Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
TSTTVTĐ: Chương 8
Hôm sau là cuối tuần.
Bởi vì buổi tối hôm qua đi ngủ khá sớm cho nên Tô Giản rời giường so với thường ngày sớm hơn rất nhiều. Nhưng mà đi ra mới phát hiện An Dĩ Trạch đã không còn ở trong phòng.
Chẳng lẽ người này đi tới công ty làm ngoài giờ?
Tô Giản đang âm thầm đoán già đoán non chợt nghe tiếng cửa mở, sau đó liền thấy An Dĩ Trạch mặc một bộ đồ thể dục đi đến.
Tô Giản cào cào tóc, thoáng có chút không được tự nhiên cùng hắn chào hỏi: “Anh đi chạy bộ sao?”
An Dĩ Trạch “Ừ” một tiếng, cầm trong tay một bịch đồ ăn thật to đặt lên trên bàn, sau đó quay đầu gọi Tô Giản: “Mau ăn sáng đi.”
Gì đây? Tô Giản nhảy lò cò qua xốc bịch đồ ăn to lên xem xét một lượt, các món điểm tâm sáng quả là rất phong phú.
Họ An coi như có tâm. Tô Giản có chút vừa lòng.
Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu bữa ăn sáng. Ánh dương quang trong trẻo chiếu vào, trải ra một màn ánh sáng nhu hòa.
Mỗi người tự ăn phần của mình cũng không nói với nhau lời nào. Tô Giản là vì cảm thấy không có chuyện gì thích hợp để nói, về phần An Dĩ Trạch, Tô Giản nghĩ người này là khúc gỗ bẩm sinh, tính tình vốn là vô vị ít nói như vậy.
Nhưng kết quả vô cùng thú vị là tên An mặt lạnh đã mở miệng trước: “Chân còn đau không?”
“A?” Tô Giản sững sờ, “Đã sớm không còn đau nữa.”
An Dĩ Trạch nói: “Ta là nói đùi phải.”
“Đùi phải?” Tô Giản đực mặt ra, lúc này mới phản ứng lại hóa ra hắn hỏi là chuyện tối hôm qua mình bị té ngã bèn thoải mái nói: “À, vậy thì càng không có việc gì , không phải chỉ bị bầm một chút ư, đó tính là gì?”
An Dĩ Trạch: “Nhưng mà một chân ngươi hiện giờ đang bị bó bột, không thể để lại bị té ngã.”
Tô Giản: “…”
Không nói tiếng nào cắm đầu càn quét xong bữa sáng của mình, Tô Giản thỏa mãn sờ sờ cái bụng, giương mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, đối phương còn chưa có ăn xong. Tô Giản lười biếng tựa vào trên ghế đánh giá người đối diện. Trước tiên phải nói đến, An Dĩ Trạch tướng ăn quả là rất nhã nhặn, phải dùng từ nào để hình dung nhỉ? Đúng rồi, ưu nhã, cách ăn uống của người này có phong thái rất ưu nhã lịch sự, đẹp – mới là lạ! Mẹ ơi ăn bữa sáng thôi mà, An Dĩ Trạch ngươi có cần phải mệt như vậy hay không, làm như đang ngồi ở nhà hàng tây ăn beef steak vậy!
Tô Giản ở trong lòng yên lặng đem An Dĩ Trạch khinh bỉ một phen, mở miệng: “Khụ, Dĩ… Cái kia Trạch, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía hắn: “Nói đi.”
Tô Giản trịnh trọng nói: “Ta giữa trưa ăn cái gì?”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản nhíu mày: “Lại là thức ăn nhanh?”
An Dĩ Trạch: “Ngươi không thích?”
Tô Giản: “Đồ ăn mua ở bên ngoài làm sao so với đồ ăn ở nhà nấu chứ?”
“Nói vậy cũng đúng.” An Dĩ Trạch gật gật đầu nhìn hắn không nhanh không chậm nói, “Ta cũng không thích đồ ăn ở bên ngoài, trước kia đều là do ngươi nấu cơm.”
Tô Giản: “…”
.
Kết quả cuối cùng là, Tô Giản đáp ứng vụ cơm trưa do hắn phụ trách.
Bởi vì hắn cảm thấy, nếu trước kia Tô Giản đều phải nấu cơm thì hắn cũng không thể không làm để tránh bị bại lộ.
Vì thế ăn xong điểm tâm, hắn gọi điện thoại cho siêu thị trong tiểu khu, mua vài nguyên liệu nấu ăn, yêu cầu siêu thị đưa hàng tới cửa.
Giờ ăn cơm buổi trưa, hắn đẩy cửa thư phòng ra.
An Dĩ Trạch bên trong thư phòng đang đọc một quyển sách giương mắt nhìn về phía hắn.
Tô Giản liếc qua quyển sách trên tay hắn, nhận ra không phải tiếng Trung Quốc, vì thế thuận miệng nói: “Nha, đang xem sách tiếng Anh sao!”
An Dĩ Trạch tự nhiên khép sách lại: “quyển sách này tiếng Pháp.”
Tô Giản: “…”
An Dĩ Trạch đứng dậy: “Là muốn gọi ta ăn cơm sao?”
Tô Giản gật gật đầu: “Ừm, đi ra ăn cơm đi.”
Hai người một trước một sau đi đến phòng ăn. Nhưng mà nhìn đến trên bàn cơm trưa An Dĩ Trạch không khỏi cứng đờ.
Chỉ thấy trên bàn cơm rộng rãi, đường đường chính chính bày ra hai bát mì bò thịt kho tàu đã pha sẵn.
Tô Giản nói: “Nhanh ăn đi, nếu không mì bị nở sẽ ăn không ngon.” Thấy An Dĩ Trạch như cũ vẫn không nhúc nhích, liền nói bổ sung: “Mì là món ăn mà toàn bộ người dân Trung Quốc đều thích, cũng chính là khẩu vị kinh điển đó nha!”
An Dĩ Trạch: “…”
.
An Dĩ Trạch cuối cùng vẫn là ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm đem mì ăn liền mùi vị kinh điển nuốt vào.
Tô Giản thập phần vừa lòng, tâm tình rất vui vẻ, sau khi ăn xong cũng không lập tức trở về phòng mình, mà là ngồi ở phòng khách lôi kéo An Dĩ Trạch nói chuyện.
Tô Giản hỏi An Dĩ Trạch: “Ngươi có biết gì về gia đình của ta không?”
An Dĩ Trạch nói: “Ta chỉ biết ngươi là con một, và là do chính mẹ ngươi một tay nuôi nấng ngươi.”
Trách không được tô muội tử tình nguyện kết hôn giả đổi lấy tiền mang về cho mẹ chữa bệnh, thân tình vốn là khó bỏ huống chi là người mẹ một thân một mình nuôi nấng con gái lớn khôn chứ. Nghĩ đến, Tô mẫu mấy năm nay nhất định thực không dễ dàng, mà hiện tại, chính mình đoạt thân thể nữ nhi của bà, cũng nhất định phải giúp tô muội tử làm tròn bổn phận đạo hiếu của một người con. Tô Giản âm thầm hạ quyết tâm.
“Vậy, mẹ của ta hiện tại ở nhà một mình ư? Không được ai chăm sóc sao?”
An Dĩ Trạch suy nghĩ một chút nói: “Hình như là có một ông chú nào đó đang chăm sóc bà ấy.”
“Ông chú?” Tô Giản nghi hoặc, “Ngươi xác định? Không phải chú ruột ư?”
An Dĩ Trạch nói: “Ngươi từng nói, ông chú này rất có khả năng trở thành cha dượng của ngươi.”
Tô Giản ngẩn ra một lúc lại thấy nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, chung quy Tô mẫu này bệnh không nhẹ, phải có một người luôn ở bên cạnh chiếu cố, hắn là có tâm muốn thay tô muội tử làm tròn đạo hiếu, nhưng thực tế mà nói, Tô mẫu đối với hắn dù sao cũng là một người xa lạ, muốn hắn quan tâm chăm sóc người giống như đối đãi với chính cha mẹ mình thì vẫn là không làm được, hiện tại có một người rất quan tâm bà và luôn bên cạnh chiếu cố bà đó là không còn gì có thể tốt hơn.
Tô Giản ở trong phòng lục ngăn kéo tìm di động của tô muội tử. Kiểm tra danh bạ, thực dễ dàng tìm thấy dãy số của bà có tên là “Mẹ yêu”. Sau khi làm một phen củng cố tâm lý, Tô Giản bấm số điện thoại Tô mẫu.
“A lô, Giản Giản à!” Thanh âm rất ôn nhu, cũng rất vui vẻ, nhưng mà… là giọng nam.
Tô Giản đoán giọng này chắc hẳn là của người đàn ông tốt bụng đã phải lòng mẹ của Giản Giản. Có điều, Tô muội tử lúc trước xưng hô với ông ta thế nào đây? Hiện tại hắn cũng không có cách nào khác là lấy cớ “Mất trí nhớ” đối phó, bởi vì hắn cũng không tính toán đem việc “Mất trí nhớ” này nói cho Tô mẫu, chung quy lão nhân gia còn đang bị bệnh nặng, sẽ không chịu nổi đả kích.
Nhãn châu của Tô Giản chuyển động, cái khó ló cái khôn, cố ý nói giọng trầm thấp: “Ngươi là ai?”
“Ta là Lý thúc của cháu đây!” Đối phương ha ha cười, “Nha đầu này không nhận ra sao?”
“A, là Lý thúc sao, cháu quả thật không có nghe ra giọng thúc.” Tô Giản khóe miệng giương lên, “Sóng di động của cháu bên này không được tốt cho lắm.”
Bên kia thanh âm của Lý thúc thực ôn hòa: “Cũng khó trách cháu không nhận ra, hai ngày nay thúc bị cảm cúm nhẹ, cổ họng có hơi khàn một chút.”
“Lý thúc bị cảm sao? Thúc đã uống thuốc chưa? Thúc phải chú ý thân thể mình một chút!”
Lý thúc hiển nhiên rất là vui vẻ: “Không có gì to tát đâu, chỉ là bị ho khan vài cái thôi uống thuốc rồi sẽ mau khỏi. Thân thể Lý thúc đây cháu còn không rõ ư? Khỏe mạnh lắm! Giản Giản cháu không cần lo lắng cho thúc, hả?”
“Vâng.” Tô Giản nhu thuận lên tiếng trả lời, hỏi: “Lý thúc, mẹ cháu đâu?”
“Mẹ cháu qua nhà Vương thẩm, chờ chút để thúc đi ra ngoài gọi bà ấy…”
“Ấy, đừng đừng đừng!” Tô Giản ha hả hai tiếng, “Không cần phiền thúc đi gọi đâu ạ, cháu cũng không có gì khác chỉ là muốn hỏi một chút về tình hình sức khỏe mẹ cháu gần đây thế nào thôi.”
“Rất khỏe mạnh, bà ấy còn được lọc máu thường xuyên nữa mà! Nói ra đã có phần bình phục được ít nhiều! Nếu không bình phục, chúng ta nào dám bỏ ra nhiều tiền như vậy, cho nên mẹ cháu thường nói bà ấy có phúc khí, nữ nhi của bà đã tìm cho bà một chàng rể thật tốt!”
Nghe ra ý tứ bên trong lời của Lý thúc đang nhiệt tình khen ngợi An Dĩ Trạch, Tô Giản có chút bực mình, thầm nghĩ: Lão nhân gia ngài nào biết, con rể tốt này của ngài chẳng qua là hàng giả! nếu không phải nữ nhi ngài bị hắn lợi dụng, hắn làm sao lại hào phóng như vậy!
Cuối cùng, Lý thúc tha thiết nói: “Giản Giản này, có thời gian thì mang theo tiểu An cùng nhau về nhà một chuyến đi, được không? Mẹ cháu rất nhớ cháu đấy!”
Tô Giản đành phải kiên trì gật đầu: “Vâng, có thời gian chúng cháu sẽ trở về.”
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Không Hầu từng lén đọc qua hai thoại bản tu tiên, một quyển viết kiếm khách nào đó vô cùng lương thiện, giúp đỡ người nghèo bảo hộ ...
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
[…] 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C […]
ReplyDelete