Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
TSTTVTĐ: Chương 3
An Dĩ Trạch cũng không ngây ngốc bao lâu, lúc sau lại đơn giản nói hai câu liền rời đi.
Tô Giản nằm ở trên giường, hồi tưởng cuộc đối thoại của hai người, lúc xác định không bại lộ ra cái gì, tiếp đó thoáng nới lỏng giọng điệu, nhưng lại có chút cảm giác nghi hoặc không thích hợp.
Lại nằm trong chốc lát, Tô Giản bỗng nhiên nhẹ nhàng “A” một tiếng. Hắn biết không đúng ở chỗ nào! Tân hôn! Không phải nói An Dĩ Trạch cùng cô gái gọi là Tô Giản này vừa kết hôn một tháng sao, vậy không phải thời điểm nên dính như sam sao? Vì cái gì lão bà của chính mình bị thương còn mất đi trí nhớ, An Dĩ Trạch thoạt nhìn còn bình tĩnh như vậy? Hắn không sợ lão bà đem hắn hoàn toàn quên lúc ra khỏi bệnh viện liền coi trọng nam nhân khác ư?
Tô Giản nhíu mày suy tư trong chốc lát, nhưng lập tức lông mi liền giãn ra, đắc ý hừ hừ một tiếng. Dù cho có thế nào, An Dĩ Trạch lần này xác định chắc chắn là không được hay ho rồi. Nếu ở trong thân thể này là nam nhân Tô Giản hắn, tính khả năng coi trọng một nam nhân khác cơ bản là không có, Tô mỗ hắn tâm lý phát triển bình thường, tự nhiên chỉ thích manh muội tử (những cô gái dễ thương), đến thời điểm chính lão bà của mình vứt bỏ mình mà đi thích nữ nhân, không phải An Dĩ Trạch nhất định sẽ nổi khùng sao?
Nghĩ đến An Dĩ Trạch sẽ có phản ứng gì, Tô Giản bỗng nhiên cảm giác, sự việc trọng sinh và biến thân này xảy ra, tựa hồ không phải đến một điểm ưu việt cũng không có nha!
.
Hôm sau tỉnh lại, chuyện thứ nhất Tô Giản làm, chính là sờ ngực. (đê tiện)
Sau đó hắn bi thương phát hiện, trước ngực hắn vẫn như cũ no đủ đến mức để người tuyệt vọng, hắn cầu nguyện chỉ là một hồi ác mộng xui xẻo, chân thật đến mức để người nghĩ không phân biệt được.
Chết tiệt! trước kia năm trăm vạn lần mơ thấy mỗi lần tỉnh lại đều chỉ có nữa cái gối đầu đẫm nước miếng, vì cái gì loại đồ ăn khổ bức này tỉnh lại vẫn là đồ ăn khổ bức a!
Tô Giản đem đầu hung hăng đập ở trên gối.
Nếu thật sự mất trí nhớ thì tốt, sẽ không cần đối mặt với chuyện vừa tỉnh lại liền biến thành tình địch lão bà…
Tô Giản đang yên lặng sầu não, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, không tốt, mắc đi tiểu!
Liền nói cái gọi là tự nhiên tỉnh đều là bị nghẹn tiểu làm tỉnh a…
May mà phòng bệnh đơn mà Tô Giản đang ở có chút cao cấp, không chỉ trang hoàng thoạt nhìn không tệ, với lại còn có buồng vệ sinh riêng. Tuy rằng đi đứng không được thuận tiện lắm, nhưng tô giản cũng không nguyện ý để người dòm ngó loại chuyện riêng tư này, cho nên cũng không gọi hộ sĩ, mà là thật cẩn thận na chính mình xuống giường, sau đó vất vả xê dịch đến buồng vệ sinh.
Theo thói quen hướng trong đũng quần lần mò, kết quả luồn tay vào cả nữa ngày thật sư không lấy ra được thứ gì đến, chỗ hương khói tổ tiên giờ trống rỗng khiến cơ thể Tô Giản lập tức cứng đờ, ý thức được trước mắt chính mình trạng huống, Tô Giản nội tâm yên lặng chảy hai dòng lệ rong biển: Trước kia những năm tháng đứng đi tiểu huy hoàng a, liền như vậy một đi không còn trở lại a không trở lại…
Không được tự nhiên tại trên bồn cầu ngồi xuống, Cuộc đời Tô Giản lần đầu tiên ngồi giải quyết vấn đề sinh lý vốn nên đứng để làm, chỉ cảm thấy tâm tình giống như đại cô nương vừa mất đi trinh tiết, tóc mai nhanh chóng được bện xoắn xuýt thành bánh quai chèo.
Vì thế Tô Giản cả một buổi sáng đều vô cùng thất hồn lạc phách.
May mà thời điểm buổi chiều, phòng bệnh tiếp một đám khách nhân đến.
Là đơn vị đồng nghiệp còn có học sinh của thân thể Tô Giản hiện tại này. Lấy cớ mất trí nhớ, Tô Giản ứng phó chuyện bọn họ đến cũng là không khó, hơn nữa còn thuận tiện moi ra không ít tin tức hiện nay của chủ nhân thân thể này trước đây. Tô Giản thế mới biết, nguyên lai cô gái này là vốn là một giáo viên trung học cơ sở, hơn nữa là chuyên nghành ngữ văn. Lẽ ra chức nghiệp này cao quý lại văn nhã, đối với giới nữ mà nói thật sự là thập phần thích hợp, nhưng vấn đề hiện tại là dưới vỏ bọc nữ tính ôn nhuyễn này là linh hồn một nam nhân thô lỗ. Tuy rằng Tô Giản nhớ thời trung học trước kia thành tích ngữ văn cũng không tính là quá kém, nhưng làm một nam tử đối với văn chương không có cái gì theo đuổi so với muội tử chỉ đối trung văn hệ tha thiết ước mơ có lý tưởng cùng hoài bão, vừa nghĩ đến kế tiếp được lĩnh một đám tiểu tử choai choai niệm “Chi, hồ, giả, dã”, Tô Giản không khỏi lại cảm thấy đau man mác trong lòng.
An ủi duy nhất là, bên trong nhóm học sinh tới thăm này, vài cái tiểu cô nương thoạt nhìn thật sự là không tệ, Trong veo như nước thanh xuân bức người, khiến nam thanh niên gần ba mươi tuổi từ này sắp đối mặt với kiếp sống khổ bức rốt cuộc tìm đến một điểm an ủi nho nhỏ.
.
Đợi khách nhân rời đi, phòng bệnh một lần nữa an tĩnh lại, Tô Giản không khỏi thở ra một hơi nặng nhọc.
Tuy rằng mất trí nhớ là cái cớ tốt nhất, nhưng thật muốn diễn xuất bệnh nhân mất trí nhớ biểu cảm ngây thơ vô tội cũng là thực không dễ dàng, huống chi còn có thân phận lão sư này, vì thế Tô Giản chỉ có thể tận lực áp chế linh hồn hảo hán thô lỗ của chính mình, cố gắng giả trang làm nữ thanh niên văn nhã.
Nghĩ đến về sau liền phải sống ở trên người nữ thanh niên văn nhã này không về đường cũ càng chạy càng xa, Tô Giản không khỏi cảm giác thập phần buồn bã, lúc này, hắn mới lĩnh ngộ, sinh hoạt trạch nam (giống trạch nữ, phơi thây trong nhà không ra ngoài) ‘Diao Si’ trước kia là tốt đẹp cỡ nào…
Tô Giản trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe: Đúng rồi, như thế nào liền không nghĩ đến, có thể nghĩ biện pháp biến trở về được mà!
Tuy rằng việc này quả thật tương đối kỳ dị, nhưng sự tình kỳ dị như vậy đều đã phát sinh, kia biến trở về cũng không phải không có khả năng! huống chi Trung Hoa đất rộng của nhiều, có nền móng văn minh hơn năm ngàn năm, không hẳn liền không thể tìm ra biện pháp giải quyết sự việc này!
Vừa nghĩ như vậy, Tô Giản lập tức cảm giác toàn thân tràn ngập năng lượng và phấn chấn, một khắc cũng không chờ được, lập tức kích động rung chuông gọi hộ sĩ tới.
“Ta muốn hỏi một chút, cùng với ta gặp tai nạn giao thông người nọ hiện tại tình huống như thế nào? Có còn ở bệnh viện này không?”
“Người là muốn hỏi vị tài xế mà người ngồi trong chiếc xe taxi kia sao? Hắn giống như cũng thụ thương rất nặng, bất quá may mắn ngược lại là không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Không phải không phải, ta là hỏi chiếc xe cùng bị tai nạn kia, trong xe không phải còn có một vị soái ca sao? Hắn hiện tại như thế nào? Ở đâu?”
Hộ sĩ sửng sốt, nghiêng đầu lo nghĩ, sau đó chần chờ nói: “Đúng là có, bất quá ta nhớ rõ người nọ đưa đến bệnh viện chúng ta thời điểm cũng đã là trọng thương, ở trong bệnh viện một hai ngày, vẫn là không thể cứu khỏi.” (ai nói không chịu thắt dây an toàn, học tập con gái đi)
Tô Giản trong đầu nhất thời ông một tiếng. Nói như vậy, hắn đã chết? Nhục thân hắn, đã chết?
Tô Giản nhất thời cảm giác có chút không thở nổi. Tuy rằng hắn hai mươi chín năm qua vẫn không có làm nên đại sự gì, cũng thường xuyên oán giận chính mình một cái ‘Diao Si’ mệnh, không có gì hi vọng biến thành cao phú soái, tuy rằng hắn biết con người khi chết đi thì đều như nhau, cũng thường xuyên lớn miệng “Lão tử đến trên đời này, liền không nghĩ tới sống trở về”, nhưng, hắn vẫn là không nghĩ tới chính mình sẽ chết khi còn quá trẻ…
Lão tử đến vợ cũng chưa từng cưới, lão tử vẫn là xử nam đây! Tô Giản khóc không ra nước mắt.
Sút tiểu hộ sĩ đi, Tô Giản bưng lấy một tâm hồn tan vỡ ngã vào trên giường. Sau một lúc lâu thương tâm, Tô Giản quyết định, muốn đến nhìn trộm chính mình một chút.
Nghe tiểu hộ sĩ ý tứ, thì chính mình cũng vừa mới chết, lễ tang hẳn là cũng liền tại hai ngày này, làm thế nào hắn cũng phải nghĩ biện pháp đi gặp mặt chính mình lần cuối! huống chi, linh hồn hắn cùng thân thể cũ vốn thân mật khăng khít nhiều năm như vậy, vạn nhất đến lúc đó vừa gặp liền hút nhau, phát sinh phản ứng siêu nhiên, khiến linh hồn hắn trở về vị trí cũ? Tuy rằng việc xác chết vùng dậy này tương đối kinh sợ, nhưng hắn một giấc tỉnh lại biến thành tình địch nữ nhân loại chuyện kinh sợ này đều đã trải qua, còn có chuyện kinh sợ gì không chịu đựng được?
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Giản lại cảm giác toàn thân tràn đầy cảm xúc mãnh liệt và sức lực, lại gọi hộ sĩ. Đáng tiếc hộ sĩ ngăn cản hắn.
“Không được a An phu nhân, chân người vừa trải qua giải phẫu không lâu, tạm thời không thể xuất viện.”
“Chỉ đi xem một chút? Vậy cũng không được, An tiên sinh hắn…”
Vừa nhắc đến An tiên sinh, An tiên sinh liền đến.
“Lại có chuyện gì vậy?” An Dĩ Trạch nhíu mày hỏi.
Tiểu hộ sĩ đem Tô Giản dự định đi ra ngoài một chuyến nói ra, An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản: “Vì cái gì đột nhiên muốn đi ra ngoài?”
Tô Giản giương mắt chống lại ánh mắt hắn: “Ta nghĩ muốn tham dự lễ tang vị tiên sinh cùng ta xảy ra tai nạn kia.”
An Dĩ Trạch đuôi lông mày hơi hơi nhướn: “Ngươi nhận thức hắn?”
“Ta –” Mặt sau “Đương nhiên nhận thức” Vài chữ đang muốn bắn ra khỏi miệng, Tô Giản bỗng nhiên ý thức được chính mình hiện tại là nữ Tô Giản, hơn nữa là mất trí nhớ nữ Tô Giản, lập tức gắng gượng sửa lại câu chữ, “… Tuy rằng không biết hắn, nhưng nghe nói hắn qua đời, ta… Muốn đi thăm.” Vừa nói còn vừa buông xuống ánh mắt làm bộ dáng áy náy sầu não.
An Dĩ Trạch không có lên tiếng, cũng không biết là có lòng hoài nghi hay là do dự chưa quyết.
Tô Giản không khỏi có chút lo lắng. Chuyện khác đều dễ nói, nhưng một chuyến này dù có thế nào hắn đều phải nghĩ biện pháp đi! tuy rằng hắn cũng có thể lén lút chạy đi, nhưng mà chân hắn hiện tại như vậy, huống chi còn là vật sở hữu của An Dĩ Trạch, chuồn êm thật sự quá khó khăn, nếu muộn chỉ sợ liền không kịp dự chính mình lễ tang! cho nên biện pháp tốt nhất tự nhiên là làm lay động An Dĩ Trạch, tốt nhất khiến hắn đưa chính mình qua đó.
Tô Giản trong chăn hung hăng nhéo chính mình một phen, cảm giác trong ánh mắt nhất thời liền lệ nóng, hơi hơi ngẩng mặt, Tô Giản cúi đầu khẩn cầu: “Ta cùng tài xế đều sống sót, hắn lại qua đời, ta rất khổ sở, nghe nói hắn tuổi còn rất trẻ…”
Cỗ thân thể này thanh âm vốn là dịu dàng, còn hơi hơi mang chút mềm mại, lại được Tô Giản thêm tràn đầy ý đau buồn, thoáng chốc liền thành đại sát khí, ngay đến bản thân Tô Giản đều bị điện xẹt qua làm toàn thân nổi da gà, nội tâm yên lặng nghĩ: Tiếp tục như vậy, lão tử sớm hay muộn kỹ xảo diễn xuất tung nóc! còn làm cái gì giáo viên trung học, có thể đi làm minh tinh đoạt lấy giải Oscar!
Quả nhiên, An Dĩ Trạch siêu cấp lạnh lùng rốt cuộc vẫn là không cầm cự nổi, trầm mặc trong chốc lát, An Dĩ Trạch nói: “Ta đưa ngươi đi.”
.
Có An Dĩ Trạch, việc này liền dễ làm hơn.
Không thể không thừa nhận, An Dĩ Trạch làm việc vẫn là rất có năng suất, nửa giờ sau, Tô Giản thuận tiện nhận được thời gian và địa điểm cử hành nghi thức tang lễ của chính mình.
Nguyên lai ngày mai hắn liền được cáo biệt sau đó bị hoả táng, Tô Giản không khỏi có cảm giác may mắn sâu sắc, chậm một bước, hắn liền rốt cuộc không gặp được chính mình a!
Sáng sớm ngày thứ hai, An Dĩ Trạch liền thực hiện lời hứa đi đến bệnh viện đưa Tô Giản đi tham gia chính mình lễ tang.
Di thể cáo biệt nghi thức liền tại chính nhà tang lễ, vừa nghĩ đến đợi thêm một chút liền được nhìn thấy phụ mẫu và đệ đệ của mình, còn có chính mình nằm ở giữa quan tài, trong thâm tâm Tô Giản không khỏi ngũ vị tạp trần (đắng, cay, chua, ngọt, mặn).
Vì giảm bớt khẩn trương trong lòng càng ngày càng thịnh, Tô Giản bắt đầu kéo An Dĩ Trạch nói chuyện phiếm.
“An Dĩ Trạch.”
“…”
“An Dĩ Trạch?”
An Dĩ Trạch vẫn là không có lên tiếng.
Tô Giản nổi giận, đang quay đầu nộ trừng qua tới, đã thấy An Dĩ Trạch nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Dĩ Trạch.”
“Hả?”
“Hoặc là gọi ‘Lão công’.”
Trong lòng Tô Giản một cỗ khí từ ngực bụng vọt tới yết hầu, cố gắng lắm mới đè ép trở về, trong lòng mặc niệm “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết người làm đại sự có thể nhẫn nhịn tình địch”, điều chỉnh lại tâm trạng, rốt cuộc từ trong kẽ răng bật ra một tiếng muỗi lí nhí: “… Dĩ Trạch.”
“Chuyện gì?”
“Ta… Ta quên!”
An Dĩ Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Giản.
Tô Giản bị hắn nhìn thấy thẹn quá thành giận, liền nói ngay: “An Dĩ Trạch!”
“Dĩ Trạch.”
“… Được rồi, Dĩ Trạch đồng chí, ngươi cũng biết, ta hiện tại mất trí nhớ, sự tình trước kia đều không nhớ gì cả, cho nên nói tới một chút chuyện của chúng ta trước kia đi.”
“Hảo.”
“Vấn đề thứ nhất, ngươi trước kia cũng như vậy đáng ghét… Khụ, nghe không rõ đi? Ta là nói, như vậy kiệm lời như vàng sao?”
“So với ngươi hiện tại ít nói.”
“… Kia, ta trước kia, là cái dạng người gì?”
“Cũng so với ngươi hiện tại ít nói.”
“An — Dĩ Trạch việc đó, hai chúng ta là như thế nào quen biết?”
“Ở quán bar.”
Tô Giản kinh ngạc nho nhỏ một chút, vốn tưởng rằng Tô Giản là cái loại nữ hài tử truyền thống ngay cả quán bar cũng chưa tiến vào chứ.
“Ta trước đây, thực sự, rất thích ngươi sao?” An Dĩ Trạch gia hỏa này như vậy có thể câu dẫn nữ nhân, Tô Giản kia có thể gả cho hắn, phỏng chừng đối An Dĩ Trạch đó là khăng khăng một mực .
Khúc gỗ An Dĩ Trạch quay đầu lại nhìn hắn một cái, thế nhưng trầm mặc.
Đây là có ẩn tình a! nhìn lên tình hình này, trong đầu Tô Giản đầy những chuyện linh tinh nhất thời hừng hực thiêu đốt, trộm dò xét An Dĩ Trạch, đang cảm khái An Dĩ Trạch bình tĩnh mặt lạnh như tiền, không đề phòng An Dĩ Trạch bỗng nhiên chuyển mắt qua đến, cùng hắn mắt đôi mắt.
Tiếp liền nghe tên họ An đó thanh âm như cũ không nhanh không chậm: “Có bao nhiêu thích ta, trong lòng ngươi không phải là rõ ràng nhất sao?”
Lão tử mới không thích ngươi! Tô Giản hung tợn thầm nói, con mắt đảo nữa vòng, chân thành nói: “Mặc kệ ta trước kia có thích ngươi hay không, hiện tại ta cũng nhớ không ra, nếu… Ta là nói nếu, ta rốt cuộc không có cách nào khác thích ngươi thì làm sao?”
An Dĩ Trạch khoanh tay lại, nhìn thẳng tiền phương, thanh âm lạnh nhạt: “Ngươi muốn ly hôn?”
Đó là quá tốt!
Mặc dù ở trong lòng điên cuồng gật đầu, nhưng Tô Giản còn chưa ngốc đến nỗi liền cùng An Dĩ Trạch ngả bài bây giờ, chung quy hiện tại An Dĩ Trạch xem như ngọn núi duy nhất để hắn dựa vào, vô luận ăn mặc hay là chỗ ở, hắn còn đều phải dựa vào vị an đại tài chủ này, cho nên phía trước suy nghĩ ra biện pháp xoay chuyển, hắn nhất thiết phải thừa nhận lão công này.
Vì thế Tô Giản cười lên: “Làm sao sẽ như thế?”
An Dĩ Trạch im lặng rồi lại im lặng, giữa lúc Tô Giản cho rằng hắn liền muốn cứ tiếp tục im lặng như vậy, chợt nghe hắn xa xăm chậm rãi nói: “Vậy liền tiếp tục cố gắng.”
Tô Giản sửng sốt: “Cố gắng gì?”
An Dĩ Trạch mặt không chút thay đổi: “Thích ta.”
Tô Giản: “…”
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Không Hầu từng lén đọc qua hai thoại bản tu tiên, một quyển viết kiếm khách nào đó vô cùng lương thiện, giúp đỡ người nghèo bảo hộ ...
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
[…] 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C […]
ReplyDelete