Kẻ Thù Bên Gối (C112: Ngoài Ý Muốn)

Lăng Tuyết sửa soạn một chút, chạy đến bệnh viện thăm Lăng Ngạo.

Ngày hôm qua đến bệnh viện, cô đã sắp xếp tốt cho Lăng Ngạo, sau đó thì cùng Ngũ ca đi đón chíp bông và đậu đậu, về đến nhà nhận được 2 cuộc điện thoại, lăn qua lăn lại đến rạng sáng hai, ba giờ mới ngủ, đến bây giờ mới có thời gian đi thăm Lăng Ngạo.

Mặc dù thấy ai cũng hỏi thăm, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm lắm.

Khách sạn cách bệnh viện 1 km, đi bộ khoản 30', để nhanh đến bệnh viện, Lăng Tuyết đặc biệt đón taxi, sau khi lên xe, cô đột nhiên nhớ ra, tối hôm lúc ngủ cô đích xác quá mệt mỏi , mơ mơ màng màng đem chỉnh di động ở trạng thái im lặng, vừa rồi quên nói cho Ngũ ca .

Không biết sẽ không làm trễ nãi cái gì không, nhưng bây giờ Lăng Tuyết không có di động, chỉ có thể đợi đến bệnh viện gửi tin nhắn nhắc nhở, chắc không có việc gì lớn, bây giờ ở Hải Thành là ban đêm, chị dâu chắc đang ngủ , nếu có gì xảy ra, chị ấy cũng có thể gọi Hàn Bắc, Hàn Giai.

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết cũng không có quá để ý...

Hải Thành.

Sau khi Thân Đồ Dạ xử lý hết công vụ thì trực tiếp đi bệnh viện thăm Nhan Nhược Hi, trên đường, xe dừng chờ đèn đỏ, anh không khỏi nhớ tới kia mấy lần ở trên đường gặp được Lăng Tuyết...

Lần đầu tiên, cô lái một chiếc taxi cũ rách, một đường truy đuổi xe Lincoln của anh, đuổi theo vài chục km, quả thực là vượt lên đầu xe ngăn anh lại, khí thế kia, làm cho anh rung động rồi;

Lần thứ hai, cô tham gia giải đua đường núi, với một chiếc xe không phải xe đua chính hiệu nhưng lại hăng hái thi đấu, thế nhưng giành được chiến thắng, còn vào thời điểm mấu chốt cứu đối thủ...

Vô luận là năng lực hay nhân phẩm, đều đáng để anh thưởng thức.

Cứ thế về sau, khi anh biết rõ "Cung Thiên Long" chính là cô lúc ấy, anh thậm chí còn giúp cô che giấu bí mật, để cô tiếp tục diễn, nếu như không phải "Cung Thiên Long" thật xuất hiện làm rối, chỉ sợ bọn họ bây giờ đã là vợ chồng ...

Nghĩ tới những thứ này, Thân Đồ Dạ trong lòng không khỏi căng thẳng, khẽ nhíu mày, không tự giác tìm kiếm Lăng Tuyết bóng dáng trên đường, đáng tiếc không còn nữa.

New York, bệnh viện.

Lăng Tuyết nhấc theo một túi trái cây đi đến khu nội trú tìm Lăng Ngạo, cách phòng bệnh còn có vài bước, cô nghe thấy giọng nói giận dữ của Lăng Ngạo: "Đã nói không ăn, không ăn, cô có thấy phiền hay không?"

"Anh là bệnh nhân, không ăn sáng sao được?" Hàn Giai đang dụ dỗ hắn, " Có phải anh không thích ăn cái này? Anh muốn ăn cái gì? Em ngay lập tức nhờ người đi mua, hoặc là về nhà làm cũng được."

"Không có khẩu vị." Lăng Ngạo bực bội nói, "cô mang chíp bông đậu đậu trở về, đây là bệnh viện, sẽ bị nhiễm khuẩn, tôi tự lo được, không cần nhiều người chăm sóc."

"Em sẽ kêu anh em đưa chíp bông đậu đậu trở về, em ở lại chăm sóc anh" Hàn Giai vội vàng nói, "Anh, anh mang..."

"Tôi kêu trở về hết đi, cô nghe không hiểu sao?" Lăng Ngạo ngắt lời Hàn Giai.

"Lăng Ngạo, cậu đủ chưa!" Hàn Bắc thật sự là nghe không vô nữa, tức giận quát khẽ, "Hàn Giai đối với cậu tốt như thế, cậu đã không cảm kích cũng coi như xong, còn quát tới quát lui, em ấy lại không nợ cậu cái gì."

"Anh, anh nói gì vậy?" Hàn Giai lập tức trách mắng Hàn Bắc, "Lăng Ngạo ngã bệnh , tâm tình không tốt, anh ấy chẳng qua là nói chuyện lớn tiếng chút ít, nào có giận dỗi gì em, anh sao thượng cẳng tay hạ cẳng chân làm gì?"

"Hàn Giai, em đầu óc bị ngập nước rồi? Anh là bảo vệ em, em lại còn..."

"Ai muốn anh bảo vệ, Lăng Ngạo lại không có tổn thương em, em chỉ là..."

"Dừng dừng." Lăng Ngạo ngắt lời bọn họ, "Các người đừng ở chỗ này ầm ĩ , Hàn Giai, cô trở về đi, cô ở đây chăm sóc tôi, Lăng Tuyết sẽ không đến ."

"Cái gì?" Hàn Giai giờ mới hiểu được anh ta vì cái gì luôn đuổi cô đi, Lăng Ngạo thích Lăng Tuyết mọi người đều biết, nhưng Lăng Tuyết giống như chỉ coi anh ta là anh trai, trước kia còn luôn tác hợp anh ta với Hàn Giai, Lăng Ngạo đối với cái này rất tức giận.

"Thì ra đây là ý tứ của cậu?" Hàn Bắc càng thêm tức giận, "Lăng Ngạo, Lăng Tuyết không có tới là vì cô ấy có việc, cậu sao lại có thể trách Hàn Giai? ?"

"Tôi..." Lăng Ngạo đang muốn nói cái gì, thì Lăng Tuyết đi vào phòng bệnh.

Bầu không khí lập tức thay đổi cứng ngắc, Lăng Ngạo mừng rỡ, lập tức thấy vẻ mặt âm trầm, lập tức ý thức được vấn đề, cẩn thận hỏi: "em, nghe thấy ?"

Hàn Giai rất ủy khuất, đi qua một bên đi lau nước mắt, chíp bông cùng đậu đậu một câu cũng không dám nói.

Hàn Bắc nổi giận đùng đùng nói: "Hàn Giai, chúng ta đi, Lăng Ngạo không cần em chăm sóc."

"anh..." Hàn Giai nhíu mày hướng Hàn Bắc nháy mắt, ý bảo anh không nên nói nữa .

"Hàn Bắc, Hàn Giai, các ngươi đưa chíp bông đậu đậu về nhà trước, ở đây có tôi là được . ." Lăng Tuyết kỳ quái nói, "Người này trên đùi không có bị thương nghiêm trọng, nhưng đầu óc ngược lại bị bệnh không nhẹ, tôi muốn chữa trị cho anh ta thật tốt"

Nghe được câu này, Lăng Ngạo cúi đầu xuống, không dám nhìn cô.

"Đúng, cậu ta đầu óc đúng là bị bệnh không nhẹ, thật sự là muốn chữa trị tốt." Hàn Bắc lạnh lùng trừng Lăng Ngạo một cái, mang chíp bông đậu đậu đi ra ngoài trước.

Hàn Giai không yên tâm, nhẹ nói: "Lăng Tuyết, Lăng Ngạo bị bệnh , tâm tình không tốt, anh ấy không có cái gì ác ý, chị không cần trách mắng anh ấy."

Hàn Giai biết rõ, Lăng Ngạo sợ nhất chính là Lăng Tuyết, Lăng Tuyết trước đến giờ không cũng khách khí với anh ta, mới vừa mới nghe được những lời kia, nhất định phải chửi mắng một trận mới hạ hỏa.

"Được, tôi biết rõ, các người đi về trước đi." Lăng Tuyết vỗ vỗ vai Hàn Giai, thân thiết nói, "tất cả mọi người đều mệt mỏi , Hàn Bắc với Ngũ ca buổi tối còn muốn đi tập luyện, em mua chút thức ăn ngon, về nhà làm một bữa cơm trưa phong phú đi, buổi chiều cho hai đứa bé nghỉ ngơi thật tốt. Buổi tối thì qua đây"

"Vâng, được." Hàn Giai lưu luyến không rời nhìn Lăng Ngạo, Lăng Ngạo căn bản không nhìn cô một cái.

"Tạm biệt chị Tuyết!" Chíp bông đậu đậu chào, vẫy tay tạm biệt Lăng Tuyết .

"Hai đứa phải ngoan, buổi chiều tự học, không nên ồn ào, biết chưa?" Lăng Tuyết nhẹ nhàng nói với bọn nhỏ.

"Biết rõ . ."

...

Tiễn Hàn Bắc Hàn Giai cùng bọn nhỏ, Lăng Tuyết đóng cửa phòng, quay đầu lại hỏi Lăng Ngạo: "Sao lại không ăn sáng?"

"Ai nói anh không ăn ? bây giờ ăn liền."

Lăng Ngạo vội vàng ăn, ăn như chưa bao giờ được ăn, được vài ngụm còn nhìn cô cười cười.

"Tại sao anh phải như vậy với Hàn Giai?" Lăng Tuyết nhớ tới thái độ vừa rồi của anh thì rất tức giận, "Bọn họ với anh không có thân thích gì, ngàn dặm xa xôi đi theo chúng ta đến Mỹ chính là vì chăm sóc anh, không oán không hối, mệt nhọc bôn ba, còn phải chịu đựng tính tình thối quắc của anh, anh không những không cảm kích, còn quát tháo người ta, trong lòng anh có để ý gì không?"

"Anh biết rõ bọn họ rất tốt với anh, anh cũng rất cảm kích bọn họ, nhưng anh không thích Hàn Giai, anh không cần cô ta chăm sóc, anh nghĩ..." Lăng Ngạo còn chưa dứt lời thì dừng lại , nhìn sắc mặt của cô, "Anh muốn em chăm sóc anh"

"Anh là em bé sao?" Lăng Tuyết tức giận nói, "Còn phải cần người chăm sóc."

Lăng Ngạo cúi đầu, mặt đầy ủy khuất.

"Tốt lắm." Lăng Tuyết nhìn bộ dáng này của anh ta, lại có chút ít không đành lòng, "Trong khoảng thời gian này em rất bận rộn , đều không rảnh chăm sóc anh, về sau sẽ có nhiều thời gian rảnh chăm sóc anh, nhưng lúc em không có ở đây, Hàn Giai cùng Hàn Bắc bọn họ sẽ thay thế em tới chăm sóc anh, anh phải ngoan ngoan ngoãn nghe lời, đừng có lúc nào cùng nổi giận, quát tháo với Hàn Giai, cô ấy lại không nợ anh cái gì ."

"Em thuê người chăm sóc anh đi, anh không cần cô ấy." Lăng Ngạo không vui nói, "Dù sao em cũng không rảnh để chăm sóc anh"

"Nói cái gì đó?" Lăng Tuyết nhíu lại mi, "Vì cái gì không cần sự chăm sóc của Hàn Giai?"

"Cô ấy thích anh, em biết rõ mà ." Lăng Ngạo có chút tức giận, "Anh nằm ở trên giường, cô ấy chăm sóc anh, cần lau người, hầu hạ đại tiểu tiện, em cảm thấy thích hợp sao? Người ta vẫn là cô gái nhỏ, anh cũng không được tự nhiên, người ta còn không được tự nhiên đâu.

Cái này nói sau đi, việc này rất tế nhị, cảm giác quá quái, cô ấy luôn dùng cái loại ánh mắt đắm đuối đưa tình nhìn anh, anh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên."

"Ách..." Lăng Tuyết nghe Lăng Ngạo nói như thế, nghe cũng có chút đạo lý, cô trước giờ chưa có nghĩ qua vụ này, bây giờ nhìn lại, cô đã không đủ chu đáo.

"Vậy cũng tốt, em sẽ thuê người trông nom." Lăng Tuyết nói, "Về sau có hộ lý rồi những việc này không cần làm phiền Hàn Giai, chẳng qua nếu như cô khăng khăng muốn muốn tới chăm sóc anh, anh cũng không nên làm khó cô ấy, cô ấy chỉ thích anh thôi mà..."

"Lăng! Tuyết! !" Lăng Ngạo có chút kích động, "Em thật không biết hay là giả ngu? Người khác đối anh thế nào, anh mặc kệ, anh đối với em..."

"Tốt lắm." Lăng Tuyết ngắt lời anh, "Em đi tìm y tá hỏi một chút về việc thuê hộ lý, ngươi nghỉ ngơi một chút nha"

Nói xong, cô liền đi ra ngoài...

Lăng Ngạo nhìn bóng lưng cô, trong lòng kìm nén lửa giận, Lăng Tuyết vẫn tránh anh như trước, trước kia anh không dám nhắc tới với cô, ngẫu nhiên ám hiệu một lần, cô liền tránh.

Hiện tại, cô so với trước kia trực tiếp kháng cự, nghe cũng không muốn nghe.

Là vì người đàn ông kia sao?

Cô cùng người đàn ông kia đến cùng đã phát triển đến mức nào?

Cô ấy đã thích người đàn ông kia rồi sao?

Một chút nghi vấn lóe qua trong đầu, trong lòng Lăng Ngạo rất không có tư vị.

Mấy năm trước, Lăng Tuyết có một việc ngoài ý muốn, anh vì cứu cô, tay phải bị chém một đao, từ đó về sau đầu ngón tay hoạt đông không được linh hoạt, không thể tiếp tục đánh đàn, không thể không rút khỏi ban nhạc, chạy tắc xi duy trì cuộc sống, ngẫu nhiên cũng đi đua xe, mỗi lần ra tay đều là hào quang bắn ra bốn phía.

Lăng Tuyết mỗi lần nhìn anh lúc ấy là ánh mắt mang sự sùng bái, cho nên anh cũng không có cảm thấy quá mức bi thương, bởi vì trừ ra âm nhạc ra, anh còn có kỹ năng đua xe, nhưng là bây giờ, chân cũng bị hư mất, nếu như trị khỏi, tương lai đua xe cũng không được, hoàn toàn mất đi ánh sáng cuộc đời.

Còn có cái gì có thể làm cho Lăng Tuyết sùng bái ngước nhìn?

Không có ! ! !

Nghĩ tới những thứ này, tâm tình Lăng Ngạo xấu đến trầm trọng, anh hy vọng chân mình có thể nhanh khỏi, nếu không, anh không biết còn sống trên cõi đời này có ý nghĩa gì...

The Sun hotel

Ngũ ca thật sự là quá mệt mỏi , ngủ thật say, không có phát hiện di động đang kêu liên tục trên đầu giường, đã kêu hơn mười mấy phút...

...

Hàn Giai cùng Hàn Bắc không có trực tiếp về nhà, mà là mang chíp bông cùng đậu đậu đi mua thức ăn.

Hàn Giai nhớ tới Lăng Tuyết dặn dò, muốn đi mua một ít món ăn về nhà, thuận tiện mua đồ dùng hàng ngày cho hai đứa bé.

Di động ở vang lên trong túi, các cô cũng không biết gì...

1 comment: