Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
TSTTVTĐ: Chương 4
Từ lúc đó về sau hai người không tiếp tục nói chuyện, Tô Giản là bị câu “Thích ta” của An Dĩ Trạch rút mất hồn phách, mà An Dĩ Trạch cũng không biết như thế nào, từ đó về sau mặt vẫn bình tĩnh, nhưng hình như tâm tình cũng không được tốt.
Tô Giản đương nhiên không có hơi đâu đi để ý tới hắn, bởi vì đã đến nhà tang lễ.
Linh đường nhà mình ngược lại là rất dễ tìm. Bởi vì đi đứng không được thuận tiện, Tô Giản đành phải ngồi xe lăn, Nhờ An Dĩ Trạch đem chính mình chậm rãi đẩy mạnh đi. Trong linh đường phần lớn khách là thân thích nhà Tô Giản, cũng có vài người đồng nghiệp ngày thường chơi thân với Tô Giản, còn có một tập thể bạn học cũ. Giờ phút này bọn họ người người đều là đầy mặt nghiêm trang, thậm chí vài đứa bạn thân của Tô Giản đã đỏ cả hốc mắt.
Càng không nói đến Tô Giản vừa tiến đến liền thấy cha mẹ cùng đệ đệ kia nước mắt đã sớm nhạt nhòa.
Tô Giản không khỏi nắm chặt tay vịn trên xe lăn.
Tập thể cúi đầu xong, mọi người lần lượt cùng di thể Tô Giản cáo biệt. Đến phiên Tô Giản, Tô Giản rốt cuộc thấy bộ dáng chính mình nằm chính giữa quan tài. Nghe nói bởi vì tai nạn giao thông rất thảm thiết, vốn là thân thể chính mình cũng bị hủy không nhẹ, may mà được bác sĩ pháp y tay nghề cao trải qua tu chỉnh, hiện tại thân thể nằm ở chỗ đó vẫn anh tuấn như dĩ vãng, nếu chỉ liếc nhìn qua, bất quá chỉ như là đang say ngủ.
Đây mới là hắn a! đây mới là Tô Giản hắn a! ta rõ ràng không có chết a, ta vẫn đang sống sờ sờ ở đây mà! Tô Giản cảm giác dường như tim mình như bị bóp nghẹt, khó chịu cực kỳ, không tự chủ được rướn người vươn tay với tới di thể – linh hồn của ta đã đến đây, có phải hay không khiến linh hồn cùng thân thể tiếp xúc, ta liền có thể trở lại trong cơ thể của ta, một lần nữa sống lại làm chính mình? Thượng Đế, thánh A La, Như Lai Phật Tổ a, các người ai có ai không liền hiển linh đi, chỉ cần có thể khiến ta một lần nữa trở về, chỉ cần có thể khiến mẹ của ta không cần thương tâm như vậy, xác chết vùng dậy ta cũng nguyện ý, từ nay về sau cả một đời làm ‘Diao Si’ ta cũng chịu!
Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô hoảng hốt, Tô Giản bỗng nhiên cảm giác tay của mình bị nắm lấy, phục hồi tinh thần mới phát hiện tất cả mọi người đều đang kinh ngạc nhìn hắn, nguyên lai hắn cũng không biết bất giác mình muốn đưa tay hướng về phía di thể đụng vào, sau đó bị An Dĩ Trạch ở phía sau chộp lấy tay.
Tô Giản thập phần lúng túng. Hắn biết hiện tại chính mình bộ dáng là một người khác, mọi người khẳng định sẽ không cho phép hắn đi chạm chính mình di thể, nhưng nếu linh hồn hắn cùng thân thể dưới sự tiếp xúc liền thật có thể trở về thì sao? Không thử xem như thế nào có thể biết được?
Tô Giản biết hắn đã không có đường lui, bởi vì ngay sau đó thân thể hắn sẽ được hoả táng, đến thời điểm đó cho dù có nghĩ được biện pháp khác cũng không còn dùng được!
Nghĩ đến điều bi thương như vậy, Tô Giản rốt cuộc bất chấp tất cả, hắn phải hành động bằng mọi giá! vì thế Tô Giản giật tay mình ra khỏi An Dĩ Trạch, dũng mãnh hướng chính mình di thể xông đến, đồng thời “Oa” gào khan một tiếng!
Bởi vì xảy ra đột ngột, lại bởi vì Tô Giản dùng hết sức mình, An Dĩ Trạch cùng mọi người quả thật là không thể đem hắn kịp thời ngăn lại, khiến hắn nắm được bàn tay của di thể. Sau đó là cả một mảnh hỗn loạn, kinh hô quát tháo ầm ĩ, mau kéo con bé ra kéo nó ra, nhưng mà Tô Giản căn bản không có chú ý.
Hắn chỉ chú ý có một điều – đụng đến bàn tay lạnh như vậy, lạnh đến một chút phản ứng đều không có.
Linh hồn cùng thể xác tiếp xúc, nhưng mà thế giới vẫn là một mảnh hòa bình, hắn vẫn là ngồi ở trên xe lăn, không có xác chết vùng dậy.
Tô Giản bỗng nhiên cảm giác vạn phần tuyệt vọng.
Hắn thật sự, rốt cuộc không trở về được!
Hắn cũng không biết, liền như vậy chết lặng đi, được trọng sinh biến thành một nữ nhân, và không bao giờ có thể cùng thân nhân bằng hữu nhận mặt, đến cùng chết hay sống cái nào mới đau thương.
Vì thế, thời điểm An Dĩ Trạch đang trừng mắt hướng hắn, chạm được là ánh mắt nữ nhân trước mắt mờ mịt thất thố thương tâm, còn có vành mắt kia đã hồng lên toàn bộ rơi ra từng giọt nước mắt…
An Dĩ Trạch ngẩn ra, lông mày theo thói quen lại dựng lên, đang muốn mở miệng, một cậu con trai bên trong đám thân nhân của người đã mất bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Xin chào, cho hỏi người là bạn gái của anh tôi sao?”
Người hỏi chính là Tô Giản đệ đệ.
Tô Giản cẩn thận xem xét cậu nhóc nhà mình. Đệ đệ hắn Tô Kiệt năm nay năm thứ hai đại học, tuy rằng ngày thường cu cậu tại trước mặt mẹ cùng hắn tranh đoạt tình cảm, nhưng trên thực tế, Tô Giản rất thương yêu đứa em trai duy nhất này, hai huynh đệ cảm tình rất tốt. Mà trước mắt, Tô Kiệt hốc mắt đỏ hồng đến phải so cùng với thỏ, vừa thấy liền biết đã khóc rất thảm thiết, Tô Giản biết, cho rằng mình đã chết tiểu tử thối khẳng định là thập phần thương tâm, nhưng hiện tại, chính mình ở gần như vậy, không đúng, ngồi ở trước mặt nó, nhưng không cách nào cùng nó nhận mặt, tình tiết này thật sự là muốn bao nhiêu cẩu huyết có bấy nhiêu, muốn gạt người bao nhiêu có bấy nhiêu!
Chỉ là vấn đề này liền có chút khó giải thích cho Tô Kiệt. Lẽ ra biểu hiện của hắn mới vừa rồi, phải là người yêu vừa chết đi sống lại đến thăm viếng mới có thể hợp tình hợp lý, nhưng vấn đề là, lão công hắn hiện tại liền đứng ở phía sau, nếu chỉ có mình hắn, hắn muốn nói dối sao cũng được, nhưng hiện tại lão bà mới tân hôn một tháng trước mặt chính mình nói là bạn gái của người khác, An Dĩ Trạch có thể hay không trở về liền đem hắn giết chết?
Đang lúc rối rắm như tơ vò, chợt nghe phía sau thanh âm của An Dĩ Trạch: “Không phải.”
Tô Giản ngẩn ra, nhanh chóng gật đầu theo: “Ừ, thật sự không phải.”
“Nga, phải không? Vậy là tôi hiểu lầm.” Tô Kiệt nhẹ nhàng xin lỗi kéo kéo khóe miệng, thanh âm khàn khàn vẫn chất chứa nồng đậm đau thương.
Tô Giản nhất thời đau lòng, bật thốt lên lời: “Yên tâm, kiếp sau anh ngươi nhất định tìm về cho ngươi một đại mỹ nữ làm chị dâu!”
Tô Kiệt: “…”
Chào từ biệt xong, An Dĩ Trạch chậm rãi đẩy Tô Giản trốn ra khỏi linh đường. Tô Giản quay đầu, ánh mắt tự nhiên vẫn quét đến chính giữa linh đường về phía cha mẹ đệ đệ đầy mặt thương tâm vẫn nhìn trên người chính mình, trong lòng đau xót: Từ nay về sau, trên thế giới này, lại không có hắn! từ nay về sau, hắn lại không phải hắn!
Từ nay về sau, hắn một hảo hảo đại lão gia liền phải lấy một thân phận nữ nhân sống tiếp, nhưng lại là nữ nhân của tình địch hắn!
Tô bản tóm lược lại liền hồng hồng vành mắt thoáng chốc càng đỏ.
Bên này Tô Giản bất tri bất giác yên lặng chảy nước mắt thương xót vận mệnh bi đát của mình, bên kia An Dĩ Trạch sắc mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân trước mặt lần thứ hai đôi mắt lại hồng lên cùng con thỏ nhỏ không khác biệt rơi lệ đầy mặt.
Cuối cùng, An Dĩ Trạch nhịn không được lấy ra khăn tay đưa tới.
Nhìn đến vật gì đó đưa tới trước mặt mình, Tô Giản đầu tiên là sửng sốt, đợi phân biệt ra là cái vật gì sau, Tô Giản bớt thì giờ đau buồn chuyển sang cảm thán: Đầu năm nay, còn có nam nhân lấy ra được khăn tay a! An Dĩ Trạch quả nhiên không phải phàm nhân!
Cảm khái là cảm khái, Tô Giản cũng là thành thật không khách khí cầm lấy khăn tay, sau đó hướng trên mặt đắp lên, kế tiếp là thanh âm một tiếng hỉ mũi thật lớn.
An Dĩ Trạch khóe miệng yên lặng giật giật.
Tô Giản yên tâm thoải mái mà lau xong nước mũi, gặp An Dĩ Trạch thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, ngẩn ra, sau đó thành thật không khách khí đưa khăn tay trả lại: “Cảm tạ, trả lại ngươi.”
An Dĩ Trạch tiếp nhận khăn tay, trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.
Tô Giản ở một bên nhìn hắn, đột nhiên, bởi vì lúc trước khóc thút thít quá mức, không khỏi nấc một cái.
An Dĩ Trạch nhìn trên hàng lông mi thật dài còn ướt đẫm nước mắt của hắn, trầm giọng nói: “Ngươi khóc cái gì?”
Tô Giản nhất thời nghẹn lời, sau đó thấp giọng nói: “Vị tiên sinh này rất đáng thương, trưởng thành đẹp trai như vậy, lại bị chết sớm như vậy, ngay cả một người vợ cũng chưa từng cưới, ta thay hắn thương tâm.”
An Dĩ Trạch hiển nhiên không quá tin tưởng đáp án này, vì thế lại hỏi: “Ngươi thật sự không biết hắn?”
Tô Giản làm bộ dạng trung thực: “Trước tai nạn giao thông lần này, thật sự không biết.”
An Dĩ Trạch khẽ cười xuy một tiếng: “Ngươi không phải nói cái gì đều không nhớ sao? Có biết hắn hay không ngươi như thế nào còn nhớ?”
Nếu ngươi biết còn đến hỏi ta! Tô Giản yên lặng phẫn nộ mà vụng trộm dựng ngón giữa.
Nhưng thật ra An Dĩ Trạch vẫn dán mắt vào hắn, nhìn chăm chăm nhìn chăm chăm bỗng nhiên thò ngón tay đến, tại dưới khóe mắt hắn lau một cái.
“Nữ nhân chính là thích khóc.”
Đợi phản ứng kịp, An Dĩ Trạch đây là đang vì hắn lau nước mắt, tóc mai Tô Giản lập tức dựng ầm ầm.
Ni mã a, thế nhưng bị tử tình địch làm động tác lau nước mắt ngôn tình bệnh hoạn chán ghét như vậy, đây là muốn khiến hắn lại chết một lần sao! (ni mã là từ cảm thán ‘mẹ nó’ trong các chương trước, ta thấy hơi tục nên muốn giữ nguyên)
Trong lòng Tô Giản vô cùng bi phẫn, nhưng bất đắc dĩ bây giờ dù sao cũng là thân thể nữ nhi, vì vậy biểu hiện bi phẫn hiện ra tại trên thân thể này chính là, Tô Giản không chỉ là hốc mắt hồng lên, mà ngay cả lỗ tai cũng đỏ.
Mà đang lúc An Dĩ Trạch lại đây muốn ôm hắn lên xe, sự bi phẫn của Tô Giản quả thực đạt tới đỉnh núi. Tuy rằng lúc trước lên xe kỳ thật cũng là An Dĩ Trạch ôm ngang eo bế lên, nhưng lúc trước toàn bộ tâm trí hắn đều bị chi phối bởi sự hồi hộp và căng thẳng về việc sắp được nhìn thấy thân nhân cùng di thể mình, hoàn toàn không chú ý đến mặt khác, giờ phút này tinh thần vừa hoàn lại, phát hiện An Dĩ Trạch bày ra tư thế muốn đem hắn ôm lấy, Tô Giản lập tức kinh sợ.
“Ta, ta tự mình làm được rồi!”
“Ngươi xác định ngươi có thể tự đi?”
“Ta có thể!”
An Dĩ Trạch đỡ Tô Giản loạng choạng lắc lư đứng lên, sau đó dũng mãnh nhấc chân sau bước về phía trước, nhưng đi không được vài bước, hắn liền đứng bất động.
Ngọa tào! từ đâu đến một bậc thang dài như vậy!
Tô Giản cẩn thận tính toán muốn sử dụng bao nhiêu đại khí lực phải lựa tư thế dạng gì để bước đi xuống mới không đến mức lăn lông lốc một mạch đến cuối bậc thang, không đề phòng thân mình bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, bị người ôm ngang hông bế lên.
Chờ đến khi phát hiện chính mình bị An Dĩ Trạch lấy một loại tư thế ôm công chúa trong truyền thuyết vững vàng đi xuống dưới cầu thang, Tô Giản quả thực bi phẫn đến cùng cực: “Thả ta xuống dưới! Thả ta xuống! ta tự mình có thể đi!”
“Kêu nữa liền ném ngươi xuống phía dưới.”
Được thả xuống và được ném xuống tự nhiên là hai khái niệm, tô tuấn kiệt tự nhiên thức thời ngậm miệng.
Sau đó ở trong lòng một trận gào thét: Thế nhưng bị tử tình địch dùng kịch bản hoàng tử ôm công chúa cũ rích như vậy, hãy để cho hắn chết lại lần nữa đi!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Không Hầu từng lén đọc qua hai thoại bản tu tiên, một quyển viết kiếm khách nào đó vô cùng lương thiện, giúp đỡ người nghèo bảo hộ ...
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
[…] 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C […]
ReplyDelete