TSTTVTĐ: Chương 27

Image result for bữa ăn gia đình ngôn tình

Bởi vì có bánh ga-tô hòa giải, Tô Giản và An Dĩ Trạch lại hồi phục trạng thái tự nhiên như lúc trước.

An Dĩ Nhu ăn bánh ga-tô “Tam chỉ tiểu hùng” do An Dĩ Trạch thuận tiện mang về cho nàng, hướng về Tô Giản nói: “Tam tẩu, cảm ơn!”

Tô Giản nói: “Cảm ơn gì chứ? Bánh ngọt không phải do tam ca mua về cho em sao?”

An Dĩ Nhu cười dài nói: “Bởi vì muốn mua bánh ngọt cho chị, thế nên Tam ca mới có thể tiện đường giúp muội muội này mang về thêm một cái a, cho nên đương nhiên là phải cảm ơn chị dâu.”

Tô Giản bĩu môi: “Tiểu Nhu em bị anh trai lừa rồi đó! Kỳ thật anh trai em cũng thích ăn bánh ngọt này, chẳng qua anh ta ngượng ngùng, cho nên liền mượn danh nghĩa đi mua cho chị thực ra là đi mua cho chính mình!”

An Dĩ Nhu kinh ngạc: “Không thể nào? Tam ca không thế thích ăn đồ ngọt được!”

Tô Giản nói: “Hắn thích đó, chẳng qua nhất định là cảm thấy một đại nam nhân lại thích ăn đồ ngọt quá mất thể diện, cho nên không ở trước mặt mọi người biểu hiện ra mà thôi.” Mẹ nó ở trước mặt ta liền hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật, mỗi khi ta ăn bánh ngọt liền thuận miệng đến cướp!

An Dĩ Nhu tựa hồ vẫn là không thể tin, có điều cũng không cùng hắn làm rõ ràng thêm, mà là lôi kéo Tô Giản bắt đầu cùng nhau xem kịch cùng nhau nôn mửa.

Góc phải bên dưới máy tính bỗng nhiên nhảy ra một trang quảng cáo, Tô Giản tùy tiện nhìn lướt qua, chỉ thấy mặt trên viết “XX thương thành đêm thất tịch cùng người ấy” (ngày 7/7 âm lịch là lễ hội tình yêu Ngưu Lang và Chức Nữ của phương đông) Linh tinh tin tức khuyến mãi.

Tô Giản không để ý, lại nghe An Dĩ Nhu bên cạnh đột nhiên nói: “À đúng rồi, hai ngày nữa chính là thất tịch.”

Tô Giản trong một năm chán ghét nhất chính là ba ngày 14 tháng 2, 7 tháng 7 âm lịch và 11 tháng 11, trước đây mỗi khi đến những ngày này, hắn liền cùng vô số netizen giống mình liên hợp lại thành thiên hạ độc thân cẩu, tạo thành FFF đại chúng đoàn, hò hét thiêu hủy tình yêu khác phái.

An Dĩ Nhu nhìn Tô Giản cười đến ranh mãnh nói: “Tam tẩu, chị với tam ca đã chuẩn bị cho ngày lãng mạn hôm đó chưa?”

Lãng mạn? Tô Giản hoàn toàn không thể đem từ này liên hệ với An Dĩ Trạch và mình, vì thế lắc lắc đầu.

An Dĩ Nhu không tán đồng: “Hai người chỉ vừa tân hôn, làm sao có thể bỏ qua lễ tình nhân được chứ?”

Bởi vì ta và hắn căn bản không phải tình nhân! Lý do chân thật tất nhiên là không thể nói ra, vì thế Tô Giản tìm lý do khác nói: “Ngày thất tịch đó hình như không phải cuối tuần mà, tam ca của em còn phải đi làm.”

An Dĩ Nhu bất đắc dĩ nói: “Tam tẩu, chị có cần phải hiền lành như vậy hay không! Vả lại, tam ca xin nghỉ một ngày cũng không có việc gì!”

Nếu đã bị chụp lên đầu cái danh nghĩa “Hiền lành”, Tô Giản tự nhiên cũng chỉ có thể thuận theo, bày ra biểu hiện rộng lượng lại có tình có lý: “Vẫn là không được, công việc của anh ấy tương đối quan trọng.”

An Dĩ Nhu cười trêu ghẹo hắn: “Tam tẩu, chị vì tam ca suy nghĩ như vậy nhưng tam ca biết sao?”

Tô Giản ra vẻ nghiêm trang nói: “Anh ấy đương nhiên biết, không thì làm sao sẽ cưới ta?”

An Dĩ Nhu cười rộ lên.

Nhưng mà một ngày trước thất tịch sau khi An Dĩ Trạch tan tầm, An Dĩ Nhu ở sau lưng Tô Giản tìm đến tam ca nhà mình.

“Tam ca, anh có nhớ ngày mai là ngày gì không?” An Dĩ Nhu hỏi.

“Ngày 2 tháng 8.” An Dĩ Trạch nhìn về phía muội muội,“Anh nhớ rõ sinh nhật của em không phải ngày mai.”

“Không phải sinh nhật của em!” An Dĩ Nhu bỗng nhiên có chút cảm giác ấm ức thay tam tẩu nhà mình, nhưng vẫn là hi vọng ca ca nhà mình có thể nhớ ra được, “Là ngày có liên quan đến tam tẩu!”

“Giản Giản? Ngày mai?” An Dĩ Trạch xác định lắc đầu, “Ngày mai cũng không phải sinh nhật của nàng.”

An Dĩ Nhu vô lực: “Là ngày có liên quan đến hai ngươi.”

An Dĩ Trạch: “Anh chị kết hôn còn chưa đến một năm, không có khả năng là ngày kỷ niệm thành hôn.”

An Dĩ Nhu bóp trán: “Tam ca, anh lúc trước làm như thế nào để theo đuổi tam tẩu? Hai người cho tới bây giờ chưa từng đi chơi ngày lễ bao giờ sao?”

“Ngày lễ?” An Dĩ Trạch phản ứng kịp, ngừng lại một chút hỏi, “Thất tịch?”

“Đúng roài!” An Dĩ Nhu nói, “Anh không muốn làm cái gì cùng tam tẩu trong ngày lễ tình nhân Trung Quốc sao?” (An muội thật là khả ái mà)

An Dĩ Trạch im lặng.

An Dĩ Nhu một bộ biểu tình “Quả đúng như thế thật”, thở dài: “Hai người quả nhiên là trời sinh một đôi.”

“Hả?” An Dĩ Trạch hơi nhướn đuôi lông mày.

“Tam tẩu với anh phản ứng giống hệt nhau,” An Dĩ Nhu nói tiếp, “Không chỉ không nhớ được ngày thất tịch này, khi đã biết rồi thì còn nói không cần anh theo chị ấy đi chơi, sợ anh chậm trễ công việc.”

Lập tức minh bạch Tô Giản chân thật ý tứ An Dĩ Trạch lại trầm mặc.

An Dĩ Nhu bỗng nhiên nói: “Tam ca, kỳ thật ánh mắt của anh không tồi đâu.” Thấy An Dĩ Trạch nhìn qua, nàng cười nói: “Ngay cả em cũng rất thích tam tẩu.”

An Dĩ Trạch: “Ừ.”

An Dĩ Nhu cũng không biết tiếng “Ừ” của tam ca nhà mình là có ý gì, tiếp tục nói: “Cho nên anh phải đối sử với tam tẩu tốt một chút, nữ nhân mà, đều là cần quan tâm. Giống như loại ngày lễ thất tịch quan trọng này, anh làm sao có thể không nhớ kỹ chứ? Đừng nhìn tam tẩu mặt ngoài không thèm để ý, kỳ thật trong lòng chị ấy nhất định rất nhớ anh muốn anh cùng chị ấy đi chơi.” Nói xong An Dĩ Nhu đưa cho An Dĩ Trạch hai tấm vé đi xem phim.

“Lúc trước tam tẩu vẫn lải nhải nói muốn xem bộ phim điện ảnh này, ngày mai anh mang chị ấy tới rạp chiếu phim đi, vé em cũng đã giúp anh mua rồi đó!”

.

Buổi tối trước khi ngủ.

An Dĩ Trạch thuận miệng hỏi Tô Giản đang chơi di động: “Bộ phim điện ảnh [siêu cấp anh hùng] này thế nào?”

Tô Giản cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Tàm tạm, trên mạng đánh giá không tệ.”

“Ồ,” An Dĩ Trạch thuận miệng nói tiếp, “Vậy chúng ta ngày mai đi xem.”

“Hảo a!” Tô Giản không chút để ý đáp ứng, sau đó đột nhiên đông cứng, quay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch, “Chúng ta? Đi xem phim?”

An Dĩ Trạch gật đầu: “Không muốn sao?”

“Không có!” Tô Giản cho thấy thái độ kiên định. Từ lúc trọng sinh đến nay, trừ đi tham gia lễ tang của chính mình, hắn cũng chưa hề đi ra ngoài thêm lần nào thì đã bị đưa đến biệt thự của An gia, sau đó hắn vẫn ở trong chỗ này, tuy rằng tòa biệt thự An gia đầy đủ xa hoa, hoa viên rộng lớn, nhưng hắn một người trần mắt thịt, vẫn là thích thế giới hào hoa bên ngoài hơn a!

Có thể có cơ hội tạm thời đi ra ngoài thay đổi không khí, Tô Giản tất nhiên rất cao hứng, nhưng Tô Giản rất nhanh đã tỉnh lại, hồ nghi nhìn về phía An Dĩ Trạch: “Tại sao bỗng nhiên lại muốn dẫn ta đi xem phim chứ?”

An Dĩ Trạch tự nhiên đáp: “Phúc lợi của nhân viên công ty.”

Tô Giản lại sinh lòng ao ước hướng tới công ty CMI: “Phúc lợi của quý công ty thật tốt!”

CMI tổng tài An Dĩ Trạch tiên sinh vô cùng tự nhiên “Ừ” một tiếng.

.

Buổi sáng hôm sau, An Dĩ Trạch lái xe mang theo Tô Giản đi đến rạp chiếu phim.

Cảm thấy ánh mắt Tô Giản khéo léo đảo quanh tại trên người mình, An Dĩ Trạch mở miệng nói: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Tô Giản thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút chua xót: Dựa vào cái gì An Dĩ Trạch thường ngày mặc tây trang liền có một bộ dáng cao sang quý phái, hiện tại mặc T-shirt đen quần bò lại có một bộ dáng sinh viên trẻ trung vậy chứ, người này rõ ràng đã ba mươi tuổi, rõ ràng so với ta còn lớn hơn một tuổi!

An Dĩ Trạch tay cầm lái hỏi: “Chân có thể đi được không?”

“Không có việc gì, ta thấy không tệ lắm.” Chấn thương của hắn kỳ thật không tính là rất nghiêm trọng, mấy ngày nay dưới sự tĩnh dưỡng đại bộ phận đã khá hơn, chống nạng đi cẩn thận một chút là không thành vấn đề.

An Dĩ Trạch trầm mặc trong chốc lát, lại dặn dò: “Nếu thấy không được, phải nói cho ta.”

Ngẫm lại tiền án của An Dĩ Trạch trước đó, Tô Giản yên lặng quyết định không ổn cũng không thể nói. Đùa sao! Tại rạp chiếu phim cái loại địa phương đông người này nếu như bị An Dĩ Trạch ôm kiểu công chúa, hắn nhất định sẽ sống không bằng chết!

Trong xe bật tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng du dương, êm tai đúng là dễ nghe, bất quá Tô Giản cảm giác tâm tình hiện tại của mình đang vui vẻ như vậy, nghe loại âm nhạc này có chút không hợp với tình hình, vì thế nói với An Dĩ Trạch: “Đổi âm nhạc nghe một chút đi!”

An Dĩ Trạch im lặng một chút rồi nói: “Ngươi muốn nghe cái gì?”

Tô Giản nghĩ nghĩ: “Có [tối huyễn dân tộc phong] không?” (bản gốc nè 最炫民族风 phiên bản ‘tối huyễn Thanh Nham phong’ là bựa nhất đó nha)

An Dĩ Trạch: “…”

Cuối cùng An Dĩ Trạch đổi một bài hát tiếng Anh có tiết tấu mạnh mẽ.

Nhịp trống tươi vui thích phụ họa, Tô Giản vui vẻ tựa vào cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh. An Dĩ Trạch ngẫu nhiên liếc nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn không che giấu được nét vui vẻ, khóe môi không khỏi khẽ nhếch lên.

Tô Giản một bên hưng phấn mà đánh giá thế giới đã lâu không nhìn thấy, một bên nghi hoặc nói: “Ta tưởng là buổi tối… Như thế nào lại muốn đi xem phim ban ngày vậy?”

An Dĩ Trạch bình tĩnh nói: “Ban ngày ít người.”

“À.” “Ban ngày ít người” Bốn chữ truyền tới trong đầu Tô Giản, tự động phiên dịch thành “Chân của ngươi không được thuận tiện, ban ngày ít người, không dễ dàng bị người đụng vào”. Tô Giản liếc mắt ngắm nhìn An Dĩ Trạch, thầm nghĩ: Họ An suy xét cũng rất chu toàn nha!

Đột nhiên, tâm tình lại càng tốt hơn.

.

Rạp chiếu phim nằm ở tầng cao nhất trong một trung tâm thương mại, An Dĩ Trạch đậu xe ở dưới tầng hầm thứ hai cảu bãi đỗ xe, mang theo Tô Giản lên lầu.

Tuy rằng là ban ngày, nhưng người trong rạp chiếu phim vẫn không ít. An Dĩ Trạch hơi hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía, sau đó tại khu ngồi chờ tìm một góc hơi vắng vẻ chút rồi đỡ Tô Giản quá đó.

Ngồi xuống đầu Tô Giản hết xoay đông rồi lại sang tây, hưng trí bừng bừng đánh giá các tấm áp phích điện ảnh chung quanh. An Dĩ Trạch nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên chú ý tới bên cạnh một đôi tình nhân, cô gái ngồi ở bên cạnh bàn bưng lấy má chờ, mà chàng trai đang ôm bắp rang bơ và nước ngọt trở lại bàn, thấy chàng trai trở về, cô gái nét mặt cười tươi như hoa, thanh âm làm nũng nghe vào tai cũng hết sức ngọt ngào dễ thương: “Anh yêu, anh là người tốt nhất!”

An Dĩ Trạch lại nhìn nhìn, phát hiện giữa vài đôi tình nhân trên bàn nhỏ trước mặt các cô gái đều có nước ngọt và bắp rang, hắn đảo mắt nhìn đến Tô Giản đang háo hức nghiên cứu các bộ phim trên màn hình điện tử, như có chút đăm chiêu.

“Ngồi đây đừng đi đâu, ta đi một lát liền trở về.” An Dĩ Trạch đứng lên.

Tô Giản cho rằng hắn muốn đi WC, không thèm để ý gật gật đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn lên các bộ phim sắp được công chiếu trên màn hình điện tử.

Mấy bộ phim gần đây đều không tệ a! Tô Giản đem các bộ phim sắp được công chiếu đều nhìn hết một lượt, trong lòng âm thầm đánh giá, không biết công ty An Dĩ Trạch còn phát vé xem phim khác nữa không ha? Nếu có, trở lại xem cũng hay đó chứ!

Đang cân nhắc, Tô Giản vừa ngẩng mặt lên, bỗng nhiên nhìn thấy An Dĩ Trạch ôm một đống này nọ lại đây.

Tô Giản ngẩn ngơ: “Đây là cái gì?”

An Dĩ Trạch lời ít mà ý nhiều: “Bỏng ngô.”

“Ta biết là bỏng ngô,” Tô Giản có chút không dám tin nhìn về phía An Dĩ Trạch, “Ta chỉ là không nghĩ tới ngươi thích ăn cái này.”

Khóe miệng An Dĩ Trạch giật giật, đem bỏng nhét vào tay Tô Giản.

Tô Giản ngốc ngốc ôm, trợn tròn mắt: “Làm cái gì vậy?”

An Dĩ Trạch thản nhiên nói: “Thân thể của ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, nước ngọt chắc không được nên uống nước suối là tốt rồi, nhưng mà bỏng ngô ăn ít một chút hẳn là không có vấn đề gì.”

Tô Giản kinh ngạc: “Ta chưa nói mình muốn ăn bỏng ngô a!”

An Dĩ Trạch nghiêm mặt: “Ai đi xem phim mà không muốn ăn bỏng?”

Tuy nhiên an tổng tài biểu tình không nhiều, nhưng dưới nhiều ngày ở chung gần gũi như vậy, Tô Giản cũng dần dần có thể từ bên trong biểu tình không mấy khác nhau của An tổng mơ hồ cảm nhận được một chút cảm xúc ẩn sau nó, cho nên lờ mờ cảm giác được nam nhân đối diện dường như không được vui lắm nên Tô Giản vội vàng nói: “Cũng đúng, vậy đa tạ!” Tuy rằng không tính là thích, nhưng dù sao cũng là người ta đặc biệt mua riêng cho, Tô Giản hiểu được răng nếu mình lần sau còn muốn cầu họ An nhận phúc lợi của công ty tiếp tục đi xem phim sắp công chiếu, không thể không biết tốt xấu.

Bất quá Tô Giản cảm thấy tuy rằng mình chân thành biểu đạt lòng biết ơn, nhưng An Dĩ Trạch hình như vẫn không hài lòng.

Tô Giản bắt đầu nắm bỏng ngô lên ăn, càng ăn càng cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, càng ăn càng cảm thấy thích thú, giương mắt bắt gặp An Dĩ Trạch đang nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên cảm thấy mình ăn một mình có chút không phải, vội vàng đem gói to bưng qua: “Ăn một chút đi?”

An Dĩ Trạch quay đầu: “Ngươi ăn đi.”

Tô Giản cũng không gượng ép, bởi vì cách thời điểm chiếu phim còn khá nhiều thời gian, nên liền cùng An Dĩ Trạch mở miệng trò chuyện.

“Không nghĩ tới ban ngày mà rạp chiếu phim cũng không ít người a!”

“Ừ.”

“Có thể thấy được kinh tế nước ta phát triển thực nhanh chóng! Chỉ có đi con đường kinh tế, của cải vật chất đều đã có đủ rồi, nhân dân mới có tiền đến những nơi tiêu khiển tinh thần như thế này a!”

“…”

Ngay vào lúc này, ở bàn cách vách thanh âm trò chuyện của hai nam sinh bỗng nhiên truyền tới.

“Tao hỏi, vì sao thất tịch này tao phải đi xem phim với mày?”

“Bởi vì mày không có bạn gái.”

“Mẹ! Đừng có đem nó ra làm bia đỡ đạn!” (nguyên gốc là 准胸口放枪)

“Sợ cái gì? Tao cũng đâu có người yêu?”

Thất tịch? Tô Giản bình thường không để ý ngày, không nghĩ tới hôm nay đúng là thất tịch!

Đảo mắt hướng qua An Dĩ Trạch bên cạnh, Tô Giản Tâm tình không khỏi có chút phức tạp: An Dĩ Trạch đây là, đặc biệt dẫn hắn đến đi xem phim trong ngày lễ tình nhân Trung Quốc?

Tô Giản hỏi: “Mà này, hôm nay cũng không phải cuối tuần, ngươi không cần đi làm sao? Chẳng lẽ công ty các ngươi thất tịch cũng nghỉ ư?”

An Dĩ Trạch mặt đầy vẻ bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Tô Giản sợ hãi than: “Ngay đến thất tịch cũng cho nghỉ, còn cho cả vé đi coi phim, công ty CMI của ngươi không bị bệnh đó chứ!”

CMI tổng tài An Dĩ Trạch tiên sinh lại vô cùng tự nhiên “Ừ” một tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Có người nói tình cảm phu thê tốt nhất chính là qua bồi đắp, bỗng nhiên phát giác An tổng và Tô Giản Giản là siêu cấp bồi đắp a! Cuộc sống của An tổng từ khi có Tô Giản Giản, mà bắt đầu vui nhộn hẳn lên, trầm mặc…

 

1 comment: