Đến tận lúc bộ phim kết thúc, An Dĩ Trạch lại không cùng Tô Giản nói qua một câu nào, chỉ là đôi tay vẫn ôm lấy hắn. Còn Tô Giản lúc sau thì bị tình tiết bộ phim hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, cũng không để ý tới chuyện khác, vùi thân ở trong lòng nam nhân bên cạnh thích thú xem hết phim.
Bộ phim chấm dứt, Tô Giản vẫn còn chìm đắm trong dư âm, đến khi đèn trong phòng bật sáng lên, thấy đôi tình nhân cách vách đứng lên, Tô Giản không khỏi hiếu kỳ thò đầu nhìn qua.
Là một đôi nam nữ so với bọn họ cũng không khác biệt lắm, nam thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, bất quá nhìn không được trẻ trung như An Dĩ Trạch, body cũng không có tốt như An Dĩ Trạch, nữ thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi đầu, vẻ mặt non nớt thuần khiết, hoàn toàn không nhìn ra người như vậy lại dám làm chuyện đó tại nơi đông người như thế này mà không e ngại.
An Dĩ Trạch phủi phủi tóc của hắn: “Nhìn cái gì vậy?”
Tô Giản lập tức rụt cổ về: “Không có gì! Chúng ta đi thôi!”
An Dĩ Trạch giữ chặt hắn: “Chờ bọn họ đi trước đã, nếu không sẽ dễ va chạm vào người khác.”
Vì thế Tô Giản ngoan ngoãn ngồi. Nhìn người đã đi ra gần hết, An Dĩ Trạch đem hắn đỡ dậy, Tô Giản cầm chắc cây nạng của mình, bỗng nhiên nhìn đến hoa hồng trên chỗ ngồi, trong đầu không khỏi kêu lên: Chết rồi! Vừa nãy không chú ý, thế mà lại đem hoa hồng ngồi bẹp dúm!
Hoa này dù sao cũng là do An Dĩ Trạch mua cho hắn, Tô Giản cũng hiểu được đạo lý làm người, An Dĩ Trạch mua hoa cho hắn đoán chừng là đang làm theo nguyên tắc show ân ái, bởi vì hai người bọn họ hiện tại đang ở bên ngoài, hơn nữa hôm nay còn là thất tịch, làm trượng phu mà không tặng hoa cho thê tử thì đó mới là kỳ quái, trái lại nếu như hắn hoàn toàn không phối hợp tốt, cư nhiên lại đem nhánh hồng lão công tặng cho biến thành hoa hồng ép! Tô Giản có điểm chột dạ, vội vàng nhiệt tình nói: “Đừng quên hoa hồng ngươi tặng cho ta!”
An Dĩ Trạch cũng thấy thi thể cánh hoa tàn nằm dẹp lép, im lặng một lát nói: “Hỏng rồi thì bỏ đi.”
“Như vậy sao được!” Tô Giản dùng lời lẽ chính nghĩa nói, “Đây chính là quà ngươi tặng cho ta! Nó có biến thành bộ dáng gì ta cũng phải mang về!”
An Dĩ Trạch nhìn hắn một cái, yên lặng nhặt lên đóa hoa hồng tàn tạ thê lương.
Tô Giản không quên dặn dò: “Cầm chắc đó!”
Vì thế mọi người trong rạp chiếu phim liền bắt gặp một cô gái xinh đẹp chống nạng, theo sau là một chàng trai nhìn như một tay dân chơi sành điệu mà vẻ mặt lại nghiêm túc cầm một nhánh hoa hồng tàn tạ đi ra.
“Ý, cậu nhìn xem, bên kia có soái ca kìa!”
“Oa, quả thật đẹp trai mà! Bộ dạng còn có điểm giống Diệp Lãng!”
“Ha ha, thật nha! Thật sự có điểm giống Diệp Lãng! Nhưng mà cô gái chống nạng bên cạnh là bạn gái của anh ta sao? Hừ, vì sao soái ca đều có bạn gái hết vậy?”
“Chắc rồi, nếu không thì anh ta làm sao phải dìu nàng?”
“Nhưng mà vậy cũng chưa chắc đâu, nhỡ đâu là anh ta có lòng tốt nhiệt tình giúp đỡ người tàn tật thì sao?”
Chỗ hai cô gái nói chuyện với nhau cách đó không xa, thanh âm của họ mơ hồ truyền đến, Tô Giản vừa nghe liền biết là đang nói về An Dĩ Trạch, trong lòng không khỏi chua xót, cũng không biết có phải vì chua xót quá mức hay không mà hắn lại cảm thấy bụng bắt đầu có chút không thoải mái.
“Dĩ Trạch.” An Dĩ Trạch dừng bước, “Ta phải đi WC một chút.”
An Dĩ Trạch gật đầu: “Ta ở bên đây chờ ngươi?”
“Hảo.” Tô Giản vừa định đi phía trước, bỗng nhiên lại dừng lại, uyển chuyển bổ sung nói: “Có khả năng sẽ hơi lâu đó.”
An Dĩ Trạch nói: “Ta chờ ngươi. Cẩn thận một chút.” (An đại ca đầu huynh có phải hỏng rồi không, đi WC thôi mà)
Nhìn theo Tô Giản an toàn tiến vào toilet, An Dĩ Trạch thu hồi ánh mắt, thoáng nhìn đóa hồng trên tay nhớ tới lời Tô Giản vừa mới nói kia “Đây chính là quà ngươi tặng cho ta”, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉm.
“Dĩ Trạch ca ca?” Phía sau một giọng nữ bỗng nhiên vang lên.
An Dĩ Trạch quay đầu, liền thấy Bạch Ninh Tuyết tóc dài váy đen, đứng ở phía sau hắn cách đó không xa, đang ngạc nhiên nhìn hắn.
“Dĩ Trạch ca ca, thật là anh sao! Em còn cho là mình nhìn lầm!” Bạch ninh tuyết vui vẻ nói, bước nhanh hướng hắn đi tới, chỉ là hôm nay nàng vừa vặn mang một đôi giày cao gót mới, gót giày vừa cao vừa nhỏ mà sàn nơi này rất trơn, nàng bước lại quá nhanh, một chút không chú ý liền ngã xuống.
“A!” Bạch Ninh Tuyết thét một tiếng kinh hãi.
An Dĩ Trạch tiến lên nâng nàng dậy: “Sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
Bạch Ninh Tuyết chậm rãi nâng người dậy, nhưng chỉ mới được một nửa thì đôi mi thanh tú liền nhíu chặt, ngã vào trên người An Dĩ Trạch, ủy khuất nói: “Đau quá!”
An Dĩ Trạch đành phải đỡ lấy nàng: “Còn có thể đi không?”
Bạch Ninh Tuyết dựa vào người hắn, mặt đầy thống khổ: “Mắt cá chân của em hình như bị bong gân rồi.”
An Dĩ Trạch đem nàng dìu đến bên ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn khắp bốn phía hỏi: “Em đến một mình sao?”
“Vâng.” Bạch Ninh Tuyết gật gật đầu, “Không nghĩ tới lại có thể gặp được anh. Dĩ Trạch anh cũng đến một mình sao?”
“Không,” An Dĩ Trạch nói, “Ta đi cùng Giản Giản.”
“À.” Bạch ninh Tuyết thần sắc có chút ảm đạm, “Vậy Tô tiểu thư đâu?”
An Dĩ Trạch nói: “Nàng đi toilet.”
“Ra vậy,” Bạch ninh tuyết gắng gượng nở một nụ cười nhẹ, “Vậy Dĩ Trạch ca ca đợi Tô tiểu thư đi, không cần lo cho em.”
An Dĩ Trạch trầm mặc một chút: “Anh đưa em lên xe.”
Trong ánh mắt Bạch Ninh Tuyết chợt lóe lên một tia kinh hỉ: “Dĩ Trạch ca ca muốn đưa em về nhà ư?”
“Anh chỉ có thể đưa em về xe rồi gọi điện thoại cho tài xế của mình tới đây đón em.” An Dĩ Trạch nói, “Anh phải ở chỗ này đợi Giản Giản, xin lỗi.”
Ánh sáng trong mắt Bạch Ninh Tuyết ảm đạm xuống, miễn cưỡng tươi cười nói: “Không sao mà.”
An Dĩ Trạch nhìn về hướng toilet, rồi sau đó dứt khoát đứng lên đỡ Bạch Ninh Tuyết tiến vào thang máy: “Xe của em dưới tầng hầm phải không?”
“Vâng.” Bạch Ninh Tuyết đem hơn phân nửa thân người đều dựa vào người An Dĩ Trạch, chân bị thương phía trước đung đưa thỉnh thoảng chau mày cắn môi nói, “Đau quá.”
An Dĩ Trạch đỡ nàng vào thang máy, an ủi một câu: “Kiên nhẫn một chút.”
Thang máy hạ xuống bãi đỗ xe ngầm, tìm đến xe của Bạch Ninh Tuyết, An Dĩ Trạch nhìn Bạch Ninh Tuyết vẫn nằm im trong lòng hắn nói: “Tài xế vừa rồi nói rất nhanh sẽ tới đây, em ở trong xe chờ một lát là được.”
Nói xong An Dĩ Trạch liền mở cửa xe, đỡ bạch ninh tuyết lên xe, không nghĩ tới Bạch Ninh Tuyết bỗng nhiên xoay người ôm chặt eo hắn một phen.
An Dĩ Trạch cũng không nhúc nhích nói: “Ninh Tuyết?”
“Dĩ Trạch ca ca,” Bạch ninh tuyết nắm chặt tay không buông, đem mặt chôn ở trong lòng hắn, “Anh đừng đi!”
An Dĩ Trạch khựng người một chút, nâng tay nhẹ nhàng đẩy nàng: “Xin lỗi, anh còn có chuyện.”
Bạch Ninh Tuyết lại ôm chặt lấy hắn không buông tay, ngẩng mặt lên nhìn hắn ngậm môi thê lương nói: “Dĩ Trạch ca ca, đừng bỏ em lại đây một mình! Đừng bỏ em mà! Em yêu anh!”
An Dĩ Trạch im lặng, rồi nói: “Ninh Tuyết, anh đã kết hôn.”
“Em không quan tâm!” Bạch Ninh Tuyết khẩn thiết nhìn hắn, “Em biết anh đối với Tô Giản cũng không phải thật lòng…”
“Là thật lòng.” An Dĩ Trạch đánh gãy hắn.
“Anh không có thật lòng!” Bạch Ninh Tuyết ngân ngấn nước mắt, “Dĩ Trạch ca ca, anh biết không? Nhiều năm như vậy, em vẫn một mực yêu anh nhưng trong mắt anh vẫn chỉ có kỷ tỷ tỷ, chị ấy rõ ràng không yêu anh…”
“Ninh Tuyết!” An Dĩ Trạch trầm giọng ngắt lời nàng.
Bạch Ninh Tuyết nước mắt trượt xuống, khuôn mặt ưu thương khiến người ta thấy cũng đau lòng: “Kỷ tỷ tỷ đã đính hôn, em nghĩ là anh cuối cùng cũng có thể quay đầu nhìn đến em, nhưng thật không nghĩ tới anh lại kết hôn cùng người khác! Tô Giản rốt cuộc có điểm gì tốt? Em rốt cuộc có chỗ nào thua kém nàng ta?”
“em không cần phải so với nàng.”
“Nhưng mà nàng ta được kết hôn với anh!” Bạch ninh tuyết trong mắt chợt lóe một tia ghen ghét điên cuồng, nhưng rất nhanh liền biến mất, quay lại bộ mặt tội nghiệp như trước, “Dĩ Trạch ca ca, em không để ý, anh đã kết hôn cũng không sao, em có thể đợi…”
An Dĩ Trạch lại chầm chậm đẩy nàng ra: “Ninh tuyết, thực xin lỗi.”
Tác giả có lời muốn nói: Công tác bận rộn, chỉ có một ít như vậy, thứ lỗi.
Đột nhiên phát hiện, theo loại tình tiết này, ta lại càng thích hành hạ thím Tô.
Nhìn đến có người nhắc tới vấn đề “Hắn”, là như vầy, bởi vì truyện này là nam biến nữ, nữ chủ có thân hình là nữ nhưng linh hồn là nam, cho nên ta liền dùng từ chung chung “Hắn” thay thế, mà trong đối thoại của người khác nói đến Tô Giản liền trực tiếp dùng “Nàng”, không biết mọi người có thể nhận thấy hay không?
Mặt khác, chương 28 bị giảm lượng xem, đây là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ là vì viết rạp chiếu phim gì gì đó, cho nên…
Vậy đến khi viết An tổng động phòng với Tô tiểu Giản thì phải làm sao? Còn ta lại thực chờ mong đến thời điểm Tô tiểu Giản sẽ phản ứng ra sao! Chẳng lẽ đến lúc đó chỉ có thể viết “Cứ như vậy, hai người hoàn mỹ hoàn thành âm dương giao hợp?”
Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
-
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Thể loại: Linh dị ma quái, Tiên hiệp tu chân Tình trạng: Hoàn convert. Đang edit Review bởi: Lê...
[…] 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C […]
ReplyDelete