KẺ THÙ BÊN GỐI (C123: GIỚI HẠN CỦA ANH)

Hàn Vũ Thần ngồi ở trước đàn dương cầm, bắt đầu đàn hát khúc dương cầm tươi đẹp động lòng người ( nếu như xoay người còn có thể gặp được em )!

Ánh sáng sân khấu đổi thành bầu trời đêm, trần nhà sao lốm đốm đầy trời, tạo thành hào quang dịu dàng, Lăng Tuyết ở dưới ánh sao khiêu vũ, Hàn Vũ Thần vì cô cất tiếng hát - -

"Từ trước thích nằm mơ, bởi vì trong mộng có em,

Anh lướt qua thiên sơn vạn thủy, chỉ vì đem mộng biến thành sự thật, đem em ôm vào trong ngực.

Đêm hôm đó anh đã mơ, một bầu trời đêm sạch sẽ,

Lấp lánh vô số ánh sao, bọn chúng giống như cũng cảm nhận được tâm tình của anh,

Những vì sao nháy mắt, vầng trăng nhìn anh mỉm cười,

Em là thiên sứ của tôi, một cái nhăn mày một cái nụ cười đều dắt tâm hồn anh đi mất,

Tâm hồn anh nhảy lên theo em, vĩnh viễn đều muốn ở cùng một chỗ với em!

Nhưng vì cái gì, anh đã mất em?"

Âm nhạc dừng lại, trên người Hàn Vũ Thần bị tắt ánh sáng, cả người đều chìm vào bóng tối vô tận

Ánh sáng chiếu đến chỗ Lăng Tuyết trên cao, cô nâng tay đỡ trán, rất diễn cảm - -

"Sau hừng đông, sẽ không gặp được những vì sao, vầng trăng sẽ không cười nữa , anh đối tốt với em cũng không thấy nữa,

Anh nói tình yêu giống như nước chảy đá mòn, anh nói tình yêu giống như cứu nhau trong lúc hoạn nạn,

Anh nói phải ngoan ngoãn ở lại với anh để anh yêu thương, che chở

Nhà em ở nơi xa xôi..."

Hàn Vũ Thần hát tiếp - -

"Em cứ đi như vậy, cũng không nói tiếp câu nào,

Có thể cho anh một ánh mắt vĩnh hằng, anh sẽ cố gắng níu kéo em ở lại,

Hoặc sẽ cùng em đi khắp nơi, chỉ cần đôi ta ở cùng nhau, anh cái gì cũng có thể buông tha cho..."

"Không thể như thế!"

"Anh nhớ em!"

"Nếu như xoay người còn có thể gặp em, anh nhất định sẽ cùng em đi khắp chân trời góc biển, có em mới biết tình yêu..."

Hát đến một câu cuối cùng, âm nhạc dừng lại, Hàn Vũ Thần đứng lên, từ trên đàn dương cầm cầm một đóa hoa hồng màu vàng nhạt, chậm rãi đi về phía Lăng Tuyết, lại hát tiếp câu cuối cùng - -

"Nếu như xoay người còn có thể gặp em, anh nhất định sẽ cùng em đi khắp chân trời góc biển, có em mới biết tình yêu..."

Lăng Tuyết ưu thương xoay người, Hàn Vũ Thần đuổi theo rời sân khấu.

"Không được đi - - "

Hàn Vũ Thần gào thét thê lương, quỳ một chân trên đất, dưới đài người hâm mộ kích động gào thét: "Lưu lại, lưu lại, lưu lại - - "

Đáng tiếc Lăng Tuyết vẫn đi, cái này nằm trong kịch bản.

Tiếp đến, Hàn Vũ Thần sẽ hát bài tình ca (tạm biệt).

Lăng Tuyết lúc này có thể xuống nghỉ ngơi thay quần áo, phần sau của sẽ tiếp tục lên đài.

"Lăng Tuyết!" chị An đứng dưới đón Lăng Tuyết, cầm tay cô, kích động nói, "Em vừa rồi biểu hiện quá tốt, không nghĩ tới trong họa có phúc, em biết không, vừa rồi lúc em xuất hiện, toàn rạp hát đều đứng lên!"

"Em có nhìn thấy." Lăng Tuyết cười nói, "Được rồi, đều là do mị lực của Hàn Vũ Thần!"

"Em quá khiêm tốn rồi" An tỷ hưng phấn không thôi, "chị thật không nghĩ tới là người gan dạ, sáng suốt lại khí phách nữa, lâm nguy không loạn, quả thực chị phải lau mắt mà nhìn!"

"Em nào có tốt như vậy, chị đã tân bốc em lên đến trời luôn rồi."

Lăng Tuyết cười cười, Tiểu Mỹ đưa cho cô một chai nước, cô nốc ừng ực.

"Nóng quá đi? Chỉnh điều hòa thấp một chút" chị An nói, "Lấy nhanh cho Lăng Tuyết một ly nước trái cây, uống nước suối không thể bảo trì thể lực."

"A." Tiểu Thanh vội vàng chỉnh điều hòa,người khác thì đi lấy nước trái cây

"Không cần đâu" Lăng Tuyết uống hết nước, tiện tay lau miệng một cái, hỏi, "Đúng rồi , chị có thấy được Trác Phong không?"

"Trác Phong? có thấy" chị An cười nói, "Chị đặc biệt chuẩn bị cho anh ta một  phòng nghỉ, còn có hai trợ lý nữa, có thể trợ lý của anh ta nói anh ta không muốn ai quấy rầy, muốn yên tĩnh trong giây lát, cho nên chắc đang nghỉ ở trong phòng đó"

"Phòng nghỉ ở đâu? Em sẽ qua đó chào hỏi" Lăng Tuyết nói.

"Ở bên kia, phòng thứ 3" chị An chỉ khu nghỉ ngơi, "Tiểu Thanh, em dẫn Lăng Tuyết đi." "Lăng Tuyết, xem chào hỏi xong thì qua phòng kế bên nghỉ, chị sẽ kêu Tiểu Mỹ mang trang phục qua cho em thây".

"Được" Lăng Tuyết đáp một tiếng, bước nhanh về phía phòng nghỉ.

Tiểu Thanh ở phía trước dẫn đường, hưng phấn nói: "ngài Trác Phong an phận, vừa xuống đài thì trực tiếp đến phòng nghỉ ngơi, một câu nói cũng không có nói, chị An nói chuẩn bị người giúp ngài ấy, ngài ấy chỉ nói hai chữ, 'Không cần', sau đó thì đi tới phòng nghỉ"

"Ngôi sao lớn đều như vậy."

Lăng Tuyết cười cười, hai người đã đi bên ngoài phòng nghỉ của Trác Phong , Lăng Tuyết nhìn Tiểu Thanh nói, "Em giúp tôi đi lấy trang phục đi, để mình tôi vào là được"

"Được" Tiểu Than gật đầu, xoay người rời đi.

Lăng Tuyết nhẹ nhàng gõ cửa: "Ngài Trác Phong!"

Bên trong không có ai đáp lại, Lăng Tuyết không khỏi có chút khẩn trương, Trác Phong có ở trong phòng hay không? Hoặc là đang nghĩ ngơi? cô có phải là đang quấy rầy anh ta?

Bây giờ là nghỉ ngơi giữa buổi diễn, chỉ có một chút thời gian, anh ta lặn lội đường xa tới tham gia diễn xuất đã rất mệt mỏi, có lẽ, cô không nên quấy rầy anh ta.

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra , một cái tay từ bên trong đưa ra kéo Lăng Tuyết vào phòng...

Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, còn chưa lấy lại tinh thần, thì bị người đè lên tường, một khuôn mặt anh tuấn, u ám quát khẽ: "Lăng Tuyết, em quả thực là chán sống !"

Âm thanh này, sao nghe quen vậy.

Lăng Tuyết định thần nhìn lại, chấn kinh đến trợn mắt há hốc mồm: "Thân... Thân Đồ Dạ? ? ? ?"

Không có sai, người này là Thân Đồ Dạ, cho dù anh còn mang mặt nạ, cho dù anh lấy thân phận "Trác Phong" xuất hiện nơi này, anh chính là Thân Đồ Dạ, không thể giả được! ! !

"Đúng, chính là tôi, không nghĩ tới phải không?" Thân Đồ Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô, như muốn bóp nát gò má của cô , "Lăng Tuyết, em giả mạo Cung Thiên Long lừa gạt tôi, tôi đều không so đo với em; em gọi điện thoại cầu tôi giúp, tôi làm việc nghĩa không chùn bước giúp em, nhưng mà em đã đồng ý với tôi cái gì? ? ? hả? ?"

"Tôi..." Lăng Tuyết bị dọa hỏng , một câu nói không nên lời.

"Để tôi nhắc nhở em!" Thân Đồ Dạ híp mắt nguy hiểm nói, "em đã đồng ý, chỉ cần tôi cứu được bạn của em, trong vòng ba ngày, em sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi! ! !"

"Tôi..." Lăng Tuyết ngưng một cái, bật thốt ra, "Đúng vậy, bây giờ còn không đến ba ngày, tôi đã ở trước mặt anh rồi còn gì."

Cô cũng không biết sao mình lại có lá gan lớn vậy, cứ như vậy nói ra khỏi miệng .

Sau khi nói xong, tự mình cảm thấy chột dạ.

"Em còn mặt mũi nói những lời này?"

Thân Đồ Dạ cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, cô gái này da mặt sao quá dày vậy? ?

"Nếu như anh tức giận vì chuyện này, vậy tôi xác thực không có làm gì sai a..." Lăng Tuyết còn ngụy biện, "Chưa hết ba ngày mà, cái này không tính là tôi nuốt lời!"

"Lăng, Tuyết..."

"Nếu bởi vì giả mạo Cung Thiên Long, Tôi đã quá mềm lòng với em rồi đúng không" Lăng Tuyết sợ hãi nhìn anh, "Nếu như em muốn tôi tính sổ, tôi sẽ tính chậm lại một chút nha? Bây giờ tôi phải đổi trang phục phải lên sân khấu biểu diễn rồi..."

"Lên sân khấu?" Thân Đồ Dạ vừa nghe nói lời này thì phát hỏa, nắm cổ áo Lăng Tuyết một cách thô lỗ, "Mặc trang phụ như thế này cùng Hàn Vũ Thần tình chàng ý thiếp trên sân khấu, nhảy mặt kề mặt, em không phải là rất thanh cao sao? Đổi thành thằng đàn ông khác thì không biết xấu hổ ?"

"Cái gì không biết xấu hổ?" Lăng Tuyết thẹn quá hoá giận, "Thân Đồ Dạ, sao anh ăn nói khó nghe vậy?"

"Đúng, tôi đúng là ăn nói khó nghe đó" Thân Đồ Dạ nhảy về phía trước, thân thể như một thanh lợi kiếm chống đỡ Lăng Tuyết, "Em là người phụ nữ của tôi, chỉ có tôi mới có thể chạm vào em!"

"Anh làm cái gì đó? Buông tôi ra"

Mặt Lăng Tuyết ửng hồng, cô có thể cảm giác được sự chiếm hữu của Thân Đồ Dạ, anh tiến tới gần cô, công kích mạnh mẽ làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

"Tôi đã đủ nhân từ đối với em, là em đã quên thân phận của mình. Xem ra tôi cần phải nhắc nhở em thật tốt ..."

Thân Đồ Dạ trượt tay từ gò má của Lăng Tuyết, rơi xuống trước ngực cô, dùng sức kéo ra, "Quở trách" một tiếng, váy của Lăng Tuyết váy bị xé rách, cái cỗ trắng ngần của bởi vì cái này mà bị một vệt đỏ hiện lên.

"Khốn kiếp!" Lăng Tuyết phất tay muốn đánh Thân Đồ Dạ.

Cô không phải là đối thủ của Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay của cô, đè hai tay cô lên đỉnh đầu, tay kia cởi bỏ trang phục của cô, sau đó thì cởi quần của mình...

"Anh muốn làm gì?" Lăng Tuyết kinh ngạc thét chói tai, "Anh đừng có làm loạn... Ngô..."

Lời cô nói còn chưa dứt đã bị nụ hôn nóng bỏng của Thân Đồ Dạ chặn lại, dưới thân động tác tiếp tục, rất nhanh quần áo đã bị cởi là hết, thân thể phía trước đẩy lên, bá đạo chống đỡ cô...

"Ô ô..."

Lăng Tuyết sợ hãi lắc đầu, nước mắt tràn mi, cô nhớ tới lần đầu tiên, anh cũng như thế bá đạo ngang tàng, bạo ngược chiếm hữu cô, từ đó đã để lại bóng ma trong lòng cô, từ nay về sau, cô đối với loại chuyện đó rất căm hận, cô cho rằng một lần kia chỉ là hiểu lầm, việc ngoài ý muốn đã trở thành sai lầm, bản tính của anh lương thiện, anh không phải là cái loại người xấu đó.

Nhưng là bây giờ, anh đã bộc lộ bản tính bạo lực tà ác.

Thân Đồ Dạ đã động tình còn có tức giận, giờ phút này anh đầy một bụng lửa giận, chỉ muốn hung hăng trừng phạt Lăng Tuyết, làm cho cô biết rõ chọc anh sẽ có kết cục như thế nào.

Nhưng mà khi nước mắt cô rơi, rơi trên môi anh, nếm được vị mặn của nó làm anh bừng tỉnh!

Anh mở to đôi mắt mê ly nhìn vào mắt cô hận ý mãnh liệt đang cuồn cuộn trong đôi mắt ấy, trong lòng anh run lên...

Anh rốt cục vẫn phải mềm lòng, chậm rãi đẩy cơ thể cô ra, buông tay cô xuống

Lăng Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn anh, hai tay che ở trước ngực, vô cùng đề phòng.

"Nhìn tôi làm cái gì? Tôi muốn chạm vào em, cơ bản em trốn không thoát." Thân Đồ Dạ tức giận nói, "Nhưng mà bây giờ sẽ không miễn cưỡng em, không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho em!"

"Anh... anh còn muốn thế nào?"

Lăng Tuyết mở miêng, một cái tay lặng lẽ đưa ra đằng sau cánh cửa, chờ đợi thời cơ chạy trốn.

"Em nghĩ sao?"

Thân Đồ Dạ lạnh lùng cười một tiếng, bắt lấy tay cô trên quả nắm của cánh cửa, thuận thế kéo cô sải bước đi ra ngoài.

"Anh đang làm cái gì? Buông tôi ra" Lăng Tuyết sợ , nếu là bị người khác nhình thấy, vậy còn được sao?

Thân Đồ Dạ cũng không nói lời nào, chỉ là tăng nhanh bước chân đi đến lối ra, rất hiển nhiên, anh muốn dẫn Lăng Tuyết rời đi...

"Anh đừng quậy nữa, tôi là khách mời của buổi diễn hôm nay, tôi phải trở lại sân khấu" Lăng Tuyết nóng nảy, "Có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau được không? Buổi biểu diễn này có quan hệ với tiền đồ của tôi a".

1 comment: