Chưa kịp tận hưởng những ngày tân hôn ngọt ngào đã phải về trường, tôi lại lao vào cuộc sống ôn thi thâu đêm đau khổ.Để sinh viên có đủ thời gian học tập, khoa sắp xếp các mônthi dồn dập. Tôi chỉ hận không thể ngủ luôn ở phòng tự học cho tiện. Có lúc mệtmỏi rã rời, tôi rất nhớ Cảnh Mạc Vũ, muốn gọi điện kể khổ với anh, để được anhan ủi. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện có thể anh đang ở bên Hứa Tiểu Nặc, tôi liền từbỏ ý định, cắn răng tiếp tục chiến đấu đến cùng với các môn thi.
Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đôi tình nhânngồi ở dãy bàn phía sau tôi trong phòng tự học cứ quấn quýt mãi không thôi. Tôicố gắng coi như bọn họ không tồn tại nhưng vẫn nghe thấy giọng điệu nũng nịucủa cô gái đang ở trong lòng người bạn trai: “Anh có yêu em không?”
Một người phụ nữ đã kết hôn lập tức nổi da gà.
Quả nhiên người từng yêu, từng kết hôn như trải qua cuộc bểdâu, ít nhiều cũng hiểu về tình yêu của nhân gian. Còn nhớ lúc mới nhập học,tôi cũng có một trái tim trẻ trung, tràn đầy nhựa sống, háo hức chờ đợi mộttình yêu như vậy. Chờ đợi viễn cảnh tôi và Cảnh Mạc Vũ tay trong tay đi bộ dướisân trường, tôi hỏi anh hết lần này đến lần khác mà không biết chán: “Anh cónhớ em không?”, “Anh có yêu em không?”.
Vì vậy, vào giây phút đầu óc như bị đốt cháy, tôi đã quyếtđịnh bày tỏ tình cảm với anh, sau đó bắt đầu cuộc tình.
Dù đã cách xa mấy năm trời nhưng tôi vẫn phảng phất ngửithấy mùi hoa quế thơm nồng lan tỏa trong sân trường hôm đó.
Lúc đó, tôi mới đến Đại học T. Hoa quế nở sớm hơn mọi năm.Tôi rất nhớ nhà, nhớ ba, càng nhớ Cảnh Mạc Vũ. Một ngày, tôi hào hứng cùng cácbạn cùng phòng ra quán lẩu gần trường để cải thiện bữa ăn. Trên đường đi, VậnVận chợt reo lên, vẻ kinh ngạc, chỉ tay vào chiếc ô tô có kiểu dáng đặc biệtcách đó không xa, xúc động đến mức lắp bắp: “Đây chẳng phải là… kinh điểnnhất…”
Mọi người sáng mắt nhìn theo. Chỉ một mình Tâm Tâm Mơ Hồkhông thay đổi sắc mặt. “Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Chẳng phải là Chery sao?”
“Chery?” Chiếc xe có đường nét mạnh mẽ như vậy, nước sơnbóng loáng như vậy… Tôi thật sự nhìn không ra chiếc xe này từ trước ra sau, từtrong ra ngoài giống Chery ở điểm nào.
“Ở biểu tượng chứ ở đâu?”
“…” Tôi suýt ngất. Tôi đang định phổ cập kiến thức về cácbiểu tượng xe hơi nổi tiếng cho Tâm Tâm thì cánh cửa sau của chiếc ô tô đượctài xế mở ra, một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Do ngược sáng, tôi khôngnhìn rõ gương mặt của anh nhưng chỉ liếc một cái, tôi đã nhận ra anh là ai. Tôilập tức lao tới, ôm chầm lấy Cảnh Mạc Vũ, người đàn ông tôi nhớ đến mức ruộtgan đau đớn. “Anh về nước từ lúc nào vậy? Em nhớ anh chết đi được!”
Chứng kiến cảnh tượng nóng bỏng, các bạn cùng phòng đều vâyquanh chúng tôi. Tôi mặt dày giới thiệu với bọn họ: “Giới thiệu với các cậu,đây… là ông xã tương lai của tớ.”
Cảnh Mạc Vũ rút cánh tay đang bị tôi nắm chặt, kịp thời đínhchính: “Anh là anh trai cô ấy.”
“Anh không phải ngượng đâu.” Tôi cười tươi, nháy mắt vớianh, phát huy hành vi “gian tình” đến mức cao nhất. “Đây đều là chị em của em,không cần giữ bí mật với bọn họ.”
Cảnh Mạc Vũ hiểu được tình hình, không cố phủ nhận: “Đượcthôi, nếu đã là chị em của em, tối nay anh sẽ mời mọi người một bữa. Ngôn Ngôn,em muốn ăn gì?”
“Thịt!”
Mắt các bạn cùng phòng sáng như sao. Tôi đoán bọn họ đangtưởng tượng câu chuyện tình yêu cổ tích về cô bé lọ lem của tôi. Mãi sau này,khi nghe tin tức “người đẹp Cảnh An Ngôn của khoa Quản trị doanh nghiệp Đại họcT được một đại gia bao nuôi” lan tỏa cả trường kế bên, tôi mới biết, tôi đãđánh giá quá thấp sức tưởng tượng của con người. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng thèmlên tiếng giải thích. Dẫu sao, tin đồn này cũng giúp tôi bớt đi không ít phiềntoái từ đám nam sinh, khiến cuộc sống thời đại học của tôi được thanh thản, dễchịu.
Quay lại buổi tối hôm đó, đám chị em phòng tôi sau khi đánhchén no nê, rất tự giác về trường trước, không quấy rầy thế giới riêng của tôivà Cảnh Mạc Vũ. Trước khi ra về, Tâm Tâm nháy mắt, nói nhỏ vào tai tôi: “Qua sựgiám định của chuyên gia tình yêu, người đàn ông này đáng để phó thác cả đời.”
Tôi rất hài lòng với kết quả giám định của chuyên gia.“Không hổ danh là chuyên gia.”
Vận Vận cũng sáp lại: “Bạn yêu, tối nay không để cửa cho cậuđâu nhé!”
Tôi cũng không muốn để cửa nhưng lén nhìn Cảnh Mạc Vũ đangđưa mắt nhìn chỗ khác, tôi lại nói: “Cậu cứ để cửa cho tớ.”
Trương Trác, người cả buổi mặt mũi không mấy tươi tỉnh, cũngcảm thấy nên mở miệng. Cô ghé sát, ra vẻ quan tâm giả tạo: “Cậu nên cẩn thận,đừng dễ dàng tin lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.”
Tôi ậm ừ, giơ tay chào tạm biệt bọn họ, sau đó nhanh chóngkéo người đàn ông của tôi đi làm chuyện nghiêm túc.
Tôi vốn có kế hoạch đi theo Cảnh Mạc Vũ về khách sạn anh ởngồi một lúc, trò chuyện vài câu, tiếp theo có thể “ngủ lại”. Kết quả, buổi tốihôm đó, dù bám theo Cảnh Mạc Vũ một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn không cam tâmtình nguyện bị anh dẫn đi mua quần áo và đưa về tận cửa ký túc xá.
Trước khi đi, anh khẽ gõ đầu tôi. “Lúc về phòng nhớ nói rõvới các chị em của em, đừng để họ hiểu lầm chúng ta như thể có gian tình.”
Tôi nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên má anh, nở nụ cười mãnnguyện. “Thế này vẫn chưa được coi là gian tình.”
Cảnh Mạc Vũ lau nước miếng dính trên mặt. “Lớn như vậy rồicòn nghịch ngợm!”
“Em không nghịch ngợm!” Tôi nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc chưatừng có. “Chẳng phải anh bảo em hãy nói với anh, người đàn ông em thích là aisao? Bây giờ em cho anh biết, người em thích chính là anh.”
Nhờ ánh đèn đường tối mờ trong sân trường, tôi làm ra vẻbình tĩnh nhìn Cảnh Mạc Vũ. Trên thực tế, tôi căng thẳng đến mức hai tay nắmchặt, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà tôi cảm thấydài như một thế kỷ. Tôi giống một phạm nhân, chờ đợi phán quyết cuối cùng. CảnhMạc Vũ sững sờ hồi lâu, cuối cùng anh cũng hồi phục thần trí: “Ngôn Ngôn, câunói đùa này chẳng buồn cười chút nào!”
“Anh thấy em giống người đang đùa giỡn sao?”
Chạm phải ánh mắt chân thành, tha thiết của tôi, Cảnh Mạc Vũthu lại ý cười trên khóe miệng, từ từ nới rộng khoảng cách với tôi. Sau đó, anhđưa ra “phán quyết”: “Anh là anh trai của em.”
“Chúng ta đâu có quan hệ huyết thống!”
“Nhưng về mặt pháp luật, chúng ta vẫn là anh em ruột.”
Biết rõ anh đang từ chối nhưng tôi vẫn không chịu đối diệnvới sự thật. Tôi cố gắng túm lấy một tia hy vọng. “Chỉ cần anh chấp nhận em, emsẽ không bận tâm tới bất cứ điều gì. Cùng lắm, chúng ta hủy bỏ mọi mối quan hệ.Vì anh, em có thể cắt đứt quan hệ cha con với ba…”
“Dù cắt đứt quan hệ thì trong lòng anh, em vẫn là em gái củaanh. Đó là sự thật không bao giờ thay đổi.” Đây là câu trả lời Cảnh Mạc Vũ dànhcho tôi, một đáp án rất dứt khoát, rất kiên quyết. Tuy nhiên, tôi còn quả quyếthơn anh.
“Trong lòng em, anh luôn là chồng tương lai của em. Điều nàykhông bao giờ thay đổi.”
Năm đó, tôi mới mười bảy tuổi. Cảnh Mạc Vũ luôn nói tôi cònnhỏ, khờ dại nên mới nhầm tưởng tình anh em thành tình cảm nam nữ. Tôi kiênquyết cho rằng, tôi có thể thay đổi suy nghĩ của anh, cố chấp muốn chứng minhtình yêu của tôi dành cho anh vô cùng sâu đậm.
Ba tôi nhận ra mối quan hệ giữa chúng tôi lúc nóng lúc lạnh,ông hoàn toàn không hiểu nguyên do. Cho tới một lần, tôi nghe nói một người bạnlàm ăn của ba tôi có cảm tình với Cảnh Mạc Vũ, muốn gả con gái của ông ta choanh. Cảnh Mạc Vũ không tỏ thái độ phản đối nên ba tôi rất vui.
Nghe nói anh sắp cưới người con gái khác, tôi sốt ruột xôngvào phòng ngủ của anh. Cảnh Mạc Vũ vừa tắm xong, chỉ cuốn chiếc khăn tắm, bịtôi chặn ở cửa phòng tắm. Tôi làm gì có tâm trạng thưởng thức trai đẹp, chỉ taychất vấn anh: “Anh có yêu Khưu Vũ không?”
“Khưu Vũ?” Vẻ mặt anh cho thấy anh không hề biết người tôinhắc tới là ai.
“Chính là người con gái ba bảo anh cưới.”
“Ờ.” Cảnh Mạc Vũ lấy áo ngủ, khoác vào người, không nói gìnữa.
Tôi tức đến mức tay run run. “Anh thà cưới một cô gái đếntên cũng không biết chứ nhất định không chịu cưới em? Anh ghét em như vậy sao?Anh… anh…”
Cảnh Mạc Vũ thong thả rót đầy cốc nước, đưa cho tôi. “Uốngđi rồi nói sau.”
Bắt gặp vẻ đau xót trong mắt anh, nỗi tức giận trong tôi tanbiến, ngữ khí cũng mềm hẳn: “Nếu anh cưới người con gái anh thích, em chẳng cógì để nói, em sẽ cam tâm tình nguyện gọi một tiếng “chị dâu”… Nhưng tại sao?Tại sao là người anh không quen biết?”
“Bởi ngoài em ra thì ai cũng được.”
Tôi ngẩn người, vận động đầu óc mà tôi tự cho là không đếnnỗi ngốc nghếch của mình một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn không hiểu ý anh. Thánhnhân có câu: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết”, thế làtôi vô sỉ hỏi thẳng: “Tại sao lại ngoài em ra thì ai cũng được?”
“Vì em là em gái của anh, anh cũng chỉ có một cô em gái làem.”
Tôi lập tức thanh minh: “Em không phải em gái anh! Em và anhkhông có bất cứ quan hệ gì.”
“Nói vậy, anh đã mất công thương em mười mấy năm nay?”
“Ý em là anh và em không có quan hệ huyết thống.” Mỗi khianh lôi quan hệ anh em ra, tôi lại cảm thấy sốt ruột, trán rịn mồ hôi, viền mắtngân ngấn nước.
Chứng kiến cảnh này, anh thở dài, kéo tôi đến bên cạnh anh,vỗ đầu an ủi: “Ngôn Ngôn, anh không cưới em là bởi anh thương em. Em đáng yêunhư vậy, xứng đáng có người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu em.”
Thấy anh đau lòng, tôi chớp chớp mắt, cố nặn ra giọt nướcmắt bi thương khiến anh càng xót xa. “Nếu anh thật sự thương em, cảm thấy emđáng yêu thì hãy cưới em đi! Em không cần người đàn ông khác, em chỉ cần anh!”
“Ngôn Ngôn, thật ra Tề Lâm là chàng trai không tồi, cậu tađối với em…”
“Anh? Anh quyết định cưới Khưu Vũ phải không?”
Cảnh Mạc Vũ trầm mặc trong giây lát. “Đây chỉ là một cuộchôn nhân có tính chất thương mại.”
“Em tuyệt đối không để anh cưới chị ta!”
Lúc đó, tôi không biết Cảnh Thiên đang xảy ra vấn đề về vốn,liên hôn thương mại là cách giải quyết nhanh nhất, tiện lợi nhất. Tôi chỉ mộtlòng ngăn cản Cảnh Mạc Vũ cưới người con gái anh không yêu. Suy tính suốt mộtđêm, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách không cho anh kết hôn. Sáng sớm hôm sau,tôi đứng ở ban công tầng thứ bốn mươi lăm của tòa cao ốc uy hiếp anh. Tôi nói:“Nếu anh dám cưới người con gái khác, em sẽ nhảy từ trên này xuống!”
Ba tôi sợ đến xanh mặt, còn Cảnh Mạc Vũ lại như người quađường, nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ. “Em cứ nhảy đi! Bốn mươi lăm tầng cũngchẳng cao mấy, cùng lắm khi ngã xuống, đầu sẽ nát bét, mặt mũi bầy nhầy máu,không biết chừng con ngươi còn rơi ra ngoài… Anh là anh không đi nhặt thi thểcủa em đâu đấy, anh sợ buổi đêm gặp ác mộng nên sẽ bảo người ta giải quyết hậusự…”
Tôi bất giác rùng mình, chỉ vào anh, ngón tay run bần bật.“Anh có lương tâm không hả? Em chết thảm như vậy, anh còn không quan tâm đếnem?”
Cảnh Mạc Vũ cười cười nhìn tôi, hất hàm về phía “vực sâu vạntrượng” dưới chân tôi. “Anh còn có hợp đồng cần ký, em muốn nhảy thì nhảy nhanhlên!”
Thấy đóng kịch cũng vô dụng, tôi tiu nghỉu trèo xuống. “Hừ,vô vị, không chơi với anh nữa!”
“Không nhảy à?”
Tôi lườm anh một cái. “Đợi đến ngày anh cưới vợ, em sẽ nhảysau! Em bắt vợ anh đêm đêm gặp ác mộng!”
Sự kiện “nhảy lầu” không hề tác động đến Cảnh Mạc Vũ, ngượclại khiến ba tôi như tỉnh giấc mộng. Ông từ chối ý tốt của người bạn, bắt đầuhợp tác cho tôi và Cảnh Mạc Vũ. Tôi chợt phát hiện, Cảnh Mạc Vũ dần xa lánhtôi. Số lần anh đến trường học thăm tôi ít đi trông thấy. Dù có đến, anh cũngviện cớ bỏ đi ngay. Khi tôi từ trường về nhà, anh cũng không đưa tôi đi chơi màchỉ giam mình trong thư phòng. Lúc đó, tôi luôn cho rằng anh cố ý né tránh tôi.Nhiều năm sau, khi tiếp quản Cảnh Thiên, tôi mới được biết sự thật từ Kim TriểnBằng, người trợ lí của Cảnh Mạc Vũ. Cảnh Thiên từng trải gặp khó khăn, rấtnhiều người thừa dịp bày tỏ “ý tốt” với Cảnh Mạc Vũ. Tuy nhiên, Cảnh Mạc Vũ sợtôi nghĩ không thông, làm chuyện dại dột nên khéo léo từ chối “ý tốt” của Khưugia và những người khác, dựa vào năng lực bản thân để từng bước đưa Cảnh Thiênthoát khỏi tình trạng khó khăn. Khoảng thời gian đó, anh bận đến mức thở khôngra hơi, nhưng dù bận rộn thế nào, chỉ cần có dịp đến thành phố T, anh nhất địnhsẽ đến Đại học T thăm tôi, bất kể việc đi mấy tiếng đồng hồ anh cũng đến để xemtôi gầy hay béo. Một lần, anh đến đúng lúc tôi có tiết học. Chỉ vì đợi tôi tanhọc, anh nhỡ cả chuyến bay, cuối cùng phải đổi sang chuyến mười hai giờ đêm bayvề thành phố A.
Nếu anh không coi tôi là trẻ con, nếu anh có thể chia sẻ vớitôi khó khăn của anh, tôi nhất định sẽ dùng thời gian nghĩ ngợi linh tinh đểlàm điều gì đó cho anh, ít nhất tôi có thể trốn tiết ra ngoài gặp anh, để anhkhỏi nhỡ chuyến bay. Tuy nhiên, lúc đó tôi chẳng hay biết gì, tôi chỉ biết yêutrong tuyệt vọng, yêu không chùn bước.
Cho đến hôm sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, tôi trốn họcvề nhà thăm Cảnh Mạc Vũ. Anh không những không ở nhà bên tôi, còn đẩy tôi choTề Lâm. Tôi thật sự đau lòng, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc hỏi anh: “Banăm rồi, em đợi anh ba năm rồi, tại sao anh không thể cho em một cơ hội, thửchấp nhận em?”
Cảnh Mạc Vũ nói với tôi: “Anh xin lỗi! Ngôn Ngôn, anh khôngmuốn thử. Anh không biết làm thế nào để yêu em, anh sợ anh sẽ gây tổn thươngsâu sắc cho em.”
“Em không sợ.”
“Nhưng anh sợ.” Anh nói
Tôi không nói một lời, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hôm đó, tôi và Tề Lâm chơi ở quán bar đến khuya mới về. Thưphòng vẫn sáng đèn, tôi lén lút nhìn Cảnh Mạc Vũ qua khe cửa không khép chặt.Anh ngồi đờ đẫn bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối om, lông mày nhíu chặt.
Cảnh Mạc Vũ lúc đó rất xa cách, đến mức tôi không thể đuổitheo anh.
Dường như phát giác ra điều gì, anh đột nhiên quay đầu khiếntôi không kịp trốn tránh. Anh mở cửa, mím chặt đôi môi mỏng, nhìn bộ váy ngắnbó sát của tôi. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người tôi, anh chau mày. “TềLâm đưa em đi đâu chơi?”
“Còn có thể đi đâu?” Hơi thở của tôi đầy mùi rượu. “Ngoàiquán bar.”
Lông mày của anh nhíu chặt, anh rút điện thoại gọi cho TềLâm. Tôi vội vàng giật điện thoại trong tay anh. “Không liên quan đến anh ấy,là em đòi đi chơi… Ở đó rất vui…” Tôi chớp chớp đôi mắt mơ hồ, nhìn anh bằngánh mắt thách thức. “Rất nhiều con trai chơi với em.”
Người có tính cách hòa nhã như Cảnh Mạc Vũ cuối cùng cũng bịtôi chọc tức. Anh túm tay tôi kéo đến trước mặt anh, ánh mắt nghiêm khắc đếnđáng sợ. “Ngôn Ngôn, ngang bướng cũng nên có mức độ, em xem bộ dạng của em bâygiờ giống cái gì!”
“Em sao nào? Em như vậy cũng rất tốt, em sẽ không bám lấyanh, anh không cần lo cho em.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chất cồn xộc lên mắtkhiến mắt tôi nóng ran, tựa hồ tỏa ra cả khí nóng. “Tề Lâm mới là người nên locho em.”
Cảnh Mạc Vũ kinh ngạc nhìn tôi. Tôi cười cười với anh, vùngcánh tay bị anh giữ chặt. “Dù sao… ngoài anh ra, là ai cũng được.”
***
Hôm đó, tôi mỉm cười bỏ đi ngay trước mặt Cảnh Mạc Vũ. Lòngtôi hoàn toàn nguội lạnh. Tôi yêu anh ba năm, anh cũng dùng sự lạnh nhạt trongba năm để khiến tôi nhận ra một sự thật, anh chưa từng yêu tôi, cũng sẽ khôngyêu tôi, càng không có khả năng cưới tôi làm vợ, bởi “ngoài tôi ra, là ai cũngđược”. Từ đầu đến cuối đều là tôi đa tình, là tôi cam tâm tình nguyện, là tôi“cóc cũng đòi ăn thịt thiên nga”…
Sau khi quay lại trường, tôi không còn chủ động gọi điệnthoại cho Cảnh Mạc Vũ. Anh đến thành phố T công tác, nói “nhân tiện muốn đếnthăm tôi”, tôi luôn bận cớ bận rộn, trốn tránh không gặp anh. Tôi sợ tôi khôngthể kiềm chế nỗi nhớ anh, những ý nghĩ cố chấp đã bị xóa bỏ sẽ hồi sinh từ đốngtro tàn…
Nếu không phải là đêm ý loạn tình mê đó khiến tôi trở thànhCảnh phu nhân như sở nguyện, tôi cũng sẽ không nảy sinh ý muốn vềcuộc sống tốt đẹp, sau đó lại bị hiện thực đẩy vào cảnh ngộ của nhân vật nữ phụbi tình.
Nếu… Trên đời này mà tồn tại chữ “nếu”, cuộc sống sẽ khôngcó nhiều điều bất lực, tất nhiên cũng sẽ không có nhiều câu chuyện hấp dẫn nhưvậy…
Thu lại nỗi phiền muộn vừa bị gợi lại bởi đôi tình nhân ởphía sau, tôi gấp sách vở, sang phòng tự học khác, tiếp tục cuộc chiến thi cử.Dưới áp lực đến nghẹt thở, thời gian trôi qua rất nhanh, loáng một cái hai mươingày đã trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, tôi không gọi một cuộc đện thoạicho Cảnh Mạc Vũ, anh cũng không gọi cho tôi.
Tôi tưởng Cảnh Mạc Vũ chỉ quan tâm đến người tình bé nhỏngọt ngào mà anh không nỡ rời xa nên quên bẵng người vợ lưu lạc ở bên ngoài từlâu. Nào ngờ, tôi đang thi môn cuối cùng thì điện thoại di dộng trong túi áorung lên.
Tôi lén lôi điện thoại ra xem. Nhìn thấy hàng chữ nhấp nháytrên màn hình, tôi bất giác nắm chặt di động. Chấn rung phảng phất thông quacác sợi dây thần kinh trong lòng bàn tay tôi, rung đến tận trái tim tôi.
Tôi cảnh giác liếc nhìn cô giám thị. Thấy cô vẫn ngồi trênbục giảng đọc báo, tôi mạo hiểm gửi tin nhắn cho Cảnh Mạc Vũ: Em khôngtiện nghe điện thoại, anh tìm em có chuyện gì?
Anh trả lời rất nhanh: Nghe ba nói gần đây em rấtbận, đang ôn thi à? Lúc nào mới được nghỉ?
Về cơ bản em thi xong rồi. Có điều bọn em vẫn còn mộttháng thực tập. Kết thúc đợt thực tập em mới có thể về nhà.
Ờ. Tới đây tôi phải đến thành phố T công tác, em có cầntôi mang cho em thứ gì không?
Tôi cắn đầu bút mới có thể kìm nén sự xúc động, không cườithành tiếng.
Anh đến là tốt rồi. Tôi nhắn câu nói xuất phát tự đáylòng, đọc lại thấy có vẻ nịnh bợ, tôi liền xóa đi, nhắn dòng chữ khác: Emkhông cần gì cả.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc di động hồi lâu mà không thấyanh trả lời. Tôi đành định gửi thêm tin nhắn thì một bàn tay đột ngột thò tới,cướp di động của tôi. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hung dữ của cô giám thị.
Tôi lau mồ hôi trán. “Em xin lỗi… Là anh trai em hỏi bao giờem về nhà.”
“Trong lúc thi không được phép nhắn tin.” Cô giám thị cầmđiện thoại của tôi rồi bỏ đi chỗ khác. Vào thời khắc cô quay người, tôi nghethấy tiếng rung của điện thoại.
Một tiếng đồng hồ sau, tôi hoàn toàn không rõ nội dung câuhỏi trong đề thi. Đầu óc tôi chỉ nghĩ đến tin nhắn cuối cùng của Cảnh Mạc Vũ.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi nộp bài là lấy lại điện thoại,mở tin nhắn.
Tôi mua cho em một món quà, tôi nghĩ em sẽ thích.
Mọi người nộp bài thi rồi lần lượt rời khỏi phòng, chỉ cótôi cầm điện thoại đứng ở bục giảng cười ngây ngốc. Chỉ cần là đồ anh tặng, thứgì tôi cũng thích.
***
Sau khi kết thúc kỳ thi căng thẳng, chúng tôi được nhàtrường cử đến một số công ty ở thành phố T để làm quen với công việc thực tế.
Thấy tôi được cử đến Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Thiết bịNăng lượng Bác Tín, Tâm Tâm vỗ vai tôi đầy thông cảm.
Cô còn an ủi tôi: “Bác Tín cũng tốt, có thể học hỏi nhiềuđiều bổ ích.”
“Vậy sao? Cậu nghe ai nói thế?”
“À, tớ nghe một sư tỷ nói.”
Sau hai ngày thực tập ở công ty, tôi mới lý giải được ánhmắt đồng tình vô hạn của Tâm Tâm. Công ty này không chỉ có ông chủ làm việcđiên cuồng, mà còn có một giám đốc bộ phận điên cuồng làm việc bất kể ngày đêm.Văn hóa doanh nghiệp được tổng kết bằng một câu rất hay ho, trên thực tế khôngngoài tám chữ: “Cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi.”
Đợt thực tập vừa kết thúc, tôi đang ở bộ phận Nhân sự chờkết quả sát hạch, giám đốc bộ phận tiêu thụ có thân hình thấp bé hùng hổ xôngvào. Anh ta nói đang cần người nên muốn xem xét kĩ lưỡng lý lịch của chúng tôi.Sau đó anh ta lôi tôi và hai bạn nam khác từ bộ phận Sản xuất sang bộ phận Tiêuthụ.
Tôi thật sự muốn cho anh ta biết, tôi sinh ra đã không cótính cúi đầu hạ giọng cầu xin người khác, tôi tuyệt đối không phải loại ngườicó thể làm ở bộ phận Tiêu thụ nhưng anh ta tỏ thái độ rất khiêm nhường và ônhòa. Anh ta giải thích với chúng tôi. Có lẽ công việc sẽ vất vả nhưng một khidự án thành công, công ty sẽ thưởng lương hậu hĩnh.
Vì số tiền thưởng hậu hĩnh, tôi quyết định ở lại.
Vừa bước vào phòng Tiêu thụ, một người đẹp vội vã tiến lạigần. “Giám đốc Trần, tài liệu anh cần đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt!” Giám đốc nhận tập tài liệu. “Tiểu Sầm, đây là sinhviên thực tập mới đến công ty. Cô hãy giới thiệu để các em làm quen với môitrường làm việc, sau đó bảo Dương Dĩnh giới thiệu dự án Cảnh Thiên với các em.”
Cảnh Thiên? Không biết là chữ “Cảnh” và chữ “Thiên” [1] nào?
[1] Trong tiếng Trung có rất nhiều từ đồng âm nhưng cáchviết khác nhau và có nghĩa khác nhau.
Người trợ lý đó nhìn đồng hồ, giới thiệu khái quát bộ phậntiêu thụ trong năm phút. Sau đó, chị ta giao chúng tôi cho Dương Dĩnh đang bậntra tài liệu. Lần đầu tiên gặp Dương Dĩnh, tôi liền có cảm giác chị ta rấtthích hợp làm nghề này.
Dương Dĩnh photo ba tập tài liệu, đưa cho chúng tôi. “Mấyngày trước, tổng giám đốc nghe nói có một vụ làm ăn rất lớn nên nhất định muốnnhảy vào. Đây là tài liệu liên quan, các em mau chóng làm quen đi!”
“Vâng ạ!” Tôi mở tài liệu. Hàng chữ đầu tiên đập vào mắtkhiến tôi kinh ngạc kêu lên: “Công ty Cảnh Thiên?”
“Em đã nghe nói đến công ty này à?” Dương Dĩnh liếc tôi mộtcái, hai bạn nam cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
Tôi đâu chỉ đơn giản là nghe nói, tôi còn biết Cảnh Thiên làdo một tay ba tôi tạo dựng. Dưới sự điều khiển của Cảnh Mạc Vũ, công ty pháttriển với quy mô ngày một lớn. Tôi nhướng mày, nhìn vào cặp mắt thông minh,lanh lợi của Dương Dĩnh, cất giọng kiên định: “Em có nghe nói, nhưng không biếtrõ lắm.”
“Được, các em hãy đọc tài liệu đi. Tình hình cụ thể, chúngta sẽ thảo luận ở cuộc họp. Hãy nhớ tập trung tìm hiểu cụ thể sơ yếu lý lịchCảnh Mạc Vũ, đây là vấn đề quan trọng nhất.”
“Vâng ạ!”
[…] February 7, 2018 by dieptrucgiai Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương 3 – Chương 4 – Chương 5 – Chương 6 – Chương 7– Chương 8– Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 […]
ReplyDelete