Kẻ Thù Bên Gối (C124: Xuất Quỷ Nhập Thần)

Thân Đồ Dạ vẫn không để ý tới cô, trực tiếp kéo cô đến lối ra cửa sau, chuẩn bị mang cô rời đi.

"Nếu anh không buông ra, tôi sẽ gọi người." Lăng Tuyết nóng nảy, "Thân Đồ Dạ, tôi phải trở lại biểu diễn, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau."

Show diễn này không chỉ quan trọng với Hàn Vũ Thần, đối với Lăng Tuyết cũng vô cùng quan trọng, nếu như mọi thứ đều thuận lợi, Lăng Tuyết có thể đúng như dự định xuất môn, hoàn thành giấc mơ của cô, nhưng nếu như xảy ra vấn đề gì, cô sẽ bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, còn liên lụy đến Hàn Vũ Thần không giữ lời với fan.

"Em còn muốn quay trở lại sân khấu?" Thân Đồ Dạ lạnh lùng cười , "Xem ra quan hệ giữa em và Hàn Vũ Thần không phải là bình thường đâu"

"Bớt nói nhảm đi, buông tôi ra" Lăng Tuyết dùng sức giãy giụa, hơn nữa còn hướng vào hậu trường hô to, "Có ai không, cứu mạng a - - "

"Không cho cắt đứt đường của em, em sẽ không chết tâm."

Thân Đồ Dạ nhướng mày, từ trong lồng ngực lấy ra một cái phi đao phóng về phía công tắc nguồn điện phía xa...

"Pằng!" Một tiếng vang lên, ánh lửa bắn ra bốn phía, trong nháy mắt, toàn rạp chìm trong bóng tối

Lăng Tuyết cả người đều sửng sốt , ngây ra như phỗng giật mình ở tại chỗ: "Anh..."

"Bây giờ thì tốt rồi, không cần biểu diễn." Thân Đồ Dạ buông tay ra, "Em có thể an tâm đi theo anh."

"Thân, tàn sát, bóng đêm..." Lăng Tuyết kích động nói năng lộn xộn, "Công tắc nguồn điện đó ở đâu? Chỉ là hậu trường có đúng hay không? hay toàn rạp hát cũng không có..."

"Công tắc tổng nguồn điện! ! !" Thân Đồ Dạ lãnh ngạo ngắt Lăng Tuyết lời nói, "Toàn rạp hát mất điện, Hàn Vũ Thần biểu diễn đến đây là kết thúc! !"

Vừa dứt lời, sân khấu phía bên cạnh vang lên tiếng hỗn loạn, huyên náo, loạn thành một đoàn.

"Này tên khốn kiếp! ! !" Lăng Tuyết tức điên, vung quả đấm trên người Thân Đồ Dạ nện đánh loạn lên, "Khốn kiếp, khốn kiếp! !"

Thân Đồ Dạ bắt lấy cổ tay cô, kéo cô đi ra khỏi rạp hát, cưỡng chế nhét lên trên xe: "Lái xe."

"Vâng!" Lôi Quân nhìn thấy như thế, không dám nói lời nào, nổ máy lái xe chạy như bay.

Lăng Tuyết ở trên đường còn không ngừng nháo với Thân Đồ Dạ nháo, ở trên người anh vừa bắt vừa đánh, còn nói muốn nhảy xe, Thân Đồ Dạ mới đầu chỉ bắt lấy tay cô không để ý tới cô, sau đó thì thấy quá phiền, trực tiếp đè cô xuống, cảnh cáo: " Nếu em còn không yên phận nữa, bây giờ tôi sẽ chơi em đó!"

Lăng Tuyết bỗng chốc im lặng, cô biết rõ, anh nói được thì làm được .

Thân Đồ Dạ vẫn tiếp tục đè cô ở dưới thân, cho tới bây giờ cũng không biến mất, giống như lần đầu tiên như vậy, nếu anh thật sự là muốn làm gì, cho dù ai cũng không cách nào ngăn cản.

"Sao em không nghe lời tôi vậy, Tôi phải trừng phạt em như thế nào đây?"

Thân Đồ Dạ bóp cằm của Lăng Tuyết, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, ánh mắt nóng rực như lửa, cánh môi mỏng lạnh băng nhẹ nhàng quét qua hai gò má của cô, tạo cảm giác nhột nhột ở vành tai của cô, ái muội nói - -

"Tôi muốn trên người em in dấu thuộc về hơi thở của tôi, để cho em hoàn toàn thuộc về tôi!"

"Anh muốn làm gì?" Lăng Tuyết cuống quít đẩy anh.

"Làm cái gì?" Thân Đồ Dạ tà ác cười , "Đương nhiên là làm chuyện tôi thích làm nhất..."

Vừa nói xong , anh hung hăng hôn Lăng Tuyết, cũng giở trò với cô...

"Ô ô..." Lăng Tuyết liều mạng giãy giụa, nhưng làm như thế nào cũng không thoát khỏi anh.

Thân Đồ Dạ giống như một ngoạn núi lớn, đè chặt cô, làm thế nào cũng không thể nhúc nhích, sự cuồng dã của anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi, trên người anh dường như đang nhóm lên ngọn lửa, giống như sắp thiêu cô...

Trong rạp hát đang bị hỗn loạn ầm ĩ, toàn bộ đột nhiên mất điện, làm cho buổi biểu diễn bị gián đoạn, Hàn Vũ Thần đang múa vũ đạo từ trên sân khấu cao té xuống, nhóm vũ đạo cũng có người bị thương.

Nhân viên hậu trường cuống quít giúp đỡ, mặc dù ở mười lăm phút sau đó công tắc nguồn điện đã được sữa xong, nhưng vì Hàn Vũ Thần bị trặc chân, nên buổi biểu diễn đành phải kết thúc ở đây.

Hàn Vũ Thần nhịn đau cuối chào nói xin lỗi người hâm mộ, hứa sẽ hoàn trả lại tiền vé hôm nay cho fan, kêu mọi người để lại phương thức liên lạc, bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ trả lại tiền cho mọi người.

Người hâm mộ vô cùng kích động, fan trung thành thì khóc thành một mảnh, vì sự ấm áp và săn sóc Hàn Vũ Thần.

Vết thương Hàn Vũ Thần có chút nghiêm trọng, rời sân khấu đi trị liệu, nhưng vừa tới hậu trường, anh liền lo lắng hỏi thăm: "Lăng Tuyết đâu? Các người có thấy cô ấy không?"

"Tôi nhờ Tiểu Thanh đi tìm rồi" chị An nói, "Sẽ không có việc gì đâu, chúng ta đi bệnh viện trước đi."

"Không được." Hàn Vũ Thần nóng nảy, "cô ấy chưa quen thuộc chỗ này, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì nên làm cái gì bây giờ? Đi tìm cô ấy nhanh đi. ."

"Tiểu Thanh đã đi tìm ." Chị An gọi cho Tiểu Thanh hỏi một chút"

Điện thoại chưa có kết nối, Tiểu Thanh đã vội vội vàng vàng chạy đến: "Chị An, tôi đã tìm khắp nơi đều tìm không thấy cô Lăng, còn có, ngài Trác Phong cũng không thấy ."

"Cái gì?" chị An ngẩn người một chút, lúc này mới nhớ tới, "Đúng nha, Lăng Tuyết nói là muốn đi qua chào hỏi Trác Phong, có phải là bọn họ cùng nhau đi rồi không ?"

Chị An lại nghiêng đầu nhìn Hàn Bắc nói, "Hàn Bắc, Lăng Tuyết có số điện thoại chưa? Gọi điện thoại cho cô ấy hỏi một chút."

"Lăng Tuyết không có điện thoại." Hàn Bắc nói, "Cô ấy không có việc gì , vẫn nên  đưa Vũ Thần đi bệnh viện trước đi."

"Tôi gọi cho Trác Phong " Hàn Vũ Thần không yên tâm như cũ , "lấy di động ra."

Chị An đành phải đưa di động cho anh, anh lấy di động gọi cho Trác Phong, điện thoại reo thật lâu cũng không có người nghe, Hàn Vũ Thần trong lòng rất sốt ruột: "Lăng Tuyết với Trác Phong vừa rồi ở phòng nghỉ nào? dẫn tôi đi qua xem một chút."

"Vũ Thần, cậu vẫn nên đi bệnh viện trước đi, bên trong sẽ an ninh giúp xử lý." chị An rất lo lắng cho vết thương của anh, "Mắt cá chân của cậu đã sưng vù lên rồi, nếu xử lý trễ, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ?"

"Đừng nói nhảm" Hàn Vũ Thần đi cà thọt một chân về phía phòng nghỉ kia

"Chớ có lộn xộn" chị An vừa nóng vừa giận, "sao cậu không nghe lời vậy?"

"Hàn Bắc, mọi người nhanh tới giúp dìu cậu ấy một chút. Người này rất cố cháp, không nhìn thấy Lăng Tuyết chắc chắn sẽ không hết hy vọng ."

"Được" Hàn Bắc cùng tay trống A Mừng vội vàng chạy lại đỡ Hàn Vũ Thần đi ra sau hậu trường

Hàn Vũ Thần tự mình kiểm tra phòng nghĩ mà Lăng Tuyết và Trác Phong mới vừa ở trong, xác định không có người, anh lại bất an, lúc này, có một kỷ thuật viên nói thấy Lăng Tuyết với Trác Phong cùng nhau rời đi .

Hàn Vũ Thần nghĩ đến nhân phẩm của Trác Phong chắc không có vấn đề gì, khả năng là lúc mất điện ,tình huống hỗn loạn, cho nên trước hết mang Lăng Tuyết rời đi, hiện tại di động của Trác Phong không liên lạc được, có lẽ sẽ gọi lại cho anh.

Chị An với Hàn Bắc đều khuyên Hàn Vũ Thần trước hết nên đi bệnh viện, Hàn Bắc còn nói: "Lăng Tuyết cơ thể khỏe mạnh, các loại tình huống đã gặp qua, nếu gặp chuyện không may cô ấy cũng sẽ không gặp nguy hiểm đâu, cậu nên đi bệnh viện trước đi, sau đó cô ấy nhất định sẽ liên lạc với chúng ta ."

Hàn Vũ Thần ngẫm lại cũng đúng, chỉ có đi bệnh viện trước, ở trên đường còn gọi điện cho Trác Phong liên tục, bây giờ điện thoại đã tắt máy.

siêu xe Aston Martin chạy giống như bay, chỗ ngồi phía sau hai người đã dấy lên lửa tình nguy hiểm, Lôi Quân mặt đỏ tới mang tai, nắm chặt tay lái, mắt nhìn thẳng, nhưng âm thanh ái muội kia vẫn làm cho toàn thân anh không được tự nhiên.

Lúc này, trong kính chiếu hậu xoạt qua vài bóng đen, Lôi Quân cảnh giác nhìn chằm chằm kính chiếu hậu: "Chủ nhân, có người theo dõi chúng ta"

Thân Đồ Dạ buông Lăng Tuyết ra, ngồi dậy nhìn ra ngoài, quả nhiên là bị người theo dõi, anh quyết đoán hạ lệnh: "Bỏ qua bọn họ."

"Vâng"

Lăng Tuyết ngồi dậy hoảng loạn sửa sang lại quần áo xong, nhưng trên người vẫn còn cảnh xuân không thể chê lắp.

Thân Đồ Dạ nhặt áo khoác lên ném qua cho cô: "Mặc vào!"

"Tôi không cần đồ của anh" trong lòng Lăng Tuyết  vô cùng tức giận.

"Qua đây" Thân Đồ Dạ bá đạo quát khẽ, "mặc vào lập tức!"

Lăng Tuyết căm tức trừng mắt Thân Đồ Dạ, nhưng cũng phải nghe lời mặc áo khoác vào.

...

Lôi Quân gia tăng tốc độ, muốn cắt đường những người kia, nhưng là phía trước lại có mấy chiếc xe bọc lên trước chắn đường, anh lập tức quay tay lái muốn vượt qua, nhưng kỹ thuật lái xe của mấy người kia coi như là tốt, ba lần bốn lượt đều không thể vượt qua, hơn nữa bọn họ có rất nhiều xe, bỏ qua vài chiếc này lại tới vài chiếc khác, một đường theo dõi truy kích.

"Mấy người này là ai? Anh lại chọc tới ai vậy ?"

Lăng Tuyết nhớ tới lần trước Thân Đồ Phong Hoa bị người ta đuổi giết, cảm giác mấy người này cũng mang sát khí, ép bọn Thân Đồ Dạ vào chỗ chết.

Hôm nay Cố Huy không ở đây, chỉ có một mình Lôi Quân, đối phó hơn mười  mấy chiếc xe, khí thế hung hăng, Lôi Quân chỉ có thể lái xe nên không thể chú ý bên cạnh , căn bản không có tinh lực đối phó những người kia.

Lăng Tuyết mắt thấy tình thế không thích hợp, vội vàng nói: "Tránh ra, tôi..."

"Tránh ra, tôi lái"

Lăng Tuyết lời còn chưa nói hết đã bị ngắt đứt, người nói chuyện là Thân Đồ Dạ, anh nhìn cô một cái, đứng dậy đổi vị trí cho Lôi Quân.

"Để tôi lái đi, kỹ thuật của người kia căn bản là không được."

Lăng Tuyết chen tới trước, Lôi Quân dứt khoát đổi ra đằng sau ngồi, đem ghế trước nhường lại cho Lăng Tuyết.

"Thân"

Thân Đồ Dạ ngồi vào buồng lái, thao tác lập tức tay lái, giống như nước chảy mây trôi, khống chế tự nhiên, một cái vẫy đuôi, vài cái di chuyển bên cạnh, chớp mắt đã bỏ qua mấy chiếc xe kia.

Lăng Tuyết chứng kiến cảnh này, cả người đều sửng sốt, bọn họ đều là lành nghề, đối phương có được hay không, cô nhìn một cái là có thể nhìn ra. Lăng Ngạo, Hàn Vũ Thần đều xem như là cao thủ đua xe, nhưng kỹ thuật này của Thân Đồ Dạ thì không chỉ dùng hai từ cao thủ để hình dung, quả thực là xuất quỷ nhập thần.

Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, ra lệnh cho Lôi Quân: "Đằng sau có ba chiếc xe, tiêu diệt!"

"vâng" Lôi Quân lập tức thi hành.

"Đây là nước Mỹ, chỉ cần ra oai phủ đầu thôi."

"Vâng!"

Thân Đồ Dạ dùng một tay khống chế tay lái, tay kia từ dưới ghế ngồi lấy ra một khẩu súng đưa ra ngoài cửa sổ...

"Rầm rầm rầm - - "

Tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc cắt đứt bầu trời đêm yên tĩnh, Thân Đồ Dạ nổ súng trực tiếp bắn vào lốp xe của những chiếc xe theo dõi kia, mấy chiếc xe như bị điên, như thoát cương ngựa chạy tán loạn bốn phía, đánh tan đội hình truy kích của đội hình kia.

Còn Lôi Quân nổ súng bắn trúng kính chắn gió của mấy chiếc xe kia, một trận hỗn loạn vỡ tung vang lên trong đêm, người bên trong xe đã bị hỗn loạn.

"Cẩn thận!" Lăng Tuyết đột nhiên thét chói tai.

Hai chiếc xe vượt qua đụng tới, Thân Đồ Dạ ánh mắt dữ tợn nheo lại, mạnh mẽ giữu vững tay lái, khéo léo tránh hai chiếc xe kia, lái xe nghênh ngang rời đi...

1 comment: