TSTTVTĐ: Chương 5

Image may contain: 1 person, smiling

Bởi vì quá mức bi phẫn, Tô Giản dọc theo đường đi cũng chưa nói chuyện ­­lại với An Dĩ Trạch.

Ngược lại thì An Dĩ Trạch một mực bình tĩnh, đến bệnh viện lại ôm ngang eo đem hắn bế xuống xe, sau đó đẩy hắn trở lại phòng bệnh, còn tìm riêng bác sĩ hỏi thời gian Tô Giản xuất viện.

Ý tứ bác sĩ là, Tô Giản giải phẫu thành công, cũng xem như hài lòng trước sự bình phục này, qua mấy ngày nữa là có thể trực tiếp xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.

Tô Giản bắt đầu cảm thấy có chút hoảng sợ.

Nói thật, tuy rằng hắn cũng không thích bệnh viện, nhưng nếu phải cùng An Dĩ Trạch hai người ở chung trong một phòng, hắn thà nằm ở trong bệnh viện còn hơn, ít nhất nơi này còn có mỹ mạo ôn nhu tiểu hộ sĩ a! hắn có thể hay không không cần trở về?

Vì thế Tô Giản cố gắng nghĩ biện pháp ở lại trong bệnh viện, nhưng hắn thật sự không có dũng khí đem cái chân gãy chưa lành lại phang đứt, vì thế cứ rầu rĩ như vậy cho đến ngày xuất viện.

An Dĩ Trạch cũng coi như chu đáo, đặc biệt vì Tô Giản mang quần áo giày tất đến. Nhưng mà Tô Giản nhìn đến lớp trang phục dành cho nữ được gấp ngay ngắn chỉnh tề, quả thật muốn ngất đi.

Ni mã, hắn có thể mặc đồ bệnh nhân về nhà được hay không? Hắn không muốn mặc quần áo nữ nhân a!

Có điều bản thân Tô Giản cũng biết điều đó không có khả năng, huống chi thân thể hắn hiện nay vốn là thân thể con gái tiêu chuẩn, hơn nữa ở trong đám con gái còn là hàng thượng phẩm, chỉ mặc trang phục bình thường trước mắt này vào đã khiến người khác kinh ngạc, cảm giác ủy khuất chẳng qua cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.

Vì thế Tô Giản lòng tràn đầy nước mắt đành phải bắt đầu mặc quần áo. Nhưng mà lại gặp vấn đề nữa, quần trong ren rua gì gì đó hắn cũng liền nhẫn nhịn mặc vào, nhưng áo bra trong truyền thuyết này khiến hắn làm thế nào xuống tay được! Huống chi, bình thường chỉ ở trong phim ảnh chứng kiến các nam nhân làm động tác nghệ thuật cởi bỏ chốt áo bra của nhóm nữ thần, hắn cũng chưa thấy qua cách mặc vào! Vì vậy, cái này phải mặc làm sao?

Tô Giản nghẹn miệng đầy máu tươi nghiên cứu hảo một trận, rốt cuộc cũng đem áo bra mặc lên được. Sau đó là bộ váy áo thật dài. Tô Giản mặt không chút thay đổi so với ảnh chụp quả không sai: Hừ, lão tử ngay cả áo bra đều mặc, thì váy tính là gì!

Đầu đầy mồ hôi mặc xong quần áo, Tô Giản lúc này mới để An Dĩ Trạch đang chờ ở bên ngoài tiến vào, sau đó cam chịu nói: “Ta chuẩn bị xong rồi! Mau đi thôi!”

An Dĩ Trạch xem xét hắn: “Tóc.”

“A?” Tô Giản theo ánh mắt hắn cúi đầu, lúc này mới phát hiện chính mình tóc dài lộn xộn, lập tức ai thán một tiếng, cầm lấy cái lược ở bên giường hướng lên trên đầu qua loa chải một cái, lại không nghĩ nhất thời đau kêu thành tiếng.

Thấy An Dĩ Trạch nhìn qua, Tô Giản bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. Nguyên chủ này một đầu tóc dài kỳ thật vô cùng xinh đẹp, vừa đen lại vừa dài, chất phát quả là không tệ, bất đắc dĩ Tô Giản làm hảo hán gần ba mươi năm, chưa từng chải mái tóc nào dài như vậy, cho nên mỗi lần chải đầu đều ảo não vạn phần, hơn nữa cũng thật sự không biết cách xử lý, cho nên nhiều nhất cũng chỉ có thể cố gắng chải tóc thuận một đường từ trên xuống dưới, làm các loại kiểu tóc linh tinh kia thì không thể được.

Tô Giản lúc trước nghĩ sau khi ra viện liền cắt tóc ngắn, càng ngắn càng tốt, nhưng mà trong khi cùng hộ sĩ nói chuyện phiếm lại biết được, con gái để tóc ngắn càng khó xử lý, bèn bỏ đi cái ý niệm này, nhưng dẫu sao so với tóc ngắn tóc dài tắm xong phải lau thật khô muốn sấy lại nóng rất phiền toái, hiện tại cầm lược chải kiểu tóc không thể đơn giản hơn đã là quá tốt rồi. Huống hồ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Giản kết hợp với kiểu tóc này cũng thập phần tương xứng, tóc dài phủ qua vai, thật sự là vừa xinh đẹp tuyệt trần lại vừa ôn nhu.

Cô gái xinh đẹp dễ thương như vậy thế nhưng gả cho An Dĩ Trạch người này! Tô Giản mỗi khi đứng trước gương, đều không đành lòng đau đớn vô cùng.

Nghe hắn đau đớn khẽ than, An Dĩ Trạch nhìn về phía hắn, hơi nhướn đuôi lông mày.

Tô Giản âm thầm mắng trong lòng: Nhìn cái gì mà nhìn! nếu ngày nào đó An đại thiếu gia ngươi biến thành nữ nhân, chỉ sợ so với ta còn không bằng đâu!

.

Đón hắn xuất viện, tự nhiên vẫn là An Dĩ Trạch một người.

Tô Giản không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Nằm viện mấy ngày này, trừ An Dĩ Trạch cùng Tô Giản đồng sự và học sinh ra, không còn người nào khác lại đây thăm. Bên phía thân nhân của Tô Giản có thể lý giải vì Tô Giản gả đi xa, quê quán không ở S thành thị, có lẽ không có phương tiện lại đây, nhưng Tô Giản nhớ rõ, nhà An Dĩ Trạch ở ngay tại S thành thị, hơn nữa nghe nói còn là một gia tộc tương đối có địa vị tại S thành thị, nhưng vì sao Tô Giản nằm viện mấy ngày nay, lại không có một người nhà chồng đến thăm chứ? Đây là thật không biết chuyện, hay là người con dâu Tô Giản này không được chào đón?

Tô Giản lặng lẽ quan sát An Dĩ Trạch đang lái xe ở một bên, suy nghĩ lung tung, này có tính là hào môn ân oán không?

“An, khụ (ho khan), Dĩ Trạch.”

“Ân.”

“Hỏi ngươi mấy vấn đề ha! chúng ta bây giờ sống ở chỗ nào vậy?”

“Thế kỷ hoàn vũ.”

Tô Giản trầm mặc rồi lại trầm mặc, thế kỷ hoàn vũ, hắn trước kia một năm tiền lương đều mua không nổi một mét vuông cái loại tiểu khu xa hoa này a!

“Ha ha, lại hỏi một chuyện riêng tư há, ngươi hiện tại, khụ, lương một năm bao nhiêu a?”

“…”

“Kia đổi vấn đề đi, ngươi hiện tại nhậm chức ở công ty nào?”

“CMI.”

“… Là ta tưởng cái kia CMI sao?”

“Ừ.”

Tô Giản lại trầm mặc, CMI, hắn năm đó sau khi tốt nghiệp mục tiêu kỳ vọng nhất chính là tiến vào công ty đó a, đáng tiếc hắn ngay cả mặt mũi người phỏng vấn cũng chưa được gặp, tại cửa thứ nhất liền bị đánh rớt.

“Vậy chức vụ ngươi hiện tại?”

“Tổng tài.”

Tô Giản ánh mắt nhất thời trợn tròn.

Có lẽ là cảm giác được trong ánh mắt hắn dày đặc sự kinh ngạc, An Dĩ Trạch xoay đầu lại nhìn hắn một cái: “Như thế nào?”

Tô Giản ngây ngốc nói: “Ta có thể hỏi ngươi một chút năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi không?”

“Ba mươi.”

Tô Giản nghĩ, đây coi như không trách ta được, người này lớn hơn ta cả một tuổi, cho nên có chênh lệch như vậy thực bình thường la lá la là la ni mã thiên địa quỷ thần cho tên gia hỏa này ba mươi tuổi làm tổng tài CMI lão tử hai mươi chín tuổi vẫn là IT tầng dưới chót dân công bình thường a lật bàn!

Tô Giản căm giận quay đầu đi hướng khác. Người ta đều nói đầu năm nay giàu nghèo chênh lệch quá lớn, đây rõ ràng là hiện trường mặt báo cao phú soái VS ‘Diao Si’ đánh nhau máu chảy đầm đìa a! Sự chênh lệch giữa người với người có cần rét lạnh như vậy hay không a! An Dĩ Trạch ngươi có cần phải nói trắng trợn như vậy không? Sự thật phũ phàng, một người cha hoặc là một người cha nuôi giàu có thật là quá trọng yếu!

“Lại làm sao vậy?”

Tô Giản bình tĩnh hít vào một hơi, kéo kéo khóe miệng: “Không có gì, không nghĩ tới phối ngẫu của ta đầy hứa hẹn như vậy, nghĩ đến về sau ngươi xảy ra chuyện ta phải kế thừa bao nhiêu di sản, liền cảm giác có chút ngoài ý muốn mà thôi.”

“…”

.

Tiến vào tiểu khu, nhìn thấy bên trong gara kia xếp song song mấy chiếc siêu xe mà mọi nam nhân đỉnh cao trên đời đều mong ước sở hữu, Tô Giản biểu hiện tuy rằng vẫn cảm thấy cả người đau đớn, nhưng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng mà tiếp đó Tô Giản liền thoáng có chút không bình tĩnh – làm sao mà trùng hợp được như vậy chứ, thang máy vậy mà vừa vặn xảy ra trục trặc cần bảo trì?

Tô Giản hỏi: “Ngươi, khụ, chúng ta sống ở lầu mấy?”

An Dĩ Trạch mặt không chút biểu tình : “Tầng 21.”

Tô Giản nghe xong liền á khẩu.

Quản lý thành khẩn nói xin lỗi, thỉnh cầu chúng ta đợi một chút. Liền nghe An Dĩ Trạch hỏi: “Đại khái phải mất bao lâu mới có thể sửa xong?”

Quản lý do dự: “Mười, mười phút…”

Tô Giản thử hỏi: “Vậy muốn hay không chúng ta chờ một chút?”

An Dĩ Trạch không nói gì, Tô Giản coi như hắn ngầm chấp nhận.

Nhưng mà mười phút sau, quản lý vẫn là lau mồ hôi giải thích: “Thật sự rất xin lỗi, bởi vì trục trặc đặc biệt nghiêm trọng, trong ngày hôm nay thang máy hẳn là không thể sử dụng.”

Tô Giản gãi gãi đầu: “Ý tứ này là, chúng ta phải trèo lên lầu 21 sao?”

Xem xét An Dĩ Trạch bên cạnh không có lên tiếng chỉ có sắc mặt càng lúc càng đen: “Muốn nói lầu 21 vốn cũng không tính cái gì, nhưng là tình trạng ta hiện tại thảm như vậy…”

Phải nói xa hoa tiểu khu phục vụ chính là không giống bên ngoài, nghe vậy quản lý lập tức nói: “Chúng tôi có thể hỗ trợ!”

Tô Giản trong lòng khẽ động, nhìn thoáng qua An Dĩ Trạch bên cạnh, nảy lòng hứng thú hỏi quản lý: “Tình huống này chỉ có thể để người cõng ta lên lầu, các anh là muốn giúp đỡ cõng ta đi lên?”

Quản lý tự nhiên nhìn về phía An Dĩ Trạch.

Tô Giản lại không chờ An Dĩ Trạch trả lời, lập tức phủ định nói: “Vậy làm sao được, chồng ta rõ ràng ở chỗ này, ta làm sao lại muốn cho nam nhân khác cõng a? Hơn nữa, chồng ta thân thể khoẻ mạnh, bò 21 lầu tính cái gì! Đúng không, lão công?”

Nguyên bản hai tiếng “Lão công” cảm giác rất khó mở miệng, giờ phút này Tô Giản bỗng nhiên cảm thấy nói ra vô cùng thành thục, cuối cùng còn chọn vần điệu âm cuối ngân lên thật dài, một bộ dáng cô bé yếu đuối mười phần tín nhiệm lão công nhà mình.

Tuy rằng An Dĩ Trạch vẫn là khuôn mặt kia biểu tình không chút thay đổi, nhưng đã cùng hắn ở chung ngần ấy thời gian Tô Giản tự nhiên nhìn ra hắn giờ phút này đang phải kìm nén, lập tức ráng nhịn nét cười điên dại ở trong lòng.

An Dĩ Trạch, ngươi lúc trước đoạt của ta muội tử, hại ta đến vợ cũng chưa cưới được liền mất sớm, hôm nay cũng đừng trách ta báo thù!

Vì ngăn cản An Dĩ Trạch cự tuyệt, Tô Giản cực lực phát huy kỹ xảo biểu diễn, khẽ kéo kéo tay áo An Dĩ Trạch, đợi An Dĩ Trạch nhìn qua, ngước mắt lên hướng hắn bày ra một biểu tình chờ mong vừa hồn nhiên lại vừa vô tội: “Lão công, chúng ta mau về nhà đi!”

An Dĩ Trạch mặt đen sắc lạnh như thép, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Tô Giản lập tức vui vẻ ra mặt.

Quản lý hiển nhiên vẫn cảm thấy áy náy: “Tiên sinh và phu nhân, có việc gì chúng tôi có thể giúp đỡ hay không?”

Tô Giản cười tủm tỉm nói: “Chờ một chút các người hỗ trợ đem xe lăn đưa lên đến là tốt rồi.”

Rồi sau đó quay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch, ngoan ngoãn giang hai tay ra: “Lão công?”

An Dĩ Trạch im lặng nhìn hắn một lát, sau đó ở trước mặt hắn nửa ngồi nửa quỳ đưa lưng về phía hắn.

Tô Giản nhờ quản lý đưa mình nằm sấp lên trên lưng của An Dĩ Trạch, thập phần vui vẻ nói: “Lão công, chúng ta xuất phát đi!” Nghĩ nghĩ, lại cười híp mắt bổ sung một câu: “Cố gắng nga!”

Tô Giản cam đoan hắn cảm giác được lưng An Dĩ Trạch cương cứng đờ.

Vì thế ngay sau đó tâm tình càng tốt hơn. Tuy rằng đối với lưng An Dĩ Trạch đã rộng rãi lại còn rất rắn chắc hơi có chút hâm mộ ghen tị hận, nhưng vừa nghĩ đến tình địch phải cõng hắn từng bước một bò lên 21 lầu, liền hơi có chút cảm giác hãnh diện.

Tuy rằng cõng cả một người thật, bước chân An Dĩ Trạch vẫn như cũ vững vàng, cũng không tỏ ra điểm nào là cố sức cả. Ngược lại thì Tô Giản nằm ở trên lưng hắn, luôn cảm thấy trước ngực hai đống nhục căng múp bị ép rất khó chịu, vì thế không khỏi vặn vẹo.

Đang lúc tìm kiếm tư thế thoải mái, chợt thấy trên mông bị vỗ một cái, rồi sau đó liền nghe An Dĩ Trạch khẽ trách mắng: “Đừng lộn xộn!” (đại thúc chịu không nổi a, hắc hắc)

Tô Giản chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng. Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Ngọa tào, hắn, hắn hắn hắn lại bị An Dĩ Trạch đét mông?!

Tô Giản thẹn quá thành giận, nhưng lại sợ động tĩnh quá lớn khiến cho An Dĩ Trạch lại vỗ mông hắn, vì thế đành phải cực lực chịu đựng, chỉ là cánh tay ôm cổ An Dĩ Trạch bắt đầu dùng lực.

Quả nhiên chỉ qua một lát, An Dĩ Trạch cố hít không khí mà ho khan một tiếng, lần thứ hai khẽ quở trách: “Tay đừng siết chặt như vậy!”

Tô Giản oán hận trừng mắt dí mặt vào sát cái gáy phía trước, trong miệng lại là một bộ vô tội ngữ khí: “Nhưng là ta sợ rớt xuống.”

An Dĩ Trạch trầm mặc, đem thân thể trên lưng xốc lên lại cho thêm chắc chắn.

Tuy rằng thân hình Tô Giản thon thả, nhưng xét cho cùng cũng là trọng lượng người trưởng thành, sau khi cõng thân thể này bò mấy tầng lầu, An Dĩ Trạch hô hấp dần dần trở nên nặng nhọc.

Tô Giản nghiêng đầu ghé sát lại nghe, tâm tình càng vui vẻ hơn, trong miệng nói ra mấy lời hoạt náo: “Lão công, có phải thực nhàm chán hay không? Hay là chúng ta đến chơi giải đố thay đổi không khí đi!”

Nói xong cũng không đợi An Dĩ Trạch đáp lại, liền hưng trí bừng bừng bắt đầu.

“Một tảng beef steak ba phần chín cùng một tảng beef steak năm phần chín ở trên đường cái gặp nhau, thế nhưng mà bọn họ không có chào hỏi, ngươi nói xem đây là tại sao vậy?”

An Dĩ Trạch trầm mặc không có phản ứng. Tô Giản ngược lại cũng không chán nản, trực tiếp công bố đáp án: “Bởi vì bọn họ không quen nhau a! ha ha ha, có phải thực hài hước hay không?”

An Dĩ Trạch: “…”

“Được rồi, lại đố ngươi một câu! có hai người, bọn họ cùng nhau rớt vào trong cạm bẫy, một người chết, một người còn sống. Người chết kia tên gọi là người sống, vậy người sống kia gọi là gì?”

An Dĩ Trạch: “…”

Bàn tay nhỏ của Tô Giản vỗ vỗ đầu An Dĩ Trạch: “Này, mau trả lời đi a!”

An Dĩ Trạch giọng trầm thấp mơ hồ còn có thanh âm nghiến răng nghiến lợi: “Hỏi lại ta liền đem ngươi bỏ lại đây.”

Tô Giản ngượng ngùng rút tay về : “Nghĩ không ra đáp án thì nói là nghĩ không ra đi, ta trực tiếp nói cho ngươi biết là được, người còn sống kia, đương nhiên là gọi – ‘Cứu mạng a’ !”

Thang lầu trống trải mơ hồ có một trận gió lạnh thổi qua.

An Dĩ Trạch như trước trầm mặc từng bước một hướng trên thang lầu đi lên. Tô Giản lười biếng ghé vào trên lưng hắn, cảm thấy nhàm chán, vì thế im lặng được một chút lại mở miệng.

“Nếu không chúng ta kể chuyện cười đi! Chuyện kể rằng có một ngày, đậu xanh cùng bạn gái hắn chia tay, vì thế hắn cứ khóc cứ khóc mãi, khóc đến thực thương tâm, sau đó… Hắn liền nẩy mầm.”

“…”

“Không đáng cười sao? Vậy kể tiếp một chuyện, chuyện kể rằng có một ngày nọ, một con mèo…”

“Câm miệng!”

Nghe ra lãnh ý trong thanh âm của An Dĩ Trạch, Tô Giản thành thật ngậm miệng, nhất thời an tĩnh lại, lập tức nghe được tiếng An Dĩ Trạch thở đầy nặng nhọc hệt như lồng ngực bị đè ép. (ừm không thể trách đại thúc được, cứ thử vừa chạy Marathon vừa nói chuyện xem)

Nga nga, đây là bò đến mấy tầng rồi? Hình như đã qua tầng mười? Mà phải công nhận “Lão công” này thể lực không tồi a! Tô Giản tại chỗ An Dĩ Trạch nhìn không thấy nhếch miệng cười xấu xa, nhưng mặt ngoài còn phải làm bộ quan tâm nói: “Lão công, có phải hay không mệt chết đi được? Muốn ta xướng ca khích lệ cho người hay không!”

An Dĩ Trạch còn không kịp ngăn cản, Tô Giản nhân tiện hát lên, hưng trí bừng bừng, ngữ thanh khoan khoái, tất cả đều là do tâm trạng vui vẻ.

“Chàng trai một người một ngựa uy vũ hùng tráng, tuấn mã chạy như bay tựa như tật phong. Theo người lưu lạc giữa vùng quê mênh mông vô bờ, lòng của người mênh mông như biển trời! Chàng một người một ngựa khắc sâu trong lòng thiếp, ta nguyện hòa tan trong vòng tay chàng… Di? Làm sao vậy?”

An Dĩ Trạch cẩn thận đem Tô Giản đặt ở trên bậc thang, đợi đến lúc hắn xoay người lại, Tô Giản thấy một viên mồ hôi từ hắn hắc bên mặt lướt qua.

Tô Giản cười trộm, An Dĩ Trạch à An Dĩ Trạch, bò mười hai tầng, ngươi quả nhiên vẫn là không ổn đi?

Trong lòng đang vui sướng, An Dĩ Trạch bỗng nhiên trừng hắn nói: “Từ giờ trở đi, không được phép ồn ào nữa!”

Tô Giản: “…”

Nghỉ tạm một lát, An Dĩ Trạch cõng theo người đằng sau lại trèo lên, Tô Giản quả nhiên không có lên tiếng nữa.

Vì thế trong hành lang trống trải, chỉ có tiếng bước chân của An Dĩ Trạch đang vang vọng.

Tô Giản nghĩ, An Dĩ Trạch này tần suất cất bước thật đúng là ổn định a…

Vì thế Tô Giản nghe tiếng bước chân vững vàng mà đều đều này, từ từ ngủ thiếp đi.

 

1 comment: