TSTTVTĐ: Chương 9

No automatic alt text available.

Buổi chiều vừa tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần khoan khoái. Tô Giản cầm lấy di động nhìn đồng hồ đã là bốn giờ hơn .

Tô Giản đi đến phòng khách nhìn thấy An Dĩ Trạch đang đứng tại ban công bên cạnh, tựa như vừa nói chuyện điện thoại xong.

Tô Giản ngồi trên ghế sô pha đem cái chân bị bó bột gác lên trên bàn trà, sau đó nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch đi vào nhìn thấy hắn, cũng liền hướng tới sô pha đi đến: “Vừa mới ngủ dậy?”

Tô Giản ngẩn ra: “Ngươi như thế nào lại biết?”

An Dĩ Trạch chỉ chỉ: “Tóc.”

Tô Giản cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy tóc dài quấn lộn xộn, nhìn vào dấu tích này sẽ biết chính là vừa ở trên giường lăn lộn qua.

Tô Giản cười gượng hai tiếng, tùy tay vuốt hai cái.

An Dĩ Trạch tiến lại gần giúp hắn chải chuốt lại mớ tóc rối trên đầu.

Động tác này hắn làm thực tự nhiên, Tô Giản cũng không để ý, chỉ là thì thầm oán giận nói: “Để tóc dài quả thật rất phiền phức, thật muốn cắt phăng đi vừa gọn gang lại vừa đỡ tốn dầu gội còn bớt việc!”

Chuyển mắt qua mới phát hiện khóe miệng An Dĩ Trạch ngậm cười.

Té ra An mặt than cũng có khi cười nha! Tô Giản yên lặng kinh ngạc, trừng đôi mắt: “Ngươi cười cái gì?”

An Dĩ Trạch nói: “Ta cho rằng nữ hài tử đều thích để tóc dài.”

Tô Giản thầm nhủ: Ta cũng thích nữ hài tử để tóc dài, nhưng ta không thích tóc lại mọc dài ở trên đầu ta!

Tô Giản vuốt một túm tóc của mình niết thành lọn cầm ở trên tay chơi đùa, khụ hai tiếng thông giọng sau đó nói: “Lão công ta đói bụng.”

Tô muội tử thanh âm vốn mềm mại dễ nghe còn không tự chủ mang thêm chút yếu ớt, cộng với Tô Giản cố ý thêm ngữ khí ủy khuất ai oán, tự nhiên thành vũ khí có sức sát thương lớn, An Dĩ Trạch có bị Tô Giản giết hay không thì không biết, nhưng bản thân Tô Giản thế nhưng lại bị chính mình giết chết, Tô Giản nghĩ nếu như có một muội tử nào đó cùng nói lời như vậy với mình thì lòng mình đã sớm mềm nhũn, mặc kệ nàng muốn gì mình nhất định liền đi làm!

Quả nhiên, An Dĩ Trạch chẳng qua cũng là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác, nghe Tô Giản nói vậy, vẻ mặt liền trở nên trìu mến.

“Ngươi gần đây hình như rất nhanh đói bụng.”

Tô Giản: “…” Họ An kia ngươi vòng vo nói ta là trư đừng cho là ta nghe không hiểu!

Tô Giản bực mình nói: “Ta còn phải điều dưỡng thân thể mà, đương nhiên muốn ăn nhiều!” Trừng mắt nhìn An Dĩ Trạch, “Ta không muốn ăn cơm chiều mua ở bên ngoài nữa!”

“Vậy…”

“Cũng không ăn mì ăn liền!”

An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nhìn hắn.

Tô Giản nói: “Tính ra chúng ta cũng không phải phu thê chân chính, nhưng chung quy cũng coi như người một nhà, ta hiện tại bị thương tật, ngươi hẳn là làm cho ta vài món ăn ngon được không, để ta hảo hảo bồi bổ?”

An Dĩ Trạch trầm mặc trong chốc lát: “… Ta nấu ăn không ngon.”

Tô Giản nhiệt tình nói: “Không sao hết, ta tin tưởng ngươi, ngươi xem ngươi ngay cả tổng tài đều có thể lên làm, như thế nào lại không thể nấu một bữa cơm!” Hừ hừ, họ An, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đào thoát! tử tình địch khúm núm giống như cô người yêu bé nhỏ nấu cơm cho mình ăn ôi chu choa, ngẫm lại là tình cảnh kích thích đến cỡ nào nha!

Thấy An Dĩ Trạch trầm mặc không nói gì, Tô Giản vội vàng đưa di động ra: “Nếu anh nghĩ không muốn đi siêu thị, trực tiếp gọi điện thoại đến siêu thị là được, cần cái gì bọn họ có thể đưa hàng tới tận nhà!”

An Dĩ Trạch vẫn là trầm ngâm không nói.

Tô Giản tua nhanh hồi ức về bên trong một bộ phim tình cảm, hình tượng nữ nhân vật chính mảnh mai dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo An Dĩ Trạch, bĩu môi, ngẩng mặt, hướng hắn nháy mắt: “Lão công…” Hai chữ gọi ra rung động đến tâm can, Cửu Khúc Thập Bát Loan. (nguyên gốc là ‘九曲十八彎’ nghĩa là giọng Giản Giản nhà ta làm nũng uốn lượn lưu luyến như địa danh Cửu Khúc Thập Bát Loan – Các nàng có thể tìm hiểu thêm về nó qua điển tích về Cửu Khúc Hồng Mai Trà)

An Dĩ Trạch “Xì” Một tiếng nở nụ cười.

Tô Giản choáng váng, họ An đây là cái gì phản ứng? Lão tử ra sức như vậy, biểu diễn kinh điển như vậy, lúc này không phải nên là lão tử muốn cái gì ngươi liền đáp ứng cái đó, lão tử hỏi tài khoản ngân hàng ngươi thuận tiện dâng mật mã sao!

Nhìn bộ dáng hắn ngây ngốc, An Dĩ Trạch đưa tay lên sờ sờ đầu của hắn, mỉm cười nói: “Hảo.”

Tô Giản nghĩ, mẹ nó An Dĩ Trạch gia hỏa này cười rộ lên thật là… Đáng khinh lại dâm đãng! Chết cũng không thừa nhận nam nhân trước mắt này ngày thường mặt than khi cười rộ lên mi nhãn giãn ra, thật sự rất dễ thương.

Được An Dĩ Trạch nhận làm tất cả mọi việc, Tô Giản Tâm tình đại hảo, gác hai chân ở trong phòng khách xem TV, ngay cả đài quốc gia kênh nông nghiệp tiết mục nuôi heo cũng xem đến cười hanh hách.

An Dĩ Trạch cầm một chồng giấy đi ra, mắt tuỳ ý nhìn TV, sau đó lại kinh ngạc nhìn thoáng qua tiểu nha đầu lười biếng nằm ở trên sô pha.

Tô Giản lập tức chú ý tới: “Gì hả?”

An Dĩ Trạch nói: “Ta chỉ là không nghĩ tới ngươi thích loại tiết mục này.”

Tô Giản cảm giác nam nhân trước mắt là đang khoái trí trong việc khinh bỉ mình, nhất thời mất hứng: “Loại tiết mục này thì làm sao? Không nuôi heo ngươi làm sao mà có thịt heo ăn?”

An Dĩ Trạch gật gật đầu: “Ngươi nói thật sự đúng, cho nên nuôi heo rất trọng yếu.” Nói xong liền hướng phòng bếp đi. (ca ca mau đi nuôi heo đi, con heo này còn có thể sinh con nữa nha)

Tô Giản lúc đầu hoàn không phản ứng lại, lại đi nhìn tiết mục nuôi heo một hồi lâu bỗng nhiên sực tỉnh, người này lại lòng vòng mắng mình là trư?!

Không thể dễ dàng tha thứ! Tô Giản nổi giận đùng đùng chống nạng đến cửa phòng bếp.

Kết quả nhìn thấy tờ giấy trong tay An Dĩ Trạch, hắn trước tiên liền hiếu kỳ: “Ngươi cầm đó là cái gì?”

An Dĩ Trạch: “Danh sách nguyên liệu.”

Tô Giản lập tức vui vẻ: “Xem ra ngươi chuẩn bị còn rất đầy đủ!”

An Dĩ Trạch: “Ngươi trở về xem tiếp tiết mục của mình đi.”

Ánh mắt Tô Giản trong suốt sáng ngời: “A! Vậy ta đây trở về a, ngươi chậm rãi làm!” Nói xong vui vẻ chống nạng quay về phòng khách.

Phía sau, An Dĩ Trạch nhìn bóng dáng vui vẻ của hắn, khóe miệng không tự chủ được hơi hơi dương lên.

.

Hơn một giờ sau, đồ ăn được dọn lên bàn.

Tô Giản tự giác sớm ngồi vào bên bàn ăn, đánh giá thành quả của An Dĩ Trạch.

Một trứng trưng cà chua, một thanh tiêu xào thịt, còn có một sơn dược canh xương. Vừa thấy các món dọn lên về hình thức đều rất bắt mắt.

Tô Giản thất vọng bĩu môi.

An Dĩ Trạch đem chiếc đũa đưa tới trên tay hắn: “Sao vậy?”

Không tìm được cơ hội cười nhạo đả kích ngươi cho nên mất hứng!

Tô Giản xả ra nụ cười gượng: “Không có gì.” Bất mãn vươn chiếc đũa qua khều đồ ăn.

Một đũa trứng trưng cà chua vào đến miệng, Tô Giản lập tức đứng hình.

“Món trứng trưng cà chua này… ngươi cho bao nhiêu muối?”

An Dĩ Trạch sửng sốt: “Làm thế nào lại có muối, chủ yếu là bỏ đường, chẳng lẽ –”

Tô Giản sung sướng khi người gặp họa: “Phỏng chừng ngươi đem muối và đường nhìn thành một đi.”

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản lại một đũa hướng tới thanh tiêu xào thịt, sau đó mặt đầy rối rắm.

An Dĩ Trạch yên lặng nhìn hắn.

Tô Giản vui thích nói: “Thanh tiêu còn hơi sống.”

An Dĩ Trạch trầm mặc, bưng sơn dược canh xương nhấc lên.

Tô Giản kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”

An Dĩ Trạch Bình tĩnh nói: “Canh này vẫn là đừng nên uống.”

Tô Giản thầm nói: Cơ hội nhìn ngươi chê cười tốt như vậy, ta làm sao có thể bỏ qua chớ! vì thế đem bát canh đoạt lấy, lưu loát cầm lấy thìa múc một muỗng nếm.

Sau đó một ngụm canh nằm tại trong miệng, nuốt cũng không được, phun cũng không xong.

Cuối cùng gian nan nuốt xuống dưới, Tô Giản hỏi: “Ngươi đem nhầm nắp đường và nắp muối đổi cho nhau phải không?”

An Dĩ Trạch im lặng gật đầu.

Tô Giản hưng phấn. Tô Giản hắn thích nhất là làm gì? Đó chính là đả kích tử tình địch An Dĩ Trạch của hắn a! Tô Giản hắn thích nhất là nhìn cái gì? Đó chính là nhìn mặt tử tình địch An Dĩ Trạch của hắn thụ đả kích a!

An Dĩ Trạch, ngươi cao phú soái thì thế nào, ngươi ba mươi tuổi được làm tổng tài thì thế nào, đầu năm nay nam nhân không biết nấu cơm sẽ không phải là nam nhân tốt!

Tô Giản vì rốt cuộc tìm được nhược điểm của An Dĩ Trạch hưng phấn không thôi, vui vẻ ra mặt.

An Dĩ Trạch nhìn hắn uống qua chén canh liền có một bộ dáng vui vẻ, không khỏi kinh ngạc: “Tại sao lại vui vẻ vậy?”

“A?” Tô Giản phục hồi tinh thần, gặp An Dĩ Trạch ngây thơ nhìn mình, tự nhiên không dám nói cho hắn suy nghĩ trong lòng, vì thế thuận miệng biện lý do lung tung, “Ta là cảm thấy canh này bỏ lộn gia vị như vậy mà lại rất ngon.”

An Dĩ Trạch lại im lặng, sau đó đem canh bỏ lại đây: “Nếu ngươi thích, vậy tất cả đều cho ngươi uống.”

Tô Giản: “…”

An Dĩ Trạch đứng lên: “Hay là ta gọi điện thoại kêu thức ăn ngoài đi.”

Tô Giản bận rộn ngăn cản hắn: “Không cần không cần! nếu đã làm vậy liền chấp nhận ăn đi, không thì lãng phí nhiều lắm!”

Đợi An Dĩ Trạch buông điện thoại ngồi xuống, Tô Giản nhiệt tình bận rộn thay hắn gắp đồ ăn: “Đây, nấu cơm vất vả nhất, ngươi nhất định phải ăn nhiều một chút!”

An Dĩ Trạch chần chờ ăn mấy miếng, sau đó gác hạ đũa, một câu cũng chưa nói.

Đối diện Tô Giản mặt mày hớn hở.

An Dĩ Trạch: “Liền cao hứng như vậy sao?”

Tô Giản sửng sốt: “Hửm?”

An Dĩ Trạch chỉ chỉ đồ ăn chính mình làm: “Cơm của ta làm thất bại, ngươi liền cao hứng như vậy sao?”

Tô Giản vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình thập phần chính trực.

An Dĩ Trạch than nhẹ: “Quả nhiên là tiểu nha đầu.” (à An thúc thúc và Giản Giản tuổi cách nhau gần một giáp – 12 năm nha)

Tô Giản mất hứng: “Ai là tiểu nha đầu!” Lão tử coi vậy nhưng là đại lão gia có ba mươi năm kinh nghiệm bôn ba trên đường đời, ngươi bất quá liền so với ta lớn hơn một tuổi, có cái gì mà uy phong?

“Ngươi năm nay cũng liền hai mươi mốt tuổi.” An Dĩ Trạch nói.

Gì? Tô Giản nghe thế có chút kinh ngạc, tô muội tử là trung học lão sư, bằng cấp ít nhất phải đạt được là đại học khoa chính quy, liền tính năm nay vừa tốt nghiệp thì hai mươi mốt tuổi này cũng có chút quá trẻ! chẳng lẽ nàng thời điểm đi học nhảy qua cấp?

Tô Giản bỗng nhiên cảm giác có điểm không được tự nhiên, tuy nói tuổi trẻ là phúc, nhưng này đột nhiên trở lại thanh xuân niên kỉ, thật là có điểm không thích ứng.

Bất quá khuôn mặt tô muội tử kia nhìn chỗ nào cũng không có nét già dặn, liền tính hiện tại là hai mươi mốt tuổi, vẫn là trông trẻ hơn so với tuổi thực tế, mi nhãn khả ái xinh đẹp tuyệt trần kia đi giả mạo mười lăm mười sáu tuổi nữ sinh trung học tuyệt đối không có vấn đề!

Nói như vậy, An Dĩ Trạch đây là muốn tìm người nhỏ hơn hắn chín tuổi bộ dạng cùng trẻ vị thành niên không khác nhau lắm để kết hôn?

An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, nguyên lai ngươi có sở thích đặc biệt này, hắc hắc hắc hắc hắc…

Tô Giản mở ra ngón giữa ngón trỏ vuốt ve cằm, nhìn An Dĩ Trạch cười đến ý vị thâm trường: “Ngươi thích loli?”

An Dĩ Trạch ngẩn ra.

Tô Giản một bộ “Anh em ta hiểu ngươi” khẩu khí: “Nam nhân nha, mười tám tuổi thời điểm thích mười tám tuổi, thời điểm hai mươi tám tuổi vẫn là thích mười tám tuổi, ba mươi tám bốn mươi tám cho dù là một trăm tuổi, tiểu cô nương mười tám tuổi vĩnh viễn là thứ nam nhân yêu nhất! cho nên không có gì cần phải che giấu, chung quy loli có ba điểm tốt, trẻ đẹp ngoan hiền và dễ sa ngã, đại gia đều thích!”

An Dĩ Trạch không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi sau khi mất trí nhớ, lại trở nên… Sáng sủa hơn rất nhiều.” (ý của ca ca có phải là đen tối hơn không)

Tô Giản lập tức rùng mình, người này là hoài nghi cái gì?

Lập tức cẩn thận hỏi: “Vậy, ta lúc trước là như thế nào?”

An Dĩ Trạch: “Lúc trước, tương đối dịu dàng nhàn tĩnh.” (nhàn trong nhàn nhã, tĩnh trong trầm tĩnh)

Tô Giản nói thầm: Đó là bởi vì lúc trước vị kia là nữ nhân hàng thật giá thật, mà hiện tại trước mặt ngươi là ngụy nương chân hán tử! Lão tử một đại lão gia như thế nào có thể cho ngươi dịu dàng nhàn tĩnh?

Tô Giản khụ một tiếng, nói: “Kỳ thật hiện tại này mới là ta chân thật bộ dáng, lúc trước lúc ấy, bởi vì mẫu thân sinh bệnh, trong lòng ta sốt ruột cực kỳ, nơi nào còn tinh thần hoạt bát? Huống chi khi đó với ngươi một chút cũng không quen biết, đương nhiên liền câu nệ một ít. Hiện tại ta mất trí nhớ, tự nhiên là khôi phục bản tính.”

Mắt thấy An Dĩ Trạch trầm ngâm không nói, Tô Giản trong lòng bối rối, sợ hắn nhìn ra sơ hở, vì thế bận rộn bổ sung: “Kỳ thật ngươi đúng là không hiểu nữ nhân, tại trước mặt mỗi người khác nhau bọn họ chính là có bộ dáng khác nhau! Từng có người nói qua: người không quen thuộc với ta cho ta là thanh niên bình thường, bạn bè có chút quen thuộc cảm thấy ta là thanh niên văn nhã, chỉ có bằng hữu tốt nhất mới biết được, ta kỳ thật chính là một thanh niên 2B!” (nguyên gốc tiếng anh là hybrid nghĩa là hỗn tạp, ở Việt Nam mình đọc trạy đi thành ‘hai phai’ nghĩa là bống mén hay bê đê gì đó)

An Dĩ Trạch trầm ngâm một lát, nhìn hắn: “Chúng ta hiện tại là bằng hữu tốt nhất?”

Tô Giản sửng sốt: “Ể?”

An Dĩ Trạch đứng dậy, bắt đầu bấm điện thoại gọi đồ ăn ngoài.

Tô Giản lần này không có ngăn cản hắn, chung quy mục đích chế giễu đã đạt tới, cho nên hoàn toàn không cần lại liều mình bồi An Dĩ Trạch ăn tác phẩm của hắn.

Nghe An Dĩ Trạch cầm điện thoại báo tên đồ ăn, Tâm tình Tô Giản thập phần thích ý. Đang lúc này, trong đầu linh quang chợt lóe, hắn bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận câu An Dĩ Trạch vừa mới nói kia.

— chúng ta hiện tại là bằng hữu tốt nhất?

Sát! An Dĩ Trạch, ngươi mới là 2B thanh niên! Cả nhà các ngươi đều là 2B thanh niên!

 

1 comment: