KẺ THÙ BÊN GỐI (C120: NĂNG LƯỢNG CỦA CP -tt)

Lăng Tuyết nhận chi phiếu vừa nhìn, không khỏi sửng sốt : "sao nhiều như vậy?"

Một trăm triệu! ! !

Nên biết, cô là một người mới, không danh không tiếng, không có bất kỳ lực ảnh hưởng nào, chỉ có hai lần làm khách quý thần bí tham dự buổi biểu diễn của Hàn Vũ Thần, cô cũng là người được lợi, lấy phương thức này xuất đạo, so với những nhân vật mới muốn được như thế này thì phải phấn đấu vài thập niên, đổi thành nhân vật mới khác, không cần tiền cũng tranh giành tới đầu rơi máu chảy!

Lăng Tuyết có thể lên sân khấu diễn xuất đã cảm thấy rất vinh hạnh, tập đoàn Thiên Ngu là một công ty lớn, sẽ cho cô một chút phí tổn, cô cũng không cho là kỳ quái, chỉ tuyệt đối không hề nghĩ đến sẽ được trả nhiều như thế, nhiều đến nỗi cô cũng ngại nhận luôn.

"Đây là ý của Vũ Thần" chị An ý tứ sâu xa nói, "Cậu ta đặc biệt thưởng thức em, đương nhiên, chị cũng rất xem trọng em, làm một người đại diện có uy tín, chị chưa từng gặp được một cô gái có thiên phú như em, chỉ cần em theo chị ký hợp đồng, tương lai nhất định sẽ trở thành thiên vương siêu sao!"

"Chị An, chị để mắt tới em, em thật cao hứng, nhưng sao lại nhiều tiền như thế, chắc đã không tuân theo quy định của công ty?" Lăng Tuyết có chút thấp thỏm, "giá này có thể đủ mời một vị ca sĩ hạng hai á."

"Em không phải là ca sĩ hạng hai" chị An cười nói, "Em vừa xuất hiện, khẳng định lập tức chấn động toàn cầu."

"Nhưng là..."

"Không cần nhưng là, chút tiền này cái em nên được ." chị An chụp vỗ tay của cô, "Buổi biểu diễn rất vất vả, em tham dự gần như toàn bộ chương trình, con số này  một chút cũng không nhiều, nếu như em cảm thấy băn khoăn, thì phải biểu diễn cho tôt, cũng coi như không uổng phí tâm tư của Vũ Thần"

"Được rồi." Lăng Tuyết nhận lấy chi phiếu, "Em nhất định sẽ xứng với giá!"

"Hứa đó nha" chị An vẻ mặt tươi cười, "mấy lời này chị rất thích nghe! chúng tôi không cần tuyển một em gái ngọt ngào, chúng tôi muốn là một cô gái có chủ kiến a! !"

"Ha ha, cảm ơn chị An" Lăng Tuyết cười cười, "Vậy em xem diễn xuất tiết mục đơn trước, chị có lời bài hát ở đây không? em làm quen trước một chút."

"Không hổ là chuyên nghiệp , không lãng phí thời gian, trực tiếp cắt vào chủ đề hiện thực luôn" Chị An rất vui mừng, lập tức gọi trợ lý lấy ra  lời bài hát tiết mục đơn đưa cho Lăng Tuyết, "Vậy em xem trước đi , nếu như không thoải mái thì nghỉ ngơi, chị đến trước đài đi xem tình hình một chút"

"Được"

...

Lăng Tuyết đưa mắt nhìn chị An rời đi, bắt đầu nghiêm túc xem tài liệu, một trợ lý mang cho cô một ly nước ép trái cây cùng một ít bánh ngọt, còn đặc biệt ở bên cạnh chăm sóc cô.

Lăng Tuyết có thể cảm giác được chị An và những người này đều coi trọng cô, kỳ thật nói cho cùng đều là vì Hàn Vũ Thần, khả năng chị An cùng mọi người là đồng dạng, đều cảm thấy Hàn Vũ Thần léng phéng với cô, cho nên mới phải đối xử đặc biệt với cô như vậy.

Lăng Tuyết khổ sở cười một tiếng, thế giới này quá nhiều người thích đi đường tắt, nếu như việc không liên quan đến mình, rất nhiều người sẽ phê phán người đi đường tắt một chút, cảm thấy bọn họ không có bản lĩnh thật sự, nhưng là một khi sự tình đặt ở trên người mình, bọn họ vừa hy vọng có lại nhiều đường tắt có thể đi.

Cho nên, Có vài người trong thâm tâm đã tiếp nhận đi đường tắt.

Giống như cihj An cùng với vài trợ lý này.

...

Để được một phút biểu diễn trên sân khấu, phải tập luyện vài chăm chỉ mới được.

Buổi biểu diễn nào cũng có rất nhiều công tác chuẩn bị, huống chi là buổi biểu diễn lớn như vậy.

Hàn Vũ Thần năm nay mới hai mươi bốn tuổi, có thể thất bại lần này sẽ không dậy nổi, nhưng là ở nước ngoài nổi tiếng còn chưa đủ vang dội, cho nên tập đoàn Thiên Ngu  lần này hao phí tài nguyên rất lớn mở cho anh chuyến lưu diễn này, vốn định bỏ ra một số tiền lới để mời mọc ban nhạc nổi anh Âu Mỹ cùng ca sĩ khách mới đến hỗ trợ anh, nhưng anh lại kiên trì dùng người của mình.

Kỳ thật với sự kiên trì của anh, lúc đầu công ty đã hoàn toàn bất đồng ý, nhưng anh là đại cổ đông của tập đoàn Thiên Ngu, cán bộ cao cấp của tập đoàn đều không còn cách nào với anh, chỉ có thuận thao anh, cho nên sự tình cứ như vậy được thống nhất.

Nhưng là chị An vẫn không yên lòng, cho nên phải giám sát toàn bộ hành trình, đợi lúc Hàn Vũ Thần nghỉ ngơi thì sẽ hỏi thăm về sự chuẩn bị ban nhạc như thế nào....

Hàn Vũ Thần nói sẽ gọi điện mời một người bạn tên Trác Phong giúp, Trác Phong cũng là một ca sĩ rock'n'roll nổi danh, là một tay Bass đạn cực giỏi, anh ta là một người nổi tiếng, nhưng Hàn Vũ Thần hiện tại hết sức khẩn cấp, vì tình bạn, Trác Phong đành phải gách những chuyện khác lại.

Chị An vừa nghe Trác Phong sẽ đến giúp, chị mừng như điên.

Trác Phong là ca sĩ rock'n'roll dẫn đầu trong nước, tính tình an phận, làm theo ý mình, nhưng là một người có tính khí nóng nảy, tất cả tác phẩm đều là kinh điển, anh ta so với Hàn Vũ Thần thì lớn hơn mấy tuổi, chị An cũng không biết bọn họ có giao tình sâu như thế, rất hưng phấn hỏi Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thần chỉ nói có việc gấp, không muốn cùng anh ta nói nhiều.

...

Lăng Tuyết mặc dù thân thể không thoải mái, nhưng là đã đọc qua là không quên được, một chút bản lĩnh cũng không có giảm bớt, rất nhanh đã nhớ kỹ tiết mục đơn cùng diễn xuất như thế nào đến tất cả các tiết mục biểu diễn đều nhớ kỹ, còn có nhiều bài hát khúc khác, cô cũng đã sẽ hát, hiện tại đã quen thuộc nên cũng không khó, nói chung là có thể biểu diễn được.

Lăng Tuyết đi đến trước đài cùng Hàn Vũ Thần và mọi người cùng nhau diễn thử, Hàn Vũ Thần quan tâm thân thể cô chịu không nổi , nhưng nàng nói đã uống thuốc rồi nên tinh thần tốt lên rất nhiều, kiên trì muốn cùng bọn anh cùng nhau diễn thử, chị An cũng bày tỏ muốn nhìn một chút hiệu quả, Hàn Vũ Thần không thể từ chối.

Sân khấu ánh sáng tắt đi, chỉ lưu lại đèn tường, Lăng Tuyết ôm lấy Bass đứng trước ở sân khấu, khí chất trên người lập tức đã trở lại ...

Cô mới vừa đứng chỗ kia, đã mê đảo mọi người một mảng lớn.

Hàn Vũ Thần cùng những nhân viên làm việc khác tất cả đều mê muội nhìn cô, cảm thấy cô chính là thiên sứ từ trên trời giáng xuống, đẹp đến nỗi phải làm cho người ta hít thở không thông...

Đương nhiên, Lăng Tuyết cũng dùng chính mình thực lực chứng minh cô không chỉ là đẹp không thôi! ! !

Liên tục diễn thử đến ba giờ sáng, tất cả mọi người đều sôi trào.

Toàn trường sôi trào, trừ Hàn Vũ Thần và Hàn Bắc ra, các nhạc công cùng nhân viên làm việc đều xem Lăng Tuyết biểu diễn, nhịn không được vỗ tay rào rào.

Chị An hết sức vui mừng, chị chưa từng gặp một kỳ taì âm nhạc như thế này, chỉ là nhìn qua tài liệumột lần thì nhớ kỹ toàn bộ, trừ vài bài hát ở giữa bởi vì không đủ quen thuộc nhịp điệu thì có vấp tí xíu, còn lại thì là lưu loát liền mạch.

Quả thực quá kỳ diệu.

buổi diễn thử kết thúc, Hàn Vũ Thần nhịn không được ôm Lăng Tuyết, hưng phấn  kích động nói: "Em giỏi quá, em làm tôi từ âm nhạc nhìn thấy linh hồn bên trong! !"

"Ha ha..."

Lăng Tuyết nhẹ nhàng cười , một cái ôm này chỉ giống như bạn bè trong lúc đó, cô một chút cũng không phản cảm, ngược lại cảm thấy rất ấm áp, trên con đường truy đuổi giấc mơ, có thể gặp được một người tri âm, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc!

"Đêm nay tôi mời mọi người ăn khuya!" Hàn Vũ Thần ôm bả vai của Lăng Tuyết , cao hứng tuyên bố, "tất cả mọi người cùng đi!"

"A a! Quá tốt ." mọi người hoan hô một trận

"Ăn khuya có thể, nhưng là không thể ăn quá lâu ." chị An tỷ nhắc nhở, "Chiều nay còn muốn chính thức diễn thử một lần nữa! Buổi sáng có thể cho mọi người ngủ nướng, mười một giờ qua đây ăn cơm hộp rồi sau đó bắt đầu."

"A a, cảm ơn chị An!"

"Cứ quyết định vậy đi" Hàn Vũ Thần còn ôm Lăng Tuyết, "Cùng đi chứ, thừa dịp này làm quen với mọi người một chút, về sau sẽ làm việc với nhau nhiều đó!"

"Nhưng tôi không thoải mái lắm" Lăng Tuyết che trán, "Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."

"Thiếu chút nữa đã quên." Hàn Vũ Thần vội vàng xờ trán cô, "Trời ạ, còn đang phát sốt, sao em không nói sớm?"

"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại." Lăng Tuyết ho khan vài tiếng, "Tôi muốn uống nước."

"Mang nước vào đây nhanh đi" chị An lập tức gọi vào.

Trợ lý lấy ra một chai nước khoáng đưa cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết uống một hơi hết luôn.

Hàn Vũ Thần tự trách nói: "Vừa rồi chơi nhạc hay quá nên quên mất, đều đã quên em vẫn là bệnh nhân." "chị An, gọi gấp Putte qua đây, nhờ cậu ta xem Lăng Tuyết một chút."

"Bây giờ cậu ta đã ngủ ." chị An di động ra, "Nhưng là cũng không chú ý được nhiều như vậy, nếu như cơ thể Lăng Tuyết không thể ổn định lại, ngày kia biểu diễn sẽ gặp phiền toái ."

"Tôi đi mua một ít thuốc thì tốt lắm, đừng quấy rầy bạn của anh." Lăng Tuyết nói.

"Là bác sĩ riêng của anh" Hàn Vũ Thần đau lòng nhìn cô, "chỉ nghĩ em chị bị là cảm cúm mà thôi, nên xử lý qua loa, không nghĩ tới uống thuốc cũng vô dụng, sớm biết bị như vậy, vừa mới bắt đầu nên gọi cho Putte qua đây kiểm tra rồi"

"Đừng quá khẩn trương, tôi thật không có nghiêm trọng như vậy, hiện tại tôi chỉ muốn trở về ngủ một giấc cho ngon." Lăng Tuyết cảm giác rất mệt mỏi, "Đợi lát nữa uống thuốc tiếp thì sẽ không có việc gì , không cần lăn qua lăn lại."

"Vậy cũng tốt, Anh đưa em về." Hàn Vũ Thần vội vàng nói, "chị An tỷ, sáng mai, chị gọi Putte qua kiểm tra cho Lăng Tuyết đi. Tôi sẽ đưa cô ấy về bây giờ, chị chào hỏi và mời mọi người đi ăn khuya, tính cho tôi nha"

"OK, không thành vấn đề." chị An nhiệt tình chào hỏi mọi người, "Mọi người vất vả rồi, thu thập một chút đi ăn khuya với tôi"

"Cảm ơn chị An, cảm ơn Vũ Thần!"

"Vũ Thần, tôi sẽ về cùng cậu và Lăng Tuyết" Hàn Bắc không yên tâm Lăng Tuyết.

"Chao ôi, Hàn Bắc, cậu trở về làm gì nha, cậu không có bị bệnh." chị An vội vàng kéo anh ta lại, "Bình thường cậu vội vội vàng vàng, không rảnh theo chúng tôi cùng nhau chơi đùa, đêm nay khó được có thời gian, cùng đi ăn khuya."

"Nhưng là..."

"Đừng dong dài, giúp đỡ mọi người thu dọn đồ đạc đi."

"A" Hàn Bắc quay đầu lại nhìn sang, Hàn Vũ Thần đã đỡ Lăng Tuyết đi đến hậu trường, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, anh nghĩ tới Lăng Tuyết trước đến giờ không thể nào thua thiệt, hơn nữa Hàn Vũ Thần là người tốt, cũng sẽ không có suy nghĩ nhiều như vậy, đi theo chị An với mọi người thu dọn đồ đạc trước.

...

Hàn Vũ Thần đỡ Lăng Tuyết lên xe, cho mở một chai nước khoáng đưa cho cô nói: "Uống nước thêm đi"

"Cảm ơn"

Lăng Tuyết lỡ tay một cái bình nước bị rớt, nước vẩy lên người, ướt trước ngực một chút.

Hàn Vũ Thần vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cô lau: "Không có sao chứ."

"Không có việc gì." Lăng Tuyết tiếp nhận khăn giấy, "Tôi tự mình làm là được"

"Ngại quá" Hàn Vũ Thần lúng túng cười cười, "May mắn là mùa hè, nếu không sẽ bị lạnh chết"

"Chỉ một chút xíu à, đi thôi." Lăng Tuyết giơ giơ lên khóe môi.

"Được" Hàn Vũ Thần nổ máy xe lái xe ra ngoài, này lúc, di động của anh vang lên , là Trác Phong gọi tới , anh vội vàng nghe máy, "Trác Phong!"

"Tôi đã lên mấy bay, 14 tiếng đồng hồ sau sẽ đến!"

"Sau lại nhanh như thế? Tôi mới vừa gọi điện thoại, anh đã lên máy bay rồi ?"

"Một người bạn đúng lúc muốn đi New York, tôi ngồi máy bay riêng của cậu ta"

"Quá tốt, ngày mai vẫn còn kịp diễn thử... Chao ôi, Lăng Tuyết, em sao rồi ?"

1 comment: