Kẻ thù bên gối (C108: Hậu Quả Nghiêm Trọng)

"Được, rất tốt!" Thân Đồ Dạ âm lãnh nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc, "Tôi hỏi anh mấy vấn đề, anh phải đàng hoàng trả lời tôi! Nếu có nửa câu lừa gạt, tôi quyết không tha cho anh!"

"Vâng, tôi nhất định biết gì nói náy!" Lãnh Thanh Mặc đáp lại.

"Đêm hôm đó ở khách sạn Martin cùng với tôi là cô gái nào?" Thân Đồ Dạ từng chữ từng câu chất vấn, "Cung Thiên Long, hay là Lăng Tuyết?"

Lãnh Thanh Mặc khẽ giương cao khóe môi, dùng khẩu hình miệng nói: "vấn đề này, so với tôi không phải rõ ràng hơn sao!"

"Ngươi thật sự là thông minh." Thân Đồ Dạ trào phúng cười lạnh, "có phải đã đoán được câu tiếp theo tôi muốn hỏi điều gì đi?"

"Xin lỗi, câu hỏi này tôi không thể trả lời"

Lãnh Thanh Mặc nghiêm túc trả lời, "Ngày đó sau khi ăn xong tôi đã trở về, Thiên Long chưa cùng tôi chưa cùng một chỗ, trong khách sạn xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết chút nào. Mặc dù cô ấy đối tôi rất tin cậy, nhưng là loại chuyện đó cũng không thể nào nói cho tôi biết."

"OK, tôi đổi phương thức hỏi ngươi." Thân Đồ Dạ lần nữa chất vấn, "Chuyện đêm hôm đó có phải do anh thiết kế?"

"Tôi không có", câu hỏi này, Lãnh Thanh Mặc trả lời cực kỳ lưu loát.

"Thật?" Thân Đồ Dạ híp mắt nhìn chằm chằm anh ta.

"Thật không có." Lãnh Thanh Mặc chắc chắn nói, "thứ nhất, tôi không hề có động cơ cũng không có can đảm kia; thứ 2, tôi xem Thiên Long như em gái, không thể nào buộc cô ấy làm loại chuyện đó."

"Anh tốt nhất là không có." Thân Đồ Dạ vênh váo hung hăng cảnh cáo, "Nếu như bị tôi phát hiện anh ở sau lưng giở trò quỷ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"

"Ngài Thân Đồ, anh quá lo lắng rồi" Lãnh Thanh Mặc cười nhạt một tiếng, "Tôi sao dám ở trước mặt ngài lỗ mãng?"

Thân Đồ Dạ u lãnh nhìn chằm chằm anh ta, rất lâu, cuối cùng lên tiếng: "Anh có thể đi ."

Lãnh Thanh Mặc hơi ngẩn ra, anhta hiển nhiên không nghĩ tới Thân Đồ Dạ sẽ đơn giản buông tha mình như vậy, lấy cá tính của anh ta, trừng phạt này có phải quá nhẹ hay không?

"Sao vậy? Không muốn đi?" Thân Đồ Dạ lông mày nhíu lại.

Lãnh Thanh Mặc hướng Thân Đồ Dạ chào, xoay người rời đi...

Thân Đồ Dạ ngồi trên da thượng hạn màu đen, bàn tay nhịp nhịp, híp mắt, giống như đang suy tư cái gì đó đặc biệt rất phức tạp.

Cố Huy gõ cửa vào, kinh ngạc hỏi: "Chủ nhân, ngài cứ thả anh ta đi như vậy sao?"

"Không cần tôi ra tay, Cung thị cũng không thiếu phiền phức được." Thân Đồ Dạ lạnh lùng nói, "Lãnh Thanh Mặc ở Cung thị ngây ngốc cũng không dài thêm nữa đâu"

"Những đạo lý này tôi hiểu, nhưng là..." Cố Huy quan sát sắc mặt Thân Đồ Dạ, cẩn thận nói, "Lấy tính tình của ngài, sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Lần này giống như thật sự là hạ thủ lưu tình? Có phải có nguyên nhân gì hay không?"

Thân Đồ Dạ nói sang chuyện khác, giương mắt hỏi: "Bảo cậu tra mã số kia, tra được chưa?"

"ah, tôi vừa muốn báo cáo với ngài" Cố Huy đi tới, đem tài liệu trong tay đưa cho Thân Đồ Dạ, " đây là số di động của người tên Ngũ ca, là Cung... Ách, là bạn của cô Lăng, là tay Bass trong ban nhạc, trước kia là xã hội đen, mấy năm trước trở về chính đạo, gia nhập ban nhạc, cùng cô Lăng giống như là người thân, hiện tại ở Mỹ, bệnh viện ở New York, Lăng Ngạo kể từ tai nạn xe cộ lần đó, trên bị thương nặng ở đùi không có khỏi hẳn, hiện tại ở bệnh viện trị liệu, cô Lăng với vài người bạn đều ở chỗ đó cùng chăm sóc anh ta."

"Cô ấy đối Lăng Ngạo kia rất quan tâm ." Thân Đồ Dạ trong mắt lóe lên ngọn lửa rừng rực, lật xem những tài liệu kia, "Bọn họ còn giống như ở cùng một chỗ..."

"Tôi đã tra được chi tiết về bọn họ, người có muốn xem một chút không?" Cố Huy đem một phần khác tài liệu giao cho Thân Đồ Dạ, "Mặc dù ở cùng một chỗ, nhưng giống như chỉ là tình anh em, cũng không phải là cái loại quan hệ đó."

"Tính" Thân Đồ Dạ căn vốn không muốn xem, "Những chuyện này càng xem càng nóng giận. Chuẩn bị máy bay, đi New York!"

"Vâng" Cố Huy ngay lập tức đi xử lý.

"Chờ một chút" Thân Đồ Dạ lại gọi trở lại, giận dữ nói, "Tôi tại sao phải đi tìm cô ta? Tôi phải làm cho cô ta chủ động tìm tới cửa"

"Ách..." Cố Huy nháy mắt mấy cái, " không biết ah?"

"Không biết " Thân Đồ Dạ cười lạnh, "Lăng Tuyết, tôi chờ cô trở về van cầu tôi! ! !"

Cố Huy có cảm giác cực kỳ khiếp sợ,  đây là lần đầu tiên anh chứng kiến tâm tình như thế không ổn định của Thân Đồ Dạ ...

Cung Thiên Long ở nửa đường gặp được Lãnh Thanh Mặc, vội vàng ngừng xe, gọi Lãnh Thanh Mặc lên xe của cô.

"Thanh Mặc, anh không có sao chứ?" Cung Thiên Long kéo anh từ trên xuống dưới quan sát, "Thân Đồ Dạ có làm gì anh không?"

"Không có" Lãnh Thanh Mặc rút tay ra, lãnh đạm đáp lại, "Lên xe trước."

"Đúng đúng đúng, lên xe trước." Tần Tuệ vội vàng đỡ Cung Thiên Long lên xe.

...

Chiếc Rolls Royce hướng nhà họ Cung trở về, Cung Thiên Long phát hiện khóe miệng còn có một chút vết máu của Lãnh Thanh Mặc, đau lòng hỏi: "Thân Đồ Dạ đanh anh? Anh bị thương có nghiêm trọng không?" "Tần Tuệ, mau gọi Hoa bác sĩ trong nhà tới."

"Vâng." Tần Tuệ lập tức gọi cho bác sĩ

Lãnh Thanh Mặc giơ cao tay ngăn cản chị, dùng  khẩu hình môi nói: "Tôi không sao, không cần gọi bác sĩ."

"Nhưng là..."

"Thân Đồ Dạ chỉ là đánh tôi một quyền, không có gì đáng ngại." Lãnh Thanh Mặc nhíu lại mi, mặt sắc mặt ngưng trọng, "Có thể càng như vậy, vấn đề càng nghiêm trọng."

"Vì cái gì?" Tần Tuệ không phục hỏi.

"Cái này còn phải nói sao?" Cung Thiên Long lạnh lùng cười một tiếng, "Thân Đồ Dạ trước mặt mọi người hủy bỏ hôn lễ, hơn nữa hạ lệnh không cho tôi vĩnh viễn đừng để hắn thấy.

Chính là nói cho mọi người biết, Anh ta với Cung thị không đội trời chung, về sau còn ai dám hợp tác với chúng ta? Không chỉ không hợp tác làm ăn, còn muốn giẫm mấy cước! Tiếp đến, Cung thị sẽ không có ngày tốt lành."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tần Tuệ nghĩ không ra,

"Dù sao Bạch Tấn Sinh đã ký hợp đồng thanh lý, chúng ta không còn bất luận kẻ nào kiềm chế, làm việc cũng không cần thiết lại bó tay bó chân.

Chúng ta đại khái có thể chính mình làm ăn, không cần cùng những người kia liên hệ, dù sao hôm nay khách đến cũng không nhiều, chúng ta không theo chân bọn họ hợp tác, còn có khách hàng khác a."

"Hôm nay khách đến không nhiều, nhưng đều là thương gia cao cấp."

Cung Thiên Long ngưng trọng nói, "Bọn họ có thể là đại biểu cho thương nhân ở Á Châu, vì không đắc tội Thân Đồ Dạ, bọn họ nhất định sẽ thông báo cho đối tác của bọn họ.

Về sau sẽ ngăn chặn hợp tác với Cung thị, đỡ phải rước họa vào thân! Bởi vì cái gọi là việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, sự kiện này nhất định trong khoảng thời gian ngắn sẽ truyền khắp nơi, đến lúc đó, chúng ta Cung thị liền... Ai..."

Cung Thiên Long thở dài thật sâu  - -

"Sớm biết sẽ thành ra như vậy, lúc trước tôi thà rằng để Thân Đồ Dạ biết rõ tôi xảy ra tai nạn xe, có lẽ anh ta còn vì thương hại mà tôi một chút, cũng trở thành cục diện như bây giờ".

"Nói đi nói lại đều tại cái con Lăng Tuyết kia" Tần Tuệ nổi giận đùng đùng nói, "Nếu như không phải cô ta tạm thời thay đổi chủ ý, không phải rời đi, chúng ta cũng không biến thành thế này..."

"Ầm!" Một tiếng vỡ vang lên, cắt đứt Tần Tuệ lời nói.

Lãnh Thanh Mặc đem chén trà đập nát, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Tần Tuệ và Cung Thiên Long giật nảy mình.

Cung Thiên Long kinh ngạc nhìn Lãnh Thanh Mặc, chưa từng thấy anh nóng giận như vậy bao giờ.

Tần Tuệ cuống quít xin lỗi: "Thực xin lỗi, anh Lãnh, là tôi nói sai, tôi biết rõ chuyện này là tôi sai, là tôi không có xử lý tốt, mới xảy ra hậu quả như bây giờ..."

Lời còn chưa dứt, Lãnh Thanh Mặc một cước liền đạp chị ta trên mặt đất.

Tần Tuệ ngã nhào trên đất, bị hù dọa, run cầm cập.

"Thanh Mặc..." Cung Thiên Long cuống quít ngăn cản Lãnh Thanh Mặc, "Anh sao phải nóng giận như thế ? Tần Tuệ là nhà họ Cung lão quản gia, cấp bậc là bà cô.

Nếu chị ấy có làm gì sai, anh không nên đối với chị ấy như vậy. Huống chi chị ấy chỉ sai  vài câu thôi mà".

"Nói sai vài câu câu nói cũng đã gây thành sai lầm lớn." Lãnh Thanh Mặc lạnh lùng nghiêm nghị trừng mắt Tần Tuệ, "Nếu như không phải là bởi vì chị ta tự cho là đúng, sự tình căn bản sẽ không đến nước này, chị ta còn có mặt mũi trách cứ Lăng Tuyết? ?"

Tần Tuệ bị dọa, sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh.

"Thanh Mặc..." Cung Thiên Long còn muốn nói gì đó, Lãnh Thanh Mặc giơ cao tay ngắt lời cô, "Cũng bởi vì em quá che chở chị ta, chị ta mới làm càn như thết! Lời anh nói đều không nghe."

"Anh Lãnh, tôi không có..." Tần Tuệ khóc giải thích, "Tôi thừa nhận tôi là có chút tự chủ trương, nhưng tôi là tuyệt đối tôn trọng anh."

"Bây giờ nói cái gì cũng đã vô dụng." Lãnh Thanh Mặc ra lệnh, "Chị đi chuẩn bị một chút, tôi muốn đích thân đem bánh bao đưa đến cô nhi viện!"

"Vâng" Tần Tuệ vội vàng đứng lên, gọi điện chuẩn bị máy bay

"Bây giờ, anh lại phải đưa một con chó đi cô nhi viện?" Cung Thiên Long chau mày, "Anh phải ở nhà dưỡng thương thật tốt, có thời gian cũng cùng em bàn bạc xem kế tiếp nên làm thế nào".

Lãnh Thanh Mặc không nói gì, dùng khăn ướt lau tay.

"Lẽ nào anh còn trông cậy vào Lăng Tuyết sau này sẽ giúpchúng ta làm những thứ khác? ?" Cung Thiên Long buồn cười hỏi, "Anh đều nói , nếu cô ấy đã lựa chọn rời đi, vậy sau này việc của nhà họ Cung cũng không liên quan, anh có cần thiết lại vì cô ấy làm cái này sao?

Đây chẳng qua là một con chó mà thôi, có cần coi như anh muốn trả ơn Lăng Tuyết, kêu người khác đi làm không được sao? Tại sao phải huy động nhân lực như vậy, chính mình phải đưa qua? ?"

Lãnh Thanh Mặc giương mắt nhìn Cung Thiên Long, rất lâu, mới mở miệng nói: "Nếu như em gặp qua Lăng Tuyết, em cũng sẽ nguyện ý đối tốt với cô ấy."

"Có ý gì?" Cung Thiên Long tâm tình bỗng chốc kích động, "Anh bây giờ là nói, cô ấy rất có mị lực sao?"

Lãnh Thanh Mặc khẽ nhíu mày, đưa tay ôm lấy gò má của cô, dùng khẩu hình miệng nói: "Thiên Long, em có biết hay không cô ấy giống em như đúc? Không chỉ khuôn mặt giống nhau, mà ngay cả nhóm máu cũng giống như vậy !"

Nghe được câu này, Cung Thiên Long bỗng chốc liền sửng sốt , mở to mắt: "Anh nói..."

Lãnh Thanh Mặc khẽ lắc đầu, ý bảo cô không cần nói tiếp, anh tạm thời không muốn cho Tần Tuệ biết rõ.

Cung Thiên Long cả người đều phát sợ, ngây ra như phỗng nhìn Lãnh Thanh Mặc, cô rất muốn nghĩ thêm một bước chứng thật việc này, có thể Lãnh Thanh Mặc cũng không muốn nói, chỉ nghiêm mặt dùng khẩu hình miệng nói: "Thiên Long, em phải đối xử tử tế cô ấy! ! !"

...

Lãnh Thanh Mặc cả đêm đem bánh bao đưa đến cô nhi viện giao cho viện trưởng Quách, viện trưởng Quách hỏi về tình hình của Lăng Tuyết, anh tránh nặng tìm nhẹ nói: "Lăng Tuyết đi cùng Lăng Ngạo đến Mỹ để tiếp nhận trị liệu, trong một thời gian ngắn không trở về, bánh bao bởi vì nhớ chủ nhân ăn uống không được tốt, cho nên con đem bánh bao đưa lại đây, Lăng Tuyết biết rõ cũng sẽ rất vui."

viện trưởng Quách nói anh nghĩ thật chu đáo, cảm kích không thôi, cùng bọn nhọc tiễn đến cửa, nhìn anh rời đi, sau đó gọi cho Lăng Tuyết báo việc này...

1 comment: