NKLTY - Chương 7: Cùng Giường





Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt. Nước trong bồn tắm đã lạnh nhưng tôi vẫn không muốn động đậy. Đến khi tôi nghe thấy tiếng mở cửa dưới nhà,sau đó là tiếng má Ngọc trả lời: “Có ạ, tiểu thư đang ở trong phòng.”

Tôi tưởng ba tôi tự nhiên có lương tâm về sớm với con gái,lập tức trèo ra khỏi bồn tắm, mặc chiếc áo phông vừa dài vừa rộng vào người,rút khăn mặt lau mái tóc ướt rượt, đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy người ởbên dưới, tim tôi đập loạn xạ, không biết ngọn gió nào thổi ông xã cả đêm biếnmất của tôi trở về nhà. Anh đang cởi áo khoác đưa cho vú Ngọc, chuẩn bị lêngác.

“Sao anh lại về giờ này?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Cảnh Mạc Vũ nhướng mắt, vừa thong thả đi lên cầu thang vừanhìn chằm chằm bộ dạng không mấy chỉnh tề của tôi, sau đó đưa mắt nhìn về cánhcửa phòng khép hờ. “Nghe ngữ khí của em, hình như tôi lại về không đúng lúc?”

Cảnh Mạc Vũ cố ý nhấn mạnh chữ “lại”. Tôi lườm anh. “Nếu anhmuốn về đây để bắt gian thì quả thật không phải lúc. Bây giờ còn quá sớm!”

Cảnh Mạc Vũ lách qua người tôi, khẽ gật đầu. “Cũng tốt, sớmcòn hơn muộn.”

Kết hôn ba ngày, chúng tôi mới chỉ nói với nhau vài câunhưng đều không thoát khỏi vấn đề “bắt gian”. Lẽ nào đây là sở thích của cáccặp vợ chồng như mọi người vẫn nói. Tôi lắc đầu bất lực, đẩy cửa đi vào phòng,Cảnh Mạc Vũ đi theo tôi. Thấy đống hành lý của tôi, anh không che giấu sự kinhngạc, chắc anh tưởng tôi bỏ nhà đi theo Tề Lâm.

“Sắp đến kỳ thi cuối tháng, em muốn quay về trường để tậptrung ôn thi.” Tôi vội giải thích.

“Ờ, đặt vé máy bay chưa?”

“Em đặt rồi, chuyến bay lúc mười giờ sáng mai.” Tôi nhìn anhbằng ánh mắt chờ đợi. Thật ra tôi không yêu cầu anh làm gì cả, nhưng trong lòngkhông khỏi mong ngóng.

Cảnh Mạc Vũ do dự giây lát. “Sáng mai tôi có cuộc họp, mườigiờ có lẽ vẫn chưa họp xong.”

Nghe anh nói vậy, tôi cố gắng che giấu nỗi thất vọng, cúixuống tiếp tục lau mái tóc ướt. “Không cần anh tiễn, ba sẽ bảo chú Tài đưa emra sân bay.”

“Ừ.”

Cảnh Mạc Vũ vừa cởi cúc cổ áo vừa đi đến tủ quần áo. Anh mởtủ, lấy một bộ đồ ngủ màu trắng ngà. Trông anh không có vẻ chỉ ở nhà một lúcrồi lại đi. Tôi ngừng lau tóc. “Anh… anh đừng nói là anh ngủ ở nhà đấy nhé!”

Cảnh Mạc Vũ không để ý đến tôi, tiếp tục cởi cúc áo sơ mi.Qua hành động của anh, có thể thấy hôm nay anh thật sự sẽ ngủ trong phòng.

“Này!” Hai má tôi bắt đầu nóng ran. Kìm nén một lúc, cuốicùng tôi cũng lên tiếng hỏi một vấn đề thực tế: “Vậy tối nay anh định ngủ ởđâu? Trên giường hay ghế gấp?”

“Nằm trên ghế gấp tôi không ngủ được?” Cảnh Mạc Vũ nhìn chămchú gương mặt đỏ ửng của tôi. “Tôi ngủ trên giường.”

“Ờ…” Tôi cụp mi, nói khẽ. “Em sẽ ngủ ở ghế.”

Khóe miệng Cảnh Mạc Vũ hơi động đậy, anh muốn nói gì đónhưng lại không mở miệng. Vẻ mặt anh vô cùng thú vị, anh nhìn chằm chằm chiếcghế nằm vừa cứng vừa mỏng, dường như muốn biểu đạt điều gì đó nhưng lại khôngmuốn nói thẳng. “Chiếc ghế này…”

Bắt gặp vẻ mặt của anh, tôi không thể kìm nén, bật cườithành tiếng. “Anh cho rằng em ngủ ở ghế thật sao? Việc gì em phải ngủ ở ghế? Emđâu có nói mấy câu vô trách nhiệm như “không chung chăn gối” với anh?”

“… Tôi đi tắm đây.” Cảnh Mạc Vũ lấy lại vẻ vô cảm, đi vàophòng tắm. Khi anh quay người, tôi chợt thấy khóe miệng anh hơi co lại.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đấu võ miệng với Cảnh Mạc Vũ, tôitoàn yếu thế rồi phải cứng họng. Đây là lần đầu tiên khiến anh nghẹn lời, tôithấy rất sảng khoái. Ngôi nhà vừa rồi mới chìm trong bầu không khí trầm lặng,đột nhiên lại có sức sống.

Nửa phút sau, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy dễ làmngười ta phát huy trí tưởng tượng. Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo phông vừa dài vừarộng trên người, quả quyết chạy tới tủ quần áo, tìm một lượt đống đồ ngủ, chọnbộ váy ngủ tiết kiệm vải nhất, mặc lên người rồi nhanh chóng chui vào chăn.Không phải tôi cố ý mê hoặc Cảnh Mạc Vũ bởi tôi biết mê hoặc cũng vô tác dụng.Tôi chỉ có một mong ước nho nhỏ là anh hiểu rõ tôi hơn một chút, mặc dù những thứcần hiểu, anh đã hiểu đến tận chân tơ kẽ tóc.

Tôi chờ đợi trong tâm trạng hồi hộp một lúc lâu, cánh cửaphòng tắm mới mở ra. Tôi hơi nhướng mắt, thấy thân hình rắn chắc của Cảnh MạcVũ ẩn hiện sau bộ đồ ngủ màu trắng ngà mỏng tang, ký ức về đêm điên cuồng sốnglại trong đầu tôi.

Tôi vội vàng cúi xuống xem tạp chí, hoàn toàn không để ý,vừa rồi tôi lật đúng trang quảng cáo một nhãn hiệu nhẫn bạch kim nào đó. Tôingượng ngùng giả bộ xem rất chăm chú.

Cảnh Mạc Vũ lặng lẽ đi đến bên giường, kéo cái chăn duy nhấtở trên giường rồi nằm xuống. Cơ thể anh rất ấm áp, còn có cả mùi hương của mộthồ nước mát rượi. Tim tôi đập loạn xạ. Dù người bên cạnh rõ ràng không có bấtcứ sự tiếp xúc nào với tôi, nhưng tôi có cảm giác, anh chiếm đoạt tất cả khônggian của tôi, khiến tôi không chốn dung thân. Đến không khí cũng bị anh cướpmất làm tôi thấy khó thở vô cùng.

Chẳng trách Cảnh Mạc Vũ không thích ngủ chung giường vớitôi. Cảm giác này… quả thực không dễ chịu chút nào.

Để thay đổi không khí, tôi định tìm đề tài nào đó để tròchuyện với anh. Đang mải nghĩ xem đề tài nào có thể thúc đẩy cuộc sống vợ chồnghòa thuận, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên nằm thẳng người, lạnh nhạt nói: “Tôi hơi mệt,ngủ trước đây!”

Nói xong, anh trở mình, quay lưng về phía tôi. Anh kéo chănlên vai rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối, tôi lại đưa mắt về phíaanh. Bóng lưng anh xa xôi như vầng mây ở cuối chân trời, dù ngay trước mặtnhưng bất kể tôi cố gắng đến thế nào cũng không thể với tới. Thầm cất tiếng thởdài, tôi giơ tay tắt đèn, lặng lẽ chui vào chăn. Buổi đêm vô cùng tĩnh mịch,yên lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy. Tôi không ngủ được nênchỉ biết mở to mắt, nhìn lên trần nhà trong bóng tối.

Tôi xoay đi xoay lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫnkhông tài nào ngủ được. Ngược lại, Cảnh Mạc Vũ không hề động đậy, hơi thở củaanh rất đều đặn. Tôi thử chạm vào người anh, anh không có phản ứng gì, có lẽ đãngủ rất say. Tôi quyết định nắm bắt cơ hội hiếm có này, nhích lại gần anh hơnmột chút. Không thấy gối đâu, thế là tôi vừa kéo gối vừa tiếp tục áp sát vàongười anh.

Cuối cùng, tôi cũng thu hẹp được khoảng cách với Cảnh MạcVũ, nhẹ nhàng áp mặt vào lưng anh. Lưng anh rất ấm, tỏa ra một mùi hương đặcbiệt khiến tôi thấy rất yên lòng và như bị mê đắm. Tôi hài lòng nhắm nghiền haimắt.

Tôi phải thu lại kết luận vừa rồi, chung chăn gối với CảnhMạc Vũ là một điều rất hạnh phúc.

Đã từ rất lâu tôi không được ngủ say như đêm nay. Thậm chíkhông một lần nằm mơ, tôi đánh một giấc cho đến khi mặt trời lên cao. Lúc mở mắttôi mới phát hiện, tư thế ngủ của tôi vô cùng khiếm nhã. Thật ra, không chỉ đơngiản là khiếm nhã. Tôi gần như nằm úp trên người Cảnh Mạc Vũ. Tôi gối đầu lênvai anh, vắt một chân qua bụng anh, một cánh tay ôm chặt cổ anh. Điều khiếm tôixấu hổ nhất là nước miếng của tôi rớt cả trên ngực Cảnh Mạc Vũ…

Tranh thủ lúc anh còn chưa phát hiện, tôi vội vàng rời khỏingười anh. Nào ngờ anh đột nhiên mở mắt nhìn tôi.

Tôi sợ đến mức ngây người bởi tư thế của tôi lúc này vô cùngkinh khủng. Hai tay tôi đang chống lên hai đầu vai Cảnh Mạc Vũ, một chân vẫngác lên bụng dưới của anh. Mặt tôi và mặt anh cách nhau không đầy một gang tay,tôi có thể nhìn thấy rõ bóng của mình trong đôi đồng tử đen láy của anh. Hìnhbóng tôi mặc váy ngủ, quai áo tuột xuống tận khủy tay làm bộ váy vốn tiết kiệmvải càng không thể che giấu nét xuân quang ở nửa thân trên của tôi. Mái tóc đenxõa xuống càng tôn thêm đôi má đỏ ửng, làn da trắng nõn…

Có lẽ Cảnh Mạc Vũ cho rằng tôi có hành vi khiếm nhã với anh,anh nằm im dưới thân tôi, nhìn tôi chăm chú.

“Anh đừng hiểu lầm! Em…” Tôi cúi đầu quan sát tư thế củamình, quả thật không thể tìm ra lý do hợp lý để giải thích tình trạng của tôilúc này. Tôi đành tỏ ra mặt dày: “Em muốn xem anh đã tỉnh chưa?”

“Ờ…” Giọng anh hơi khàn, anh hắng giọng. “Tôi tỉnh một lúcrồi.”

Tỉnh một lúc? Ý anh là anh đã tỉnh từ lâu rồi, hơn nữa cònchứng kiến tư thế ngủ không mấy đẹp đẽ của tôi? Mặt tôi nóng ran. Tôi lặng lẽtừ trên người anh trèo xuống đất. “Em đi rửa mặt.” Nói xong, tôi lao vào nhà vệsinh, không hề quay đầu lại.

Lúc đó, tôi còn chưa nghe Tâm Tâm nói một câu chân lý kinhđiển về tình yêu: “Khi bạn nhìn thấy rõ bản thân trong mắt một người đàn ông,đó cũng là lúc cơn sóng ngầm giữa bạn và anh ta cuộn trào mãnh liệt.” Tôi ảonão vô cùng, chỉ hận không thể bốc hơi khỏi thế gian.

Sau khi hắt nước lạnh lên mặt, tôi đột nhiên nghĩ tới mộtvấn đề. Tuy tư thế ngủ của tôi chẳng ra sao nhưng bình thường tôi tương đốinhạy cảm, chỉ cần có người động nhẹ là tôi sẽ tỉnh ngay, nhưng đêm qua tôikhông tỉnh giấc dù chỉ một lần. Lẽ nào Cảnh Mạc Vũ không hề động đậy, anh đểtôi bá chiếm cơ thể suốt một đêm? Bị tôi đè đến mức đó, nhất định anh sẽ khóngủ. Tại sao anh ấy không đẩy tôi ra?

Hôm khác tôi phải cùng anh thảo luận thật kĩ vấn đề này mớiđược.

***

Vì dậy muộn, Cảnh Mạc Vũ vội tới công ty. Anh chỉ bảo vúNgọc chuẩn bị cho anh một ly cà phê, uống một hơi cạn sạch sẽ rồi nhanh chóngrời khỏi nhà. Cảnh Mạc Vũ vừa đi khuất, ba tôi không biết từ đâu xuất hiện.“Tối qua nó lại cả đêm không ngủ?”

Tôi nhất thời không có phản ứng hỏi ngược lại: “Ba cũng nhậnra à?”

“Nhìn mặt nó rõ ràng là không ngủ đủ giấc, bơ phờ, hốc hác,đáy mắt đỏ ngầu. Nhìn qua cũng biết mấy đêm liền không được nghỉ ngơi tử tế.”Phân tích xong, ba tôi vui vẻ dặn dò vú Ngọc: “Chị Ngọc, mau đi chuẩn bị canhgà nhân sâm để Ngôn Ngôn tẩm bổ…”

Tôi lau mồ hôi trán. “Không cần đâu ạ! Con phải lên máy bayvề trường bây giờ.”

Nghe tôi nói sắp phải đi, ba lập tức thay đổi sắc mặt. “Saolại về trường? Có phải Mạc Vũ…”

“Không, không phải đâu ạ! Quan hệ giữa chúng con rất tốt,quả thật tiến triển rất nhanh, ba ngày không gặp như cách ba thu… Chỉ là haingày nữa con phải thi rồi, con về trường ôn thi đã.”

Lúc này, ba tôi mới yên tâm. Nhưng ông vẫn ép tôi uống hếtbát canh gà rồi mới bảo chú Tài đưa tôi ra sân bay. Trước khi đi, ông khôngngừng căn dặn tôi hãy yên tâm, ông sẽ giúp tôi trông chừng chồng tôi.

Tôi gật đầu. “Ba đúng là ba ruột của con! Còn nữa, canh gànhân sâm ngon lắm, nhớ phần chồng con một bát.”

Đứng ở cửa kiểm soát của sân bay, tôi nhìn đồng hồ lần thứn.

Còn hai mươi phút nữa là tới giờ lên máy bay, biết rõ khôngthể nhưng tôi vẫn nuôi một tia hy vọng. Tôi ngó nhìn xung quanh, chờ mong mộtcảnh lãng mạn như trong phim Hàn, nhân vật nam chính người đẫm mồ hôi, chạynhanh về phía tôi, ôm tôi thật chặt và nói: “Mau về sớm nhé, anh sẽ rất nhớem!”

Thế nhưng, mặc cho tôi mỏi mắt chờ mong, một nửa hình bóngcủa người đó cũng chẳng thấy đâu. Thế mới biết, nghệ thuật đến từ cuộc sốngnhưng hoàn toàn xa rời cuộc sống.

Lúc tôi quét chứng minh thư ở cửa kiểm soát, điện thoại diđộng liền đổ chuông. Đây là tiếng chuông tôi cài riêng cho Cảnh Mạc Vũ, tôimừng rỡ bắt máy: “Anh đang ở đâu?”

“Ở công ty.” Cảnh Mạc Vũ trả lời. “Tôi vừa họp xong.”

“Không sao đâu, em đã làm thủ tục lên máy bay rồi. Tất cảđều rất thuận lợi.”

Tôi nghe thấy có người gọi anh ở đầu máy bên kia: “CảnhTổng, xe đã chuẩn bị xong, đang đợi ở dưới lầu.”

Tôi không muốn làm anh nhỡ việc, vội vàng nói: “Được rồi,anh cứ đi làm việc của anh đi, không cần lo lắng cho em.”

“Cũng được. Khi nào về hãy báo tin cho tôi trước một ngày,tôi đi đón em.”


“Vâng ạ!”



Tôi tắt máy, kéo va li đi qua cửa kiểm soát. Tôi bất giácnhớ lại cảnh tôi vui vẻ trở về đón Tết Đoan ngọ cách đây không lâu. Mới chỉmười mấy ngày mà tôi có cảm giác như đã trải qua một đời.

Sau hai tiếng đồng hồ trên bầu trời, chiếc máy bay hạ cánhxuống thành phố T. Bầu trời vẫn trong xanh như vậy, mây vẫn trôi bồng bềnh nhưvậy. Trước cổng kí túc xá nữ của trường Đại học T có lịch sử lâu đời vẫn cónhiều đôi tình nhân quyến luyến, không muốn xa rời. Ở Đại học T, tôi không cònlà nhị tiểu thư “áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há miệng” của Cảnh gia, cũngkhông có người cha chiều chuộng tôi lên tới mây xanh. Tôi kéo hành lí leo hếtnăm tầng cầu thang, đi qua hành lang vòng vèo rồi mới cố giữ hơi thở bình thườngđể đi đến phòng ký túc của tôi.

Căn phòng hé mở. Trong phòng chỉ có một mình Tâm Tâm Mơ Hồđang ngồi trước máy tính, chăm chú gửi tin nhắn qua điện thoại. Tâm Tâm tênthật là Diệp Lạc, vì lấy ID trên mạng là “Vô Tâm” nên mọi người đều gọi cô làTâm Tâm. Cô ấy thích tên này nên tôi cũng gọi theo. Về hai chữ “Mơ Hồ”, đó làbiệt hiệu mọi người đặt cho cô bởi cô thường xuyên đi học quên mang sách, rakhỏi cửa quên mang chìa khóa, đi shopping quên mang tiền… Nhưng những điều nàychưa là gì cả, điều cốt yếu là cô có thể nhìn Infiniti thành Chery[1] nênvô cùng xứng đáng với hai chữ “Mơ Hồ”.

[1] Infiniti là thương hiệu xe hơi cao cấp hãng Nissandành cho thị trường Bắc Mỹ. Chery là nhãn hiệu xe hơi Trung Quốc.

Mơ hồ mặc kệ mơ hồ, được cái tính cách lơ đễnh của cô ấy rấthợp với tôi, vì vậy, từ năm thứ nhất đến năm thứ ba chúng tôi trở thành đôi bạnthân thiết nhất, không giấu giếm nhau bất cứ điều gì.

“Tớ về rồi, bạn yêu!” Tôi thở hổn hển, kéo va li lộc cộc đivào.

“Ngôn Ngôn, cuối cùng cậu cũng trở về, tớ nhớ cậu chết điđược!” Tâm Tâm lao đến, trao cho tôi một cái ôm vô cùng nồng nhiệt. “Cậu nói vềăn Tết Đoan ngọ mà đi mười mấy ngày liền.”

“Ăn tết xong, tớ nhân tiện kết hôn luôn.” Tôi không địnhcông khai tin tức tôi đã kết hôn nhưng tôi không muốn giấu Tâm Tâm.

“Ờ, hóa ra cậu kết hôn…” Tôi còn đang cảm thấy khó hiểu,phản ứng của Tâm Tâm sao có thể bình thản như vậy thì đột nhiên cô ấy trợntrừng mắt. “Hả… Gì cơ? Cậu đã kết hôn á?”

“Đúng vậy! Có điều… tớ sắp ly hôn rồi.”

Tâm Tâm nhìn từ đầu đến chân tôi mấy lượt, vẫn không tìmthấy vẻ đùa cợt trên mặt tôi. “Ngôn Ngôn, trời đang trong xanh, nắng đang ấm,tự nhiên cậu đi đóng phim truyền hình “cẩu huyết” gì vậy?”

“Tớ đóng phim luân lý. Có điều tớ chỉ là phụ nữ, nhân vật mànam chính không yêu nhưng buộc phải lấy làm vợ.”

“Không phải đấy chứ? Biên kịch nào mù mắt đến mức đó?” TâmTâm ngẫm nghĩ, quyết định không truy cứu vấn đề của biên kịch mà nắm bắt trọngđiểm trước. “Mau khai đi, nam chính là ai?”

“Chính là người lái chiếc “Chery” chứ còn ai vào đây nữa!”

“Anh Mạc Vũ?” Tâm Tâm liền cười tươi như hoa, vỗ vỗ lên vaitôi. “Nếu là anh ấy, tớ có thể khẳng định với cậu, chắc chắn cậu là nữ chính,không thoát được đâu.”

“Tại sao?”

“Ai cũng có thể nhìn ra anh ấy thích cậu! Hôm bọn mình đi ăncơm, món sườn rán anh ấy chọn miếng không to không nhỏ gắp cho cậu. Cua bể anhấy cũng chọn con cái, bỏ càng bỏ vỏ, chỉ để lại gạch và thịt cho cậu ăn. Cònnữa, anh ấy dỗ cậu ăn rau cải mâm xôi, dặn cậu chú ý ăn uống đủ chất. Giọng nóicủa anh ấy ngập tràn yêu thương… Nếu đó không phải là tình yêu, vậy cậu hãy nóicho tớ biết, thế nào mới gọi là tình yêu?”

Cuối cùng tôi cũng tìm được đối tượng để dốc bầu tâm sự. Tôingồi xuống giường, vẻ mặt đầy ấm ức: “Nhưng anh ấy nói, anh ấy không yêu tớ,anh ấy chỉ coi tớ là em gái. Anh ấy chăm sóc tớ từng li từng tí vì từ nhỏ tớkhông có mẹ, ba tớ lại là người qua loa, đại khái nên anh ấy đối xử tốt với tớ.Nhưng đó chỉ là tình cảm anh em chứ không phải là tình yêu nam nữ.”

Tâm Tâm nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu. “Chuyện này… cũng chảkhác biệt gì lớn. Anh ấy đối xử tốt với cậu là được rồi, mặc kệ đó là thứ tìnhcảm gì.”

“Đương nhiên có khác biệt. Tình yêu nam nữ thật sự nên xâydựng trên cơ sở hai bên bình đẳng, có tình cảm với nhau, thông cảm và hiểu chođối phương…” Đây là lý luận kinh điển về tình yêu tôi tìm được trong sách giáokhoa, nghe nói tương đối phù hợp với nhân sinh quan chủ yếu của xã hội ngàynay.

“Bỏ đi bạn yêu, đó là thứ lý luận vớ vẩn, chỉ lừa đảo trẻlên ba. Theo kinh nghiệm phong phú của một chuyên gia tình yêu là tớ đây, điểmkhác biệt duy nhất giữa tình cảm anh em và tình cảm trai gái gọi là…”

“Gì cơ?”

“Người đàn ông đó có muốn lên giường với cậu hay không.”

Lý luận rất sâu sắc, rất độc đáo.

Tôi lại một lần nữa bị chinh phục bởi quan niệm độc đáo củachuyên gia tình yêu Tâm Tâm, gật đầu tán đồng. “Nhưng… hình như anh ấy khôngmuốn lắm.”

“Không muốn? Cậu đã bao giờ nghe nói sói không ăn thịt chưa?Dù không ăn cũng là bởi nó chưa từng được hưởng thức mùi vị của thịt. Chỉ cầncho nó nếm thử mùi máu tanh, nó sẽ ăn một lần rồi lại muốn ăn tiếp lần thứ hai,bột phát thú tính ngay lập tức…”

Tôi đang phục sát đất chuyên gia tình yêu thì điện thoại củachuyên gia báo hiệu có tin nhắn. Cô ấy vồ lấy điện thoại nhanh như chớp. Đểtránh bị coi là tò mò chuyện riêng tư của người khác, tôi lập tức nhìn đi chỗkhác. Tôi vô tình nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng gầy gò của một người đàn ôngtrên cửa sổ video Storm[2].

[2] Storm là phần mềm dùng để xem video của Trung Quốc.

Người đàn ông tầm tuổi ba tôi, chân mày, đuôi mắt đầy dấuvết của năm tháng. Những dấu vết đó càng thể hiện sự tự tin, cao quý, trầmtĩnh, nho nhã của ông ta, không thể đánh đồng với loại “nhà giàu mới nổi” nhưba tôi.

“Tâm Tâm, đây là ai vậy?” Nhìn qua cũng biết là hàng cựcphẩm từ trong ra ngoài. Không hiểu sao vùng trán giữa cặp lông mày của ngườiđàn ông này có hình dáng của Cảnh Mạc Vũ. Xem ra, tôi yêu Cảnh Mạc Vũ đến mứchết thuốc chữa. Gặp một người đàn ông có khí chất cao quý, tôi liền liên tưởngđến anh.

“Ngô Cẩn Mân.”

“Ngô Cẩn Mân? Đó chẳng phải là tỷ phú Hoa kiều có tài sảnkhổng lồ ở Mỹ, nhà từ thiện từng cứu vô số trẻ em Trung Quốc bị lừa gạt đem đibán?”

“Đúng, chính là ông ấy.”

Từ trước đến nay, tôi không mấy quan tâm đến những ngườinhiều tiền lắm của nhưng sinh viên chăm chỉ nhất khoa Quản trị doanh nghiệp nhưtôi sao làm sao không biết tên tuổi lẫy lừng của Ngô Cẩn Mân, thậm chí cả giatộc Ngô thị - Hoa kiều giàu có ở nước Mỹ.

Người ta thường nói giàu không quá ba đời, vậy mà gia tộcNgô thị ở nước Mỹ giàu không biết bao nhiêu đời. Thiên hạ đồn, ngược trở lạimấy đời trước, gia tộc họ còn có người cưới quý tộc Anh quốc. Có thể thấy, họđạt được vị trí cao trong giai cấp thượng tầng ở một đất nước tư bản chủ nghĩa.

Nhắc đến tài sản của Ngô thị, bởi gen di truyền của gia tộcnày có tính độc chiếm rất mạnh nên mọi sản nghiệp của họ đều theo phương châm:“Tự chủ kinh doanh, tự chịu lỗ lãi.” Ngô thị chưa bao giờ tiếp nhận bất cứ nhàđầu tư nào, cũng không niêm yết ở thị trường NASDAQ[3]. Vì vậy chođến nay, vẫn chưa có bảng đánh giá tài sản chính thức của Ngô thị, không ai cóthể tính toán chính xác tổng giá trị tài sản của gia tộc họ Ngô là bao nhiêu.

[3] NASDAQ: Viết tắt của National Association ofSecurities Dealers Automated Quotation System, sàn giao dịch chứng khoán Hoakỳ, hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.

Đáng tiếc, hoa đẹp không nở thường xuyên, cảnh đẹp khôngthường xuất hiện. Vào thời kì nền kinh tế nước Mỹ suy thoái, Ngô gia cũng trảiqua một mùa đông giá lạnh chưa từng có.

Rất ít người biết tin tức nội bộ này. Thỉnh thoảng cùng Giáosư Vu, người từng làm việc ở Ngô gia mấy năm, trò chuyện về gia tộc của họ, tôimới biết, người đứng đầu Ngô gia hiện nay, Ngô Cẩn Mân, do thể chất không tốtnên không có con cái. Hai người em trai của ông là Ngô Cẩn Minh và Ngô Cẩn Hoađều muốn tranh giành vị trí người nắm quyền Ngô gia cho con trai mình. Nội bộNgô gia cấu xé lẫn nhau rất kịch liệt.

Trong khi đó, các cháu trai của Ngô Cẩn Mân nếu không phảiquá chơi bời thì cũng quá ngoan ngoãn, hiền lành. Tất cả bọn họ đều không đượcNgô Cẩn Mân tán thưởng, vì vậy dù gần sáu mươi tuổi nhưng ông vẫn một mình điềukhiển toàn gia tộc. Nghe nói hai năm trở lại đây, sức khỏe của ông ta khôngđược tốt lắm, cuộc tranh giành vị trí “thái tử” ngày càng ác liệt.

Những người biết rõ nội tình đều lo cơ nghiệp của Ngô giasớm muộn cũng lụi bại trong tay thế hệ kế tiếp. Đương nhiên cũng có một sốngười tỏ thái độ lạc quan. Bọn họ cho rằng, gốc rễ của Ngô gia rất chắc, mộtthế hệ không thể nào khiến gia tộc lung lay. Cho dù người nắm quyền không cónăng lực hay là kẻ ăn chơi đồi bại đi chăng nữa, tài sản của Ngô gia ít nhấtcũng phải ba đời mới tiêu hết.

Tôi tương đối tán thành cách nói thứ hai.

“Đây là đoạn video nói về quyền thừa kế của gia tộc bọn họà?” Tôi hào hứng hỏi.

“Không phải đâu. Ông ta chỉ nhắc đến tình hình kinh tế quốctế mà thôi. À đúng rồi, cậu biết không, Ngô Cẩn Mân từng có một người contrai.”

“Con trai? Ông ấy có con trai ư?” Trong đầu tôi lập tức xuấthiện tình tiết “cẩu huyết” như trong phim truyền hình. “Lẽ nào ông ấy có contrai riêng bị thất lạc nhiều năm?”

“Có lẽ ông ấy nằm mơ cũng muốn điều đó, đáng tiếc lại khôngphải.” Nhắc đến chuyện phiếm, Tâm Tâm Mơ Hồ lập tức bỏ máy di động trong tay,hưng phấn phổ cập thông tin “vỉa hè” cho tôi: “Tớ nghe Vận Vận nói, thể chấtcủa Ngô Cẩn Mân không tốt, ba mươi lắm tuổi mới có một cậu con trai. Để cám ơnmón quà của Thượng đế, ông ta bỏ ra khoản tiền cực lớn để xây dựng một nhà thờ.Ai ngờ, bản thiết kế nhà thờ mới hoàn thành, con trai yêu quý của ông ta đã quađời…”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe tin tức chấn động như vậy. Trítò mò bị kích thích mạnh mẽ, tôi vội vàng tua ngược đoạn video, xem kĩ từ đầu.

Hóa ra, một thành phố nào đó vừa phá vụ án buôn bán ngườiquy mô lớn, cứu thoát hơn một trăm trẻ em trong tình trạng chuẩn bị đem bán vàđã bị bán. Những ông bố, bà mẹ gặp lại con cái đều ôm con vào lòng khóc rưngrức. Các bậc phụ huynh hết lời cảm ơn chính phủ, đồng thời không quên ơn tỷ phúNgô Cẩn Mân người đã bỏ ra khoản tiền lớn giúp họ tìm lại con.

Sau khi nghe tin, một phóng viên người Mỹ đã tiến hành cuộcphỏng vấn đặc biệt Ngô Cẩn Mân. Trong cuộc phỏng vấn, cô phóng viên hỏi một sốvấn đề tương đối sâu sắc. Tiếp theo, cô ta hỏi một câu đi vào đúng trọng tâm:“Tại sao ngài lại bỏ ra nhiều công sức và tiền của cho việc cứu giúp trẻ emTrung Quốc bị bán trong suốt hai mươi năm qua?”

Ngô Cẩn Mân chỉ nói sơ lược vài câu về nỗi đau mất con màbản thân ông từng trải qua. Ngữ điệu của ông tương đối bình thản nhưng đáy mắtvẫn khó che giấu nỗi bi thương.

Tất nhiên cô phóng viên đã thu thập tư liệu từ trước nhưngcũng không bỏ qua cơ hội đào bới sâu hơn. Bởi bọn họ nói tương đối nhanh, trìnhđộ tiếng Anh của tôi không tốt lắm nên tôi chỉ hiểu đại khái. Cô phóng viênnói, cô từng đọc tư liệu, hai mươi tư năm trước, cậu con trai một tuổi của NgôCẩn Mân đột nhiên mất tích ở thành phố A. Bạn bè của ông đã giúp đỡ tìm kiếmtrong ba ngày liền, cuối cùng phát hiện một chiếc giày của cậu bé bên bờ biển.Chính quyền địa phương cũng tổ chức một đội cứu hộ giúp ông tìm kiếm ở khu vựcxung quanh hơn hai mươi ngày, cuối cùng vớt được đi vật của đứa trẻ.

Cô phóng viên còn nói, cô ta đã xem ảnh con trai Ngô CẩnMân, là một cậu bé rất đáng yêu, giống như thiên thần…

Lời nói của cô phóng viên khiến đáy mắt Ngô Cẩn Mân ươn ướt.Có thể thấy, đứa bé này để lại nỗi đau vĩnh viễn không phai mờ trong lòng ông.

Sau đó, cô phóng viên đột nhiên chuyển sang đề tài khác.“Ngài nghĩ gì về hiện tượng buôn bán người không thể kiểm soát ở Trung Quốc?”

Ngô Cẩn Mân trầm ngâm một lúc lâu mới trả lời: “Tôi khôngmuốn nhắc đến những chuyện này. Tôi chỉ có vài lời xuất phát từ đáy lòng muốnnói với những kẻ coi buôn bán người là một nghề: Trong mắt các người, trẻ nhỏchỉ là loại hàng hóa không đáng giá, bán được vài vạn thậm chí vài nghìn tệnhưng trong mắt ba mẹ các bé, chúng là những món quà quý báu, còn quan trọnghơn sinh mệnh của họ. Họ thà khuynh gia bại sản, thà hi sinh tính mạng để đổilấy sự bình yên cho con cái mình…”

Viền mắt Ngô Cẩn Mân đỏ hoe, ông nói liền mấy câu: “Xinlỗi”, sau đó cuộc phỏng vấn bị cắt, nội dung tiếp theo là tình hình quốc tế vàhiện trạng nền kinh tế thế giới.

“Đám người buôn bán trẻ em đúng là quá thất đức, chúng đángbị đem đi xử bắn.” Tâm Tâm Mơ Hồ tỏ ra phẫn nộ.

“Theo tớ, cần phải giết hết, tịch thu tài sản, tru di cửutộc.”

“Còn những kẻ mua trẻ em nữa chứ! Bọn họ biết rõ không cócon cái là một chuyện đau đớn như thế nào, vậy mà còn đi mua con của ngườikhác. Sớm muộn gì bọn họ cũng bị báo ứng.”

Tôi gật đầu tán thành. “Không có mua bán sẽ không có thươngtổn!”

Chương trước @*@ Chương sau



3 comments:

  1. […] 7, 2018 by dieptrucgiai Chương trước @*@ Chương sau Chưa kịp tận hưởng những ngày tân hôn ngọt ngào đã phải về […]

    ReplyDelete
  2. […] Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5 – Chương 6 – Chương 7– Chương 8– Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 […]

    ReplyDelete