KẺ THÙ BÊN GỐI (C131: NGÀI THÂN ĐỒ MUA BÁNH BAO)

Nghe được Thân Đồ Dạ nói như vậy, Lăng Tuyết trong lòng không hiểu bị khủng hoảng, nhìn anh, Thân Đồ Dạ còn chưa dùng phương pháp nào đối với cô, thậm chí đối mặt với sự lừa gạt, phản bội với chơi xỏ lá, anh đều chưa từng trừng phạt gì cô.

Tối hôm qua anh đột nhiên rời rạp hát, bất quá chỉ là trừng phạt một chút mà thôi!

Nhưng là bây giờ, câu này, lại làm cho Lăng Tuyết cảm thấy một loại sát khí lạnh lẽo, tựa như một câu ma chú, nếu như Lăng Tuyết dám phản bội anh, thì sẽ sa vào muôn đời muôn kiếp không trở lại được từ vực sâu!

"Tốt lắm." Thân Đồ Dạ không nghĩ đã lại hù dọa Lăng Tuyết, quay đầu lại ra lệnh, "Đi trước tới đường Nhân Đường!"

"Vâng!" Lôi Quân cung kính đáp lại.

"Làm sao anh biết tôi ở tại đường Nhân Đường?" Lăng Tuyết kinh ngạc hỏi.

"Mọi thứ về em, tôi đều biết rõ." Thân Đồ Dạ cố làm ra vẻ huyền bí nói, "Em cho rằng em còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?"

"Có ý gì? Đến cùng là anh ở sau lưng làm cái gì?" Lăng Tuyết càng nghĩ càng bất an.

"Em hiện tại ban ngày đều đang làm cái gì?" Thân Đồ Dạ không đáp hỏi ngược lại.

"Cái gì?" Lăng Tuyết ngẩn người một chút, trả lời, "Trước ban ngày đều ở bệnh viện chăm sóc Lăng Ngạo, nhưng mà hai ngày nay đều đi tập luyện, chuẩn bị cùng Hàn Vũ Thần, tập đoàn Thiên Ngu ký hợp đồng, về sau sẽ tập trung thời gian cho phát triển  sự nghiệp"

"OK!" Thân Đồ Dạ gật gật đầu, "Ban ngày em cứ bận việc của em, sáu giờ tối, tôi sẽ bảo Cố Huy đúng giờ đi đón em"

"A?" Lăng Tuyết ngơ ngẩn , "Đón tôi làm cái gì?"

"Nói nhảm." Thân Đồ Dạ lạnh lùng trừng mắt cô, "Ngày hôm qua ba mươi ba ngày khế ước, sao em lại nhanh quên quá vậy?"

"Nhưng mà tôi..."

"Lăng Tuyết!" Thân Đồ Dạ căn bản không cho Lăng Tuyết cơ hội ngụy biện, cường thế cảnh cáo, "Tôi không đã không miễn cưỡng em làm việc em không muốn, nhưng mà cái em đã đồng ý với tôi sự nhất định phải làm được! ! Đây đã khoan dung cuối cùng đối với em rồi."

"A!" Lăng Tuyết ngoan ngoãn đồng ý, nghĩ thầm, anh đều đã không miễn cưỡng cô nữa, nếu cô mà không tuân thủ đáp ứng cuối cùng này nữa, cái này cũng quá phận rồi, nếu chọc anh nóng nảy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Cái này đã đồng ý rồi" Thân Đồ Dạ hài lòng cười, duỗi tay sửa sang lại sợi tóc bên tai Lăng Tuyết, "Em tối hôm qua không có ngủ đủ giấc, về tới nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng có chạy loạn khắp nơi, biết chưa?"

"Biết rồi !" Lăng Tuyết nghe lời gật đầu, cái này cũng không phức tạp lắm, anh đều biết rõ cô, nếu muốn đối phó với cô, cơ bản là chuyện rất dễ dáng.

...

Ngọn núi Tiên Nữ cách nội thành một khoản rất xa, lúc xe chạy về nội thành đã sắp tám giờ, đúng giờ cao điểm, có chút kẹt đường, dọc theo đường đi, Thân Đồ Dạ nhắm mắt dưỡng thần, Lăng Tuyết trực tiếp tựa ở trên bả vai anh ngủ .

Lôi Quân với Cố Huy từ trong kính chiếu hậu nhìn bọn họ, nhìn nhau cười một tiếng, xem ra qua một đêm này, tình cảm của hai người đã đạt tới độ cao thăng hoa rất nhanh sẽ phát triển có tốt hơn.

...

Tám giờ rưỡi, xe cuối cùng cũng chạy đến cư xá đối diện lối vào khu nhà của Lăng Tuyết, Lăng Tuyết cũng đúng lúc tỉnh, dụi mắt, đánh cái giống như cười: " ngừng ở chỗ này đi, tôi sẽ tự đi về."

"Mặc dù không phải là rất xa, nhưng cũng không thể bắt xe, để tôi lái xe vào đi." Cố Huy nói.

"Không cần, bên trong kẹt xe như vậy, anh lái vào được, lúc đi ra phải đợi lấu lắm, không tôi bằng trực tiếp xuống đi về, thuận tiện mua đồ ăn sáng luôn"

Lăng Tuyết nghiêng đầu nhìn Thân Đồ Dạ, anh giống như rất mệt mỏi, đến bây giờ còn đang ngủ say.

"Vậy cũng tốt." Cố Huy ngừng xe sang bên đường, Lôi Quân mở cửa xe, "Cô Lăng mời!"

"Cảm ơn!" Lăng Tuyết chuẩn bị xuống xe, một cánh tay mạnh mẽ tay đột nhiên giữ chặt cô, Lăng Tuyết quay đầu nhìn lại, Thân Đồ Dạ đã tỉnh, đôi mắt buồn ngủ mông lung hỏi, "Đến ?"

"Uh" Lăng Tuyết gật gật đầu, dịu dàng nhìn anh, "Anh rất mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."

Cô đang quan tâm anh...

Thân Đồ Dạ bên môi nhếch cao đường cong mờ: "Sáu giờ tối, tôi sẽ đón em"

"Cái kia..." Lăng Tuyết cắn cắn môi dưới, thăm dò tính hỏi, "Phía trước có một nhà cửa hàng bánh bao bánh bao còn, nếu như anh không chê, tôi mua cho anh chịu không?"

"Em thích ăn?" Thân Đồ Dạ hỏi ngược lại.

"Uh" Lăng Tuyết gật đầu, "Tôi ngày nào cũng ăn bánh bao của tiệm kia!"

"Được, anh với em cùng đi mua."

Thân Đồ Dạ xuống xe, dắt tay Lăng Tuyết cùng nhau đi đến cửa hàng bánh bao.

Lôi Quân với Cố Huy theo ở phía sau, Thân Đồ Dạ lại ra lệnh: "Ở chỗ này chờ tôi."

Chỉ mua bánh bao mà còn muốn dẫn hai người tùy tùng, cái này gọi là gì nhỉ...

Trên đường người qua lại đều đang nhìn bọn họ, mặc dù ở Mỹ, nhưng mà vóc dáng Thân Đồ Dạ cao gần 1m9 không thua bất luận kẻ nào, khí vũ hiên ngang, tất nhiên ngang ngược, còn có một loại hơi thở tôn quý từ lúc sinh ra đã vậy, vô luận ở đâu đều là vạn người gây tiêu điểm chú ý!

Còn Lăng Tuyết, mặc dù quần áo có chút quái dị, nhất bị áo khoát tây trang màu đen áo khoác che kín cả người, nhìn không ra dáng người, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp, tinh xảo, tinh khiết kia lại khiến người trầm mê, còn có đôi mắt song linh động lòng người, chiếu lấp lánh, so với ánh sáng mặt trời còn sáng hơn!

Cửa hàng bánh bao phía trước người đang xếp một hàng dài, đại đa số đều là người Hoa.

Hương thơm ngào ngạt phiêu bạt trong không khí, dẫn dụ vị giác của mọi người.

Lăng Tuyết bụng kêu ộc ộc, nhịn không được nuốt từng ngụm nước bọt.

"Ha ha!" Thân Đồ Dạ nhẹ nhàng cười, yêu thương xoa xoa đầu tóc cô, "Kiên nhẫn chờ vài phút, sẽ tới lượt chúng ta!"

"Ừ." Lăng Tuyết rướn cổ lên nhìn những cái bánh bao bị người khác mua đi, con mắt đã tỏa sáng thèm thuồng.

"Đói thành dạng này?" Thân Đồ Dạ đau lòng ôm cô, "Về sau cũng không thể để loại chuyện như vậy phát sinh, sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em, không thể để cho em bị đói..."

Lăng Tuyết căn bản không tâm tư nghe anh nói cái gì, trong mắt, trong lỗ tai, trong lòng, đầu óc bên trong, tất cả đều là bánh bao, bánh bao thịt...

Cuối cùng đến phiên Lăng Tuyết, ông chủ người đàn ông trung niên, giống như bánh bao, trắng trẻo mập mạp, cười tủm tỉm hỏi: "Hai vị muốn loại nào?"

"Mỗi loại một cái, tất cả đều muốn ." Thân Đồ Dạ chỉ lồng hấp lớn mới ra lò, có chừng năm mươi cái, anh nghiêng đầu hỏi Lăng Tuyết, "Có đủ hay không?"

"Sao lại muốn nhiều như thế?" Lăng Tuyết vội vàng đổi giọng, "Ông chủ, mười cái bánh thịt tươi, 5 cái bánh tương!"

"15 cái? Đủ ăn sao?" Thân Đồ Dạ hỏi, "Tôi nhìn em đói đến phải nhanh muốn ăn thịt người ."

"Thì đúng là đói như vậy, nhưng tôi cũng có cái dạ dày lớn như thế." Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái, "Tôi nhiều nhất ăn ba cái thì đã ăn không vô rồi! Đưa cho Hàn Giai, chíp bông đậu đậu mỗi người hai cái, còn dư lại anh với Lôi Quân, Cố Huy ăn!"

"Được rồi!" Thân Đồ Dạ gật gật đầu, nhìn ông chủ nói, "làm theo lời cô ấy!"

"Được." Ông chủ lập tức đem 15 cái bánh bao đóng gói nói, "Tổng cộng 15 USD, cảm ơn!"

Lăng Tuyết tiếp nhận bánh bao, chờ Thân Đồ Dạ trả tiền.

Nhưng là Thân Đồ Dạ lại nhìn cô: "Trả tiền a!"

"A?" Lăng Tuyết mở to hai mắt, "Không phải là anh trả tiền sao? Tôi không có mang ví tiền."

"Tôi trước đến giờ không mang theo tiền." Thân Đồ Dạ có chút lúng túng, "Ông chủ, xin chờ một chút!"

Lập tức, anh hướng đến bên cạnh xe Cố Huy với Lôi Quân đang đứng, ý bảo bọn họ chạy tới thanh toán.

Nhưng mà bọn họ căn bản cũng không có trông thấy, sau lưng người xếp hàng đã có chút nóng nảy, có người ở thúc giục: "Nhanh lên được không? còn phải đi làm a!"

Còn có người nói: "Một thân toàn hàng hiệu, mua một cái bánh bao mà tiền cũng không có? Đây là cố ý làm người khác chú ý đi?"

Nghe đến những lời này, Lăng Tuyết càng thêm lúng túng , đem bánh bao trả lại cho ông chủ: "Ông chủ, tôi để ở chỗ này trước, đi về lấy tiền đã."

"Được rồi..."

"Không cần ." Thân Đồ Dạ ngắt lời ông chủ nói, cởi đồng hồ đeo xuống đưa cho ông chủ, "cái đồng hồ này đổi bánh bao của ông đủ không?"

"A?" Ông chủ kinh ngạc mở to hai mắt.

"Ông chủ, cái này là PatekPhilippe độc nhất vô nhị, giá trị trăm tỷ USD a!" hàng người sếp hàng sau lưng nói, "Mấy trăm tỷ mua 15 cái bánh bao, giàu có quá."

"Khẳng định là hàng A, anh cho rằng người ta là người ngu sao?" Những người kia thảo luận.

"hàng A cũng đã hơn trăm USD, mua mấy trăm cái bánh bao ."

"Nói cũng đúng a, uy, nếu không tôi đổi cho anh."

"Tôi đến đây ..."

"Có muốn hay không?" Thân Đồ Dạ nhướng mày, anh vươn tay ra một hồi lâu, ông chủ còn không có nhận đồng hồ.

"Cậu thật, xác định muốn cùng tôi đổi sao?" Ông chủ kích động nhận đồng hồ.

"Thân Đồ Dạ, anh điên rồi?" Lăng Tuyết nóng nảy, "anh có tiền cũng đừng phung phí như thế?"

"Chỉ là một chiếc đồng hồ thôi, nếu em thích tôi có thể cho người lắp ráp một cái." Thân Đồ Dạ tay đút vào túi tức giận, mỉm cười nhìn ông chủ nói, "Ông chủ, nếu ông rảnh có thể cầm đi nghiệm chứng một cái, nếu như nghiệm chứng đồng hồ này là thật, về sau phải cho kẻ lang thang và cô nhi ăn bữa sáng, coi như là tôi vì bọn họ dự chi !"

"Được được được..." Ông chủ gật đầu liên tục, "Nhất định nhất định! ! !"

"Cảm ơn!" Thân Đồ Dạ một tay nhấc bánh bao, dắt tay Lăng Tuyết rời đi, rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ, có người muốn chụp ảnh, Cố Huy vội vã chạy đến lập tức ngăn cản.

"Chủ nhân, ngài không có sao chứ?" Lôi Quân đuổi theo.

"Không có việc gì." Thân Đồ Dạ đầu cũng quay lại nói, "Tôi đưa Lăng Tuyết về nhà, cậu trả 15 USD cho ông chủ cửa hàng bánh bao,  nói là tôi trả tiền bánh bao, đồng hồ đeo tay xem như từ thiện, không cần trả lại."

"Vâng!" Lôi Quân lập tức đi làm.

Ông chủ cửa hàng bánh bao, hiện tại lại có người đưa tiền lại đây, lúc này mới biết mình là thật sự gặp được quý nhân, kích động không thôi, liên tục kiên trì nói muốn đem đồng hồ trả lại cho Thân Đồ Dạ, Lôi Quân nói: "chủ nhân của chúng tôi đã nói qua, cái này xem như làm từ thiện, không cần trả lại, trân trọng, tạm biệt!"

Sau đó Lôi Quân đi liền ...

Ông chủ cửa hàng bánh bao nhìn bóng lưng bọn họ, tâm tình loạn cào cào thật lâu vẫn không thể dằn xuống, nhìn người xếp hàng dài tuyên bố: "Bánh bao hôm nay đã được ngài kia trả tiền rồi, bánh bao của các người đều không cần trả tiền, hy vọng tất cả mọi người vui vẻ!"

"Cảm ơn cảm ơn!"

...

Lăng Tuyết quay đầu lại chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng không khỏi có chút động lòng, tự đáy lòng thở dài nói: "Người có tiền làm từ thiện đều không giống nhau, một chiếc đồng hồ mấy trăm tỷ tùy tiện đưa như vậy, tôi trước kia vì kiếm tiền để giữ lại cô nhi viện, mỗi đêm, mỗi ngày đều bận rộn, buổi tối ca hát giọng đều khàn , đua xe hoàn toàn không muốn sống, nhịn mấy tháng cũng không thể bảo đảm cho cô nhi viện, cuối cùng vẫn là..."

Cô chợt nhớ tới Lãnh Thanh Mặc, là một thiên sứ áo trắng, nếu như không có anh ta, cô nhi viện cơ bản giữ không được.

"Về sau không ai dám động cô nhi viện!" Thân Đồ Dạ nghiêm túc hứa hẹn, "Chờ em trở lại Hải Thành, tôi sẽ cho em một niềm vui bất ngờ!"

1 comment: