KẺ THÙ BÊN GỐI (C129: HÔN ANH)

Image may contain: one or more people

"Ở bên cạnh tôi còn nghĩ tới người đàn ông khác" Thân Đồ Dạ vỗ vỗ lên cái gáy của Lăng một cái, "Em muốn chết a."

"A!" Lăng Tuyết kêu đau một tiếng, tức giận trừng mắt anh, "Anh sao lại bạo lực thế này?"

"Lăng Tuyết..." Thân Đồ Dạ bóp cằm của Lăng Tuyết, nghiêm túc kia sự cảnh cáo em, "Em là phụ nữ của tôi, tôi không cho em nghĩ tới người đàn ông khác!"

"Lúc nào thì tôi đã trở thành người phụ nữ của anh rồi?" Lăng Tuyết còn muốn chơi xỏ lá.

"Đánh cuộc thua, em thật cho là tôi sẽ tha thứ cho em?" Thân Đồ Dạ tà ác cười lạnh, "Tôi muốn có được em, một phút cũng có thể làm được, tôi chỉ là không nghĩ miễn cưỡng em mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là em có thể tiếp nhận người đàn ông khác."

"Tôi có nên cảm ơn anh không?" Lăng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, nghiêm trang nói, "Bất quá, phiền anh về sau không cần lại nhằm vào Lăng Ngạo , anh ta là anh em tốt của tôi, hai chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau từ cô nhi viện đi ra, tình như anh em, không có tình yêu nam nữ."

"Thật ?" Thân Đồ Dạ bày tỏ hoài nghi.

"Tôi có cần thiết lừa anh sao? ?" Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái, "Tôi lại không có gả cho anh, nếu thật sự cùng người đàn ông khác có quan hệ gì, tôi cũng không thẹn với anh, cho nên cơ bản cũng không có cần thiết nói dối."

"Ân, nói được thật tốt." Thân Đồ Dạ cười lạnh gật đầu, "Thật sự là quang minh lỗi lạc, bằng phẳng tự nhiên a! Nhưng là Lăng Tuyết, nếu như không phải cô đột nhiên chạy trốn, em hiện tại giống như đã là vợ của tôi ! Em giả mạo Cung Thiên Long lừa gạt tôi, lại ra đi không từ giã, nhưng cái này tôi đều không có tính với em, tối nay lại đùa giỡn tôi, chủ động cùng tôi đánh cuộc lại không thực hiện lời hứa, nếu tôi không thu thập tốt em, chẳng phải là tôi tỏ ra quá dễ khi dễ? ? ?"

"Choáng, ai dám khi dễ anh a?" Lăng Tuyết lòng vẫn còn sợ hãi, "Thân Đồ Dạ, về sự kiện này... Cái kia... Nếu không chúng ta lại so một lần nữa đi! ! !"

Cô tự nhiên là bật thốt ra, sau khi nói xong chính mình đều mặt đỏ .

Cô từ trước đến nay đều là một người có uy tín, trước đến giờ đều là người giữ chữ tín, nhưng mà đối mặt với Thân Đồ Dạ thì cứ tỏ ra vô lại như vậy?

Vô lại đến cô cũng cảm thấy hổ thẹn .

"Lại so với tôi lần nữa, em nghĩ rằng tôi còn sẽ nhường em sao?" Thân Đồ Dạ tức giận nói, "Mỗi phút ngược chết em, bức em té xuống vách núi! ! !"

"Khụ khụ..." Lăng Tuyết ho khan vài tiếng, nói sang chuyện khác, "Được rồi, cái kia, chúng ta không nói này nữa."

"Được rồi" Thân Đồ Dạ rất tốt gật đầu, tương đối là tùy ý nói, "Tôi không thích cưỡng bách em,nhưng mà em nợ tôi , rất nhanh tự mình đưa tới cửa trả lại cho tôi!"

"Có ý gì?" Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, "Anh làm cái gì?"

"Rất nhanh rồi em sẽ biết ."

Thân Đồ Dạ dùng cánh tay làm gối, dựa vào ở trên ghế ngồi, thản nhiên tự đắc ngắm bầu trời đêm.

Lòng hiếu kỳ của Lăng Tuyết đã bị anh treo ngược lên, lắc lắc cánh tay anh truy vấn: "Thân Đồ Dạ, anh mau nói cho tôi biết, đến cùng anh muốn làm cái gì? Anh sẽ không phải là muốn đối Lăng Ngạo phải không?"

"Em quá khinh thường tôi rồi." Thân Đồ Dạ đầy mặt khinh bỉ, "Vì đạt tới mục đích đi uy hiếp người khác, đó là kẻ yếu đuối, tôi không cần!"

"Vậy là cái gì?" Lăng Tuyết nghĩ không ra, mình còn có cái gì anh còn có thể sử dụng uy hiếp được cô?

Thân Đồ Dạ nhắm mắt dưỡng thần, không lại để ý cô.

"Thân Đồ Dạ..." Lăng Tuyết đi tới gần, nhẹ nhàng gảy đầu tóc anh, tiếp tục truy vấn, "Anh đến cùng là muốn làm cái gì ? Anh không nói cho tôi, trong tâm của tôi lúc nào cũng cực kỳ khiếp sợ ..."

"Em thật ồn ào." Thân Đồ Dạ lạnh lùng trừng mắt cô, "Dài dòng nữa, tôi sẽ dán miệng em lại!"

"Stop!"

Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái, trong lòng rất buồn bực, Thân Đồ Dạ không phải là một người cố làm ra vẻ huyền bí, anh vừa rồi như vậy nói nhất định là có lý do .

Cô hiện tại càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng thấp thỏm, bĩu môi, nhẹ giọng nói thầm: "Sớm biết dậy thì cùng anh ngủ cho rồi, đỡ phải đêm dài lắm mộng, về sau còn gặp phải nhiều phiền toái."

"Ngươi nói cái gì?" Thân Đồ Dạ giả vờ không nghe thấy.

"Tôi nói, cái kia..." Lăng Tuyết cắn môi dưới, thăm dò tính hỏi, "Thật ra tôi là một người giữ chữ tín, nếu tôi đã thua anh , kia nếu không liền..."

"Nên cái gì?" Thân Đồ Dạ buồn cười nhìn cô.

"Ách..." Lăng Tuyết nháy mắt mấy cái, căn bản nói không nên lời, ngẫm lại vẫn là, loại chuyện như vậy đâu có cô gái nào chủ động ? Có lẽ chờ một chút anh hứng lên, lại muốn bắt đầu đối với cô động tay động chân, cô lười phải giãy giụa nữa .

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết lắc lắc đầu: "Không có gì."

"A!" Thân Đồ Dạ cũng lười lại cùng cô nhiều lời, tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp, "Trời đêm nay thật đẹp!"

Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái, hạ ghế bên tay lái phụ xuống, cũng nằm xuống, cùng Thân Đồ Dạ cùng nhau ngắm bầu trời đêm.

Hai người đều không nói lời nào, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Ban đêm tren đỉnh núi vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi dường như nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Gió đêm rét lạnh, Lăng Tuyết liên tục đánh vài cái hắt hơi, hai tay qua vòng ngực che chở chính mình.

"Lạnh?" Thân Đồ Dạ cởi áo khoác đắp lên trên người cô, sau đó đóng kín mui xe lại, nhưng kín buồng lái đã bị đánh vỡ, gió lạnh chui vào, Lăng Tuyết vẫn có cảm giác bị lạnh, Thân Đồ Dạ tới gần, dùng thân thể ngăn chặn chỗ hở ở cửa sổ xe, "bây giờ còn lạnh không?"

Lăng Tuyết vuốt vuốt mũi, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo nhu tình: "Cảm ơn!"

"Hm!" Thân Đồ Dạ nhàn nhạt đáp một tiếng, "Được!"

"Anh hết oán giận tôi rồi à" Lăng Tuyết yếu ớt nhìn anh

"Đổi thành em bị tôi lừa, em không tức giận?" Thân Đồ Dạ nghiêng đầu nhìn cô, "Tôi không chỉ bị em lừa, còn phải bảo vệ em, chăm sóc em, cái này có tính là bị em bán còn giúp em đếm tiền? ?"

"Ách..." Lăng Tuyết thế nhưng không phản bác được, không thể không nói, lời anh nói giống như là bộ dáng rất lo lắng nói lý, nói như thế, cô giống như thật sự rất hư hỏng.

"Lăng Tuyết!" Thân Đồ Dạ bóp cằm Lăng Tuyết, thật sâu nhìn cô, "Thật không biết  tại sao tôi phải dạng này bao dung em, giống như kiếp trước mắc nợ em vậy!"

Lăng Tuyết mở to hai mắt nhìn anh, trong mắt của anh có thâm tình làm cho tim cô đập thình thịch.

Thân Đồ Dạ chậm rãi kề sát vào cô, hôn môi cô, ôn nhu thâm tình, diệu dàng triền miên.

Một lần này, Lăng Tuyết không có đẩy anh ra, anh mang lại ấm áp giống như đều là cử chỉ vô tình, cũng đã vô hình làm tan chảy Lăng Tuyết trong sự ấm áp đó..

Thân Đồ Dạ hôn khó được dạng dịu dàng, mang một loại cảm giác thương tiếc trước đó chưa từng có.

Lý trí của Lăng Tuyết dần dần mất phương hướng, bởi vì cô đã bị hòa tan trong cảm giác ấm áp, dịu dàng của Thân Đồ Dạ.

Dần dần, Thân Đồ Dạ hôn trở nên kịch liệt cuồng dã, trên tay cũng nhiều thêm một chút động tác, hơi thở hổn hển, phảng phất muốn đem Lăng Tuyết hòa vào thân thể mình...

Lăng Tuyết cảm giác được hơi thở nguy hiểm trên người anh, trong lòng không khỏi hoảng loạn khẩn trương lên, duỗi tay muốn đẩy Thân Đồ Dạ ra, nhưng  toàn thân cô đều mềm nhũn , căn bản là không đẩy anh ra được.

Thân Đồ Dạ tay vươn vào trong quần áo của Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết dọa hỏng , sợ vội vàng lắc đầu: "Ô ô..."

Thân Đồ Dạ dừng lại động tác, không có lại tiếp tục nữa, chỉ là trong thân thể kia đã nhóm lên ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt anh, anh dùng trán tựa vào trán cô, thâm tình than nhẹ: "Em tiểu yêu tinh này, lúc nào cũng khơi mào ngọn lửa, lại vào thời điểm mấu chốt đẩy tôi ra..."

"Tôi..." Lăng Tuyết tim đập cực kỳ mau, nhẹ giọng hỏi, "Nhưng là anh... Vì cái gì hiện tại có phong độ như vậy? Anh lần đầu tiên lúc ấy không phải là..."

"Đêm hôm đó là trường hợp đặc biệt." Thân Đồ Dạ nói sang chuyện khác, "Em không cũng bởi vì một đêm kia mà tạo thanh bóng đen, cho nên mới đối tôi ghi hận trong lòng sao? ?"

"Cái này..." Lăng Tuyết cắn môi dưới, yếu ớt gật đầu, "Đúng, lần đó sự tình thật làm cho trong tâm tôi có bón đen. Nhưng mà anh ở trong lòng tôi cũng không phải là một người phong độ như vậy, anh bình thường làm việc bá đạo như vậy..."

"Đó là em không biết tôi của trước kia, tôi hiện tại đã rất nhân từ, đơn giản sẽ không làm thương tổn người. ."

Thân Đồ Dạ bật thốt ra, sau khi nói xong lại dường như nhớ tới cái gì, thần sắc có chút trầm trọng.

"Vậy ngươi trước kia là dạng gì ?" Lăng Tuyết hiếu kỳ hỏi, "Giết người không chớp mắt? ?"

Thân Đồ Dạ không lên tiếng, dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Lăng Tuyết, sâu kín nói: "Tôi hiện tại rất nhìn em không mảnh vải bò lên giường của tôi cầu tôi giúp em ngủ..."

"Cái gì nha." Lăng Tuyết rùng mình một cái, "Anh thật biến thái, tôi làm sao có thể làm ra loại đó?"

"Hm!" Thân Đồ Dạ mỉm cười gật đầu, "Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi."

"Thân Đồ Dạ, anh đến cùng muốn làm cái gì?" Lăng Tuyết lại kéo anh truy hỏi, "Anh nói cho tôi biết được hay không?"

"Em hôn tôi, tôi sẽ suy nghĩ một chút." Thân Đồ Dạ chu mỏ một cái.

Lăng Tuyết "Phốc xuy" một tiếng cười rộ lên: "Không nghĩ tới anh còn có một mặt giang như thế."

"Hôn hay không hôn?" Thân Đồ Dạ lé mắt trừng cô.

Lăng Tuyết nhịn cười, đi tới gần hôn môi anh một cái: "Bây giời anh có thể nói đi?"

"Không đủ!" Thân Đồ Dạ lắc đầu.

"Uy, Anh đã nói..."

"Tôi nói em hôn tôi, tôi sẽ suy nghĩ một chút." Thân Đồ Dạ nghiêm trang nói, "Là hôn tôi, mà không phải hôn một cái."

"Anh..." Lăng Tuyết nhất thời cứng họng, cô phát hiện mình mỗi một lần đều nói không lại anh.

"Thật ra cũng không có cái gì không được sự." Thân Đồ Dạ nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ làm một việc nhỏ, có thể khống chế vận mệnh của em!"

"Cái gì vận mệnh?" Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, "Anh đã làm cái gì? ?"

Thân Đồ Dạ mới không để ý tới cô, thò đầu ra thưởng thức cảnh đêm: "Đêm nay bóng đêm thật đẹp a."

"Ah, anh..." Lăng Tuyết nóng nảy, túm Thân Đồ Dạ kéo tới gần hôn anh.

Thân Đồ Dạ đẩy cô ra nhíu lại mi, đầy mặt khinh bỉ: "Làm gì? sao lại thô lỗ như thế."

"Tôi chủ động hôn anh, anh lại còn chê tôi thô lỗ?" Lăng Tuyết thập phần tức giận.

"Biết rõ như thế nào hôn sao? Tôi dạy cho em..."

Thân Đồ Dạ đỡ gáy của Lăng Tuyết, lần nữa hôn lên môi cô.

Lăng Tuyết lần này không có đẩy anh ra, ngược lại còn rất phối hợp, cũng không biết vì cái gì, trong xương đột nhiên liền có một loại xúc động, muốn hôn anh...

Thân Đồ Dạ bên môi giương cao đường cong mờ, nguyên lai phụ nữ là muốn lừa như thế nha, lừa gạt hiệu quả hơn so với mạnh mẽ ép buộc thì tuyệt vời hơn...

Bầu trời những vì sao ở nhấp nháy, vầng trăng phát ra ánh sáng dịu dàng.

Xe bên trong hai người càng hôn càng động tình, không ý thức đã nhen nhóm ngọn lửa tình.

Thân Đồ Dạ lần này cũng sẽ không lại dừng lại , Lăng Tuyết cũng sẽ không có đẩy anh ra nữa, hai người tình cảm mãnh liệt như lửa, càng hôn càng cuồng dã...

1 comment: