KẺ THÙ BÊN GỐI [C104: Tìm người gánh vác trách nhiệm ]

Thân Đồ Dạ qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, Hoắc Phi Vân thấp thỏm bất an hỏi: "Như thế nào ? Xảy ra chuyện gì ?"

Thân Đồ Dạ trầm mặc một lát, nói với Hoắc Phi Vân: "cô biết nội tình, không nên tiết lộ ra ngoài."

"Ah?" Hoắc Phi Vân sững sờ một cái, nghi ngờ hỏi, "Anh vừa rồi nghe điện thoại có liên quan tới việc này sao?"

Thân Đồ Dạ nhướng mày, Hoắc Phi Vân ý thức được chính mình lỡ lời, lập tức nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, em không nên hỏi nhiều, anh yên tâm, em sẽ không tiết lộ ."

Thân Đồ Dạ không nói gì, tiếp tục lái xe.

...

Trên đường Hoắc Kiều Cương nhận điện thoại, Nhan Nhược Hi đã đưa đến bệnh viện, Thân Đồ Dạ lập tức chạy tới bệnh viện.

Đi đến bệnh viện, Hoắc Vân Phong đang đứng trước phòng cấp cứu, con mắt hồng hồng, bộ quần áo được đặt thiết kế nhuộm đầy máu tươi, cả người muốn sụp đổ .

Thân Đồ Dạ nhìn bộ dáng này của anh ta, không đành lòng trách cứ.

Thời điểm Nhan Nhược Hi mang thai, bác sĩ đã cảnh báo rất nguy hiểm, cơ thể của cô ta không thích hợp để có em bé, Hoắc Vân Phong tận tình khuyên bảo phá thai, nhưng cô ấy không nghe, nhất định lưu lại.

Hiện tại sinh non , thai nhi không thể giữ, còn ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy.

Tình huống như thế, làm tất cả mọi người đều bận tâm.

Trở về trên xe, Tần Tuệ lòng nóng như lửa đốt: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? ngài Thân Đồ nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhất định không bỏ qua! ! !"

"Thân Đồ Dạ là một người rất nguyên tắc, anh ta sẽ không đụng đến bọn ta, nhưng là..." Cung Thiên Long lông mày nhíu lại có thể kẹp chết một con rùi, "Chỉ sợ Anh ta sẽ đem tất cả oán khí đều phát tiết ở trên người Thanh Mặc!"

"Vậy làm sao bây giờ?" Tần Tuệ nóng nảy, "Ngài ấy sẽ trừng phạt Lãnh tiên sinh thế nào? Ngài, ngài ấy sẽ không giết Lãnh tiên sinh đi? ?"

"Không, tôi sẽ không thể để cho anh ấy xảy việc gì" Cung Thiên Long sắc mặt đại biến, "Tuyệt đối không thể để cho anh ấy bị tổn thương."

"Vậy làm sao bây giờ?" Tần Tuệ thập phần hoảng loạn, "Chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?"

Cung Thiên Long trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hai mắt tỏa sáng: "Có một người có lẽ có thể cứu anh ấy"

"Ai?" Tần Tuệ vô ý thức hỏi.

"Lăng Tuyết!" Cung Thiên Long híp mắt, "Hiện thời cũng chỉ có cô ấy mới có thể thay đổi cục diện ."

"Ah?" Tần Tuệ đặc biệt kinh ngạc, "Tôi không hiểu, cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ, tại sao có thể có năng lực lớn như vậy?"

"Chị sai ." Cung Thiên Long cười nhạt một tiếng, "Chị còn nhớ rõ Thân Đồ tối hôm qua đã nói gì không? Anh ta nói anh ta thích tôi, kỳ thật, người anh ta thích là Lăng Tuyết, anh ta lầm tưởng Lăng Tuyết ra ngoài gặp riêng Lăng Ngạo , cho nên mới tức giậnnhư vậy , Anh ta đang ghen."

"Ngược lại cái này là thật." Tần Tuệ cảm thán nói, "Mặc dù cô gái Lăng Tuyết kia điên điên khùng khùng , làm việc tình hoàn toàn không theo lẽ thường, tôi đều không hiểu cô ấy có chỗ nào tốt, nhưng mà, từ đầu tới cuối nhìn cô ấy cùng ngài Thân Đồ qua lại rất tốt, rất rõ ràng, ngài Thân Đồ đã có tình cảm với cô ấy"

"Vậy là được ." Cung Thiên Long trầm thấp nói, "vụ việc này dù sao cũng phải có người gánh trách nhiệm, thời gian vừa qua tôi bị hôn mê bất tỉnh, nếu nói là chủ ý của tôi, Thân Đồ nhất định sẽ không tin. Mà chị, chẳng qua cũng chỉ là quản gia mà thôi, khổ thể vì Thanh Mặc chia sẻ. Chỉ có Lăng Tuyết, thời gian này nếu như cô ấy đứng ra nói với Thân Đồ Dạ, từ lúc mới bắt đầu, là cô ấy chủ động yêu cầu thay thế tôi để tiếp cận anh ta, thì không có gì mâu thuẫn hết! Thân Đồ Dạ sẽ trừng phạt Thanh Mặc, nhưng cũng sẽ hạ thủ lưu tình!"

"Đã rõ !" Tần Tuệ như bừng tỉnh, "Cô chủ nói rất đúng, Vụ việc này nhờ Lăng Tuyết nói thây có thể được thông qua, dù sao chúng ta trước đến giờ cũng không có uy hiếp qua cô ấy, hết thảy đều là cô ấy tự nguyện , hơn nữa cô ấy cũng có động cơ a, cô ấy làm như vậy không phải là vì cứu Lăng Ngạo và cô nhi viện sao? Chúng ta còn có chứng cớ có thể chứng minh. Hơn nữa cô ấy còn tự mình mở miệng thỉnh cầu ngài Thân Đồ cứu Lăng Ngạo, những thứ này đều là sự thật, ngài Thân Đồ không thể không tin ."

"Nhưng là, dùng phương pháp gì để thuyết phục Lăng Tuyết?" Cung Thiên Long không có lòng dạ nào hỏi, "Sự an toàn của Thanh Mặc, cô ấy sẽ quan tâm sao?"

"Nhất định sẽ, cô ấy đối Lãnh tiên sinh có một loại quan tâm đặc biệt !" Tần Tuệ bật thốt ra.

"Phải không?" Cung Thiên Long nhếch môi cười, quả nhiên không ngoài dự đoán, "còn Thanh Mặc đối với cô ấy như thế nào?"

"Cái này..." Tần Tuệ quan sát sắc mặt Cung Thiên Long , cẩn thận nói, "anh Lãnh cũng rất bảo vệ cô ấy, mỗi lần cô ấy phạm sai lầm, chọc tôi giận gần chết, anh Lãnhđều che chở cô ấy, nhưng cũng có thể lý giải đi, anh Lãnh là sợ cô ấy thật tức giận không làm, chúng ta sẽ rất phiền toái."

"Uh." Cung Thiên Long gật gật đầu, " Uh, tôi biết rõ , chị đưa số điện thoại của Lăng Tuyết cho tôi."

"Vâng!"

Ban đêm  ở New York hoa lệ sáng chói, vội vàng một ngày, Lăng Tuyết cùng Ngũ ca cuối cùng thuận lợi nhận lại hai đứa bé, dẫn bọn chúng đến nhà trọ, sau đó gọi cho viện trưởng Quách, nói cho bọn họ biết tin tức tốt này.

Viện trưởng Quách và bọn trẻ trong cô nhi viện kích động không thôi, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp lên,

Bận rộn một ngày, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Ngũ ca đã làm bữa tối phong phú cho bọn nhóc, muốn kêu Lăng Tuyết ăn tối, nhưng là Lăng Tuyết ngủ mất tiêu rồi , Ngũ ca không đành lòng, nhẹ nhẹ đóng cửa phòng, chăm sóc bọn nhóc cơm nước xong, sau đó, mang bọn nhóc đi bệnh viện thăm Lăng Ngạo, Hàn Bắc cũng đưa cơm đi.

Lăng Tuyết thật quá mệt mỏi , ngủ không yên ổn, còn gặp ác mộng, mơ thấy Thân Đồ Dạ tìm được cô, bóp cổ chất vấn cô tại sao phải lừa anh ta, cô bị anh ta bóp cổ hít thở không thông, có cảm giác sắp chết, đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Cả người đầy mồ hôi lạnh, thở hỗn hễn, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà, trong đầu đều là bóng dáng Thân Đồ Dạ, tâm đau từng đợt như kim châm.

Xem đồng hồ trên tường một chút, mười giờ tối, bây giờ ở Trung quốc giờ Bắc kinh là hai giờ chiều, hôm nay là ngày thành hôn của Thân Đồ Dạ với cô, không phải, là với Cung Thiên Long kết, nhưng cô đi rồi , buổi hôn lễ còn có thể thuận lợi tiến hành không?

Đại khái không thể đi!

Cung thị làm sao bây giờ? Thân Đồ Dạ sẽ thế nào làm?

Không, này chút chuyện không liên quan gì với cô, cô không nên giây vào.

Lăng Tuyết xoa trán, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Này lúc, di động vang lên trong phòng, Lăng Tuyết men theo thanh âm tìm được di động, là di động của Ngũ ca, người gọi là Hàn Bắc, cô cầm di động đến phòng khách tìm người, trong nhà trừ cô ra cũng không có ai khác, vì vậy cô nghe điện thoại: "Hàn Bắc!"

"Là anh, Ngũ ca." Ngũ ca ân cần nói, "Trong nhà không có điện thoại bàn, em lại không có di động, anh lo lắng sau khi thức dậy không tìm được chúng ta lại lo lắng, vì vậy anh để di động của anh lại cho em sử dụng"

"Ah, Ngũ ca anh thật chu đáo." Lăng Tuyết sờ cái trán nóng của mình hỏi, "Các anh đến bệnh viện ?"

"Đúng vậy, anh cùng chíp bông đậu đậu đến bệnh viện thăm Lăng Ngạo một chút." Ngũ ca nói, "bên trong nồi có thức ăn, em ăn một chút đi, dạ dày vốn là không khỏe, không thể để bụng đói."

"Dạ" Lăng Tuyết có chút ít cảm động, vài năm qua, những người bạn này giống như người nhà, chiếu cố cô, đối với cô chăm sóc tỉ mỉ, cô rất cảm kích, "em biết rồi, cảm ơn Ngũ ca!"

"Con bé ngốc, đều là người nhà, còn khách sáo nữa" Ngũ ca nói, "anh đêm nay chăm sóc Lăng Ngạo, xíu nữa Hàn Bắc Hàn Giai mang Chíp Bông Đậu Đậu về nghỉ, em bận rộn một ngày, cũng đừng quan tâm, ăn sớm một chút rồi nghỉ ngơi."

"Lăng Ngạo sao rồi?"

"Biểu đồ điều trị và chăm sóc rất chu đáo, em đừng lo lắng."

"Dạ"

"Vậy nha."

"Uh"

...

Cúp điện thoại, Lăng Tuyết uống một ly nước ấm, đột nhiên điện thoại lại reo, là vợ của Ngũ ca, Vương Hân gọi tới , Lăng Tuyết vội vàng nghe: "Chị dâu!"

"Em... Lăng Tuyết?" Vương Hân ngẩn người một chút mới phản ứng, "em sao rồi?"

"Em rất tốt , Chị dâu, thực xin lỗi, bên này rất nhiều việc, liên tục làm phiền Ngũ ca, bây giờ chị cũng sắp sinh rồi, anh ấy còn ở đây bận rộn lo cho tụi em..."

"Đều là người một nhà, em đừng khách khí với chị." Vương Hân khéo hiểu lòng người nói, "Mặc dù chị không rõ lắm các em phát sinh chuyện gì, nhưng chị biết rõ, nếu như không phải là chuyện nhỏ, các em cũng không làm phiền toái anh năm."

"Cảm ơn chị dâu, chị thật tốt." Lăng Tuyết đặc biệt cảm động, cũng rất áy náy, "Kỳ thật em bên này đã sắp xếp tốt ổn rồi, ngày mai sẽ để Ngũ ca trở về chăm sóc chị, ngày là vài ngày nữa, không có người ở bên cạnh sao được."

"Việc này không vội, trong nhà có bảo mẫu, chị không có gì phải lo lắng ." Vương Hân nói, "Kỳ thật chị gọi cho anh năm là có chuyện muốn nói, anh ấy không có ở đó chị nói với em cũng được, lát nữa chuyển lời giùm chị".

"Sao vậy chị? Xảy ra chuyện gì rồi ?" Lăng Tuyết hỏi.

"Hai ngày nay luôn có người ở nhà kế bên điều tra tin tức của các em, anh năm trước khi đi nói chị không cần để ý, có người quấy rầy thì liền báo cảnh sát, chị ngược lại không có việc gì, nhưng là..."

"Nhưng mà cái gì?" Lăng Tuyết hỏi dồn, "Là có người uy hiếp chị?"

"Không phải, những người kia thăm dò tin tức mà thôi, không có làm xằng làm bậy, anh Năm đã an bài vài anh em bảo vệ chị, chị không có việc gì. Sự việc này, thật ra hôm nay chị ở trên lầu lấy quần áo thấy một chiếc Bugatti, ở dưới lầu nhà em chạy khoản vài vòng, giống như là đang tìm cái gì, không biết có phải hay không là tìm em?"

Nhà của Ngũ ca và Lăng Tuyết kế nhau, cho nên Vương Hân ở trên lầu nhìn thấy cũng không có gì lạ.

"Bugatti? Là Hàn Vũ Thần xe sao?"

Lăng Tuyết trước tiên liền nghĩ đến Hàn Vũ Thần, từ ngày đó cùng anh ta biểu. Sau đó, Cô như không khí biến mất, còn mang theo 2 nhạc công giỏi nhất trong ban nhạc. anh ta tìm bọn họ một chút cũng không kỳ quái.

"Không phải, xe Hàn Vũ Thần chị biết, loại, màu sắc đều không giống nhau, hơn nữa chiếc xe này là xe hoa , đây là một chiếc rước dâu"

"Xe hoa? ? ?"

Lăng Tuyết giật mình trong lòng, đột nhiên nhớ tới ngày đó cô với Thân Đồ Dạ trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, lúc xuống núi anh cõng cô, hỏi cô nghĩ muốn hôn lễ là loại nào, cô nói cô thích tự mình lái Bugatti làm xe hoa.

Khi đó anh nói cô thật nhiều chuyện, nhưng lại dịu dàng đồng ý.

Hôm nay chính là bọn họ hôn lễ, chẳng lẽ anh thật chuẩn bị Bugatti cho cô làm xe hoa, sau đó, cô dâu không phải là cô, anh nhất định rất thương tâm rất lạc lõng...

 

1 comment: