KẺ THÙ BÊN GỐI (C130: TÔI LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA EM)

Tình đến nồng nàng lúc kìm lòng không được, hai người tình cảm mãnh liệt lửa sắp nhen nhóm, Thân Đồ Dạ xoay người đem Lăng Tuyết áp chế dưới thân, chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, có thể anh không có lập tức hành động, mà đưa mắt nhìn xuống Lăng Tuyết, hơi thở dồn dập hỏi: "Lần này, em không có ý định đẩy tôi ra đúng không?"

"Anh hy vọng tôi đẩy anh ra?" Lăng Tuyết cắn môi dưới, ánh mắt mê ly nhìn anh.

"Đương nhiên không hy vọng..." Thân Đồ Dạ bóp cằm Lăng Tuyết, cánh môi mỏng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô, cũng không có dùng sức hôn môi, mà là lướt qua thì thầm, "Nhưng mà, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?"

"Tôi..." Lăng Tuyết tim đập cuồng loạn, nói thật, cô cũng không có chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí đến giờ phút này, cô vẫn như cũ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà so sánh với trước, cô đã dần dần bắt đầu không có bài xích giống trước.

"Vẫn không có." Thân Đồ Dạ nhướng mày, đứng dậy đẩy ra, lật người nằm qua vị trí của mình, "Tốt lắm, ngủ đi!"

"Ách..." Lăng Tuyết sửng sốt, anh không phải là vẫn luôn đọc được suy nghĩ của cô sao? Hiện tại cô không giãy giụa không phản kháng, anh thế nhưng lại không muốn ?

"Sắp tới sáng rồi, có thể ngủ thêm một chút..."

Thân Đồ Dạ híp mắt nhìn bầu trời đêm, giọng nói đã có chút mệt mỏi.

Lăng Tuyết bị anh làm cho bất ổn, trong lòng không khỏi buồn cực kỳ, nhưng mà loại việc này, cô không thể nào chủ động, coi như hết, không cần đầu óc lại nóng lên.

Đang nghĩ ngợi, Thân Đồ Dạ đột nhiên cầm tay Lăng Tuyết, Lăng Tuyết nghiêng đầu nhìn anh, anh đã nhắm mắt lại, sắp ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng còn đang cảnh cáo cô: "Em chạy không thoát đâu, đừng tìm cách rời xa tôi!"

"Bại hoại!" Lăng Tuyết chửi nhỏ, muốn kéo tay về, nhưng anh đã nắm chặt tay cô, cô cơ bản không rút ra được, cô đành phải thỏa hiệp, tùy ý anh cứ như vậy cầm lấy tay mình, quay đầu, lẳng lặng nhìn anh.

Anh thì ngược lại thở đều giống như đã ngủ rồi, đầu nghiêng về phía bên cô, mở mắt ra có thể thấy cô.

Mà cô, không biết là vì cái gì, mặc dù mệt mỏi, lại không ngủ được.

Trong lòng có rất nhiều tâm sự, trong đầu còn có rất nhiều suy nghĩ phức tạp, những thứ ngổn ngang kia đang loạn cào cào lên, làm cho cô tâm loạn như ma...

Thân Đồ Dạ là quấn lên cô sao?

Anh thích cô phải không?

Vậy anh với Cung Thiên Long làm sao bây giờ?

Còn có Hoắc Phi Vân, trăm phương ngàn kế hủy đi hôn lễ như vậy, không phải là vì cùng anh ở một chỗ sao?

Đúng rồi, còn có Nhan Nhược Hi kia...

Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Tuyết bên môi lại nhếch lên nụ cười khổ sở, cơ bản là bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, không nào nạp một người còn không có chú ý đâu.

Nếu là thật sự muốn cùng anh cùng một chỗ, đại khái là phải chiến đấu với tam quan qua lục tướng đi.

...

Gió đêm ở trên núi càng về khuya càng đặt biệt lạnh, Lăng Tuyết được che kín bằng áo khoác của Thân Đồ Dạ còn hơn tốt một chút, nhưng mà Thân Đồ Dạ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, có chút lạnh lẽo, mà ngay cảlòng bàn tay từ trước đến nay đều ấm áp bây giờ cũng đã bị lạnh cống rồi.

Lăng Tuyết lo lắng Thân Đồ Dạ bị lạnh, đã xích lại gần hơn bên người anh, nghĩ rằng hai người kề bên cùng nhau sẽ ấm áp hơn một chút, có thể cô đã đánh thức Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ giang cánh tay dài ôm cô, thuận thế đem cô ôm vào trong ngực, vòng tay rắn chắc ôm thành một cục, sau đó ngủ tiếp tục.

Lăng Tuyết sững sờ nhìn anh, đây là tỉnh hay giả bộ hồ đồ, hay vẫn là nửa mê nửa tỉnh cử động theo bản năng?

Hay là anh coi cô như ai đó?

"Lại nhìn anh nữa sẽ đẩy em rớt xuống đó"

Thân Đồ Dạ đột nhiên mở mắt ra nhìn Lăng Tuyết, trong đôi mắt có quá nhiều ẩn nhẫn tình, muốn.

"Anh không phải là ngủ sao?" Lăng Tuyết nhát gan nhìn anh.

"Bị em đánh thức ." Thân Đồ Dạ hôn  trán Lăng Tuyết một cái, thở vào bên tai cô ái muội trêu chọc, "Em đang muốn tôi phải không? Muốn cứ việc nói thẳng, tôi có thể thỏa mãn em..."

"Anh... Nói bậy bạ gì đó?" Lăng Tuyết ngượng ngùng mặt đều hồng lên.

"Ha ha..." Thân Đồ Dạ cười , đem Lăng Tuyết ôm sít sao vào trong lòng, nhắm mắt lại than nhẹ, "Như thế này thì không lạnh !"

"Nhưng mà sau lưng anh còn lạnh a." Lăng Tuyết đem áo khoác kéo ra, đắp ở trên thân hai người, "Như thế này tốt lắm."

"Em quan tâm tôi" Thân Đồ Dạ dùng trán tựa trán cô, "Em còn nói không thích tôi..."

"Thân Đồ Dạ, tôi..." Lăng Tuyết đang muốn nói chuyện, Thân Đồ Dạ lại hôn cô, động tác vẫn là rất dịu dàng, mang một loại thương tiếc, nhưng anh cũng không có  động tác xâm nhập, rất nhanh đã buông ra, đem mặt cô áp vào lồng ngực mình, nhẹ nói, "Ngủ đi! Tỉnh ngủ chúng taa có thể ngắm mặt trời mọc ."

"Ân!" Lăng Tuyết nhu thuận gật đầu, trong ngực anh rất ấm áp, làm cho cô cảm giác được một loại cảm giác an toàn mà trước đó chưa từng có, gò má áp lên lồng ngực anh, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim anh đập.

Chỉ vài phút sau, cô đã ngủ !

Thân Đồ Dạ ôm chặt Lăng Tuyết, híp mắt nhìn về phía chân trời xa xa, chờ đợi ánh bình minh ló dạng!

...

Lăng Tuyết ngủ được rất ngon, không nhúc nhích rúc vào trong lòng Thân Đồ Dạ, không muốn xa rời hơi thở ấm áp này.

Thân Đồ Dạ rất hưởng thụ loại cảm giác được ỷ lại này, thỉnh thoảng quyến luyến hôn môi, hôn tóc của cô, ở trong lòng thầm nói, Lăng Tuyết, Lăng Tuyết, em thuộc về tôi , của tôi ! ! !

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, Thân Đồ Dạ ngủ gà ngủ gật trong nháy mắt, một mảnh rực rỡ tươi đẹp nhiều màu phát sáng chiếu hồng cả chân trời, anh híp mắt, ngắm nhìn ánh sáng mặt trời dần dần từ chân trời dâng lên, lại không đành lòng đánh thức Lăng Tuyết, vẫn để cho cô tiếp tục ngủ say đi, nếu như có thể, anh thật hy vọng thời gian dừng lại, để anh cứ như vậy ôm cô, vĩnh viễn! !

Lăng Tuyết đang ngủ ngon, đột nhiên, truyền đến tiếng xe, làm cô bừng tỉnh, cô mơ mơ màng màng than nhẹ: "Ai tới ?"

Thân Đồ Dạ nhướng mày, chuyển mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, một chiếc Aston Martin chạy nhanh đến, bên trong xe đúng là hai trợ thủ đắc lực của anh.

Thân Đồ Dạ sắc mặt trầm xuống, mắng: "Hai người không cảm thấy được người!"

"Là Cố Huy và Lôi Quân đến ?" Lăng Tuyết dụi mắt.

"Uh" Thân Đồ Dạ đem áo khoác choàng lên người Lăng Tuyết, điều chỉnh ghế ngồi.

Cố Huy xuống xe, đứng cách xa xa, cẩn thận hỏi: "Chủ nhân, xin lỗi, tôi có quấy rầy đến ngài không ?"

"Nói nhảm!" Thân Đồ Dạ chửi nhỏ, "Có chuyện gì?"

"Cái kia..." Cố Huy nhìn thoáng qua bên trong xe, muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì nói thẳng." Thân Đồ Dạ mệnh lệnh.

"Vâng" Cố Huy đáp lại, "Anh Trác tìm ngài có việc gấp, ngài không có mang theo di động, lại chậm chạp không về, chúng tôi lo lắng ngài gặp chuyện không may, cho nên liền..."

"Đưa di động qua đây" Thân Đồ Dạ duỗi tay ra cửa sổ xe.

Cố Huy vội vàng đi tới đưa điện thoại di động giao cho anh: "Chủ nhân."

Thân Đồ Dạ nhận di động vừa nhìn, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Trác Việt gọi tới.

Quả nhiên là việc gấp, Trác Việt trước giờ không gọi đến lần thứ hai, hôm nay là ngoại lệ, ý này là sự việc nhất định rất gấp bức bách.

Thân Đồ Dạ lập tức gọi cho Trác Việt, rất nhanh, điện thoại gọi được, giọng Trác Việt truyền đến: "Dạ!"

"Có việc gì gấp?" Thân Đồ Dạ hỏi.

"Hàn Vũ Thần gọi sắp nát di động của tôi rồi." Trác Việt ở đầu bên kia điện thoại trêu chọc nói, "Cậu đánh cấp khách mời thần bí của cậu ta, còn làm cậu ta bị thương, tổn thất thảm nghiêm trọng, cái này có phải là ngốc không!"

"Ai kêu cậu ta chọc tôi?" Thân Đồ Dạ lạnh lùng nói, "Cậu gọi cho tôi chính là hỏi cái này?"

"Nếu không thì sao?" Trác Việt tức giận nói, "Nếu như cậu không dùng thân phận của tôi, tôi mới mặc kệ cậu làm xằng làm bậy! Bất kể như thế nào, tôi thủy chung là thiếu Hàn Vũ Thần một phần nhân tình, hiện tại nhân tình chưa trả được, còn làm cho người ta phiền toái, cái này là không tốt."

"Được rồi, tôi biết rõ nên xử lý như thế nào." Thân Đồ Dạ nhàn nhạt nói, "cúp trước đã

"Còn có một việc nữa" Trác Việt bổ sung, "Lần trước cậu nhờ tôi điều tra người kia, đã có chút manh mối rồi ..."

"Việc này nói sau." Thân Đồ Dạ nghiêng mắt nhìn Lăng Tuyết một cái, nói sang chuyện khác, "Tôi trễ sẽ tìm cậu!"

"OK" Trác Việt đáp một tiếng, cúp điện thoại.

...

"Anh Trác nào vậy?" Lăng Tuyết hiếu kỳ hỏi, "Là Trác Phong sao?"

"Em đối với Trác Phong giống như rất có hứng thú?" Thân Đồ Dạ lé mắt trừng mắt cô, "Vẫn là fan của cậu ta!"

"Xem ra tôi đoán đúng rồi" Lăng Tuyết tâm tình có chút kích động, "Vừa rồi gọi điện thoại cho anh thật sự là Trác Phong? Anh quen anh ta sao? anh vì cái gì giả mạo anh ta tham gia show diễn của Hàn Vũ Thần? đánh Bass được tốt như vậy!"

"Em hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi phải trước trả lời cái nào? ?" Thân Đồ Dạ đem di động ném cho Cố Huy, nghiêng đầu nhìn cô, "nhưng mà đằng sau những vấn đề kia, em cơ bản chính là hỏi nhảm! Tôi giả mạo Trác Phong tham gia buổi biểu diễn còn không phải là bởi vì em?"

"Bởi vì tôi?" Lăng Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, "Không thể nào! !"

Thân Đồ Dạ lười phải cùng cô nói tiếp, đẩy cửa xe ra xuống xe: "chiếc xe này hết xăng rồi, chiếc kia bị trục trặc, các cậu xử lý đi!"

"Vâng, chủ nhân." Lôi Quân mở cửa xe, Thân Đồ Dạ trực tiếp lên xe.

"Chờ tôi một chút!" Lăng Tuyết liền vội vàng đi theo lên xe.

Lôi Quân lái xe vội vã đi, Cố Huy gọi điện thoại thông báo người lại đây xử lý xe.

Lăng Tuyết khoác áo khoác Thân Đồ Dạ, sâu kín nhìn anh: "Cái kia, anh có thể đưa tôi về nhà trước được không? Tôi một đêm không về, bọn họ chắc lo sắp chết mất."

"Bọn họ là ai?" Thân Đồ Dạ lông mày nhíu lại.

"Những anh em kia của tôi" Lăng Tuyết thuận miệng nói, "Lăng Ngạo ở bệnh viện có khả năng không biết rõ, nhưng mà Hàn Bắc Hàn Giai, còn có chíp bông đậu đậu, bọn họ cũng sẽ sốt ruột , đúng rồi, còn có Hàn Vũ Thần!"

"Bạn bè của em nhiều quá ha" Thân Đồ Dạ giọng nói rất là lạnh lùng, "Hàn Vũ Thần cũng cũng coi là anh em của em?"

"Đương nhiên, về sau nhóm chúng tôi muốn cùng nhau lang bạt trong giới âm nhạc" Lăng Tuyết nhớ tới Hàn Vũ Thần cũng có chút lo lắng, "Cũng không biết tối hôm qua sự tình như thế nào , lúc cắt điện, Hàn Vũ Thần đang biểu diễn vũ đạo trên sân khấu, sẽ không bị thương chứ? ?"

"Em còn rất quan tâm cậu ta." Thân Đồ Dạ nhướng mày.

"Tất cả mọi người đều là bạn bè, quan tâm lẫn nhau không phải là rất bình thường sao?" Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái.

"Vậy tôi đâu?" Thân Đồ Dạ đột nhiên hỏi một câu như thết, "Tôi cũng là bạn bè của em? hay còn là kẻ địch?"

"Anh là..." Lăng Tuyết nhất thời cứng họng, lại không tìm được từ ngữ hình dung anh

"Để tôi nói cho em biết!" Thân Đồ Dạ dũng mãnh chế trụ gáy của Lăng Tuyết, cưỡng chế kéo cô xích lại, bức cô đối mặt với đôi mắt của anh, bá đạo cường thế tuyên bố, "Tôi là người đàn ông của em! Là người thân duy nhất trên cái thế giới của em! ! ! Trừ tôi ra, nếu ai đụng đến một sợi tóc của em, chỉ có một con đường chết thôi! ! !"

1 comment: