TSTTVTĐ: Chương 25

No automatic alt text available.

Đêm nay, Tô Giản lại nằm mơ.

Trong mơ mĩ nữ nằm đè lên trên người hắn, cười độc ác nói: “Kẻ hèn mọn đáng thương, ngươi có gọi rách cả cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi đâu!”

Tô Giản ngoan ngoãn nằm im, miệng lại phối hợp kêu lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Nửa đêm An Dĩ Trạch bị Tô Giản lăn vào trong lòng mình mà hưng phấn kêu “Cứu tôi với” làm giật mình tỉnh giấc: “…”

“Ngươi đúng là một tên khốn to mồm!” Mĩ nữ cưỡi lên trên người Tô Giản, cười dâm tà, “Ngoan, ta muốn nghe tiếng ngươi la hét!”

Tô Giản xuân tâm nhộn nhạo, phối hợp la lên: “Một — hai — ba — bốn — hai — hai — ba — bốn –” (có nàng sẽ không hiểu nên ta miêu tả ngắn gọn là Giản Giản đang bị nữ thần trong mộng cầm roi da quất đó ạ, hội chứng masochism hạng nặng)

Bị Tô Giản dùng cả tay chân gắt gao bấu víu lấy lồng ngực ở trong lòng lại nghe tiếng người rên rỉ yếu ớt “Ba hai ba bốn” An Dĩ Trạch: “…”

Vì vậy buổi sáng ngày hôm sau, Tô Giản vẫn là từ trong lòng An Dĩ Trạch tỉnh lại.

Thói quen có một sức mạnh rất lớn, nên Tô Giản cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, ngược lại còn ôm lấy lò sưởi bên người, chớp mắt lại nhắm mắt lại ngủ thêm một lát.

Mãi đến lúc rời giường đi rửa mặt mới thấy tình trạng miệng mình trong gương, hắn lúc này mới giựt mình bừng tỉnh, nhớ lại đầu đuôi câu chuyện.

Khốn nạn! Cái tên An Dĩ Trạch kia không chỉ cưỡng hôn hắn, hơn nữa còn đem bờ môi của hắn cắn rách!

Thê nên An Dĩ Trạch đang thắt cà – vạt vừa quay đầu lại, liền thấy Tô Giản nổi giận đùng đùng trừng hắn, An Dĩ Trạch sửng sốt: “Giản Giản?”

Tô Giản theo bản năng sờ chỗ môi bị cắn nát, phẫn nộ bật thốt lên: “Không có kỹ thuật thì đừng bắt trước người ta cưỡng hôn a!”

An Dĩ Trạch ngẩn ra, ánh mắt lập tức sâu lắng, thấp giọng nói: “Đau không?”

“Hỏi thừa!” Tô Giản phẫn nộ, “Đổi lại là ngươi thử xem xem!”

Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thẳm đi đến trước mặt Tô Giản, nhìn chằm chằm bờ môi của Tô Giản. Cánh môi Tô Giản rất tinh tế, khóe miệng hơi hơi cong lên như cười, vì mặt của hắn thanh tú động lòng người càng tăng thêm vài phần xinh đẹp, mà cả bờ môi no tròn căng mọng nước rất xứng với màu sắc tươi tắn non mềm, hết sức dụ người làm ai nhìn vào cũng muốn cắn một cái.

An Dĩ Trạch cúi đầu, bỗng nhiên nắm lấy cằm Tô Giản nâng lên, cơ thể tự ý hành động, đột ngột hôn xuống.

Tô Giản thoáng chốc ngây người ra như phỗng (tượng đất), một lát sau mới nhớ tới phản kháng, nhưng mà An Dĩ Trạch đem hắn ôm thật chặt lại hôn quá sâu, khiến thân thể hắn không hiểu tại sao lại không còn chút sức lực, mà đợi tới khi hắn rốt cuộc cũng ngưng tụ được khí lực toàn thân thì An Dĩ Trạch đã buông hắn ra.

“Ngươi, ngươi làm cái gì vậy!” Tô Giản thở hồng hộc, hốc mắt hồng hồng, nhưng lửa giận hừng hực.

An Dĩ Trạch nói: “Cho ngươi cơ hội.”

“Cơ hội gì chứ?”

“Cắn ta.”

Sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới vừa rồi chính mình có nói qua “Đổi lại là ngươi thử xem xem” Tô Giản: “…”

An Dĩ Trạch nhìn lồng ngực Tô Giản kịch liệt phập phồng nhưng đang phải cố kìm nén, sau đó quay mặt lại tiếp tục thắt cà – vạt.

Thắt cà – vạt xong, nhìn thấy Tô Giản vẫn phẫn nộ trừng hắn, An Dĩ Trạch bỗng nhiên nói: “Miệng của ngươi không phải do ta cắn, là do tối hôm qua ngươi nằm mơ tự cắn mình.”

Tô Giản sửng sốt một chút, lại càng thêm giận dữ: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Cho ta là đồ ngốc chắc, có ai điên mà đi tự cắn mình chớ?”

“Ngươi.” An Dĩ Trạch hồi tưởng một chút, “Hình như lúc đó ngươi nằm mơ, còn cười nói rằng năm trăm năm vẫn chưa ăn qua thịt người bao giờ.”

Tô Giản: “…”

Tuy rằng không tin, nhưng Tô Giản vẫn là cố gắng nhớ lại một phen. Tối hôm qua hắn có nằm mơ, nhưng hắn nhớ rõ ràng hắn mơ thấy là siêu cấp đại mỹ nữ cường bạo hắn, hắn trong lúc ý loạn tình mê từ từ nhớ lại ký ức của kiếp trước, hóa ra kiếp trước mĩ nữ gọi là Lượng Lượng, chính là một tiên nữ trên cung trăng, mà hắn lại gọi là Mạch Đâu, là một con heo yêu mà nàng cực kỳ lưu luyến si mê… (có mùi Trư Bát Giới và Hằng Nga ở đâu đây)

Mạch Đâu trư yêu… Mặt Tô Giản thoáng chốc tái đi.

Trong lòng đã hơi hơi có chút tin Tô Giản hổn hển khó thở nói: “Vậy ngươi vì sao lại không nói sớm cho ta biết!” Mẹ nó trong lúc ngủ mơ tự cắn nát môi mình đã đủ xui xẻo, sáng sớm tỉnh lại còn bị tên khốn kiếp kia lại hôn một cái, nụ hôn thứ hai cũng không thể để dành cho muội tử, cuộc đời có cần phải khốn nạn như vậy hay không!

Giọng An Dĩ Trạch vẫn thản nhiên: “Bởi vì trước đó ngươi đã buông ra một kết luận sai lầm đối với ta, ta không thể không chứng minh trước.”

Tô Giản nhướng mày: “Cái kết luận nào?”

An Dĩ Trạch: “Không có kỹ thuật thì đừng bắt trước người ta cưỡng hôn.”

Tô Giản: “…”

.

Vào phòng ăn bữa sáng, An Dĩ Nhu đã ngồi trước ở chỗ của mình, thấy hai vợ chồng tiến lại đây, nàng vui vẻ hô: “Tam ca! Tam tẩu!”

Chỉ là khi thấy môi Tô Giản, ánh mắt An Dĩ Nhu nhất thời liền trở nên có chút quỷ dị, do dự một chút, An tiểu muội ghé sát vào Tô Giản: “Tam tẩu, miệng của chị…”

Đúng lúc này, An phụ và An mẫu cùng nắm tai nhau bước lại gần đây, nghe câu hỏi của An tiểu muội đều đồng thời nhìn về phía miệng Tô Giản.

An mẫu nhíu mày.

An phụ lại đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, trong mắt không hề có vẻ tán đồng: “Tiểu Giản thân thể không tốt, Tiểu Trạch con phải biết kìm chế bản thân.”

An Dĩ Trạch: “…”

Kìm chế… Tô Giản có cái cảm giác chết lặng, vội vàng nói rõ: “Việc này không liên quan đến anh ấy! Miệng là do con tự cắn nát!”

An phụ nhìn về phía hắn, vẻ mặt nghiêm nghị đối diện với An Dĩ Trạch dần chuyển sang nhu hòa, trong ánh mắt cũng có tiếu ý: “Biết hai vợ chồng các con tình cảm tốt rồi, nhưng tiểu Giản con cũng không cần che chở nó, nếu nó khi dễ con, con liền nói cho ta biết, ta sẽ thay con dạy dỗ nó.”

Tô Giản: “…”

.

Trọn đúng hai ngày, Tô Giản đều tức giận không cùng An Dĩ Trạch nói chuyện lấy một câu.

An Dĩ Nhu xem tình hình không ổn, cảm thấy hẳn là nên giúp đỡ anh trai nhà mình, vì thế tại thời điểm ngồi cùng Tô Giản xem phim liền mở lời: “Tam ca trước đây chưa bao giờ trải qua một mối tình nào, cho nên nếu anh ấy có chỗ nào làm không được tốt, tam tẩu nên thông cảm cho anh ấy,” Thoáng dừng, cười tủm tỉm bổ sung một câu, “Sau đó đem anh ấy điều chỉnh thành cái loại mà chị thích.”

Tô Giản yên lặng hình dung một chút chính mình cầm roi da quất An Dĩ Trạch, cảnh tượng An Dĩ Trạch quỳ gối trước mặt mình hát bài [chinh phục], tâm tình tốt lên không ít, đột nhiên nhận thấy có gì đó không ổn liền hỏi: “An… Anh trai của em trước kia chua trải qua một mối tình nào sao? Anh ấy trước kia không có bạn gái ư?”

An Dĩ Nhu do dự một chút, lắc đầu: “Hẳn là không có, không thấy tam ca mang về nhà lần nào.”

Tô Giản âm thầm lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Tiểu muội tử quả nhiên vẫn là rất đơn thuần, không mang về nhà nhưng còn có thể mang đến khách sạn a!

“Tam tẩu chị quả thật là nữ nhân đầu tiên Tam ca mang về đây,” An Dĩ Nhu vuốt mông ngựa, “Chắc cũng là người cuối cùng.”

Đương nhiên không có khả năng là người cuối cùng! Tô Giản âm thầm nghĩ, bất quá vừa nghĩ đến đến lúc đó hoàn thành xong hợp đồng với An Dĩ Trạch, hai người ly hôn, chính mình liền cùng em gái đáng yêu trước mặt này không còn quan hệ gì, không thể gặp lại, trong lòng hắn không khỏi có chút cảm giác buồn bực.

An Dĩ Nhu thấy vẻ mặt hắn vẫn là bất mãn, vội hỏi: “Cho nên tam tẩu ở trong lòng tam ca nhất định có vị trí phi thường đặc biệt. Hơn nữa ba mẹ đã sớm thúc giục tam ca kết hôn, nhưng anh ấy vẫn không để ý, nhưng khi gặp được chị rồi liền nhanh chóng kết hôn, cả nhà đều trở tay không kịp, thì có thể thấy được,” An Dĩ Nhu cười bỡn cợt trừng mắt nhìn, “Tam ca nhất định phi thường, phi thường, phi thường yêu chị.”

Tô Giản bị sét hung hăng đánh một cái, nhưng không tự chủ được lại suy diễn, hơn nữa dùng vẫn là vật liệu có sẵn — An Dĩ Trạch giống như đứng sau ánh bình minh xuất hiện ở trước mặt hắn, hơi hơi cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, một nụ hôn nhẹ nhàng đậu lên cánh môi mềm, thanh âm đầy mê lực trầm thấp mà ôn nhu: “Giản Giản, anh yêu em.”

Bởi vì trong đó đại bộ phận đều là chuyện từng từng xảy ra trong hiện thực, cho nên trong suy diễn của Tô Giản thấy chân thật đến dị thường, thậm chí ngay cả lời thì thầm của An Dĩ Trạch bên tai hắn còn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp thổi qua, nhất thời cảm thấy lỗ tai nóng lên.

Đến khi phục hồi tinh thần, cả người Tô Giản không khỏi run lên cầm cập. Chết tiệt làm sao lại nghĩ tới cái chuyện quái quỷ này chứ? Quả nhiên là bị tên họ An cầm thú làm chuyện súc sinh ảnh hưởng! Tình cảnh tất yếu không thể là như thế này a! Bị chính suy diễn của mình đánh cháy đen Tô Giản hung tợn bắt đầu suy diễn tiếp tập hai: An Dĩ Trạch mặc váy cỏ ngắn hở đùi, trên má đánh phấn hồng, vừa nhảy vừa hát: “Giản Giản em là trái táo nhỏ của anh, dù anh yêu em thế nào cũng luôn là không đủ, đôi má ửng hồng sưởi ấm trái tim anh, em như ngọn lửa thắp sáng đời anh hou, hou hou hou hou –” (bài 小苹果 – Little Apple – Quả táo nhỏ nổi như cồn ở Trung Quốc được sáng tác bởi hai anh em Chopstick Brothers được hâm nóng bởi lời nhạc chế của ba bé trai Tfboys, và được ban nhạc T-ara nổi tiếng của Hàn Quốc trình bày với một phong cách vui nhộn khác, phiên bản nào cũng cười lộn ruột)

“Xì!” Tô Giản hài lòng với suy diễn của mình nhịn không được bật cười thành tiếng, lập tức quyết định đây mới chính xác là cách thức bổ não.

An Dĩ Nhu nghe Tô Giản cười ra tiếng, cho rằng Tô Giản nghe lọt tai lời mình nói mà trong lòng sung sướng, liền chính mình cũng cảm thấy vui vẻ, vô cùng cao hứng lôi kéo Tô Giản tiếp tục xem phim yêu thích.

 

1 comment: