KẺ THÙ BÊN GỐI (C122: Show Diễn Tuyệt Thế- I)

Lăng Tuyết thật sự là quá mệt mỏi , tắm rửa xong, uống thuốc xong thì ngủ thật say, một đêm không mộng mị.

Hàn Bắc khi về đến nhà đã hừng đông, chị An nói xế chiều hôm nay hai giờ mới bắt đầu tập luyện, cho tất cả mọi người ngủ một giấc cho ngon.

Hàn Bắc về đến nhà ngã đầu thì ngủ liền, vì sợ bị quấy rầy, anh dán ở cửa một tờ giấy, "Xin đừng quấy rầy, chỉ muốn ngủ, không ăn cơm!"

Buổi sáng, lúc bọn Hàn Giai đi bệnh viện cũng không có đánh thức bọn họ, chỉ để lại đồ ăn trong tủ lạnh, để cho bọn họ khi thức dậy là có thể ăn.

...

Lăng Tuyết ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa, mơ mơ màng màng thức dậy, còn lăn qua lăn lại thật lâu, mới đứng dậy rời giường rửa mặt thay quần áo, ngáp ngáp đi ra khỏi phòng, muốn tìm cái gì để ăn, lại phát hiện Hàn Vũ Thần thế nhưng đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách.

Lăng Tuyết thất thần, đang buồn bực, Hàn Giai đi từ phòng bếp ra, bưng hai phần món ăn mới vừa làm xong nói: "Anh ấy gọi điện cho tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe của chị, tôi rất cảm kích, chỉ nói hôm qua chị về muộn rồi đi ngủ chưa dậy, lúc sáng nay khi thức dậy chị cũng chưa dậy anh ấy không yên tâm, cho nên mới trực tiếp tìm tới cửa , còn mang bác sĩ tư nhân, nhưng là gõ cửa phòng vài tiếng, chị không có trả lời, anh ấy không đành lòng đánh thức chị, nên nằm ở phòng khách chờ, không nghĩ tới đang chờ chờ thì đã ngủ ."

Dừng một chút, Hàn Giai tự đáy lòng cảm thán, "Bây giờ, không có nhiều người giống như vậy đâu nha ! ! !"

"Cô đừng hiểu lầm." Lăng Tuyết vội vàng nói, "chúng tôi không có gì cả, anh ta quan tâm tôi chỉ là bởi vì sợ sẽ làm trễ nãi show diễn, là từ đại cục mà suy tính."

"Tôi lại không nói gì, chị sao phải phủ định là làm sao?" Hàn Giai cười tủm tỉm nhìn cô, "Lăng Tuyết, nếu như tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích chị, ưu tú như thế, còn có tài hoa, tài giỏi như thế , lại còn là mỹ nữ, quả thực là vô địch, cô gái loại này không ai là không thích đâu."

"Tôi cũng thích nữa" Hàn Vũ Thần đột nhiên tỉnh, duỗi lưng một cái, ngáp, "Ôi, ngủ quên một giấc thật dài"

"Ngày mai anh là nhân vật chính, anh hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt ." Lăng Tuyết nhíu mày nhìn anh, "anh xem trong con ngươi toàn là tia máu, loại trạng thái tinh thần này ngày mai làm sao bây giờ?"

"Anh không sao, cơ thể rất cường trán" Hàn Vũ Thần cười tủm tỉm nhìn cô, "Bất quá, em quan tâm tôi như vậy, tôi thật cao hứng."

"Tất cả mọi người đều bạn bè, quan tâm anh là chuyện đương nhiên"

Lăng Tuyết khẽ mỉm cười, gặp Hàn Vũ Thần luôn nhìn mình, không khỏi có chút không được tự nhiên.

"Em có thấy khá hơn chút nào không?" Hàn Vũ Thần nhớ tới chính sự, lập tức lấy gọi bác sĩ tư nhân, "Anh gọi bác sĩ quay lại khám cho em"

"Không cần" Lăng Tuyết vội vàng ngăn cản, "Tôi hiện tại đã khỏe lên rất nhiều , hoàn toàn không có cảm giác bị cảm cúm, anh không cần làm phiền bác sĩ"

"Thật sao? Anh nhìn một chút." Hàn Vũ Thần đi qua đặt tay lên trán Lăng Tuyết, "Đã hạ sốt rồi, quá tốt ."

"Cơm trưa đã làm xong rồi" Lúc này, Hàn Giai đem hai món ăn cuối cùng bưng lên bàn ăn, "Ăn trưa nhanh đi, Hàn Vũ Thần, nếu như anh không chê thì cùng nhau ăn đi!"

"Nghe em nói vậy, Tôi cầu còn không được đó, có cái gì mà ghét bỏ"

Hàn Vũ Thần cười nói, "Tôi đi trước rửa tay cái", Kêu Hàn Bắc dậy ăn cơm, ăn xong chúng ta cùng đi rạp hát, chiều hôm nay phải luyện tập thật tốt, buổi tối về sớm một chút để nghỉ ngơi."

"Được. Tôi đi kêu anh ấy"

...

Hàn Giai tay nghề kỳ thật cũng không khá lắm, trước kia đều là Hàn Bắc nấu cơm, Hàn Giai làm được rất ít, về sau Lăng Ngạo xảy ra chuyện, Hàn Bắc ở bên ngoài bận rộn, cô vì chăm sóc Lăng Ngạo, không thể không học nấu cơm.

Chuyện này, đối với Hàn Vũ Thần là chuyện bé không đáng kể, nhưng là Hàn Vũ Thần lại khen không dứt miệng, khen đến nỗi làm Hàn Giai thẹn thùng .

Hàn Bắc cười nói: "Kỳ thật, nhóm chúng tôi người nấu giỏi nhất là Ngũ ca, tiếp theo là Lăng Tuyết,iếp theo là Lăng Ngạo với tôi, Hàn Giai xếp hàng cuối cùng."

"Oa, dậy nhất định hôm nào có dịp phải nến thử tay nghề" Hàn Vũ Thần cười tủm tỉm nhìn Lăng Tuyết, "Em nấu nhất định sẽ rất ngon."

"Sẽ có cơ hội"

Lăng Tuyết nhìn anh cười cười, có chút không yên lòng, không biết rõ là vì cái gì, cô hôm nay vẫn luôn ở trạng thái lo lắng, trong lòng giống như có cái gì chặn ngang lòng.

"Em đang mất hứng?" Hàn Vũ Thần lo lắng hỏi, "Có phải là có tâm sự gì hay không?"

"Không có." Lăng Tuyết đầu lắc lắc nói: " Trác Phong chiều hôm nay cũng đến tập luyện phải không?"

Hàn Vũ Thần nhìn đồng hồ trên tay một chút nói: "Anh ta năm giờ chiều mới đến sân bay New York, nói là có chuyện phải làm, nên không tới tham gia diễn thử, đợi đến buổi biểu diễn trước khi bắt đầu sẽ tập một chút. Với trình độ của anh ta khẳng định không có vấn đề gì."

"Được . ." Lăng Tuyết trong lòng rất mong đợi có thể nhìn thấy thần tượng.

"Tối hôm qua nghe chị An nói Trác Phong sẽ đến, chúng tôi đều rất mong đợi đó." Hàn Bắc hưng phấn nói, "Có thể cùng diễn với anh ta thật sự là quá may mắn !"

"Tôi cũng muốn đi xem biểu diễn, Lăng Ngạo nói anh cũng muốn đi." Hàn Giai nhân cơ hội cùng Hàn Vũ Thần nói, "Có thể chứ?"

"Đương nhiên có thể." Hàn Vũ Thần sảng khoái nói, "Tôi đã nói chi An chuẩn bị vé khách quý rồi, đến lúc đó sẽ có tài xế đi đón các ngươi."

"Quá tốt , cảm ơn!"

"Ủa, chíp bông cùng đậu đậu đâu?" Lăng Tuyết lúc này mới phát hiện chíp bông cùng đậu đậu không ở đây.

"Bọn họ ở bệnh viện với Lăng Ngạo rồi, tôi xíu nữa sẽ đưa cơm qua cho bọn họ"

"Được rồi."

...

Sau cơm trưa, Hàn Vũ Thần chở Lăng Tuyết với Hàn Bắc cùng đi rạp hát diễn thử, qua ngày hôm qua, hôm nay bọn họ diễn rất có ăn ý, mọi người cơ hồ đã quên tối hôm nay sẽ diễn, họ cùng nhau chơi đùa âm nhạc, chơi đến rất hăng say.

Hôm nay đã nói là nghĩ sớm, nhưng là tất cả mọi người chơi đến không bỏ được, tập một lèo đến năm giờ chiều, cách buổi biểu diễn chỉ còn lại hai giờ .

Trước khi chia tay, chị An nhắc nhở mọi người: "Show diễn bắt đầu lúc bảy giờ đến mười giờ, tất cả tất cả mọi người đi ăn cơm đi, sau đó hoá trang, thay quần áo, đến kịch trường lấy nhạc cụ, toàn lực chuẩn bị chiến đấu!

Vũ Thần bây giờ sẽ phỏng vấn với một tạp chí lớn, nên không tham gia buổi tập cuối cùng, mọi người cố gắng lên! show diễn này giống như ra chiến trường, chỉ có thắng không được phép thua, mọi người toàn lực nghênh chiến! Cùng nhau cố gắng lên!"

"Mọi người cố gắng lên! ! !"

Mọi người đều giờ tay lên, cùng nhau hô to cố gắng lên, show diễn này rất được mong đợi.

Hàn Vũ Thần không yên tâm lắm về tình trạng sức khỏe của Lăng Tuyết, nên vẫn gọi bác sĩ riêng của anh kiểm tra cho Lăng Tuyết, bác sĩ nói Lăng Tuyết không có có cái gì đáng ngại, nhưng để bảo đảm biểu diễn thành công anh ta vẫn cho Lăng Tuyết vài viên thuốc, nhắc cô ăn xong thì uống đúng giờ.

...

Sáu giờ rưỡi, mọi thứ đã sẵn sàng, khán giả đã lục tục vào rạp.

Hàn Vũ Thần cũng đã nhận được thông tin của mọi người, tất cả nhân viên làm việc, vũ đạo diễn viên, ca sĩ hát bè, nhạc công... Tất cả đều ở đang sẵn sàn, Hàn Vũ Thần đang ở giai đoạn hóa trang, Lăng Tuyết cũng ngồi ở trước bàn trang điểm hoá trang làm tóc, Hàn Bắc bọn họ ở đang kiểm tra lại các bài nhạc phổ

Nhưng là có một người còn chưa có đến, đó chính là Trác Phong!

Chị An vô cùng sốt ruột: "Vũ Thần, sắp đến giờ diễn rồi chỉ còn 30' nữa, Trác Phong có thể đến kịp không?"

"Anh ta đã nhận lời thì sẽ không nuốt lời" Hàn Vũ Thần ngược lại một chút cũng không quan tâm, "Lúc năm giờ rưỡi tôi đã gọi anh ấy rồi, anh ta nói đã xuống máy bay , sẽ đúng giờ đến rạp hát, chúng ta đừng lo lắng."

"Nhưng mà anh ta còn chưa có diễn thử, cũng không biết các tiết mục đơn với các bản nhạc phổ, có vài bài hát đều là sáng tác của cậu, anh ta không biết gì hết, thật có thể đánh đàn sao?" Chị An không quá yên tâm.

"Tôi tối hôm qua đã gửi các tiết mục đơn với bản nhạc phổ cho anh ta rồi."

Hàn Vũ Thần nói, "Chị không cần làm quá như thết, Trác Phong trước đến giờ sẽ không nuốt lời, anh ta đã nói thì nhất định sẽ thực hiện.

Nếu thật sự có vạn nhất, cũng có thể nhờ Lăng Tuyết đánh thây, nếu đến lúc đó, sau tiết mục biểu diễn của tôi là dàn hợp xướng thì đổi lại là đồng ca, cùng nhau hát"

"Haizzz, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như thế", chị An thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn tạo hình của Lăng Tuyết, "Lăng Tuyết, em cảm thấy như thế nào? Còn có cái gì không không thoải mái?"

"Không có, tôi hiện tại rất tốt ." Lăng Tuyết từ trong gương nhìn chị An, " Chị An, chị yên tâm, nếu như Trác Phong thật đến không được, tôi cũng có thể đàn mà!"

"Show diễn này vô cùng quan trọng, chúng ta không thể để xuất hiện một chút lỗi lầm ."

Chị An sâu sắc nói, "Nếu như Trác Phong không thể đến, em sẽ là người tham dự xuyên suốt buổi biểu diễn, đây là một trách nhiệm nặng nề đó, sự thành công chỉ có thể dựa vào em !"

"Ha ha, chị An, chị yên tâm, em chưa có lần nào là bị thất sách hết. " Lăng Tuyết cười , "Chắc xíu nữa là Trác Phong sẽ chạy đến, nếu như anh ấy đến , tôi chỉ cần làm  khách mời thần bí xuất hiện là được ! bây giờ vẫn chưa tới thời gian mà, chị đừng có suy nghĩ quá nhiều ."

"Được rồi, hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi."

...

Tất cả mọi người đang làm công tác chuẩn bị, thời gian chậm chậm đi qua, Lăng Tuyết lưu ý đến Hàn Vũ Thần thỉnh thoảng nhìn di động, cô biết rõ, anh đang chờ điện thoại của Trác Phong!

Hàn Vũ Thần ngoài mặt làm bộ như không thèm để ý, thật ra trong lòng vẫn là có chút thấp thỏm bất an, có lẽ anh cũng không thèm để ý danh lợi, chỉ để ý đến nguyện vọng của fan, nếu là buổi diễn xuất hiện cái gì sai lầm, hơn 3000 fan chắc phải thất vọng lắm.

Mười phút cuối cùng, Trác Phong vẫn chưa đến, chị An thở dài một hơi, ngồi đối diện với Lăng Tuyết nói: "Lăng Tuyết, em thay quần áo, chuẩn bị cùng bọn họ Hàn Bắc cùng lên sân khấu, Trác Phong chưa có tới, em tạm thời thế nhé. Sau khi lên sân khấu, em đứng ở đằng sau đi, chị sẽ kêu bên ánh sáng tránh em đi, sẽ cố hết sức không cho ánh sáng chiếu vào em, như thế sẽ không có người sẽ nhận ra em, sau đó nghỉ ngơi xíu,rồi thay quần áo, sau đó làm khách mời thần bí xuất hiện!"

"Được" Lăng Tuyết gật đầu, lập tức đi chuẩn bị.

"Vũ Thần, cậu cũng đi chuẩn bị đi, sắp ra sân khấu rồi, di động đưa cho tôi đi." chị An dặn dò.

"Được" Hàn Vũ Thần giao điện thoại cho chị An, "Nếu như Trác Phong gọi đến, chị nhất định phải tự mình đi tiếp anh ta."

"Tôi biết rồi, nhưng tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không tới ." chị An lạnh lùng cười một tiếng, "Chỉ còn lại tám phút, nào có ai giúp người mà giống dạng này không? Quá không có trách nhiệm"

"Anh ta đã nhận lời tôi thì nhất định sẽ đến." Hàn Vũ Thần tin vào nhân phẩm của Trác Phong, "chắc đang trên đường bị kẹt xe, hay hoặc giả là có chuyện khác làm trễ nãi ."

"Chắc là vậy đi" chị An đã đối Trác Phong không ôm kỳ vọng nào, "Tốt lắm, Lăng Tuyết, chuẩn bị lên sân khấu!"

"Được!" Lăng Tuyết đáp một tiếng, vỗ vỗ vai Hàn Vũ Thần, an ủi, "Tôi cũng tin tưởng Trác Phong sẽ không nuốt lời, chắc là có cái gì ngoài ý muốn làm trễ nãi, nhưng mà chị An cũng có phương án B rồi, dù sao chúng ta không muốn phụ lòng khán giả, lo trước khỏi họa sau!"

"Uh, Anh biết rồi" Hàn Vũ Thần gật gật đầu, "Làm em vất vả đó !"

"Bây giờ còn nói lời khách khí nữa" Lăng Tuyết đeo mặt nạ lên, "Được rồi, tôi chuẩn bị lên sân khấu, anh cũng điều tiết tâm tình tốt đi, không nên bị những chuyện khác ảnh hưởng."

"Được, có em ở đây, tâm tình của anh sẽ rất tốt"

Hàn Vũ Thần, khuôn mặt, dáng người, thật sự là vô địch !"

"Tốt rồi, anh đi sửa sang lại đi" Lăng Tuyết thúc giục, "Nếu không thì không đủ thời gian đó"

"Hai người các cô, giúp Lăng Tuyết bới tóc" chị An lại gọi hai nhà tạo mẫu tóc nữ tới.

Thời gian đã sắp tới rồi, Tiểu Mỹ sửa sang lại trang phục cho cô, còn có 2 nhà tạo mẫu tóc đứng 2 bên bới tóc, mang đồ trang sức đeo vào tay, chị An nhìn thời gian, ở bên cạnh liên tục thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên!"

Cuối cùng sau 3 phút chỉnh trang, Lăng Tuyết đi đến hốc tối của sân khấu, làm khách mời thần bí, Lăng Tuyết xuất hiện tự nhiên, cho nên trong kế hoạch mới để cô đứng ở trong góc tối, đợi đến lúc Hàn Vũ Thần hát, cô từ gốc tối từ từ đi lên, lại từng bước từng bước đi đến trước mặt anh, cùng anh mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay xiết chặt, thâm tình cùng nhau hát song ca

 

1 comment: