.”

“Ngôn Ngôn, ba biết con của con không còn, con nhất thời bịđả kích nhưng chuyện ly hôn không thể nóng vội. Ba biết Mạc Vũ có tình cảm vớicon. Ba ngày nay nó không hề chợp mắt, luôn ở bên cạnh con…”

Tôi lắc đầu. “Ba, con đã quyết rồi, con sẽ không thay đổi ýđịnh. Con rất mệt mỏi, không muốn gặp anh ấy nữa. Con sẽ tìm một nơi yên tĩnhđể nghỉ dưỡng.”

“Ngôn Ngôn!”

“Có phải ba muốn nhìn thấy con chết trên giường bệnh nàykhông?”

“… Được. Ba sẽ tìm một viện điều dưỡng cho con.”

“Không cần đâu ạ! Con đã nhờ bạn liên lạc giúp. Chiều nay,ba hãy nghĩ cách để anh ấy đi chỗ khác, nếu không anh ấy sẽ không cho con đi.”

“Sao con phải làm vậy?”

“Ba, con thật sự kiệt sức rồi.”

Ba tôi thở dài. “Cho con thời gian để bình tĩnh lại cũngtốt!”

Buổi chiều hôm đó, không khí lạnh bất ngờ tràn về, thành phốA chìm trong giá lạnh của ngày cuối thu. Lá trên cây bị gió thổi rụng xuống,chỉ còn lại một con đường toàn cành lá xác xơ. Tôi nằm trên chiếc xe cấp cứu doVăn Triết Lỗi sắp xếp, chút sức lực cuối cùng sau ba ngày gắng gượng cũng đãcạn kiệt, tôi không còn cả sức để thở.

Chai nước truyền lắc lư, điện thoại di động không ngừng đổchuông, là tiếng hát mà trước đây tôi luôn mong chờ nhất… Yêu anh làmột sai lầm… Em đã trả giá rất nhiều vì anh, khiến em đau đến mức không thể nóithành lời…

Sau khi giúp tôi tắt điện thoại lần thứ n, Văn Triết Lỗiquay sang hỏi: “Cô không nghe thật sao?”

“Giúp tôi ném chiếc điện thoại đó đi, cám ơn anh!”

“Cô quyết định buông tay thật à? Cô sẽ không hối hận đấychứ?”

“Ừm.”

Chiếc di động bị ném ra ngoài cửa sổ, tiếng nhạc hoàn toànbiến mất. Tôi nhắm mắt, gượng cười. “Anh đã từng yêu ai bao giờ chưa?”

Văn Triết Lỗi không trả lời.

“Tôi yêu anh ấy từ năm mười lăm tuổi. Lúc đó, tôi tưởng tìnhyêu của tôi dành cho anh ấy giống trái tim, cả đời này không bao giờ ngừng đập.Hóa ra, trái tim cũng có lúc ngừng đập, tình yêu cũng có lúc cạn kiệt…”

Một tấm khăn giấy mềm mại chạm vào khóe mắt tôi, lau đi giọtlệ ở đó. Giọng Văn Triết Lỗi dịu dàng như người trong ký ức. “Có tôi ở đây, tôisẽ không để tim cô ngừng đập.”

Khi tôi tới thành phố T, thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn. Tôinằm trên giường bệnh, ngày ngày một mình ngắm mặt trời mọc rồi lặn, trăng sángrồi lại tàn… Bầu trời dường như luôn u ám, lá cây rụng hết, chỉ còn trơ cànhcũng một màu ảm đạm. Thỉnh thoảng có chiếc ô tô từ ngoài đường chạy qua, cuốntheo bụi đất cũng ảm đạm.

Tại sao tôi không nhìn thấy bầu trời trong xanh, không nhìnthấy phong cảnh rực rỡ sắc màu như trong ký ức?

Quay trở lại căn phòng, tôi tiện tay cầm cây bút viết linhtinh lên giấy. Khi viết đầy một mặt giấy, tôi mới chợt phát hiện, cả tờ giấychỉ có một chữ “hôn[1]”. Trước đây tôi không hiểu, tại sao chữ “hôn”lại được ghép từ chữ “nữ[2]” và chữ “hôn[3]”. Bây giờ tôiđã hiểu, phụ nữ bị mê muội đầu óc nên mới kết hôn với đàn ông…

[1] Chữ “hôn” (..) trong từ kết hôn.

[2] Chữ “nữ” (..) có nghĩa là con gái, nữ giới.

[3] Chữ “hôn” (..) có nghĩa là hồ đồ, mê muội.

Con chữ trước mắt dần trở nên mơ hồ. Qua trang giấy này, tôiphảng phất nhìn thấy một cậu thiếu niên trong sáng đứng trên bãi cỏ trước ngôibiệt thự, tay cậu cầm quyển sách Ngữ văn, nói rõ ràng: “Hôn, hôn trong kếthôn…”

Một bé gái non nớt ngồi trên bãi cỏ. Cô bé cắn đầu bút, trầmtư suy nghĩ điều gì đó, trên đầu gối để một quyển vở. Cậu thiếu niên cầm quyểnsách Ngữ văn sát lại gần. “Em vẫn chưa nghĩ ra à? Chỉ e là hôm nay em không đượcăn cánh gà rán của nhà ông lão tóc bạc rồi.”

Nói xong, bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng vì sốt ruột của cô bé,khóe miệng cậu không che giấu ý cười.

Đôi mắt linh lợi của bé gái dừng lại ở quyển sách Ngữ văntrong tay cậu, kết quả, cô bị cậu che mắt. “Không được nhìn trộm.”

“Em xem một tí thôi.” Cô bé kéo tay cậu thiếu niên, lắc lắc.“Anh, em xin anh đấy. Em biết anh đối xử với em tốt nhất mà.”

“Anh, tối nay em gãi ngứa cho anh được không? Chẳng phải anhthích em gãi ngứa cho anh nhất sao?”

Dưới ánh trăng ấm áp, cậu thiếu niên chăm chú nhìn bộ dạngvừa nũng nịu vừa khẩn cầu của cô bé, cười vui vẻ. Nhưng khi bé gái ngẩng đầu,cậu nhanh chóng nghiêm mặt: “Không được!”

Cô bé sốt ruột lấy tay che mặt, cũng che đôi mắt gian xảo,cất giọng bi thương: “Anh không đối xử tốt với em, nhất định là anh không thíchem! Em đau lòng chết đi được! Em buồn chết đi được ấy!”

Cậu thanh niên vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng,dỗ dành: “Ý anh là buổi tối không được, lưng anh bây giờ hơi ngứa.”

“Để em gãi giúp anh, gãi xong, anh cho em xem nhé!”

“Được!”

Bàn tay nhỏ của bé gái thò vào trong áo cậu thiếu niên, dừnglại ở sống lưng. Ngón tay như móng vuốt mèo con nhẹ nhàng di chuyển trên làn datrơn láng của cậu. Cậu nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ. Cậu vốn không cảm thấy ngứanhưng bị cô bé gãi một hồi, cơn tê tê, buồn buồn thấm vào tận đáy lòng cậu, cậuthực sự không muốn cô bé dừng lại.

“Đã đỡ chưa?” Cô bé gãi một lúc lâu, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Cậu thiếu niên quay người ngồi xuống bên cạnh bé gái, nắmbàn tay cầm bút của cô, viết từng nét của chữ “hôn” lên tờ giấy trắng. Lòng bàntay cậu rất ấm áp, hơi thở trong lành thổi vào mặt cô. “Chữ “hôn” gồm có chữ“nữ”, bên cạnh là chữ “hôn” của hồ đồ, mê muội.”

Cô nghiêng mặt nhìn cậu thiếu niên, gương mặt cậu dưới ánhmặt trời sáng lấp lánh như ngọc. Bàn tay bé nhỏ của cô chuyển động theo tiếttấu của cậu.

Tờ giấy trắng viết đầy chữ “hôn”, cậu thiếu niên quay sanghỏi bé gái: “Bây giờ em đã nhớ chưa?”

Bé gái nhoẻn miệng cười, gật đầu. Cô sẽ không bao giờ quênchữ này.

“Anh, cô giáo nói, “hôn” chính là một người đàn ông và mộtngười phụ nữ cùng nhau hợp thành một gia đình, sống bên nhau trọn đời…” Bé gáinhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt chờ đợi. “Khi nào lớn lên, em sẽ cùng anh tạothành một gia đình. Chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi.”

Cậu thiếu niên mỉm cười, véo má bé gái. “Em gái ngốc, chúngta là anh em, không thể kết hôn.”


“Tại sao? Ba nói anh không phải anh trai ruột của em.”



Nghe câu này, vẻ mặt cậu thiếu niên trở nên u ám, cậu nóivới vẻ né tránh: “Vì pháp luật không cho phép.”

“Ờ!” Bé gái hơi thất vọng, sau đó lại hỏi: “Anh, sau này anhsẽ kết hôn với người con gái như thế nào?”

Vấn đề này hơi sâu xa, cậu thiếu niên suy nghĩ một cáchnghiêm túc rồi trả lời: “Như mây che bóng nguyệt, như gió bay làn tuyết.”

Bé gái không hiểu cậu thiếu niên nói gì. Sau khi nghe, côviết lên giấy phiên âm câu cậu thiếu niên vừa nói.

Sau này có cơ hội đọc Lạc thần phú cô mớingộ ra, người con gái anh yêu phải là “phiên nhược kinh hồng[4]”trong bài Lạc thần phú đó.

[4] Phiên nhược kinh hồng: ý nói dáng vẻ của người congái rất nhẹ nhàng, thanh thoát.

Đến ngày cô kết hôn với anh như ý nguyện, một hình bóng“phiên nhược kinh hồng” vụt qua tầm mắt, cô lại một lần nữa tỉnh ngộ, đời ngườiđúng là có những bước ngoặt như trong phim ảnh…

***

“Cô đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?” Giọng nói của VănTriết Lỗi rất nhẹ, tựa như sợ kinh động đến tôi.

Tôi vội vàng nhét tờ giấy xuống dưới gối. “Không có gì, anhđã giúp tôi mua chiếc điện thoại mới chưa?”

“Rồi. Tôi cũng đã tìm ra số điện thoại của luật sư Trình màcô nói, lưu trong máy rồi.” Văn Triết Lỗi đưa chiếc điện thoại mới cho tôi,kiểu dáng giống hệt chiếc điện thoại cũ của tôi.

Tôi mở danh bạ điện thoại, bên trong chỉ có hai cái tên, mộtlà luật sư Trình Á Hân, hai là Văn Triết Lỗi. Tôi lập tức gọi điện cho luật sưTrình.

“Luật sư Trình, tôi là Cảnh An Ngôn, vụ kiện của tôi tiếntriển đến đâu rồi?”

Nghe thấy tên tôi, luật sư Trình nói ngay: “Cảnh phu nhân,tôi gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không được. Cảnh tiênsinh đang tìm cô khắp nơi, cậu ấy bảo tôi nhắn tin với cô…”

Nhận ra sự ngập ngừng của chị, tôi nói: “Không sao đâu, chịcứ nói đi!”

“Cậu ấy bảo, dù cậu ấy để cô làm quả phụ cũng không để côlàm một người bị chồng bỏ rơi.”

Điện tâm đồ phản ánh nhịp tim của tôi đang đập dữ dội, vẻmặt của Văn Triết Lỗi trở nên u ám.

“Cảnh phu nhân, thực ra Cảnh tiên sinh rất yêu cô. Giữa haingười chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Tài liệu cô gửi, tôi đã xem xét kĩ lưỡng,không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Cảnh tiên sinh ngoại tình. Tôi nghĩ, cônên quay về nói chuyện tử tế với cậu ấy, nghe cậu ấy giải thích. Một cuộc hônnhân cần sự hiểu biết và thông cảm giữa hai bên thì mới có thể duy trì…”

“Tôi đã cho anh ấy rất nhiều cơ hội.” Câu tiếp theo, tôikhông biết đang nói với luật sư hay nói với chính mình. “Hôm đám cưới, tôi nhìnthấy anh ấy ôm người đàn bà khác, tôi đã cho anh ấy cơ hội. Đêm tân hôn, tôicầu xin anh ấy ở lại mà anh ấy không chịu, tôi cũng cho anh ấy cơ hội. Buổi tốingày thứ hai sau đám cưới, anh ấy đến biệt thự của người đàn bà đó, tờ mờ sángmới quay về, tôi vẫn cho anh ấy cơ hội… Tôi bị ngất trong cơn mưa suýt chết,còn anh ấy ở bên cạnh người đàn bà đó, nhưng tôi vẫn quyết định cho anh ấy cơhội. Lúc tôi nằm viện dưỡng thai, anh ấy tới câu lạc bộ cao cấp hẹn hò vớingười đàn bà đó… Luật sư Trình, nếu đổi lại là chồng chị, liệu chị có thể choanh ấy cơ hội không?”

Đầu máy bên kia im bặt. Văn Triết Lỗi đưa tôi tờ khăn giấy.Tôi nhận lấy, lau sạch nước mắt đang chảy xuống gò má, nói tiếp: “Anh ấy khôngký tên cũng chẳng sao, tôi sẽ kiện ra tòa. Còn về chứng cứ trực tiếp, tôi có bangười có thể làm chứng anh ấy tắm uyên ương với người đàn bà khác tại phòngnghỉ của câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên. Trong phòng còn có chai hương liệu kíchthích, khiến con tôi…”

Tôi hít vài hơi thật sâu mới nói tiếp: “Điều này bác sĩ củatôi có thể làm chứng, như vậy còn không đủ chứng minh anh ấy ngoại tình sao?”

Luật sư Trình trả lời: “Nếu cô đã quyết định ly hôn, tôi sẽcố gắng hết sức giúp cô thu thập chứng cứ. Chỉ có điều, với thực lực kinh tếcủa Cảnh tiên sinh, vụ tố tụng này không dễ dàng, cô hiểu ý tôi chứ?”

“Tôi hiểu, chị yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi lại gọi cho ba. Vừa nghe thấygiọng tôi, ông lập tức lên tiếng oán trách: “Ngôn Ngôn, rốt cuộc con đi đâuvậy, điện thoại cũng không gọi được. Mạc Vũ đi tìm con khắp nơi.”

“Bây giờ anh ấy có ở bên cạnh ba không?”

“Không. Nó đang mò từng bệnh viện để tìm con, không biết đãđến thành phố nào rồi. Rốt cuộc con đang ở đâu, mau nói cho ba biết, ba sẽ lậptức đi đón con.”

Cặp lông mày của Văn Triết Lỗi nhíu chặt, không cần nhìn tôicũng biết nhịp tim của tôi tệ đến mức nào. Tôi cố điều chỉnh tâm trạng rồi lêntiếng: “Ba, lần này ba nhất định phải giúp con. Nếu ba không giúp, có lẽ suốtđời này ba không được gặp lại con nữa.”

“Được! Được! Con đừng dọa ba, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bacũng sẽ giúp con!”

“Con muốn ba lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị với tưcách chủ tịch, rút hết mọi chức vụ của Cảnh Mạc Vũ ở Cảnh Thiên, giao cho contạm thời quản lý Cảnh Thiên. Ba hãy đóng băng mọi tài sản đứng tên anh ấy, mộtđồng cũng không cho anh ấy sử dụng. Anh ấy có mấy tấm thẻ ngân hàng để trongngăn kéo tủ đầu giường con, ba hãy cất hết đi, đừng để Cảnh Mạc Vũ tìm thấy.Còn nữa, người của ba không được phép làm việc cho anh ấy… Cuối cùng, ba hãygửi vào thẻ của con một triệu để con nộp viện phí.”

Tôi nói xong, một lúc lâu sau ba tôi mới bừng tỉnh. “Con vẫncòn giận Mạc Vũ đúng không? Được, nếu làm như vậy có thể khiến con hả giận, basẽ giúp con trút giận. Nhưng con nhất định phải về nhà ngay, con có biết ba lolắng cho con lắm không?”

“Ba phải làm theo lời con nói, con mới về nhà.”

Ba vẫn cho rằng tôi giở thói bướng bỉnh chứ không nhẫn tâmvới Cảnh Mạc Vũ, vì vậy ông cũng chiều ý tôi. “Được, bây giờ ba sẽ làm ngay.”

Hai ngày sau, tôi đọc được tin tức trên báo chí của thànhphố A.

Ba tôi đã triệu tập hội đồng quản trị, bãi bỏ mọi chức vụcủa Cảnh Mạc Vũ ở Cảnh Thiên. Bài báo cho biết, Cảnh Mạc Vũ từ đầu đến cuốikhông lộ diện, không bày tỏ bất cứ thái độ gì về quyết định của ba tôi.

Thật ra tôi biết, với năng lực của Cảnh Mạc Vũ, tôi không dễdàng đuổi anh ra khỏi Cảnh Thiên. Anh nhất định không rảnh để chú ý đến sự thayđổi này, hoặc giả anh cũng cho rằng, làm vậy sẽ khiến tôi hả giận giống như ba.

Bất kể vì nguyên nhân nào cũng không còn quan trọng, quan trọnglà vụ tố tụng ly hôn sẽ đi theo chiều hướng có lợi cho tôi.

Sau khi nhận được tiền, tôi gửi cho luật sư Trình năm mươivạn qua ngân hàng trên mạng. Ba ngày sau, tôi nhận được hồi âm của luật sưTrình. Chị nói chị đã thu thập không ít chứng cứ có lợi giúp tôi giành thắnglợi trong vụ tố tụng này. Cuối cùng, chị bổ sung một câu: “Tôi vừa gặp Cảnhtiên sinh. Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời tới em, em muốn làm thế nào thì cậu ấycũng chấp nhận. Cậu ấy chỉ hi vọng em sớm quay về nhà.”

Từng giọt nước mắt rơi xuống, ướt đẫm tờ giấy viết đầy chữ“hôn” trên đầu gối tôi.

Văn Triết Lỗi tới kiểm tra phòng lần thứ ba trong ngày. Anhta giúp tôi thu tờ giấy bị ướt, gấp lại rồi để sang một bên.

“Cô kiên quyết ly hôn với chồng cô chỉ vì cô nhìn thấy anhta ở cùng người phụ nữ khác sao?” Văn Triết Lỗi hỏi. “Nếu là lý do đó, tại saocô không ly hôn ngay sau ngày cưới? Biết anh ta đến biệt thự của người phụ nữkhác, tại sao cô không quyết định ly hôn?”

“Con tôi không còn nữa…”

“Tôi đã sớm nói cho cô biết không giữ được đứa bé.”

Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lặp lại: “Con tôi khôngcòn nữa…”

Văn Triết Lỗi thở dài. “Bệnh tình của cô về cơ bản đã ổnđịnh. Tôi có hỏi qua bác sĩ khoa Phụ sản, ông ấy nói tim thai đã ngừng đập,kiến nghị cô nên nhanh chóng dùng thuốc phá thai.”

Tôi đặt tay lên bụng, tuy biết rõ không giữ nổi con nhưngtôi vẫn hy vọng nó tồn tại trong cơ thể tôi lâu hơn một chút, như niềm an ủicuối cùng.

“Nếu thời gian thai chết lưu trong bụng quá bốn tuần, ngườiphụ nữ mang thai có khả năng xuất hiện chứng bệnh chức năng máu đông bị tổnthương. Cô hãy suy nghĩ kĩ đi!”

Ngày hôm sau, tôi đến khoa Phụ sản tiến hành bỏ cái thaitrong bụng. Cả quá trình đó rất đau, đau đến mức tôi quên mất cảm giác đauđớn.Tôi chỉ cảm thấy xương và thịt như bị róc từng miếng, máu lênh láng.Tôikhóc nức nở, tôi chưa bao giờ khóc nhiều như vậy. Tôi rất nhớ anh, cả cuộc đờitôi chưa từng nhớ anh như vậy…

Nỗi đau đớn vô bờ bến lan tỏa, như không bao giờ dừng lại.Tôi cuộn người trên giường bệnh, cắn môi đến mức bật máu, mồ hôi và nước mắt làmướt mái tóc dài của tôi. Thân dưới dần nhuộm một màu đỏ nhức mắt.

Tôi dần lịm đi…

Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người ôm tôi. Tôi biết đókhông phải mùi hương của Cảnh Mạc Vũ nhưng vẫn nhắm mắt ôm chặt anh, nói vớianh: “Anh, anh mau đi đi, anh hãy đi tìm ba mẹ ruột của anh rồi cưới người phụnữ anh yêu… Em sẽ kiên cường, em sẽ chăm sóc ba, sẽ quản lý tốt Cảnh Thiên. Emsẽ sống hạnh phúc… Anh, anh đừng bao giờ quay trở lại nơi này nữa…”

Trong lúc máu chảy ồ ạt, tôi cảm thấy cơ thể ngày càng lạnhtoát, tôi ôm anh chặt hơn. Tôi rất muốn nghe câu nói đó, vì thế mở miệng hỏi:“Anh có từng yêu em không? Anh có thể dùng ba từ để trả lời em không? Em rấtmuốn nghe…”

“Anh yêu em!”

Nước mắt tôi giàn giụa. Có câu nói này, tôi không còn gìnuối tiếc…

Mặc dù tôi lờ mờ nhận ra người nói câu này không phải làanh…

Sau đó, tôi cảm thấy lồng ngực thắt lại, xung quanh khôngcòn không khí khiến tôi không thể thở. Tôi mơ màng nghe thấy có người gọi têntôi, ai đó ấn mạnh lên ngực tôi theo một tiết tấu nhất định.

Dường như tôi đang quay về căn hộ chung cư, tổ ấm của tôi vàCảnh Mạc Vũ. Anh bá đạo bắt tôi ra khỏi phòng bếp, ấn tôi ngồi xuống sofa. Sauđó anh tự mình xuống bếp, sau một hồi lộn xộn anh cũng bê mấy món ăn không nuốttrôi, nhưng anh kiên quyết cho rằng tay nghề nấu nướng của anh giỏi hơn tôi vìanh không cắt vào tay.

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng anh nói: “So với tình cảm haimươi năm của chúng ta, một chữ “yêu” là quá nhẹ!”

“Ngoài em ra, tất cả những thứ khác đối với anh đều khôngquan trọng. Dù một ngày nào đó anh trắng tay, chỉ cần có em ở bên anh là đủ.”

“Dù bây giờ nằm trong mồ chờ chết, hoặc sau này chết khôngcó chỗ chôn đều chẳng là gì cả, chỉ cần cô ấy vui là được.”



Hóa ra đây chính là cái chết… Hóa ra trái tim cũng có thểngừng đập…

Chương trước @*@ Chương sau


 

3 comments:

  1. […] Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 – Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25 – Ngoại Truyện –Chương 26 – […]

    ReplyDelete