Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
TSTTVTĐ: Chương 26
Ngày hôm nay An Dĩ Trạch tan tầm trở về, trên tay mang theo một gói to.
Vùi mình trên sô pha trong phòng khách An Dĩ Nhu vừa nhìn thấy, hai mắt bắt đầu tập chung nhìn, tới khi thấy rõ ràng thương hiệu in trên túi, ánh mắt sáng lên: “Ba con gấu con!” Lập tức chạy tới nghênh đón, cánh tay chìa ra liền muốn tiếp nhận, “Cám ơn tam ca!”
Nào ngờ An Dĩ Trạch hơi hơi rụt tay lại, ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Nhu, cái này không phải dành cho em, nếu em muốn ăn, tam ca ngày mai sẽ mua cho.” Thấy An Dĩ Nhu có vẻ sửng sốt, sửa lời nói: “E hèm anh sẽ nói với vương thúc đi mua ngay.”
“A, không cần không cần! Kỳ thật bây giờ em cũng không muốn ăn.” Dòm tam ca nhà mình, An tiểu muội cười tủm tỉm, “Chẳng qua, em còn tưởng rằng trong nhà này chỉ có một mình em thích ăn tam chỉ tiểu hùng chớ, hóa ra tam ca cũng thích ăn sao?”
An Dĩ Trạch từ chối cho ý kiến, chỉ nói với An Dĩ Nhu: “Em ở đây chơi đi, anh đi lên lầu trước.” Tiếp đó nhấc túi to xoay người.
An Dĩ Nhu ở xa xăm sau lưng nói vọng tới: “Tam ca, tam tẩu đang ở trong hoa viên đó.”
Cước bộ An Dĩ Trạch khựng lại, “Ừ” một tiếng vẫn đi về phía trước đi.
Nhưng là đi chưa được mấy bước liền thuận tiện quẹo vào hành lang, hướng về phía hoa viên mà đi tới.
Tô Giản quả nhiên ở bên trong hoa viên, đưa lưng về phía An Dĩ Trạch đang ở bên cạnh cùng người làm vườn nói chuyện, người làm vườn nói cái gì đó An Dĩ Trạch nghe không được rõ, ngay tiếp sau đó lại nghe Tô Giản lớn tiếng nói: “Trương thúc người cũng đừng khen hắn! Con nghe nói An Dĩ Trạch chín tuổi vẫn còn đái dầm, đâu có thông minh như vậy a!”
An Dĩ Trạch: “…”
Người làm vườn Trương thúc thấy An Dĩ Trạch trước, cung kính gọi một tiếng “Tam thiếu gia”.
Tô Giản không nghĩ tới An Dĩ Trạch đột nhiên xuất hiện từ phía sau, hoảng sợ lập tức quay đầu qua, không để ý tới hắn.
An Dĩ Trạch nói với Trương thúc: “Trương thúc, chú nghỉ ngơi trước một lát đi.”
“Vâng!” Trương thúc vui tươi hớn hở đáp ứng, cầm lấy công cụ xoay người rời đi.
“Trương thúc, con với người cùng nhau đi!” Tô Giản đẩy chính mình xe lăn cũng muốn rời đi.
“Trương thúc, chú đi trước đi, nàng không đi đâu.” An Dĩ Trạch ngừng Tô Giản lại.
Tô Giản cũng không muốn ở trước mặt người khác gây xích mích trực tiếp với An Dĩ Trạch, bởi vì hắn cảm thấy nếu đã nhận tiền của An Dĩ Trạch, chính mình phải có đạo đức nghề nghiệp. Loại sinh vật như boss này, trên cơ bản là khiến nhân viên thống hận không thôi, nhưng thống hận thì thống hận, làm thì vẫn phải làm. Nếu không phải như vậy thì, Tô Giản tức giận nghĩ, chỉ bằng chuyện hắn năm lần bảy lượt đối với cấp dưới quấy nhiễu tình dục, lão tử đã sớm đập hắn một trận!
Trương thúc đi rồi, An Dĩ Trạch đẩy Tô Giản đi về phía trước vài bước, đi đến trước băng ghế trong hoa viên sau đó ngồi xuống đối mặt với Tô Giản.
An Dĩ Trạch đem bánh ga-tô từ trong cái túi to mua từ cửa tiệm bánh ngọt “Tam chỉ tiểu hùng” đưa cho Tô Giản.
Tô Giản hồ nghi theo dõi hắn, không đưa tay ra tiếp nhận.
An Dĩ Trạch kéo lấy tay hắn, đem túi to đặt vào trong tay hắn: “Cái này cho ngươi.”
Tô Giản nghĩ nghĩ, căn cứ theo tâm tư “Không cần phải thanh liêm, làm sao lại muốn thay An tiện nhân tiết kiệm tiền” tiếp nhận gói to, mở ra liền thấy bên trong là một hộp bánh ga-tô chocolate mềm đóng gói tinh mỹ.
Tô Giản có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch: “Ngươi làm sao lại biết ta thích ăn cái này?”
An Dĩ Trạch trả lời: “Mấy ngày hôm trước ngươi cùng Tiểu Nhu dấm dúi cùng nhau ăn hàng, ta thấy ngươi hình như thực thích cái này.” Nhớ tới cảnh Tô Giản bưng lấy bánh ngọt vui vẻ cười híp mắt bộ dạng cắn bánh ngọt từng ngụm từng ngụm giống hệt chú sóc, cả khuôn mặt An Dĩ Trạch đều trở nên nhu hòa hẳn lên.
Tô Giản ngẩn ra. Hắn đúng là rất thích ăn bánh ngọt này, từ trước hắn đã rất thích ăn đồ ngọt rồi, nhưng mà làm nam nhân mà thích ăn đồ ngọt thì đúng là có sở thích không được bình thường, cho nên hắn cũng rất kìm chế, nhưng mấy ngày hôm trước An Dĩ Nhu mua loại bánh ngọt này muốn hắn và nàng cùng nhau ăn, hắn nếm thử thấy hương vị thật không tệ, nhân dịp phóng túng một lần ăn cả khối lớn. Không nghĩ tới, việc nhỏ như vậy lại bị An Dĩ Trạch nhớ kỹ.
Tâm tình Tô Giản có chút phức tạp.
Kỳ thực trải qua mấy ngày nay, hắn và An Dĩ Trạch cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau diễn trò phu thê ân ái, ngòi lửa chiến tranh gieo vào lòng hai người đã được cải cách triệt để thành tình hữu nghị. Tuy rằng ngoài miệng hắn vẫn kêu An Dĩ Trạch là “Tử tình địch”, nhưng trên thực tế hắn đã chậm rãi đem An Dĩ Trạch trở thành đồng minh. Huống chi, An Dĩ Trạch trừ có đôi khi khiến hắn bực mình một chút, thì nhìn tổng thể mà nói hắn đối xử với mình cũng không tệ, không nói đến lúc diễn trò trước mặt người khác mà là khi chỉ có hai người ở chung, An Dĩ Trạch đối với hắn cũng rất quan tâm. Tình hữu nghị giữa nam nhân xây dựng rất nhanh, uống cốc bia liền có thể như vừa gặp đã quen, mà hắn và An Dĩ Trạch sinh hoạt cùng nhau gần gũi như vậy, nếu nói nửa điểm tình nghĩa cũng không có thì quả là nói dối, hắn tuy rằng còn chưa thể đem An Dĩ Trạch xem như anh em, nhưng có thể đem hắn xem như một bằng hữu có giao tình.
Bất quá, việc khóa môi này hắn quả thật rất buồn bực. Nếu nói là chuyện đùa giỡn giữa bằng hữu với nhau thì không tính là đại sự gì, dù sao trước kia trong ký túc xá nam sinh cùng nhau xem phim đến bốc hỏa cùng nhau hỗ trợ đè một tên xuống khinh bạc đều có, nhưng bị An Dĩ Trạch trêu đùa hắn liền cảm thấy không cao hứng! Bởi vì về các phương diện An Dĩ Trạch đều hơn hắn một bậc, trong lòng hắn không phải là không hâm mộ ghen tị hận, thế mà hiện tại An Dĩ Trạch còn dùng phương thức này trêu đùa hắn, hết lần này tới lần khác hắn còn phản kháng lại nhưng mà thật sự khiến hắn có một loại cảm giác “Lão tử thân cao không bằng hắn bộ dạng không bằng hắn kiếm tiền không bằng hắn con mẹ nó hiện tại ngay đến đấu võ mồm đều đấu không lại hắn hôn cũng chỉ mới có hắn” nghẹn khuất!
Hơn nữa An Dĩ Trạch tuy rằng nói “Thực xin lỗi”, nhưng rõ rệt không có thành ý, không thì làm sao lại có thể trêu đùa hắn lần thứ hai được chứ? Hơn nữa lần thứ hai cho tới bây giờ cũng không có giải thích! Tuy rằng nói nam nhân trinh tiết không có giá trị gì, nhưng nam nhân cũng là có tôn nghiêm không phải sao? Tuy rằng hắn không muốn nghĩ dùng từ “Ức hiếp” Này, bởi vì từ này thật sự rất không đàn ông nhưng xét cho cùng, An Dĩ Trạch không phải là đang ức hiếp hắn hay sao? Tuy rằng An phụ nói An Dĩ Trạch nếu ức hiếp hắn, ông sẽ vì hắn làm chủ, nhưng mà làm một người cha, An phụ khẳng định là đứng về phía nhi tử của mình, huống chi còn là loại “Ức hiếp” này, An phụ chỉ sợ vui như mở cờ ấy chứ. Chó cắn hắn một cái hắn có thể không cắn lại, nhưng phải đuổi chó chạy một trận, An Dĩ Trạch cắn hắn, hắn thế nhưng cả cơ hội rượt đuổi cũng không có, ai bảo hắn hiện tại phải dựa vào sếp An sống qua ngày chứ!
Nghẹn khuất thì nghẹn khuất, nhưng ngày vẫn trôi qua, nếu không có biện pháp đến trước mặt An Dĩ Trạch đạp lên ghế hung tợn hét lên “Lão tử thôi việc”, vậy hắn cũng chỉ có thể tiếp tục nghẹn khuất đối với việc sếp quấy nhiễu tình dục hắn mà tiếp tục kiếm ăn. May mà hắn so với phần lớn nhân viên khác có một điểm lợi là, hắn tuy rằng không thể đánh ông chủ nhưng không phải là không thể làm mặt khó chịu, vì thế hai ngày nay hắn chỉ có thể đối với An Dĩ Trạch làm như không thấy. Hai ngày không cùng An Dĩ Trạch nói chuyện, ít bị sếp có cơ hội quấy rối, cho nên sự tức của hắn đều đã tiêu tan, không nghĩ tới lúc này An Dĩ Trạch thế mà lại đến giải thích.
Đúng vậy, Tô Giản kiên định cho rằng, An Dĩ Trạch là tới giải thích!
Tô Giản hài lòng nghĩ, biểu hiện này là đúng rồi đó chứ mà “Thực xin lỗi” trên đầu môi thì có tác dụng gì, tất yếu phải có chút thực tế mới được a! “Tam chỉ tiểu hùng” Bánh ga-tô chocolate mềm tuy rằng không như hắn kỳ vọng An Dĩ Trạch sẽ quỳ trên mặt đất hai tay dâng lên cũng cung kính nói “Đại vương thỉnh tha thứ đại vương thỉnh xin vui lòng nhận cho” năm trăm vạn chi phiếu tới tay đúng như ý, nhưng may mà hương vị của bánh khá là ngon, hắn cũng liền qua loa tiếp nhận vậy!
Tô Giản ra vẻ lơ đãng mở hộp bánh ngọt ra, cầm lấy cái dĩa nhỏ bên trong bắt đầu ăn, trên mặt bày ra một bộ biểu tình “Trẫm một chút đều không muốn ăn bánh ngọt của ngươi bất quá là căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo cho ngươi mặt mũi nên mới tùy tiện ăn đấy” cao quý.
An Dĩ Trạch hỏi: “Ăn ngon không?”
Tô Giản không đáp, chỉ kiêu ngạo “Hừ” một tiếng.
An Dĩ Trạch cũng không tức giận, chỉ nhìn hắn ăn.
Bánh ga-tô hương vị quả thật rất ngon, Tô Giản ăn rất vui sướng, hương vị ngọt ngào khiến tâm tình Tô Giản cũng dần dần tốt lên, kèm theo trọng lượng của người mua bánh ngọt về thuận tiện tăng thêm từng chút một. Tô Giản nghĩ trong lòng, kỳ thật ông chủ An Dĩ Trạch này cũng tạm được, mấy ông chủ bình thường đều chỉ biết gọi nhân viên tăng ca, có ông chủ nào lại giống An Dĩ Trạch hết làm lò sưởi lại mua bánh ngọt cho nhân viên đâu chứ, kỳ thật coi như không tệ. Suy nghĩ một chút, Tô Giản lễ phép hỏi một câu: “Ngươi có muốn ăn không?”
Thấy Tô Giản vừa hỏi vừa lấy cái dĩa ghim một khối bánh ngọt lên, An Dĩ Trạch động tác không nhanh không chậm, tự nhiên lưu loát đem miếng bánh ngọt cho vào miệng.
Trên thực tế Tô Giản đang chuẩn bị đem bánh ngọt đưa vào trong miệng mình: “…”
An Dĩ Trạch nhìn hắn chậm rãi nói: “Hương vị không tệ.”
Tô Giản “Ừ” một tiếng, tiếp tục đào bánh ngọt ăn. Đang ăn, bỗng nhiên một bàn tay với đến, tại khóe môi hắn nhẹ nhàng gạt một cái.
Tô Giản ngạc nhiên ngẩng đầu liền gặp An Dĩ Trạch nói: “Kem dính trên mặt.” Sau đó vô cùng tự nhiên lại ăn luôn miếng bánh ngọt mà Tô Giản vừa vận chuyển đến nửa đường chuẩn bị đưa vào trong miệng.
Tô Giản mất hứng, theo bản năng lấy tay rụt lại, cả giận nói: “Ngươi nói bánh ngọt là mua cho ta!” Trời ạ tên An phiền phức này còn có thành ý hay không, thế nhưng ngay cả lễ vật nói xin lỗi cũng muốn gỡ lại ít phí tổn! (tự nhiên nhớ hit ‘Anh không đòi quà’ quá đi)
An Dĩ Trạch sửng sốt, trong ánh mắt chậm rãi bắt đầu dấy lên một tia tiếu ý: “Ừ, là của ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cám ơn mọi người đã quan tâm! Vẫn còn có bạn nữ nói nguyện ý vì tác giả sinh con, quả thực hết sức cảm động! Ta cho rằng chỉ có như An tổng vậy mới có người nguyện ý sinh con cho hắn thì sao!
Mặt khác, vết mổ trên mặt không phải chỉnh dung, tuy rằng tác giả bộ dạng xấu nhưng vẫn là rất thích mặt mình, là vì sinh bệnh không thể không làm giải phẫu oa! Lúc sinh bệnh mới phát hiện, sức khỏe quan trọng đến cỡ nào, cho nên mọi người phải chiếu cố chính mình thật tốt!
Hoàn hảo còn có An tổng và Tô tiểu Giản cùng vui cùng buồn, còn có các nhóm độc giả khả ái, tác giả lúc này mới cảm giác sinh hoạt vẫn là có ánh sáng! Cho nên, mọi người để lại nhiều lời nhắn nha! Tiếp tục xin mọi người nhắn lại! Cầu cho tác giả được lưu truyền! (Edit: your prayers are answered)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
-
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Thể loại: Linh dị ma quái, Tiên hiệp tu chân Tình trạng: Hoàn convert. Đang edit Review bởi: Lê...
[…] 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C […]
ReplyDelete