Kẻ Thù Bên Gối (C111: Bạn Tốt)

"Hàn Vũ Thần, anh gọi điện vì hỏi vấn đề này?" Bạch Mẫn nhi buồn cười nói, "Anh thích Cung Thiên Long phải không? Tôi khuyên anh nên từ bỏ ý nghĩ kia đi, cái loại bị chồng ruồng bỏ chính là u ác tính, ai dính vào thì bị xúi quẩy."

"Em nói nhảm cái gì vậy?" Hàn Vũ Thần tức giận quát khẽ, "Có biết cái gì gọi là tôn trọng hay không? Nói chuyện chanh chua như thế, làm mất hết hình tượng của chính mình."

"Tôi cũng đâu có nói anh, anh sao phải rống lên cái gì?" Bạch Mẫn nhi cười lạnh, "Xem ra anh thích Cung Thiên Long thật, lúc hai người biểu diễn trong tiệc sinh nhật của ba tôi đã nhìn ra ..."

"Ha" Hàn Vũ Thần ngắt lời, "Bớt nói nhảm đi, nhanh lên nói cho anh biết, Cung Thiên Long về sau như thế nào ?"

"Đã bị như vậy rồi, trốn ở nhà không dám ra đường." Bạch Mẫn nhi giọng điệu tràn trề khinh bỉ, "Hiện tại cô ta còn có mặt mũi gặp người sao? Đó là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh."

"Cô ấy đã làm gì , mà thành chuột chạy qua đường?" Hàn Vũ Thần cảm thấy logic của Bạch Mẫn Nhi rất không thể tưởng tượng nổi, "Ở trong hôn lễ, Thân Đồ Dạ còn nói vì sao lại từ hôn không?"

"Cái này lại không có nói." Bạch Mẫn Nhi lạnh lùng nói, "Dù sao Thân Đồ chính là không cần cô ta , khẳng định là cô ta đã làm mấy chuyện mờ ám, hoặc là nói, Thân Đồ đã nhìn thấu bản tính bên trong cô ta, cho nên liền hủy bỏ hôn lễ thôi."

"Em xác định Cung Thiên Long bây giờ còn đang Hải Thành?" Hàn Vũ Thần lần nữa chất vấn.

"Đương nhiên , sáng sớm hôm nay tôi còn nghe được ba tôi cùng luật sư thảo luận, cái hợp đồng thanh lý kia đã có chữ ký, hợp đồng đã có hiệu lực không thể bàn cãi gì.

nhưng cái này cũng không thể khiến Cung thị chiếm được tiện nghi gì. Không chấp nhận luật sư của Cung thị đại diện xử lý thủ tục, muốn Cung Thiên Long chính mình đi làm, còn nói luật sư của chúng ta làm khó dễ cô ta thật tốt, đừng cho cô ta dễ dàng chiếm được tiện nghi.

Luật sư nói Cung Thiên Long đã sớm đoán ra cái này, nên chiều sẽ mang Tần Tuệ đi văn phòng luật ..."

"Chiều hôm nay?"

Hàn Vũ Thần tính toán thời gian một chút , bây giờ là buổi sáng chín giờ ở New York, Hải Thành năm giờ chiều, Cung Thiên Long lúc này đang ở Hải Thành, như vậy hiện tại ở New York Lăng Tuyết này là ai? ?

"Đúng vậy đúng vậy, anh còn có cái gì muốn hỏi không?" Bạch Mẫn nhi có chút không kiên nhẫn, "Tôi cúp máy trước, các bạn đang chờ tôi đi uống rượu"

"Em tiếp tục ăn chơi như thế, sớm muộn cũng có một ngày gặp chuyện không may."

"Miệng quạ đen, có phải anh đang hâm mộ ghen ghét không? Không có cha mẹ nên con cái mới cần chính mình phấn đấu, ba tôi tài sản đủ cho tôi tiêu xài xa hoa mấy đời ..."

Hàn Vũ Thần lười phải nói tiếp với Bạch Mẫn Nhi, trực tiếp cúp điện thoại, con nha đầu này đã bị cậu chiều hư rồi, không coi ai ra gì, tùy hứng làm bậy, bầy đặt ở trước mặt Thân Đồ Dạ giả vờ đoan trang thục nữ, phía sau thì loạn thất bát tao , khó trách Thân Đồ Dạ nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Nhưng mà, chuyện bây giờ thì phiền phức hơn.

Lăng Tuyết cuối cùng có phải là Cung Thiên Long không?

Nếu như, hiện tại có hai người, nếu không sẽ phân thân như thế nào?

Nếu như không phải vậy tại sao lại giống nhau như đúc? Hơn nữa trước đó rõ ràng chỉ có một người.

Cái này nhất định bên trong có bí mật gì đó, cậu gọi điện cho anh có phải đã phát hiện ra cái gì rồi không?

Lăng Tuyết chắc chắn đang giấu bí mật không muốn người biết, khó trách cô ấy không muốn cho mình thấy mặt.

Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, cô đến cùng là ai, có thân phận gì, với anh, Hàn Vũ Thần một chút quan hệ đều không muốn, quan trọng là, cô có thể cùng anh biểu diễn, bọn họ có thể cũng taọ ra được loại tình cảm mãnh liệt tia lửa, vậy thì đủ !

Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Thần cười nhếch môi ở góc độ đẹp mê người, tiếp tục lái xe  đi về phía trước.

...

Lăng Tuyết đang xoay sở nếu chỉ đối mặt với Hàn Vũ Thần không phải là vấn đề lớn lao gì, nhưng là nếu như cô lên sân khấu biểu diễn, rất nhiều người đều sẽ nhận ra cô, tỷ như nhà họ Cung, nhà họ Bạch, nhà họ Hoắc, còn có Thân Đồ Dạ! ! !

Lúc đó, phiền phức sẽ thi nhau mà đến...

"Đùng, đùng, đùng!" Đang nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Hàn Bắc ở bên ngoài hô, "Lăng Tuyết, em còn không ra, đang làm gì đó?"

Lăng Tuyết nhướng mày, bực bội nói: "Em không muốn ăn sáng."

"Không phải kêu em ăn sáng, là có tin tức tốt muốn nói cho em" Hàn Bắc nói, "Mở cửa!"

Lăng Tuyết đi tới mở cửa phòng, nhíu mày hỏi: "Tin tức tốt gì?"

"Hắc hắc..." Hàn Bắc cực kỳ vui mừng nói, "Anh vừa nhận điện thoại của chị An, chị ấy nói là fan đối với em cực kỳ chú ý cao độ, lần này biểu diễn, em cũng có thể duy trì thần bí, lấy hình tượng là khách quý mang mặt nạ biểu diễn"

"Thật !" Lăng Tuyết mừng rỡ, "Quá tốt !"

"Anh cũng biết là em sẽ thật cao hứng." Hàn Bắc cười nói, "Kêu em ăn sáng thì không chịu ăn, một mình ở trong phòng nghĩ ngợi lung tung, hiện tại như em mong muốn, em không cần lo lắng nữa. Không sợ Thân Đồ Dạ nhìn thấy em trên tv cũng nhận không ra".

"Làm sao anh biết em là lo lắng cái này?" Lăng Tuyết nhìn Hàn Bắc cười cười, "Trước kia cảm thấy anh là một người thô kệt, hiện tại đã thây đổi rồi"

"Tối hôm qua Ngũ ca đã nói việc này, em biết không, em là người thông minh, suy tính mọi việ chu toàn." Hàn Bắc gãi gãi đầu, "Cho nên Hàn Vũ Thần nói muốn tới trong nhà, anh liền đồng ý , anh suy nghĩ anh ta đến gặp trước em một chút, xem chúng ta có thể hợp tác với anh ta không, nhưng em vừa nhìn thấy anh ta thì đã đuổi người, anh còn tưởng rằng em đã xử lý hết mấy chuyện kia, tới xem trước cũng không có vấn đề gì""

"Thôi, chấm dứt vụ của Hàn Vũ Thần được không?" Lăng Tuyết bĩu môi, "Các người đều coi anh ta là thần tượng, đều nói anh ta cái gì cũng tốt."

"Em không biết phân biệt tốt xấu" Hàn Bắc liếc cô một cái, "chị An nói , đây là ý tứ của anh ta, Hàn Vũ Thần đã gọi cho chị ấy nói như vậy"

"Ách..." Lăng Tuyết không phản bác được, trong lòng có một loại cảm giác khác thường nhộn nhạo, ở trong ấn tượng của cô, Hàn Vũ Thần chính là người cà lơ phất phơ, là một phú đại nhị, mặc dù không giống một như trên thương trường là một người âm hiểm xảo trá, truy đuổi danh lợi, nhưng là cũng không để ai vào mắt.

Ấn tượng của cô đối với anh ta không phải là thật xấu, vì trận đua xe lần đó mà đối với anh ta có vài phần hiếu kỳ, thân phận là cháu của  Bạch Tấn Sinh cũng phai mờ .

Nhưng là thông qua sự kiện này, Lăng Tuyết đã thây đổi cái nhìn về anh ta, có vài người nhìn như không đứng đắn, đối cái gì cũng không quá quan tâm nghiêm túc, nhưng sau lưng có thể sẽ có một trái tim tinh tế.

Mặc kệ anh ta xuất phát từ đâu, nếu đã phát hiện cái gì, không muốn làm cho cô khó xử mới làm như thế, tóm lại anh đã giải quyết một cái phiền phức lớn cho cô...

Cô phải cảm ơn anh ta thật tốt.

"Tốt lắm, em ăn sáng nhanh đi" Hàn Bắc thu dọn đồ đạc, "Hàn Giai đã mang chíp bông cùng đậu đậu đi bệnh viện , anh bây giờ cũng muốn đi bệnh viện thay thế  cho Ngũ ca, kêu anh ấy về nghỉ ngơi một chút, nhóm chúng ta đáp ứng chị An, tối hôm nay đi qua tập luyện. Em ăn sáng xong cũng đi bệnh viện xem Lăng Ngạo một chút , cậu ta vẫn đang chờ em"

"Biết rõ rồi, đợi tí nữa sẽ đi liền" Lăng Tuyết đáp lại, "mọi người vất vả rồi!"

"Nói nhảm, đều là người một nhà, còn khách khí như vậy! Anh đi trước ."

...

Hàn Bắc đi , Lăng Tuyết nhìn trên bàn bữa sáng phong phú, trong lòng ấm áp , con người lúc còn sống, có vài bạn tốt tri kỷ thân mật như thế này, cùng chung hoạn nạn, vinh nhục cùng nhau, thật sự là chuyện hạnh phúc nhất trên đời!

...

Lăng Tuyết chính đang ăn sáng, Ngũ ca trở về , Ngũ ca tối hôm qua ở bệnh viện trực một đêm, hiện tại có chút ít mệt mỏi, cùng Lăng Tuyết chào hỏi, tùy tiện ăn chút gì trở về phòng nghỉ ngơi.

Lăng Tuyết nhớ tới Vương Hân gọi đến, vội vàng gọi anh lại: "Ngũ ca, tối hôm qua chị dâu gọi điện á."

"Uh, anh biết rồi, vừa mượi di động của Hàn Giai gọi cho cô ấy rồi." Ngũ ca nói, "Tuyết, chị dâu có lòng nhiệt tình, sợ em bỏ qua cái gì, cho nên mới cùng gọi điện, nhưng là Ngũ ca nhắc nhở em, chuyện đã qua thì cho qua đi , trước khi em đi, Lãnh Thanh Mặc kêu nhắn cho em câu nói kia, nên quên đi !"

"Hm? Ngũ ca hiểu được khẩu ngữ?" Lăng Tuyết thật bất ngờ.

"Anh trước kia đã từng đi lính, về sau lại là xã hội đen, nếu như không có chút bản lãnh sớm đã chết rồi." Ngũ ca cười cười, "Tuyết, Lãnh Thanh Mặc là một người không đơn giản, anh không hiểu biết nhiều về anh ta, cũng không biết giữa các người phát sinh chuyện gì.

Cho nên đối với anh không thể nào đánh giá, nhưng câu nói kia là nói rất đúng, em đã lựa chọn rời đi, như vậy thế giới kia chuyện đã xảy ra cũng không quan hệ gì với em, bất luận em thấy cái gì, nghe được cái gì, đều không cần hỏi đến! ! chị dâu em nói cho em biết tình hình, cũng cùng với em không quan hệ, em không cần để ý, hiểu chưa?"

"Em hiểu rõ, cảm ơn Ngũ ca!" Lăng Tuyết tâm tình rất phức tạp, nhưng là rất tán thành lời nói của Ngũ ca.

"Hiểu rõ thì tốt rồi" Ngũ ca vui mừng cười , "việc hợp tác Hàn Bắc đã nói cho anh biết , Hàn Vũ Thần người này mặc dù có chút không kiềm chế được, nhưng anh cảm thấy con người cậu ta khá tốt , mặc kệ cậu ta làm như vậy vì nguyên nhân gì, tóm lại là giúp em giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ, em không cần suy nghĩ quá phức tạp . ."

"Ừ." Lăng Tuyết gật đầu liên tục, "Em biết rõ! Nhưng là Ngũ ca, ngày sinh của chị dâu sắp đến rồi đúng không? Anh để chị ở nhà một mình yên tâm sao?"

"Nói thật anh rất lo lắng ." Ngũ ca nhíu lại mi, "Anh nghĩ, ngày dự sinh chính là ngày kia, vừa vặn ngày đó cũng là ngày biểu diễn, anh không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nên chống đỡ hai ngày, chờ chuyến lưu diễn kết thúc lập tức trở lại chăm sóc cô ấy."

"Thực xin lỗi, nếu như không phải là bởi vì chuyện của em, anh cũng không cần cùng đi xa lâu như thế ". Lăng Tuyết rất áy náy chuyện này, "Vạn nhất chị dâu sinh sớm phát sinh chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

"Trong nhà có bảo mẫu, còn có vài anh em tốt chiếu cố, sẽ không có việc gì đâu." Ngũ ca mặc dù nói như thế , nhưng là trong lòng cũng không yên ổn, "Tốt lắm, không nói nữa, anh đi nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn có luyện tập!"

"Dạ, di động trả lại cho anh." Lăng Tuyết trả lại điện thoại cho Ngũ ca, "em đã sạc pin rồi, đừng đưa di động cho em, em không có việc gì lớn, vạn nhất chị dâu tìm anh làm sao bây giờ!"

"Được, anh biết rồi." Ngũ ca cầm di động, "Em lấy hết mang qua bệnh viện đi, Lăng Ngạo liên tục chờ em đó!"

"Được"

1 comment: