KẺ THÙ BÊN GỐI (C121: Nhân Vật Thần Bí)

Hàn Vũ Thần phát hiện sắc mặt Lăng Tuyết có chút ít không thích hợp, vội vàng hỏi thăm: "Có phải là không thoải mái hay không?"

"Không có việc gì." Lăng Tuyết trả lời, "Cảm cúm, hóng gió khó chịu, anh đóng cửa kính lại đi."

"Được." Hàn Vũ Thần lập tức đóng cửa xe

"Hiện tại ở New York 3h sáng hơn, cậu sao lại ở cùng một cô gái ?" Đầu bên kia vang lên giọng kinh ngạc của Trác Phong, "Có diễm phúc quá, thằng nhóc!"

"Đừng có đoán mò"

Hàn Vũ Thần có chút thẹn thùng, vừa rồi đang nói chuyện với Trác Phong, đột nhiên phát hiện Lăng Tuyết giống như không quá thoải mái, lập tức hỏi thăm tình huống, xem nhẹ điện thoại còn đang gọi, có đôi khi, scandal chính là truyền tới như thế.

"Được rồi, máy bay sắp cất cánh, ngày mai gặp mặt lại tán gẫu." Trác Phong nói.

"Anh gửi số chuyến bay cho tôi, tôi đi đón anh" Hàn Vũ Thần vội vàng nói, "anh là một người nổi tiếng như thế, tôi sao dám thất lễ chứ"

"Không cần, tôi ngày mai đến New York muốn đi làm chút việc trước, chắc sẽ tìm cậu trễ một chút"

"Cần tôi giúp gì không?"

"Đừng có dài dòng nữa, bye!"

"Ha ha, bye!"

Cúp điện thoại, Hàn Vũ Thần nhìn Lăng Tuyết giải thích: "Em xem, tôi nói tôi có thể giải quyết vấn đề rồi"

"Anh mời ai tới hỗ trợ?" Lăng Tuyết hiếu kỳ hỏi.

"Trác Phong." Hàn Vũ Thần đắc ý hả hê nói.

"Thật ?" Lăng Tuyết đặc biệt kinh ngạc, "Trác Phong là nhân vật truyền kỳ của rock'n'roll, không chỉ sáng tác ca khúc hay, chơi nhạc cũng tốt, tính tình còn thần bí an phận, người bình thường cũng không mời được anh ta ."

"Đúng vậy." Hàn Vũ Thần cười nói, "Tôi cũng chỉ ôm mộng gọi hỏi thử thôi, không nghĩ tới anh ta sẽ đáp ứng!"

"Anh ấy là thần tượng của tôi, lúc trước cũng là bởi vì xem biểu diễn của anh ta, ta mới đi học âm nhạc, rồi đi theo này con đường ." Lăng Tuyết có chút mừng rỡ.

"Lúc trước em có biết anh ta không? Lúc trước..."

Hàn Vũ Thần nói được một nửa lại dừng lại, giống như có bí mật gì không thể tiết lộ, lại giống như nói lỡ miệng.

"Lúc trước cái gì?" Lăng Tuyết hiếu kỳ hỏi.

"Lúc trước em xem anh ta biểu diễn ở đâu?" Hàn Vũ Thần nói sang chuyện khác, "anh ta lất ít biểu diễn, tham gia các show diễn cũng không nhiều"

"Chính là ở Hải Thành a, anh ây biểu diễn từ thiện để lấy tiền cứu tế."

Lăng Tuyết nhớ lại trước đây, "Đại khái là bảy tám năm trước, khi đó tôi cùng Lăng Ngạo là đại biểu của cô nhi viện đi tiếp thu quyên tặng, anh ta đem lợi nhuận diễn xuất toàn bộ tiền đều quyên góp, có trên 100 cô nhi viện được nhận, chúng tôi cũng nhận được quyên tặng, còn được xem miễn phí nữa"

"Thật khó có được" Hàn Vũ Thần cảm khái, "Trác Phong là người rất giỏi đó, nghe nói ca sĩ rock'n'roll chỉ là nghề phụ của anh ta, anh ta có một gia sản rất khổng lồ, nhưng anh ta rất thần bí, tình huống cụ thể tôi cũng không được biết."

"Các anh có giao tình tốt lắm à?" Lăng Tuyết hỏi.

"Cho là vậy đi" Hàn Vũ Thần hồi tưởng nói, "Có một lần ngẫu nhiên gặp, tôi giúp anh ta một chuyện nhỏ, anh ta nói thiếu tôi một nhân tình, chờ tôi lúc nào cần giúp thì gọi cho anh ta, anh ta nhất định không thể từ chối"

"Anh ta là một người có ơn tất báo" Lăng Tuyết nghĩ đến sẽ rất nhanh có thể nhìn thấy thần tượng, trong lòng có một ít kích động.

"Kỳ thật chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng anh ta là một nhân vật lớn, chỉ là không thích thiếu người mà thôi." Hàn Vũ Thần mỉm cười nhìn Lăng Tuyết, "Em khỏe chưa? Nếu mệt thì ngủ một giấc trước đi."

"Uh, hơi mệt một chút." Lăng Tuyết xoa xoa ấn đường, "Tôi nghỉ ngơi một chút, tới nhà gọi tôi nha"

"Được"

...

Từ Hải Thành bay đi New York, Trác Phong, cũng chính là Trác Việt nhìn Thân Đồ Dạ mặt âm trầm, không khỏi buồn cười: "Xem cậu đã động chân tình với cô bé kia rồi, mua lại công trình kia không nói, còn tự mình chạy đến Mỹ tìm cô ấy, hiện tại biết rõ cô hơn nửa đêm ở cùng đàn ông khác, đôi mắt này quả thực giống như muốn ăn thịt người ta vậy".

"Cô gái này thật đáng giận" Thân Đồ Dạ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "mới có vài ngày? đã đi với người khác rồi"

"Có lẽ chỉ là công việc thôi" Trác Việt cười cười, khuyên nhủ, "Buổi biểu diễn của Hàn Vũ Thần là ngày kia, theo lẽ thường, hai ngày này cũng sẽ tập luyện chăm chỉ, bọn họ tập luyện đến trễ như vậy, cậu ta thể hiện một cái phong độ thân sĩ đưa bạn bè về nhà, cũng không phải là không được"

Thân Đồ Dạ không có tiếp tục nói hết, nói sang chuyện khác: "Vậy, lần này vất vả cho cậu rồi !"

"Khách khí với tôi làm gì" Trác Việt đang ngâm trà vào nước, "Tôi vốn là thiếu Hàn Vũ Thần một cái nhân tình, bây giờ giúp cậu ta cũng tốt.

Cậu biết rồi đó, tôi không thích thiếu người. Chỉ là lúc cậu ta gọi điện cũng là lúc cậu ở đây, hơn nữa lại đúng lúc nghe thấy thỉnh cầu của cậu ta, lại vừa vặn muốn cho tôi đi cùng mà thôi."

"Sao có nhiều vừa vặn như vậy" Thân Đồ Dạ lạnh lùng cười một tiếng, "nếu chú ý một sự kiện nào đó, sẽ có rất nhiều sự tình liên quan kéo theo"

"Cậu nói đúng." Trác Việt gật gật đầu, "Mọi việc đuề có nhân duyên, lúc trước cậu đi theo Lăng Tuyết đi giúp con chó kia, lại lưu ý đến cuộc sống khó khăn của Hàn Bắc, lại nhờ tôi trong bóng tối giúp cậu ta tìm một chút đường ra, vì vậy tôi nhờ người trong giới giải trí giới thiệu cậu ta cùng Năm Khúc đi Hàn Quốc phỏng vấn công ty con của Thiên Ngu, lại thông báo Hàn Vũ Thần đặc biệt lưu ý bọn họ, cho nên hiện tại, bọn họ mới có cơ hội đi theo Hàn Vũ Thần trà trộn vào giới giải trí, mà Lăng Tuyết cũng bởi vì lần này cùng Hàn Vũ Thần kết duyên! !"

"Khi đó còn không biết thân phận chân thật của cô ấy." Thân Đồ Dạ cười nhạt một tiếng, "Chẳng qua là cảm thấy Hàn Bắc là bạn của cô ấy, vì bỏ mấy trăm ngàn chuộc con chó kia cung không đòi lại, lại không thể bảo vệ em gái, cho nên mới nhờ anh làm chút chuyện."

"Cậu ở sau lưng vì cô ấy làm chút chuyện này, lại chưa bao giờ cho cô ấy biết rõ, nhưng nếu là bởi vì lần này cùng Hàn Vũ Thần đi đến với nhau, chỉ sợ là cậu muốn... Hắc hắc..."

Trác Việt cười đến tà ác, bởi vì Thân Đồ Dạ sắc mặt đã không đẹp mắt rồi.

"Cô ấy thiếu tôi còn chưa có tính đủ đâu, tôi sẽ không để cho cô ấy đi cùng người khác ôm ấp." Thân Đồ Dạ híp mắt nguy hiểm nói, "Ngày mai diễn thử anh không cần đi , buổi biểu diễn ngày đó... Cũng không cần đi."

"Hả?" Trác Việt nghi hoặc nhìn anh, "cậu muốn làm gì?"

Trác Việt rất hiểu Thân Đồ Dạ, cậu ta là một người trọng chữ tín, sẽ không thất tín để đối phó người khác.

"Rất nhiều năm không có chạm vào Bass , đột nhiên muốn chơi một chút."

Thân Đồ Dạ nhẹ nhàng chuyển động đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn đen, đuôi mắt nhướng lên cao tạo thành đường cong kiêu ngạo ...

"Hắc!" Trác Việt ngạc nhiên mừng rỡ cười , "Cậu là nghĩ... Ha ha, có thể có thể, chơi thật thú vị! !"

"Lăng Tuyết, em chờ đó cho tôi! ! !" Thân Đồ Dạ u ám than nhẹ, "Rất nhanh, em sẽ có ngày những ngày tốt lành a ! ! !"

...

"Hắc xì, hắc xì!"

Lăng Tuyết đánh hai cái hắt hơi, cảm giác có sắp có điềm xấu tới.

"Bệnh cảm của em ngày càng nghiêm trọng rồi" Hàn Vũ Thần nhíu mày nhìn cô, "Buổi sáng ngày mai tôi gọi Putte lại đây kiểm tra cho em, em đêm nay trở về uống thuốc đi ngủ sớm một chút, đúng rồi , trước khi uống thuốc nhớ phải ăn cái gì đó a, không thể để bụng đối"

"Biết rồi" Lăng Tuyết nhìn ngoài cửa sổ, "Đến rồi, anh dừng xe ở ven đường, một mình tôi trở về được rồi"

"Không được, bây giờ là nửa đêm canh ba, một mình em trở về, sao tôi yên tâm được?" Hàn Vũ Thần cho xe đến dưới tòa nhà, vòng qua đỡ Lăng Tuyết xuống xe, "Em chớ lộn xộn, để anh đỡ cho"

"Tôi đâu có yếu đuối như vậy" Lăng Tuyết cười cười, "Anh mau về đi, đã muộn lắm rồi!"

"Dù sao đêm nay anh cũng không có ý định ngủ." Hàn Vũ Thần nhìn chung quanh, phát hiện bên phố đối diện có một cửa hàng tiện lợi, "Anh mua cho em cái gì đó để ăn, em chờ một chút!"

Nói xong, anh ta bỏ chạy đi  mua đồ ăn cho Lăng Tuyết ...

Lăng Tuyết nhìn theo, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp ...

"Được rồi!" Hàn Vũ Thần vội vã chạy về, mang theo một túi to, "không có đồ ăn kiểu TQ, nghe Hàn Bắc nói bao tử em không tốt, không thể ăn lạnh, đồ nóng cũng chỉ có hamburger, ăn đỡ đi nha, còn có sữa, nhiệt độ bình thường, uống một chai trước khi ngũ sẽ tương đối thoải mái, cái khác cũng chỉ có bánh bích quy..."

Hàn Vũ Thần nói nói lông mày liền nhíu lại, "sao anh cảm thấy những vật này đều không thích hợp bệnh nhân ăn đâu? Em về nhà tắm rửa trước, anh chạy ra phố Tàu  cấp mua chút cháo Trung Quốc cho"

"Không cần đâu." Lăng Tuyết liền vội vàng kéo anh lại, "Đều đã muộn rồi."

"Không liên quan, chỗ đó có mấy nhà hàng bán 24h, nếu chưa buôn bán, anh cũng có thể gọi ông chủ sắp xếp nấu cho, ở đây cách khu phố Tàu  lại không xa, em đi về trước tắm rửa xong anh sẽ trở lại." Hàn Vũ Thần vội vã lên xe.

"Thật không cần mà" Lăng Tuyết nghiêm túc nói, "Tôi lại không phải là rất đói bụng, này bên trong này đã đủ rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi, thật đó ."

"Được rồi."

Hàn Vũ Thần có chút lạc lõng, kỳ thật anh chính là muốn cùng cô nói thêm mấy câu, nán lại vài phút, không nghĩ rời đi như vậy.

"Anh về nhà nhanh đi." Lăng Tuyết dặn dò, "Tôi cũng về nhà đây , thật rất mệt mỏi a"

"Vậy anh đưa em lên lầu." Hàn Vũ Thần lại khóa cửa xe, "Trong hành lang đen thùi lùi , một mình em đi lên thật là nguy hiểm."

"Được rồi." Lăng Tuyết cười cười, không từ chối nữa.

Hai người cùng lên lầu, Hàn Vũ Thần một đường đều dùng một tay dìu thắt lưng của Lăng Tuyết, rất sợ cô té ngã.

Lăng Tuyết cảm thấy rất ấm áp, từ trong lòng sinh ra hảo cảm với anh

Một đường đưa đến cửa nhà, Hàn Vũ Thần vẫn là lưu luyến không rời, Lăng Tuyết mỉm cười nói lời tạm biệt, dặn dò anh về sớm một chút để nghỉ ngơi, sau đó mới vào nhà

...

Hàn Vũ Thần nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng không khỏi có chút lạc lõng, lúc xuống lầu bước chân rất chậm, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem một chút, trong lòng kỳ vọng Lăng Tuyết có thể mở cửa gọi anh lại, cho dù nhờ anh đứng ở cửa bảo vệ cô cũng tốt a.

Đáng tiếc cô cuối cùng cũng không có mở cửa, anh chỉ có thể rời đi.

...

Lăng Tuyết tắm rửa, chuẩn bị uống thuốc, này mới phát hiện trên hộp thuốc còn có một cái note, Hàn Vũ Thần viết : "trước khi uống thuốc nhớ phải trước ăn cái gì đó a, bụng đói uống thuốc sẽ bị đau dạ dày, bao tử em không tốt, phải yêu quý cơ thể nhé!"

Đằng sau còn vẽ một mặt tươi cười, nhìn cái này, Lăng Tuyết cười miễm lại có đường môi cong mê người, chạy ra phòng khách tìm được cái túi đồ ăn kia, ăn một cái burger, uống một chai sữa, sau đó mới uống thuốc. .

...

Hàn Vũ Thần trên đường lái xe trở về, trong đầu đều là Lăng Tuyết, anh muốn gọi điện thoại cho cô, muốn gửi tin nhắn, nhưng là bây giờ mới phát hiện không có số điện thoại của cô, anh gọi Hàn Bắc hỏi thăm, Hàn Bắc nói Lăng Tuyết di động bị rớt , sau đó đến  Mỹ, chưa có mua di động mới.

Hàn Vũ Thần đáp một tiếng, lập tức cầm di động định gọi muốn mua một cái điện thoại mới, còn nói ngày mai sẽ đến lấy.

1 comment: