TSTTVTĐ: Chương 24

Diệp Lãng vài năm gần đây đã bước lên đỉnh vinh quang của nghành giải trí và được ca tụng là thiên vương, vẻ ngoài đẹp trai ca hát cũng giỏi, phim truyền hình anh ta diễn có ratings cao, diễn phim điện ảnh thì có doanh thu phòng bán vé tốt, dù là Tô Giản không phải fan hâm mộ cũng biết Diệp Lãng ngôi sao này có bao nhiêu ánh hào quang.

An nhị ca không ngờ lại là Diệp Lãng! Tô Giản không khỏi hưng phấn, không nghĩ tới một minh tinh lớn như vậy thế mà đối với hắn lại rất gần gũi!

Đương nhiên những thành công vang dội ở trên đều không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Tô Giản đối với Diệp Lãng ấn tượng khắc sâu, thứ để cho Tô Giản khắc sâu ấn tượng với Diệp Lãng chính là anh ta có rất nhiều chuyện xấu về bạn gái.

Tính tò mò nổi lên hừng hực thiêu đốt Tô Giản, nhưng lại không có gan trực tiếp hỏi An Dĩ Nhu để chứng thực, để tránh ở trước mặt An tiểu muội lưu lại ấn tượng không tốt. Vì vậy đêm nay An Dĩ Trạch lên giường ngủ, liền bắt gặp Tô Giản ôm máy tính, ánh mắt sáng ngời trong suốt.

An Dĩ Trạch liếc mắt qua màn hình máy tính, nhìn thấy trên đó toàn là hình của diễn viên chính Diệp Lãng, lại nhìn về phía Tô Giản.

Tô Giản rất hưng phấn hỏi hắn: “Nhị ca của ngươi là Diệp Lãng?”

An Dĩ Trạch “Ừ” một tiếng, ngừng lại một chút hỏi: “Ngươi thích anh ta?”

“Đương nhiên!” Tô Giản thuận miệng đáp, hưng trí bừng bừng hỏi, “Đúng rồi, nghe nói anh ấy gần đây cùng Tôn Lệ Lệ đi lại với nhau, có phải sự thật hay không?”

An Dĩ Trạch: “Không rõ ràng.”

Tô Giản nghẹn khuất, cũng không nổi giận lại hỏi: “Vậy đoạn thời gian trước đó trên mạng nói anh ta trong một bộ phim cùng ngôi sao mới nổi kia, à gọi là Lâm Thi Mĩ đùa mà thành thật, là thiệt hay giả?”

An Dĩ Trạch: “Không biết.”

“…” Tô Giản buồn bực , “Tại sao ngươi một chút xíu cũng không quan tâm đến nhị ca của ngươi a!”

An Dĩ Trạch nhìn hắn: “Ngươi như thế nào lại quan tâm nhị ca ta như vậy?”

Tô Giản lại ức nghẹn, nhưng lập tức thuận miệng nói: “Nguyên nhân sao, bởi vì anh ấy là thần tượng của ta a, ta quan tâm một chút thần tượng của ta thì làm sao?”

An Dĩ Trạch nhìn Diệp Lãng trên máy tính, lại nhìn về phía Tô Giản, từ từ nói: “Thần tượng?”

“Đúng vậy!” Bịa được lý do rồi, Tô Giản lần này mở miệng liền trôi chảy hơn, bắt chước khẩu khí của nữ sinh thơ ngây, “Oppa có vẻ ngoài hoang dại quyến rũ như vậy, ta rất thích hắn!”

An Dĩ Trạch bỗng nhiên nói: “Oppa của ngươi vẻ ngoài rất giống ta.”

Tô Giản: “…”

Tô Giản yên lặng liếc mắt nhìn nhìn An Dĩ Trạch, tiếp tục chém: “Oppa của chúng ta vừa thấy liền thập phần thâm tình…”

An Dĩ Trạch: “Oppa của ngươi từ tiểu học năm thứ ba cho đến tận bây giờ có ít nhất không dưới năm mươi người bạn gái, cái gì Tôn Lệ Lệ với Lâm Thi Mĩ cũng vậy.”

Tô Giản nổi giận: “Ngươi không phải mới vừa nói ngươi cái gì cũng đều không biết sao?” (ha ha cười chết mất thôi)

“Vừa mới nhớ.” An Dĩ Trạch mặt không chút thay đổi nói, “Ngươi bây giờ còn thích anh ta sao?”

“Thích đó!” Tô Giản không chút để ý nói, tâm thần đều bị “Năm mươi” Vài chữ cái hấp dẫn đi. Trời ạ việc kết hôn và sinh con của lão tử bị trì hoãn đến một người bạn gái đều không có, người khác thế mà tiểu học năm ba đã có bạn gái! Tô Giản thập phần hâm mộ ghen tị hận, đối với người chiến thắng là An nhị ca hắn quả thực cúi đầu quỳ gối.

“Được làm ngôi sao thật tốt!” Tô Giản cảm khái, “Ta cũng muốn tiến vào thế giới giải trí!” Manh muội tử nữ thần cần cái gì có cái đó!

An Dĩ Trạch thấy hắn một bộ “Vào thế giới giải trí liền có thể nhìn thấy oppa nhà ta” hướng tới vẻ mặt, ngữ thanh hờ hững nói: “Ngươi không thích hợp với giới giải trí.”

Tô Giản đang muốn mơ tưởng chính mình trở thành nam nhân vật chính cùng nữ thần ở trên màn ảnh vui đùa cùng nhau rơi vào bể tình, không nghĩ liền bị An Dĩ Trạch hắt một thùng nước lạnh, nhất thời mất hứng: “Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Ngươi xem ta diễn lão bà của ngươi không phải rất đạt sao? Hừ, nếu ta vào giới giải trí rồi, có khi liền cùng nhị ca ngươi… Ách, giống như Kỷ Nghiên vậy đó, trở thành thiên hậu… Ô –”

An Dĩ Trạch vốn là vẻ mặt lãnh đạm, nghe được “Có khi liền cùng nhị ca ngươi” Vài chữ càng là nhíu chặt mi, lại vừa nghe đến Tô Giản nhắc tới “Kỷ Nghiên” Hai chữ, phiền ức trong lòng bỗng nhiên càng tăng, chỉ cảm thấy Tô Giản vẫn oang oang phun ra lời khiến hắn mất hứng mà cái miệng nhỏ nhắn đang nói kia thật sự là khiến hắn khó chịu, vì thế hắn bỗng nhiên cúi đầu lấy miệng lấp lên.

Tô Giản thoáng chốc im bặt, mắt trừng lớn kinh hoảng thiếu chút nữa tróc khỏi vành mắt.

Ể ể ể ể! An Dĩ Trạch gia hỏa này đây là đang làm cái gì vậy?

Tô Giản ngơ ngác mặc cho An Dĩ Trạch ngậm lấy bờ môi của hắn, đợi tới khi biết mình bị An Dĩ Trạch hôn, lông tóc toàn thân không khỏi dựng thẳng lên, dùng sức đẩy hắn ra.

Hắn không giãy dụa còn tốt, mà khi giãy dụa An Dĩ Trạch ngược lại càng đem hắn ghì chặt vào trong lòng, xoay người đem hắn đặt ở dưới thân.

Tô Giản: …Còn có thể cùng nhau chơi trò lật bàn được hay không!

An Dĩ Trạch vốn chỉ là muốn ngăn chặn Tô Giản nói chuyện, ai ngờ chạm được bờ môi mềm mại của Tô Giản, trong lòng lại bỗng nhiên khẽ động, Tô Giản há mồm hô hấp, đầu lưỡi hắn cũng nhân cơ hội bơi vào.

Tô Giản như bị sét đánh, cả người đều cảm thấy không ổn!

Hắn liều mạng giãy dụa chống cự, bất đắc dĩ hắn sức yếu thân tàn, An Dĩ Trạch lại đang trầm mê, hắn yếu thế căn bản không có cách nào lay động được ngon núi đè ở trên người. (Edit: An tiên sinh xin ngài đừng nhìn ta, thỉnh ngài cứ tiếp tục)

Tô Giản không nói gì hai hàng lệ rơi: Đời người vì sao luôn luôn bất hạnh như vậy…

Rốt cuộc, thừa dịp An Dĩ Trạch hơi hơi buông tha bờ môi của hắn, Tô Giản rốt cuộc bắt lấy cơ hội rống ra nỗi bi phẫn thê lương của mình, chỉ nghe âm điệu hắn ngân cao, âm thanh thấu tường ốc —

“Cứu mạng! cứu mạng a a a a a –”

.

An Dĩ Trạch rốt cuộc tỉnh táo lại.

Tô Giản âm cuối còn đang hướng lên trên ngân, đầu lông mày An Dĩ Trạch không khỏi hung hăng nhảy dựng, ra lệnh quát: “Câm miệng!”

Tô Giản đột ngột nín thinh, một phen bịt miệng lại, sau đó bảo vệ lãnh địa của bản thân, trừng đôi mắt tròn trịa cảnh giác nhìn hắn.

An Dĩ Trạch nhìn khóe mắt hắn hồng hồng, ánh mắt nhìn mình trừng trừng đầy bi phẫn và ủy khuất, khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Ta…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Tam ca tam tẩu!”

Tô Giản mắt sáng lên: Là An tiểu muội! Khởi động thân muốn đi ra mở cửa, nhưng An Dĩ Trạch chân dài nhảy vượt qua, đã đi tới cửa liền mở ra.

An Dĩ Trạch nhìn muội muội ngoài cửa, sắc mặt nhìn không được tốt hỏi: “Có chuyện gì?”

An Dĩ Nhu liếc mắt nhìn hắn rồi cẩn thận nghiêng đầu hướng vào bên trong gian phòng sau lưng An Dĩ Trạch dò xét: “Em vừa nghe được thanh âm tam tẩu…”

An Dĩ Trạch nghiêm mặt: “Em nghe lầm rồi.”

“Phải không?” An Dĩ Nhu vẫn muốn vụng trộm hướng bên trong quan sát, nhưng chạm phải ánh mắt không mấy thân thiện của tam ca nhà mình, lại yên lặng đem ánh mắt thu trở về, do dự một chút, An Dĩ Nhu nói quanh co: “Tam ca, tam tẩu hiện tại thân thể còn không được tốt, hai người vẫn là… Khụ, anh đối với chị ấy, vẫn là nên ôn nhu một chút…”

An Dĩ Trạch: “…”

Vài câu cuối của An Dĩ Nhu thanh âm rất nhỏ, Tô Giản không có nghe được rõ ràng, chỉ nghe An Dĩ Nhu nói “Tam tẩu hiện tại thân thể không được tốt”, trong lòng hắn thật cảm động hò hét “An muội muội tiểu thiên sứ”, lại vừa nghĩ đến hành vi động kinh khủng bố của anh trai nàng, đầu nóng lên nhất thời lại hò hét lên tiếng: “Dĩ Nhu cứu chị! Chị muốn ngủ với em!”

An Dĩ Trạch: “…”

An Dĩ Nhu: “…”

An Dĩ Trạch trầm giọng nói: “Tiểu Nhu em đi về trước đi.”

An Dĩ Nhu dùng ánh mắt phức tạp nhìn biểu tình ông anh trai có chút điên dại, liền rụt cổ lại, nghiêng đầu vào trong phòng nói một câu “Tam tẩu chị vẫn là nên cùng tam ca ngủ đi em liền không quấy rầy hai người”, sau đó tự động biến mất.

Tô Giản trơ mắt nhìn cứu tinh tiểu thiên sứ rời đi, không có cơ hội cùng tiểu thiên sứ ngủ chung một cái giường, không khỏi nản lòng thoái chí.

Ngẩng đầu lên, thấy An Dĩ Trạch nhìn hắn chằm chằm đi tới, Tô Giản không khỏi lại cảnh giác lên, vội vàng kéo chăn qua đem chính mình từ đầu tới đuôi bao lấy, chỉ chừa một đôi mắt to tròn lộ ra bên ngoài quan sát hắn, oán hận nói: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”

An Dĩ Trạch không đề phòng hắn có hành động như vậy, nhìn người trên giường đem chính mình gói thành cái bánh chưng to tròn chỉ lộ ánh mắt sáng ngời trong suốt, vẻ mặt bỗng nhiên nhu hòa xuống, trong ánh mắt mơ hồ nổi lên một tia tiếu ý không dễ gì nhận thấy.

Không để ý đến Tô Giản cảnh giác phòng bị nhìn mình chằm chằm, An Dĩ Trạch tại trước mặt Tô Giản ngồi xuống, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Hắn không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Tô Giản lại nghĩ tới nghẹn khuất lúc trước, đem chăn vén ra một chút, lộ ra đỉnh đầu tóc tai rối bời, phát cáu nói: “Xin lỗi có ích lợi gì? Đó là nụ hôn đầu tiên của ta! Ngươi có thể đem nụ hôn đầu tiên của ta trả lại cho ta sao?”

An Dĩ Trạch sửng sốt, im lặng một lát, lại nói một câu: “Thực xin lỗi.”

Tô Giản thở phì phì không nhìn hắn, trong lòng vẫn bực mình: Lão tử để dành nụ hôn đầu tiên hai mươi chín năm trời, lão tử để dành nụ hôn đầu tiên cho các muội tử, thế nhưng lại bị An Dĩ Trạch một đại nam nhân… Ngẫm lại quá đau đớn!

Tô Giản rầm rầm xốc chăn lên đắp cho mình, đưa lưng về An Dĩ Trạch, nằm cách An Dĩ Trạch rất xa.

An Dĩ Trạch nhìn người bị hại kia thở phì phì ra một luồng hơi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ lại có chút tĩnh mịch.

 

1 comment: