TSTTVTĐ: Chương 30

Tô Giản từ lúc đi ra khỏi toilet, cảm giác cái mông và chân của mình đều có chút tê dại.

May mà còn cái bụng là vui sướng, tô giản chợt cảm thấy dễ chịu, chống nạng trở lại chỗ hồi nãy lại không phát hiện ra An Dĩ Trạch, nhìn quanh tứ phía vẫn không thấy đâu.

Chẳng lẽ người này cũng đi toilet?

Tô Giản đợi trong chốc lát, vẫn không thấy người trở về không khỏi có chút buồn bực, nhìn tứ phía tìm kiếm bóng dáng của An Dĩ Trạch, bỗng nhiên chú ý tới hai em nữ sinh lúc trước nghị luận về An Dĩ Trạch vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, Tô Giản liền đi qua: “Xin hỏi, vừa rồi có một người đứng chung với chị, các em có thấy anh ấy đi đâu không?”

Hắn chống nạng khiến người người chú ý, lại thêm hai em nữ sinh đối với An Dĩ Trạch ấn tượng cũng sâu đậm, lập tức liền nhớ ra nhưng không có lập tức trả lời hắn, mà là hỏi: “Chị là bạn gái của anh chàng đẹp trai kia sao?”

Tô Giản vội gật đầu: “Anh ấy là chồng của chị, các em biết anh ấy đi đâu rồi không?”

“Trượng phu?” Hai tiểu nữ sinh liếc nhau, ánh mắt có chút quỷ dị.

“Ừm, anh ấy là trượng phu của chị, vừa rồi nói ở chỗ này chờ nhưng hiện tại lại không thấy đâu nữa, các em thấy anh ấy đi đâu không?”

Tiểu nữ sinh nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm rồi nói: “Vừa nãy có một cô gái lại đây, trượng phu của chị ôm nàng ta đi rồi.”

Cô gái? Ôm đi? Tô Giản sửng sốt.

Thấy mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, tiểu nữ sinh cho rằng hắn bị đả kích nghiêm trọng, nghĩ đến vừa rồi thấy Bạch Ninh Tuyết làm bộ như không có sức dựa vào trong lòng An Dĩ Trạch, không khỏi có chút ghen tị, may còn có chút tinh thần tự sướng liền hưng phấn nói: “Cô gái kia chính là bồ nhí đó! Gặp mặt liền lao vào trong lòng lão công của chị, sau đó lão công của chị liền ôm nàng đi! Lão công của chị đẹp trai như vậy, chị phải đem anh ta giám sát chặt chẽ nha!”

Gặp mặt liền nhào vào trong lòng, An Dĩ Trạch còn ôm lấy nàng? Tô Giản tưởng tượng một chút hình ảnh, thầm lặng đánh giá chỉ e đây là người yêu đích thực của An Dĩ Trạch.

Chứ không sao lại vô duyên vô cớ dẫn hắn đi ra xem phim trong ngày thất tịch này chứ, hóa ra là đem hắn ra làm ngụy trang để hội ngộ cùng người tình đây mà!

Tiểu nữ sinh còn lại thì hảo tâm khuyên bảo hắn nên đề phòng  bằng cách trừ khử cô nhân tình đó, Tô Giản đau khổ nghĩ: Ta cùng An Dĩ Trạch cũng không phải vợ chồng thật, người ta mới là người yêu hàng thật giá thật, lão tử mới gọi là nhân tình a!

Nghĩ đến chính mình không chỉ bị An Dĩ Trạch xem như đồ ngụy trang còn bị gọi là nhân tình một phen, thế mà lại còn bị An Dĩ Trạch vứt ở đây, Tô Giản không khỏi tức giận trong lòng: An Dĩ Trạch, ngươi còn có tình nghĩa hay không! Có tình nhân liền quên đồng bọn, có chút đạo đức nghề nghiệp hay không!

Bởi vì bên người An Dĩ Trạch và cả Tô Giản khi ra ngoài đều không mang theo di động, mà cứ cho là có thể mượn điện thoại người khác, hắn cũng hoàn toàn không nhớ được số điện thoại, bây giờ chỉ có một cách là chờ.

Nhưng mà lỡ như An Dĩ Trạch chìm đắm trong sắc dục hoàn toàn không nhớ nổi còn có hắn đang chờ ở đây thì sao?

Tô Giản nghĩ nghĩ, quyết định xuống bãi đỗ xe nhìn một cái.

Vì thế hắn ngồi thang máy đi xuống tầng hầm bãi đỗ xe.

Mà trong lúc hắn tiến vào thang máy đi xuống dưới, đồng thời ở trong một thang máy khác, ngón tay An Dĩ Trạch ấn đi lên trên.

Hai thang máy một lên một xuống, đối nghịch lướt qua nhau.

Tô Giản từ thang máy đi đến bãi đỗ xe ngầm, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: Trời ạ hắn căn bản không nhớ được biển số xe của An Dĩ Trạch a! Chỉ nhớ mang máng hôm nay An Dĩ Trạch hình như là lái một chiếc Mercedes màu đen…

Tô Giản đi đứng không thuận tiện, không có đi khắp một lượt toàn bộ bãi đỗ xe để đi tìm, hắn chỉ có thể án theo trí nhớ mơ hồ tìm đến một vị trí trong bãi đỗ xe, trùng hợp sao chỗ đó lại thật sự có một chiếc Mercedes màu đen đang nằm.

Vị trí chiếc xe cách thang máy không tính là xa, trong phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy, Tô Giản nghĩ nghĩ cũng không đi qua, ngược lại ngồi xuống ở trên bậc thang bên cạnh thang máy. Hắn nghĩ, nếu chiếc kia thật sự là xe của An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch nhất định còn ở trong trung tâm thương mại, mặc kệ bao lâu, An Dĩ Trạch sớm muộn gì cũng phải đi xuống bãi đỗ xe, chi bằng canh giữ ở bên cạnh thang máy miễn cho bỏ lỡ.

Vì thế Tô Giản tìm vị trí có thể dựa vào tường rồi ngồi xuống, yên lặng đem thân mình thu vào trong bóng tối. Dù sao thang máy thường có người lên xuống, hắn cũng không muốn bị người khác nhìn ngó.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đóng rồi lại mở, Tô Giản yên lặng cầu nguyện trong lòng: An Dĩ Trạch tên chết dịch nhà ngươi, nhanh nhanh trở về! Muốn gặp tình nhân thì tự ngươi đi mà gặp, trước đó ngươi đưa ta trở về đi!

.

Mà bên này An Dĩ Trạch từ thang máy đi lên, phát hiện không thấy bóng người Tô Giản, cho rằng Tô Giản vẫn còn trong WC, liền đợi trong chốc lát.

Kết quả đợi một lúc, vẫn không thấy Tô Giản đi ra, An Dĩ Trạch tính thời gian cảm giác có chút không đúng.

An Dĩ Trạch đi đến cửa toilet, nhờ một bạn nữ đi vào hỗ trợ hỏi xem Tô Giản còn ở bên trong hay không, kết quả nhận được một đáp án phủ định, trong lòng An Dĩ Trạch nhất thời nhảy dựng.

Hắn lập tức liền hiểu được, chỉ sợ bởi vì đợi mình lâu như vậy, Tô Giản đã tự mình đi.

An Dĩ Trạch giương mắt hướng đám người nhìn lại. Bên cạnh rạp chiếu phim chính là trung tâm thương mại, bóng người lui tới trong đó ngược lại không tính là đông đúc, chỉ là Tô Giản đi đứng không thuận tiện, muốn đi lại ở trong đám người tất nhiên không dễ.

An Dĩ Trạch hung hăng nhíu đầu lông mày, đem rạp chiếu phim tìm tòi một phen trước, phát hiện không thấy Tô Giản bóng dáng sau đó mới lại đem toàn bộ tầng nhà rạp chiếu phim tìm một vòng.

Kết quả vẫn là không có thấy thân ảnh quen thuộc kia.

An Dĩ Trạch nhất thời lại không nghĩ đến Tô Giản có thể xuống bãi đỗ xe đi tìm hắn, thầm nghĩ Tô Giản lúc trước đi ra thần sắc rất hưng phấn, giống như muốn nói “Đã lâu không đi ra đi dạo” hay gì gì đó, lợi dụng mình rời khỏi liền tự mình đi dạo trong trung tâm, vì thế lập tức đi xuống tầng nhà phía dưới.

Vì vậy mọi người liền bắt gặp cảnh dòng người chen chúc như dệt cửi, trong đó có một chàng trai đi qua đi lại vội vàng trong đó lại không có tâm trạng thưởng thức thương phẩm, mà chỉ giương mắt nhìn ngó chung quanh, khuôn mặt anh tuấn quá lạnh lùng để người bị nhìn đến rét run, nhìn kỹ mới có thể phát hiện trong ánh mắt đang nhìn khắp chung quanh kia lộ ra nôn nóng.

Vài cái tầng nhà cũng chưa tìm được người, ngay đến trên mặt An Dĩ Trạch cũng bắt đầu không trụ nổi mà lộ ra nôn nóng, đang muốn tiếp tục tìm, bỗng nhiên chú ý tới thanh âm trong loa phóng thanh: “Các vị khách hàng bằng hữu…” Lập tức cước bộ ngừng lại.

Giữa tình huống cấp bách sinh hoảng loạn, hắn thế mà quên còn có cái này!

An Dĩ Trạch cước bộ chuyển một cái, lập tức đi đến đài phát thanh của trung tâm thương mại.

Không qua bao lâu, toàn trường liền nghe tiếng loa vọng lên thanh âm: “Dưới đây phát một thông báo tìm người: Tô Giản cô nương, Tô Giản cô nương, thỉnh người nghe được lập tức đến đài phát thanh, trượng phu của người đang chờ người ở chỗ này. Xin lặp lại một lần…”

An Dĩ Trạch lẳng lặng đứng ở bên đài phát thanh.

Nhưng mà hơn mười phút quá đi, An Dĩ Trạch không có nhìn thấy bóng người hắn chờ mong.

Sắc mặt càng tỏ ra khó coi, An Dĩ Trạch nắm tay thành nắm, rồi lại buông ra, nhăn mặt hướng nhân viên phát thanh nói: “Mời ngươi phát lại một lần.”

Phát thanh viên lập tức lại phát một lần.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thân ảnh quen thuộc vẫn chưa xuất hiện tại tầm mắt An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch sắc mặt băng hàn.

Phát thanh viên thấy nét mặt hắn lo lắng, vội khuyên giải nói: “Khách hàng ngài đừng có gấp, chờ thêm một chút nữa thử xem? Có lẽ thê tử ngài cũng đang đi tìm ngài…”

An Dĩ Trạch vẻ mặt nhất thời cứng lại, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý niệm, vội vàng nói tiếng “Cám ơn” đối với phát thanh viên, lập tức xoay người hướng thang máy đi tới.

Đi thang máy xuống đến bãi đỗ xe ngầm, An Dĩ Trạch đi nhanh đi đến bên cạnh xe của mình, nhưng lập tức vẻ mặt lại ngưng trọng: Bên cạnh xe hoàn toàn không có bóng người.

An Dĩ Trạch lẳng lặng tựa vào bên cạnh xe, nắm chặt bàn tay.

Hắn rõ ràng biết Tô Giản đi đứng không thuận tiện, trên người không có tiền cũng không mang di động, còn mất đi ký ức, chỉ có thể dựa vào hắn, hắn lại đem nàng một mình để tại trong trung tâm thương mại đông người… Nghĩ đến tiểu nha đầu đi ra tìm không thấy hắn mà bộ dáng sốt ruột kinh hoảng, An Dĩ Trạch liền cảm giác trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Nếu Tô Giản không có tới bãi đỗ xe tìm hắn, hắn đành phải tiếp tục đi tìm. Suy nghĩ một chút, hắn cảm giác nếu theo trạng huống của Tô Giản trước mắt, hẳn là đi không xa, tại trong trung tâm thương mại hoặc là phụ cận là có khả năng cao nhất, vì thế hắn quay đầu, lại lần nữa hướng tới thang máy đi.

Đang muốn đưa tay ấn phím, dư quang khóe mắt An Dĩ Trạch bỗng nhiên quét đến cách đó không xa góc tường ngồi thu lu một đống nhỏ.

Tay An Dĩ Trạch ấn phím dừng ở không trung.

Từng bước đi qua, An Dĩ Trạch rốt cuộc thấy rõ, thu lu một đống nhỏ kia, kỳ thật là một người cuộn mình dựa vào góc tường.

An Dĩ Trạch đi tới trước mặt người nọ, chậm rãi ngồi xuống.

Tô Giản dựa lưng vào tường, đầu hơi hơi nghiêng, mi mắt nhẹ nhàng rũ xuống bao trùm lên đôi mắt ngày thường vẫn trong veo lấp lánh, bề ngoài toát ra vẻ yên tĩnh nhu thuận, nhưng môi ngược lại hơi hơi mím, như là có chút ủy khuất.

Góc hẻo lánh dưới chân tường, nữ hài cuộn mình ngủ khuôn mặt thanh bình lại nhu thuận.

Một khắc kia, An Dĩ Trạch cảm giác tim của mình giống như bị bóp nghẹt, rồi lại đập loạn nhịp.

Chậm rãi nâng tay nhẹ nhàng đẩy ra sợi tóc vướng trên mặt của Tô Giản, An Dĩ Trạch vuốt ve khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần kia, trong thanh âm có sự ôn nhu và đau lòng mà cả chính mình cũng không nhận ra: “Giản Giản? Giản Giản? Mau tỉnh lại!”

Đôi lông mi dường như run rẩy, Tô Giản mở mắt ra thấy trước mặt là An Dĩ Trạch, còn có chút mơ hồ ngốc ngốc kêu: “Dĩ Trạch?”

“Ừ, là ta.” An Dĩ Trạch ôn nhu đáp.

Tô Giản dụi dụi mắt, trong thanh âm hàm chứa mơ hồ, nghe vào tai liền có chút mềm mại: “Ngươi đã trở lại rồi?”

“Ừ.” An Dĩ Trạch xoa xoa mặt hắn, tự nhiên đem hắn ôm vào trong lòng.

Tô Giản ngẩn ngơ, tại sau bờ vai hắn lộ ra hai ánh mắt, chớp chớp: “Dĩ Trạch.”

“Ừ?”

“Ta đói bụng.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói: Ta đã tận lực, phía trước đã tận lực viết ngôn tình, mặt sau lại không thể kháng được ma lực — có Tô Giản Giản tại đây, như thế nào có thể có lãng mạn! Như thế nào có thể không vui nhộn!

Thấy số lượng người đọc càng ngày càng nhiều, tin nhắn để lại cũng càng ngày càng nhiều, tác giả vừa vui vẻ lại vừa cảm động! Sau đó muốn tiếp tục thét to: Thích liền lưu ngôn nga! Thích liền down về nha! Thích tại trong đời người khổ bức đạt được sung sướng và ngọt ngào, thích truyện này kết cục hạnh phúc viên mãn còn thỉnh mọi người lưu truyện của ta về đọc nha!

 

1 comment: