TSTTVTĐ: Chương 7

Related image

Cùng An Dĩ Trạch ăn xong cơm chiều vẫn là mua từ bên ngoài, Tô Giản trở về phòng của mình. Mở máy tính ra đi dạo một hồi, hoàn toàn chán nản và có chút hụt hẫng, vì thế đành phải bắt đầu tìm quần áo đi tắm rửa.

Tủ áo cùng máy tính của Tô Giản giống nhau vô cùng ngăn nắp, nhưng mà Tô Giản đối mặt với một đống quần áo con gái màu sắc rực rỡ kia lại thật là đau đầu, trên mấy bộ áo ngủ hoặc là in hình thỏ con hoặc là mèo Hello Kitty đành đứng trước gian tủ bồi hồi một trận, Tô Giản cuối cùng vẫn là cảm thấy mình thật sự không thể tiếp nhận loại phong cách Kawaii này (phong cách dễ thương và có hơi trẻ con ở Nhật), trực tiếp chọn một kiện T-shirt dài màu trắng làm áo ngủ.

Phòng ngủ An Dĩ Trạch có buồng vệ sinh độc lập, cho nên buồng vệ sinh gian ngoài chính mình có thể yên tâm sử dụng, đây là chỗ khiến Tô Giản cảm thấy được an ủi bội phần. Tô Giản cởi toàn bộ quần áo ra, tấm gương lớn trên bồn rửa mặt lập tức hiện ra rõ nét thân thể của nàng.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Giản thấy rõ ràng toàn diện bộ dáng cơ thể mình hiện tại như vậy. Không thể không nói, tô muội tử dáng người thật sự là tương đối khá, ngực to mà không quá cỡ, ngoại hình thập phần ưa nhìn, eo rất nhỏ, nhìn ra nhiều nhất là một thước chín, hai cái đùi vừa thẳng vừa dài, làn da cũng thực trắng, thoạt nhìn chỉnh thể chính là loại vóc người thon thả mà không khô gầy, vừa nây tròn lại vừa cân đối, hơn nữa nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khả ái tuyệt trần kia, tuyệt đối là một cái muội tử chất lượng tốt!

Tô Giản nghĩ, này chính là mẫu người con gái ta từng tha thiết ước mơ a!

Chỉ tiếc, ông trời quá ưa chuộng hắn, quả thực thỏa mãn hắn nguyện vọng, chính là thỏa mãn hơi có điểm quá đà.

Tô Giản lưu luyến không rời đem chính mình cặp mông thưởng thức một lần, trên mặt nhất thời kiêu ngạo nhất thời thất lạc.

Thưởng thức lại thưởng thức, Tô Giản bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Tô muội tử muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, cùng sống chung dưới một mái nhà cả năm trời, An Dĩ Trạch có phải đã nảy sinh tình cảm với nàng rồi hay không? Nếu thật sự là như vậy, họ An có thể một năm sau liền không đáp ứng ly hôn hay không?

Vừa nghĩ như vậy, Tô Giản bắt đầu có điểm sốt ruột, thật vất vả mới biết hai người là kết hôn giả, hắn thật vất vả mới nhìn đến ngày xuất đầu, loại sự tình đáng sợ này cũng không thể để nó phát sinh!

Vì thế Tô Giản thật chật vật mới tắm rửa xong liền mặc quần áo vào đi tới trước phòng An Dĩ Trạch đập cửa.

Cửa phòng mở ra, lọt vào cái nhìn đầu tiên của Tô Giản lại là lồng ngực xích lõa của An Dĩ Trạch.

Tô Giản: “…”

An Dĩ Trạch hiển nhiên cũng vừa mới tắm rửa xong, toàn thân trên dưới chỉ hạ thân được quấn mỗi một cái khăn tắm, một bên dùng khăn mặt lau khô mái tóc một bên cúi đầu nhìn người trước mắt: Tóc dài ướt sũng rủ trên vai hơi có vẻ hỗn độn, toàn thân chỉ mặc một cái áo T-shirt dài màu trắng đã bị tóc thấm ướt một nửa, phía dưới lớp áo T-shirt dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện, không cần tỉ mỉ quan sát cũng dễ dàng nhận ra người này không có mặc nội y.

Trong mắt An Dĩ Trạch lướt qua một tia u quang, hai đầu lông mày hơi hơi nhíu lại: “Có chuyện gì?”

Tô Giản tự nhiên không ý thức đến vấn đề hình tượng của mình hiện tại, trong lòng hắn hiện giờ tràn đầy ghen tị choán hết cả não bộ đều là hình ảnh cơ ngực lõa lồ! Má ơi, An Dĩ Trạch gia hỏa này mặc quần áo vào trông cũng bình thường a, vì sao cởi quần áo trên người đi lại quyến rũ như vậy! hai bắp cánh tay kia! cơ ngực kia! cơ bụng tám múi!!! Cho hắn gương mặt cuốn hút như vậy cũng liền thôi đi, thế nhưng còn cho hắn một dáng người hoàn hảo như vậy, mọi thứ tốt đều hướng hết lên trên người hắn, thượng đế lão nhân ngươi sao mà bất công!

Ánh mắt Tô Giản lần theo một giọt nước từ mái tóc An Dĩ Trạch nhỏ xuống thủy châu một đường cùng lăn xuống từ cổ đối phương trượt đến lồng ngực lại trượt xuống bụng, đối với dáng người hoàn hảo đối diện trong mắt hắn tất cả đều là màu huyết hồng hâm mộ ghen tị hận.

Có điều hết thảy việc này rơi vào trong mắt An Dĩ Trạch, lại thành một… cảnh tượng khác: Chỉ thấy tiểu nha đầu trước mặt hai mắt mở to nhìn chằm chằm thân thể mình, ánh mắt kinh ngạc từ từ dời xuống, cuối cùng dừng ở bụng vẫn không nhúc nhích, mà khuôn mặt nhỏ nhắn chầm chậm trướng lên đỏ bừng.

Cùng ở chung dưới một mái nhà lâu như vậy, An Dĩ Trạch lần đầu tiên cảm thấy hô hấp có chút hơi gấp gáp.

Vì thế ngay cả thanh âm ngày thường cũng ít đi phần lãnh đạm mà thêm phần ôn hòa mềm mại không dễ thấy: “Giản Giản?”

Tô Giản kỳ thật rất muốn cự tuyệt tiếng xưng hô này, chỉ là vừa nghĩ đến hai người còn phải ở trước mặt người khác show ân ái, nếu bình thường không dưỡng thành thói quen gọi sai thì đúng là không tốt, huống hồ “Giản Giản” còn đỡ hơn là “Lão bà” hay “Em yêu” gì gì đó, cho nên hắn cực lực kiềm chế da gà đang nổi khắp cả người yên lặng thừa nhận. Ngẩng mặt lên, Tô Giản một mặt ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ An Dĩ Trạch ăn cái gì mà sao lại cao đến thế mặt khác lại vừa nói: “Ta có việc quan trọng muốn cùng ngươi bàn bạc.”

“Nói đi.”

Tô Giản nhìn thật sâu vào An Dĩ Trạch: “Ta đột nhiên nghĩ đến, hôn nhân giữa hai ta đã là theo thỏa thuận, sau này nhất định mỗi người một ngả, như vậy chúng ta có cần phải đặt thêm điều kiện, nhất định không thể đi yêu đối phương hay không?”

An Dĩ Trạch không nói gì.

Tô Giản ở trong lòng kêu to: Xem đi xem đi, người này quả nhiên không phải người tốt, hoàn hảo ta nghĩ đến chuyện này sớm, kịp thời phòng tai hoạ từ lúc nó chưa xảy ra a…

“Ta sẽ không thích ngươi.”

Tô Giản sửng sốt.

An Dĩ Trạch lại thản nhiên bổ sung một câu: “Cho nên ngươi yên tâm.”

Ta siết nắm tay! rõ ràng chính là đáp án mình muốn, nhưng vì cái gì do tên gia hỏa An Dĩ Trạch này biểu đạt ra nghe tới tai liền để người ta khó chịu như vậy chứ!

Tô Giản căm giận nói: “Vậy ngươi cần phải nhớ kỹ lời nói của mình!”

An Dĩ Trạch gật đầu: “Được.”

Tô Giản không khỏi cảm giác lại càng không thích. Dù sao đã có được đáp án mình muốn, Tô Giản cũng không muốn tiếp tục đứng ở nơi này khiến bản thân lại khó chịu, vì thế một lời cũng không nói, xoay người liền nhảy lò cò bằng một chân đi ra.

“Binh – a!”

Còn chưa đi được hai bước, Tô Giản vấp chân, té ngã một cách lưu loát trên mặt đất.

An Dĩ Trạch bước nhanh lại đây nâng hắn dậy: “Có chỗ nào bị đau chỗ nào không?”

Lão tử hét thảm được như vậy, có thể không bị gì sao hả? Tô Giản phẫn nộ trừng mắt nhìn An Dĩ Trạch, đáng tiếc trong mắt sinh lý tính nước mắt nổi lên, hoàn toàn che lại nộ khí trong mắt, xem tại trong mắt An Dĩ Trạch chỉ có đáng thương ấm ức: “Đau…”

An Dĩ Trạch ôm hắn đem đến trên ghế sô pha ngồi dỗ dành: “Để ta coi xem, bị thương chỗ nào?”

Tô Giản chỉ chỉ cái chân còn lành lặn của mình, trong lòng cũng hơi có chút khẩn trương. Chân hắn đã gãy mất một cái, chân còn lại trăm ngàn lần cũng cần phải gãy nốt a, không thì hắn đến nhảy lò cò cũng không được, chỉ có thể dùng xe lăn.

An Dĩ Trạch niết vết bầm tím trên đầu gối của Tô Giản rồi tinh tế quan sát một phen: “Hẳn là không có gì nghiêm trọng, bôi ít thuốc là được.”

Nói xong liền đứng dậy.

Tô Giản dang hai chân ngồi trên ghế sô pha, nhìn hắn mang hòm thuốc đi tới, nhìn hắn mở hòm thuốc lấy thuốc mỡ ra vì mình quệt lung tung.

“Tê –”

“Kiên nhẫn một chút, bôi thuốc liền hết đau.”

Tô Giản ngoan ngoãn vẫn không nhúc nhích, nhìn An Dĩ Trạch nửa ngồi nửa quỳ thật cẩn thận sát thuốc mỡ cho mình, tâm tình bỗng nhiên có chút phức tạp.

Hắn cảm giác, từ sau khi biết mình cùng An Dĩ Trạch là kết hôn giả, tự mình xem tình địch không đội trời chung này tựa hồ là… Thuận mắt hơn một chút.

“An… Dĩ Trạch.”

An Dĩ Trạch ngẩng mặt lên.

Tô Giản xoay mặt đi tránh không nhìn hắn, không được tự nhiên nói: “Cảm, cảm ơn!”

An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng cùng hàng lông mi dài hơi hơi rung động, im lặng một lát rồi nói: “Ta đưa ngươi trở về phòng.”

“Gì cơ?” Tô Giản đang ngẩn ra, chợt thấy thân mình nhẹ bẫng, lại bị An Dĩ Trạch ôm ngang nhấc lên.

Hoàng tử bế công chúa, có cần phải thường xuyên như vậy hay không a! Biết hai chân đều bị thương không có cách nào tự mình trở về phòng chỉ có thể dựa vào An Dĩ Trạch, Tô Giản cảm giác vô cùng mất mặt, không khỏi muốn đem mặt úp vào vách tường.

Vì thế An Dĩ Trạch liền cảm giác một khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng dán trên lồng ngực xích lỏa của mình.

An Dĩ Trạch ánh mắt không tự chủ được trở nên thâm trầm.

Đem Tô Giản ôm vào phòng, đặt lên trên giường, ánh mắt liếc qua thứ kia bởi vì động tác mà áo ngủ bị cuốn lên làm lộ ra một mảnh ren màu trắng mà khổ chủ lại chẳng mảy may hay biết, mắt An Dĩ Trạch trừng lớn xoay người nói: “Ta đi đây.”

Tô Giản vẫn còn đang bị cảnh hoàng tử ôm công chúa làm cho ngượng ngùng, vì vậy An Dĩ Trạch nghe được liền là đối phương cúi đầu thẹn thùng nói “Biết rồi”.

An Dĩ Trạch dừng bước lại một chút, sau đó trong chớp mắt rời đi.

.

Sau khi An Dĩ Trạch rời đi, Tô Giản nằm ở trên giường, buồn chán đến chết, nghĩ nghĩ, vẫn là gian nan sờ đến máy tính, bắt đầu lên mạng.

Vốn là tại diễn đàn đi dạo, trong lúc vô tình bỗng nhiên nhìn thấy một bài post về người chuyển giới, Tô Giản nhất thời sửng sốt.

Đúng vậy, tuy rằng hắn hiện tại biến thành một nữ nhân, nhưng vẫn còn có thể thông qua phẫu thuật chuyển giới quay về làm nam nhân a!

Vì thế Tô Giản bắt đầu kích động quyết định tìm kiếm những tin tức có liên quan.

Tìm kiếm một hồi, sự nhiệt tình của hắn chậm rãi lắng xuống.

Chung quy, từ góc độ phức tạp của thân thể mà nói, chuyển giới cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đương nhiên, càng trọng yếu hơn là thân thể này, cũng không phải của hắn.

Tô muội tử chân chính thật sự là đã chết, hay là giống như hắn trọng sinh trên thân thể người khác, hắn cũng không biết được, nhưng hắn nếu chiếm dụng thân thể Tô muội tử may mắn sống lại, nên thay tô muội tử quý trọng, mà không thể tùy tiện làm hỏng.

Huống chi, tô muội tử còn có gia đình bạn bè, hắn cũng phải vì bọn họ suy nghĩ một chút.

Tô Giản thở dài một tiếng, tắt máy tính đi, một lần nữa nằm trở lại trên giường.

Xem ra trước mắt, cơ hội để hắn một lần nữa biến trở về nam nhân, một điểm hy vọng cũng không có.

Cho nên, hắn nhất định phải đối mặt với hiện thực.

Từ nay về sau, hắn chỉ có thể sống làm nữ nhân.

Từ giờ trở đi, hắn không còn là Tô Giản.

Từ giờ trở đi, nàng là Tô Giản.

 

1 comment: