KẺ THÙ BÊN GỐI (C122: Show Diễn Tuyệt Thế- II)

Tiết mục thứ 4 đã xong, một âm thanh mạnh mẽ bạo phát nổi lên cùng với làn điệu lãng mạn, duy mỹ, Hàn Vũ Thần ngồi ở bậc thang sân khấu biểu lộ vẽ mặt thâm tình tha thiết hát ( nữ thần ) - -

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, đôi mắt em giống như những vì sao trong đêm tối, soi rọi ánh sáng cuộc đời tôi, dáng vẽ tươi cười như ánh mặt trời giữa mùa đông, đã thấm sâu tận đáy lòng..."

Cùng lúc ấy, Lăng Tuyết đã từ từ đi ra từ gốc tối, Tiểu Thanh nói khẽ với cô: "Chị Lăng, chờ Vũ Thần hát đến đoạn thứ hai, câu 'Nữ thần' này là lúc chị có thể ấn cái nút màu đỏ này, sau đó chị sẽ được đưa chậm rãi lên không. Này giống như vậy..."

Tiểu Thanh làm mẫu cho Lăng Tuyết xem, nhưng cái nút không có phản ứng chút nào, Tiểu Thanh lại ấn mấy lần, vẫn không có phản ứng, cô ấy lập tức sợ hải : "Sao có thể như vậy? Một cái tiếng đồng hồ trước thì còn có thể. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Nhanh thông báo với quản lý đi, xem có thể giải quyết vấn đề hay không ." Lăng Tuyết nhắc nhở, "Các người không phải là đều có bộ đàm sao? Nhanh lên."

"A a."

Tiểu Thanh lập tức dùng bộ đàm thông báo cho quản lý, quản lý lập tức kêu người lại đây xử lý.

Tiểu Thanh vẻ mặt đưa đám nói: "Làm sao bây giờ? Chỉ sợ không kịp thời gian ."

"Đợi chút đi, vì lấy phòng ngừa vạn nhất, mỗi gốc tối đều có người đứng gác mới đúng."

"Là có người đứng gác, nhưng cái gốc tối này rất nhỏ, không chứa được quá nhiều người, những người khác ở chỗ khác đã làm chuẩn bị, hơn nữa gốc tối là đơn giản nhất , bình thường không có bị mắc lỗi cơ bản này đâu" Tiểu Thanh sắp khóc rồi , "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu là không kịp, sân khấu ngoài kia không thể hoạt động cùng nhau thì bị thất bại mất, chị An sẽ xào tôi giống xào mực mất."

Lăng Tuyết nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn lại một phút, cô tự mình đi thử một cái, cái nút kia thật không có phản ứng, bộ phận kỹ thuật còn chưa có đến, chỉ nói trong bộ đàm cùng Tiểu Thanh sẽ lập tức tới ngay, nhưng chỉ sợ không kịp thời gian.

Bài hát thứ 4 đã kết thúc, sân khấu vang lên (nữ thần) khúc nhạc dạo, dàn hợp xướng đã bắt đầu, Lăng Tuyết lòng nóng như lửa đốt, nếu không nắm chặt thời gian lên sân khấu, tiết mục này coi như bỏ không.

Lăng Tuyết từ gốc tối bên trong đi ra, nhìn chung quanh, hỏi Tiểu Thanh: "Bên trong còn có gốc tối nào khác không? tôi sẽ đi lên từ đó"

"Gốc tối khác?" Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, khó xử nói, "Có, có một cái, nhưng cái gốc tối kia ở phía trên, cho nhóm vũ đạo & diễn viên dùng, Vũ Thần hát là ca khúc Trung quốc cổ điển, vũ đạo và diễn viên phải từ sân khấu lên trên không kéo lụa trắng bay lên trên sân khấu, mà chỉ có vài dải lụa trắng, không có cáp treo, rất nguy hiểm , không phải là nhân viên chuyên nghiệp không thể..."

"Nó ở đâu?" Lăng Tuyết ngắt lời Tiểu Thanh.

"Ở phía trên kia." Tiểu Thanh chỉ chỉ lên trên, "Nhưng là..."

Lời cô còn chưa nói hết, Lăng Tuyết đã chạy lên đỉnh đó, Tiểu Thanh vội vàng hô to: "Lăng tiểu thư, không được , chỗ đó rất nguy hiểm, chị Lăng..."

"Tới kịp"

Lăng Tuyết cũng không quay đầu lại, tung người nhảy lên, lại từng bước từng bước leo lên, trong chốc lát đã bò lên trên đài cao.

Tiểu Thanh ở phía dưới nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, cô vốn định nói là có cái bậc thang có thể đi lên, không nghĩ tới Lăng Tuyết lại trực tiếp nhảy lên, ôi mạnh mẽ quá.

Lăng Tuyết rất nhanh đã bò lên trên đỉnh các, nhưng không thấy vài dải lụa trắng mà Tiểu Thanh nói, chuyện gì đã xảy ra?

Trước sân khấu, Hàn Vũ Thần vừa vặn hát đến đoạn: "Nữ thần, trong cảm nhận của anh nữ thần..."

Cuối cùng cái chữ kia là âm cao kéo dài, Hàn Vũ Thần biểu lộ vẽ mặt thâm tình tha thiết nhìn sân khấu, chờ đợi hình tròn giàn giáo chậm rãi dâng lên, mang tới cảm nhận nữ thần của anh ta xuất hiện.

Sân khấu không nhúc nhích, không có dâng lên, Lăng Tuyết cũng không có xuất hiện...

Hàn Vũ Thần sửng sốt, quên tiếp tục phải hát tiếp, trong lòng thấp thỏm bất an, tại sao có thể như vậy? Lăng Tuyết đâu? Cô sao lại không có lên sân khấu? Không phải là xảy ra chuyện gì đi?

Ban nhạc còn đang diễn tấu, Chị An ở hậu trường, giám chế âm nhạc, tổng đạo diễn hiện trường, còn có những nhân viên làm việc khác tất cả lòng nóng như lửa đốt, loạn thành một đoàn!

Không kịp suy tính, Lăng Tuyết tiện tay bắt lấy một sợi dây xích tung người bay ra ngoài, lớn tiếng hát vang: "Em yêu anh, cho dù ngày tận thế cũng muốn cùng anh cùng một chỗ..."

Ánh đèn chiếu vào người Lăng Tuyết, Lăng Tuyết giống như nữ thần như từ trên trời giáng xuống, thần bí cuồng ngạo.

"A - - - - "

Dưới sân khấu tất cả đều sôi trào, kích động, tiếng hoan hô vang lên đinh tai nhức óc.

Sân khấu ánh sáng chiếu ra bốn phía, đằng sau khán giả cơ bản là không nhìn thấy xích sắt, phía trước khán giả nhìn thấy rất rung động lòng người, Lăng Tuyết đành tung người bay nhảy xuống, nhen nhóm không khí hưng phấn toàn rạp hát.

Bạn nhạc Hàn Bắc chơi rất có ăn ý, khi nghe được tiếng hát chữ thứ của Lăng Tuyết thì bắt đầu cứ tiếp tục diễn tấu, âm nhạc sục sôi tiếp tục vang lên, Hàn Vũ Thần mở to hai mắt ngước nhìn Lăng Tuyết, trái tim đập nhanh giống như sắp ngưng lại...

Ban nhạc bên trong, tay bass "Trác Phong" cũng nhìn đến ngây người, một đôi mắt tĩnh mịch nhìn Lăng Tuyết thật sâu, thật sự rung động!

Xích sắt rất ngắn, còn chưa đủ để cho Lăng Tuyết vững vàng tiếp đất, Lăng Tuyết chỉ có thể ở giữa không trung buông tay, thủ thế chuẩn bị tiếp đất...

Hiện tại, cô chỉ hy vọng Hàn Vũ Thần có thể có thần giao cách cảm, đúng lúc tiếp đỡ cô, nếu không thì tiền mất tật mang, cứu người ta không được còn xấu mặt, hơn nữa cú té này, chắc phải nằm viện một trận lăn qua lăn lại, không nhẹ đâu.

Nguy hiểm!

Ánh mắt "Trác Phong" nhìn rất dữ tợn, sắp đứng lên, chuẩn bị tiến lên cứu Lăng Tuyết...

Hàn Vũ Thần một bước xa xông tới, chuẩn xác đỡ được Lăng Tuyết, bởi vì lực rơi xuống quá mạnh, anh ôm Lăng Tuyết xoay mấy vòng mới dừng lại, cánh tay của anh ôm chặt thắt lưng của cô, tư thế rất chi là ái muội, hai người bốn mắt nhìn nhau, thâm tình tha thiết...

Tiếng âm nhạc dừng lại , không khí giống như đọng lại ở giấy phút ấy, dưới khán đài khán giả đều nhìn đến ngây người.

Đến iếng thết kích động, chói tai, tiếng huyên náo cũng không có, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Dường như tất cả đều ngừng lại, giống như bị làm ma pháp, tất cả đều ngừng ở một giây này! !

"Trác Phong" mày kiếm nhíu lại, đôi con người tĩnh mịch đen sẫm lóe lên hào quang phức tạp .

Dưới khán đài, chị An kích động nói năng lộn xộn: "Trời ạ, trời ạ, Lăng Tuyết quả thực quá lợi hại , cô ấy thế nhưng có thể nhảy xuống, hiệu quả này quả thực là thần ..."

"Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi lúc chị ấy nhảy lên lầu các, tôi đều xem đến ngốc rồi." Tiểu Thanh hưng phấn nói, "Chị Lăng thân thủ với sự can đảm quả thực là hạng nhất!"

"Tôi đã nhặt được bảo bối rồi" chị An hưng phấn không thôi, "Lăng Tuyết thật là làm cho tôi vừa ngạc nhiên mừng rỡ không ngừng, cô ấy còn có bao nhiêu bản lĩnh mà tôi không biết rõ? Toàn thân đều là huyễn khốc kỹ năng, thật sự là không ai có thể địch lại a."

...

"Nha - - - - "

Dưới đài người xem cuối cùng đã sống lại, tất cả đều đứng lên hét lớn, gào thét, rất nhiều người đều ở hô to: "Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thần - - "

Âm nhạc vang lên, Hàn Vũ Thần thâm tình nhìn Lăng Tuyết, một tay cầm micro, tay kia nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen, động tình biểu diễn - -

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, đôi mắt em giống như những vì sao trong đêm tối, soi rọi ánh sáng cuộc đời tôi, dáng vẽ tươi cười như ánh mặt trời giữa mùa đông, đã thấm sâu tận đáy lòng..."

Lăng Tuyết nhẹ nhàng buông bàn tay anh ra, chậm rãi lui về phía sau, làm động tác chia lìa, đồng thời cất tiếng hát: "Em không xinh đẹp tuyệt trần, anh không cần vì em vờ ngớ ngẩn. Đi xem hoa, đi tìm thịnh thế phồn thịnh, em chỉ là đốm sao nhỏ trên bầu trời, so ra còn kém ánh trăng sáng rực rỡ kia..."

"Ánh sáng của sao sẽ thắng được ánh sáng rực rỡ của anh trăng kia, em đã mọc rễ nẩy mầm trong lòng anh, em là thiên sứ, là nữ thần, là người con gái duy nhất trên thế giới này làm tim anh đập rộn ràng..."

Hai người như gần như xa, phân phân hợp hợp, vài cái qua lại sau đó, âm nhạc tiết tấu thay đổi nhanh chóng, vũ đạo động tác cũng thay đổi thoải mái nhanh theo, Hàn Vũ Thần đứng ở sau lưng Lăng Tuyết, hai người múa theo âm nhạc, nhảy mật kề mặt, động tác ái muội như lửa, nóng bỏng thiêu thân.

Dưới đài liên tục có tiếng thét chói tai, khán giả quả thực sắp điên mất .

Lông mày của "Trác Phong" vặn càng chặt hơn, trong mắt vọt lên ngọn lửa rừng rực, nhịp bass chơi hơi nhanh muốn một đoạn .

...

Cuối cùng, ( nữ thần ) hát xong , vũ đạo đã một làm động tác chào kết thúc.

Hàn Vũ Thần từ phía sau ôm Lăng Tuyết, Lăng Tuyết quay đầu lại nhìn anh, giống  như sắp hôn môi, dưới đài liên tục có tiếng thét chói tai, người hâm mộ đều ở hô to: "Cùng một chỗ, cùng một chỗ..."

Hàn Vũ Thần dường như động tình, thế nhưng thật đi tới gần hôn Lăng Tuyết,  môi mỏng gợi cảm muốn đụng tới cánh môi của Lăng Tuyết, lúc này Lăng Tuyết này mới phản ứng, cuống quít tránh đi, lại trong lúc vô tình chạm vào một ánh mắt quen thuộc !

Thân Đồ Dạ! ! !

Lăng Tuyết nhìn chằm chằm ánh mắt kia, trong gốc tối chiếu lấp lánh, trong mắt giống như đang rừng rực lửa giận, làm trái tim cô mém một chút thì muốn nhảy ra, nhất định là nhìn lầm, tại sao lại ở chỗ này lại gặp anh chứ... có phải là ánh mắt của Thân Đồ Dạ không?

Lăng Tuyết nháy mắt mấy cái, định thần nhìn lại, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nguyên lai cô vừa rồi chứng kiến ánh mắt kiakhông phải là Thân Đồ Dạ, mà là Trác Phong, mang mặt nạ Trác Phong! !

Cô nhất định đã bị ảo giác .

Hàn Vũ Thần có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã thu thập xong tình cảm, tác phong nhanh nhẹn buông Lăng Tuyết ra.

Sân khấu tắt ánh sáng, một cái vòng tròn từ giữa sân khấu chậm rãi dâng lên, trên mặt đặt một cây đàn dương cầm màu trắng, kế tiếp là tiết mục độc tấu đàn dương cầm của Hàn Vũ Thần, Lăng Tuyết cùng anh song ca bài tình ca (nếu như xoay người còn có thể gặp em)!

Tiếp theo còn có Hàn Vũ Thần cùng fan giao lưu, thành viên ban nhạc có thể nghỉ mười phút, bọn Hàn Bắc yên lặng từ phía sau lui ra, đi xuống hậu trường uống nước đi toilet.

Lăng Tuyết nhìn chằm chằm "Trác Phong", anh ta cũng nhìn chằm chằm cô, giống như là không thể tách rời vậy.

"Lăng Tuyết..." Hàn Vũ Thần nhẹ kêu một tiếng.

"Ân?" Lăng Tuyết vô ý thức quay đầu nhìn lại anh.

"Mang cái này lên"

Hàn Vũ Thần nhận một áo choàng mỏng từ Tiểu Mỹ choàng lên Lăng Tuyết đội lên, đây là bài hát duy mỹ động lòng người, mang áo choàng này sẽ làm cho Lăng Tuyết thêm một phần nhu tình.

Hàn Vũ Thần làm động tác tế nhị lại dẫn tới tiếng hoan hô dưới đài, nhóm fan hâm mộ hô to "Cùng một chỗ", còn có fan ồn ào gọi Lăng Tuyết tháo mặt nạ xuống.

Hàn Vũ Thần nhẹ nhàng cười, trong lòng đã động lại cảm giác khác thường, không tự chủ được ôm thắt lưng của Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết quay đầu nhìn lại Trác Phong, phát hiện anh đã đi rồi, đại khái là xuống đài đi nghỉ ngơi đi?

Nhưng mà, nàng vì cái gì cảm thấy ánh mắt vừa rồi rất giống Thân Đồ Dạ a?

Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?

1 comment: