TSTTVTĐ: Chương 28

Image may contain: one or more people

“Ca ca, mua một nhánh hoa hồng tặng bạn gái đi!” Bỗng nhiên một thanh âm mềm mại non nớt vang lên.

Tô Giản vừa nhìn liền nhận ra là một cô bé chừng mười một mười hai tuổi, xách vài nhánh hoa hồng, giờ phút này đang đem một đóa hoa hồng đỏ tươi giơ lên trước mặt An Dĩ Trạch, tha thiết nhìn hắn.

Tô Giản yên lặng đổ mồ hôi, giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, không nghĩ An Dĩ Trạch cũng đang hướng hắn nhìn lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Tô Giản ngẩn ra lập tức dùng ánh mắt nóng bỏng ám chỉ: An Dĩ Trạch không cần phải mua! Hai chúng ta cũng không phải tình nhân thật sự, lão tử đối với hoa hồng một điểm hứng thú cũng không có!

“Không.” An Dĩ Trạch nói với cô bé.

Tô Giản nhẹ nhàng thở ra: Hoàn hảo họ An xem như hiểu ý tứ của ta…

“Cô ấy không phải bạn gái của anh, mà là vợ của anh.” An Dĩ Trạch nói câu tiếp theo.

Tô Giản một hơi còn chưa thở ra hết lại hít vào, thiếu chút nữa đem chính mình nghẹn gần chết, nhất thời ho khan hai tiếng.

Tiểu cô nương ngược lại rất là lanh lợi, nghe vậy lập tức sửa lời nói: “A, vậy ca ca mua hoa cho bà xã đi!”

An Dĩ Trạch bình tĩnh tiếp nhận hoa hồng, trả tiền rất hào phóng, tiểu cô nương điềm nhiên nói: “Ca ca cùng tỷ tỷ thật sự là trai tài gái sắc! Chúc ca ca cùng tỷ tỷ ân ái suốt đời, sớm sinh quý tử!”

Vừa hoãn cơn ho lại được Tô Giản nghe đến câu kia “Sớm sinh quý tử”, nhất thời lại ho khù khụ lên.

An Dĩ Trạch nhấc tay vỗ nhè nhẹ ở trên lưng hắn, nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?”

Tô Giản lắc đầu: “Không có gì.” Nhìn cô bé con đã hướng qua một đôi tình nhân khác chào hàng, liền thở dài: “Tiểu hài tử bây giờ, thật đúng là thông minh quá chừng!”

“Ừ.” An Dĩ Trạch lên tiếng, cầm trong tay hoa hồng đưa cho hắn.

Tô Giản quay sang, cũng không tiếp nhận ngay, ngược lại thầm oán nói: “Ngươi tại sao lại muốn mua?”

An Dĩ Trạch kéo tay Tô Giản qua, đem nhánh hoa đặt ở trong lòng bàn tay hắn, lại đem ngón tay hắn cuộn lại từng cái bắt cầm, sau đó thu hồi bàn tay, không nhanh không chậm nói: “Tiền nhiều.”

Tô Giản: “…”

.

Người soát vé bắt đầu kiểm phiếu vào cửa, đi vào rồi Tô Giản mới phát hiện, toàn bộ cả phòng này đều xếp đầy các cặp đôi ngồi, mà chỗ ngồi của bọn họ là ở hàng cuối cùng.

Tô Giản lúc đầu còn có chút kinh ngạc, sau đó liền nghĩ đây là phúc lợi thất tịch của công ty nên tâm tình cũng liền thoải mái trở lại, cùng An Dĩ Trạch ngồi vào chỗ của hai người, ló đầu ra hướng về phía trước nhìn rồi cảm thán nói: “Không nghĩ tới ban ngày còn có nhiều người như vậy!”

An Dĩ Trạch đem kính mắt 3D đưa cho hắn, Tô Giản tiếp nhận, giương mắt bắt gặp An Dĩ Trạch đem kính mắt đeo thử không khỏi sửng sốt. Mắt An Dĩ Trạch không bị cận thị, lúc trước hắn chưa từng thấy qua An Dĩ Trạch đeo kính mắt, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng, bộ dáng An Dĩ Trạch mang kính tối màu quả thật rất… Phong trần. (đẹp trai theo kiểu lãng tử giang hồ á)

Cùng với xã hội đen giống hệt! Tô gia chua xót nghĩ, rồi sau đó khẩn cấp đem kính mắt của mình đeo lên, cõi lòng đầy chờ mong hỏi An Dĩ Trạch: “Thế nào? Có giống đại ca hay không?”

An Dĩ Trạch: “Giống người mù.”

Tô Giản: “…”

Trước khi phim được chiếu có vài phút quảng cáo. Tô Giản không hứng thú với chúng lắm, bất thình lình một bộ mặt lọt vào tầm nhìn, Tô Giản trợn to mắt, vội vàng nâng khuỷu tay huých huých An Dĩ Trạch: “Nhị ca của ngươi kìa!”

Trên màn ảnh chính là Diệp Lãng, anh tuấn nho nhã, khuôn mặt mỉm cười, ngắn ngủi hơn mười giây, lại đem không gian nhỏ bên trong phòng này sôi động lên, Tô Giản rõ ràng nghe được có giọng nữ phía trước kích động than khe khẽ.

Tô Giản nhìn chằm chằm không chớp mắt khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Diệp Lãng trên màn ảnh, mãi đến khi quảng cáo chấm dứt mới thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát hiện An Dĩ Trạch đang nhìn hắn, một bộ mặt biểu cảm càng thêm ngầu càng giống đại ca xã hội đen hơn.

Bởi vì lúc trước An Dĩ Trạch nói hắn cùng Diệp Lãng giống nhau, lần này Tô Giản nhân tiện cẩn thận quan sát sự đối lập của hai bên một phen, chính lúc cảm thấy tướng mạo của An Dĩ Trạch và Diệp Lãng quả thật có phần rất giống, lập tức lắc đầu lại đưa ra kết luận phủ định của mình: Chỗ nào giống chớ! Trên quảng cáo An nhị ca tự nhiên lại điềm đạm, đủ tiêu chuẩn là một nam nhân anh tuấn! Mà người bên này, biểu tình nhạt nhẽo giọng nói lãnh đạm, nhìn mặt y như người ta đang thiếu nợ hắn tám trăm vạn vậy!

Phim bắt đầu chiếu, Tô Giản cũng liền nghiêm túc theo dõi. Trong phim là phong cách đậm mùi nước Mĩ, hình ảnh tinh xảo kỹ xảo đẹp mắt kết hợp với hiệu ứng 3D quả là rất ấn tượng. Tô Giản xem đến say mê, chỉ đến khi tình tiết cao trào qua đi đến cảnh chuyển tiếp mới dừng lại nghĩ đến muốn uống miếng nước.

An Dĩ Trạch quay đầu qua, thấp giọng hỏi hắn: “Khát sao?”

Tô Giản gật đầu. An Dĩ Trạch đem chai nước vặn mở đưa cho hắn, Tô Giản tiếp nhận vừa ngã miệng uống một ngụm, bỗng nhiên nghe thấy chỗ ngồi sát vách phát ra tiếng động lạ tựa hồ có điểm kỳ quái.

Tô Giản ngừng tay lại, “Ực” Đem nước từ yết hầu nuốt xuống, tập trung nghe ngóng, chỉ nghe vách bên kia phát ra tiếng bịch bịch nhép nhép, thỉnh thoảng có tiếng thở dốc truyền lại đây.

Tô Giản cứng đờ, không phải như hắn tưởng tượng đó chớ…

Giống như là muốn xác minh suy đoán của hắn, ngay sau đó, một tiếng rên nhẹ đã cố ý đè nén nhưng vẫn không thể ngăn chặn hoàn toàn mà truyền đến, tuy chỉ là một tiếng rên ngắn ngủi, nhưng trong đó chứa đầy dục vọng làm rung động tâm hồn, để người khác khó mà nhịn xuống liền muốn nhìn xem thử chỗ ngồi bên cạnh rốt cuộc là đang phát sinh chuyện gì.

Tô Giản ngây ra như phỗng, nhưng lập tức liền hưng phấn hẳn lên. Hắn đã đánh giá qua phần lớn các tác phẩm nghệ thuật Âu Mĩ Hàn Nhật trong máy tính, nhưng trong hiện thực còn chưa có thấy qua đâu, không nghĩ hôm nay lại có kỳ ngộ như thế…

Tô Giản nín thở, âm thầm hướng sát vách kế bên đang có mưa bão sấm chớp xê dịch qua, đồng thời lặng lẽ từ chỗ ngồi ló đầu ra.

Ai ngờ còn chưa đạt được mục đích, hai bàn tay từ đâu đến đột nhiên chen ngang, một tay che mắt hắn, còn một cái thì ôm chặt eo.

An Dĩ Trạch đem hắn kéo trở lại vào trong lòng mình rồi lấy hai tay quấn quanh, ghé sát vào lỗ tai hắn nói: “Ngoan ngoãn xem phim đi!”

Tô Giản gỡ bàn tay của An Dĩ Trạch đang che mắt hắn ra, cũng không chú ý tới tư thế hiện tại của chính mình, chỉ ngẩng mặt vô cùng chính trực nói: “Ta chỉ muốn bảo hai người ở vách kế bên nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy, ảnh hưởng mọi người xem phim mà thôi!”

An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn hắn một chút, cánh tay ôm hắn bỗng nhiên siết chặt, rồi sau đó lại buông lỏng ra, tiếp đó Tô Giản liền thấy thân thể An Dĩ Trạch lướt qua chỗ của mình, thò tay lên gõ một cái trên vách chỗ ngồi.

Tô Giản: “…”

Động tĩnh nhiệt liệt cách vách lập tức không còn.

Tô Giản tương đối buồn bực, nhưng lại không thể nói An Dĩ Trạch cái gì, vì thế đành phải hành hạ chính mình. An Dĩ Trạch cúi đầu, thấp giọng hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Tô Giản bị hơi thở của hắn đập vào bên tai có chút ngứa, vì thế nghiêng đầu qua một bên, ai ngờ bên này khiến nửa bên mặt của hắn liền dán lên lồng ngực An Dĩ Trạch, hơn nữa lỗ tai chính là nép sát vào ngực, vì thế Tô Giản thuận tiện nghe được từng tiếng đập có quy luật “Thịch — thịch — thịch”.

An Dĩ Trạch hạ thấp con ngươi nhìn xuống tiểu nha đầu trong lòng mặt vẫn dán lên trên ngực mình thuận theo đó không hề nhúc nhích, tay ôm nàng không tự chủ được siết lại thật chặt.

Một chốc lát sau, người trong lòng bỗng nhiên ngẩng mặt lên nhìn hắn, tại rạp chiếu phim ánh đèn vàng rọi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn làm tóc mái lóe ra hào quang có chút mê ly không chân thật (ừ thì vào rạp đứng dưới 1 ánh đèn sẽ thấy hiệu ứng này, và người đó sẽ đẹp lên x n lần), đôi con ngươi trong veo này lại sáng như sao.

An Dĩ Trạch bỗng nhiên cảm giác cổ họng có chút khô khốc.

“Giản Giản?” Thanh âm có chút khàn khàn, dưới sự che dấu của âm thanh bộ phim mà giọng nói đã chuyển qua ôn nhuyễn.

Ngay đến Tô Giản cũng đều cảm thấy thanh âm “Giản Giản” Này nghe thật êm tai, vì thế giọng điệu cũng không khỏi chân thành hơn: “Dĩ Trạch.”

An Dĩ Trạch cúi đầu, mặt chạm lên mái tóc mềm mại của Tô Giản, hơi cọ cọ, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ừ?”

“Tim ngươi đập quá nhanh đó!” Tô Giản nghiêm nghị nói, “Mỗi phút khẳng định vượt qúa 200 lần, ngươi không có bệnh gì về tim đó chứ?” Rõ ràng ngồi một chỗ không hoạt động mạnh, hơn nữa tình tiết phim trước mắt cũng không gay cấn đến mức làm tim đập nhanh được.

Ở trong bóng tối biểu tình ôn nhu hiếm thấy trên mặt An Dĩ Trạch lại trở nên cứng đờ: “…”

“Dù muốn hay không ngươi cũng nên dành chút thời gian tới bệnh viện kiểm tra một chút đi?” Tô Giản thành khẩn đề nghị. Nhớ rõ lúc trước công ty của mình có kiểm tra sức khoẻ, có vị đồng nghiệp kiểm tra xong phát hiện thấy nhịp tim nhanh, trở về lo lắng thuật lại cho bác sĩ, ông ấy nói là này bệnh tình có thể trở nên nghiêm trọng thậm chí có khả năng đột tử.

Sự ôn nhu trong thanh âm của An tổng tài lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại mùi vị nghiến răng nghiến lợi: “Ta không có bệnh!”

“À.” Tô Giản cũng nghe ra ngữ khí của An Dĩ Trạch không được tốt, lập tức ngậm miệng, âm thầm phỉ nhổ: Không bệnh thì không bệnh! Rõ ràng là có lòng tốt quan tâm đến sức khỏe của ngươi, ấy vậy mà lòng dạ của ngươi lại nhỏ mọn như vậy sao? Nếu không cảm thấy vấn đề tim đập nhanh khá nghiêm trọng, thì ta đã không nhắc nhở ngươi rồi!

Âm thầm ở trong lòng nói nhỏ, Tô Giản giương mắt nhìn về phía màn ảnh. Bởi vì cảm giác có chút thoải mái, hắn ngược lại cũng không chú ý tới tư thế của chính mình hiện tại đang bị An Dĩ Trạch ôm, ngược lại thuận tiện hơi hơi điều chỉnh lại tư thế sao cho càng thêm thoải mái một chút, rồi ngước lên xem phim.

Bởi vì có chút không đuổi kịp tình tiết, cho nên hắn tạm thời cũng không thể nhập tâm vào, ánh mắt xẹt qua chỗ ngồi lúc trước, bỗng nhiên trong đầu giật mình một cái.

Hắn đã hiểu An Dĩ Trạch vừa rồi vì cái gì mà mất hứng!

Trong đầu Tô Giản âm thầm oán chính mình ngốc, An Dĩ Trạch nhịp tim đập nhanh làm sao lại chỉ đơn thuần hướng đến phương diện sinh bệnh kia chớ, rõ ràng có nguyên nhân sờ sờ trước mắt!

Tô Giản lén lút nhìn An Dĩ Trạch, chỉ thấy hắn quai hàm kiên nghị, môi hơi mím, biểu tình rất đỗi bình tĩnh, chẳng qua… Tô giản đem người dựa vào trong lòng An Dĩ Trạch, yên lặng cảm thụ một chút.

An Dĩ Trạch cúi đầu xuống nhìn hắn.

Tô Giản thầm nghĩ, vừa rồi tim đập quá nhanh, hiện tại nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, còn cần phải hỏi sao? Hết thảy đều chứng minh, vừa rồi cặp đôi bên kia biểu diễn một màn mây mưa, An Dĩ Trạch không chỉ nghe được, hơn nữa còn nghe đến bức bối trong lòng! Trách không được vừa rồi người này muốn đi phá chuyện tốt của người ta, ở mặt ngoài đầy mặt chính khí bộ dáng, trên thực tế căn bản chính là hắn bị tinh trùng lên não mà thôi!

Nghĩ đến ngày thường mặt An Dĩ Trạch đầy vẻ nghiêm trang cũng sẽ bởi vì nghe được người ta yêu đương vụng trộm mà tim đập chân run, Tô Giản không khỏi cảm thấy đồng cảm hơn với An Dĩ Trạch, ngẫm lại lúc trước mình quả thật là quá ngốc, vì thế khi thấy An Dĩ Trạch nhìn về phía hắn, liền hơi mang xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi ta không nên nói ngươi có bệnh, ngươi căn bản không có bệnh, kỳ thật ngươi thật sự bình thường.”

An Dĩ Trạch: “…”

Tác giả có lời muốn nói: Rõ ràng muốn hảo hảo viết một ngôn tình thuần chất, vì cái gì mỗi lần viết đến khúc sau đều không tự chủ biến thành phong cách lệch lạc chứ?! (Edit: vì ngay từ đầu đây cũng không phải là ngôn tình bình thường mà là biến thân biến thân đó nha)

Rõ ràng trước hết là nghĩ hai vợ chồng tại rạp chiếu phim bị gợi lên gì gì đó sau đó kìm lòng không đặng xảy ra trường hợp gì gì đó… (oops còn bệnh hơn)

Ngốc bạch ngọt, ngốc bạch ngọt, ngốc tới choáng váng, bạch cũng trắng, liền ngọt… (ngốc bạch ngọt có nghĩa là ngây người ngớ ngẩn, không nói chuyện, không hiểu bất cứ điều gì, nhưng trông rất thoải mái, rất ngọt ngào, vòn vế sau… coi như không thấy đi)

Ai, sau này không thể lại viết cái loại nữ chủ này, hay là viết côn đồ đẹp trai điên cuồng tàn bạo đi!

 

1 comment: