KẺ THÙ BÊN GỐI (C133: THÂN THẾ CỦA LĂNG NGẠO)

"Tôi không sao." Lăng Tuyết vội vàng trả lời, "Tôi vốn muốn cho gọi điện thoại, nhưng biết anh đang ở bệnh viện, nên đến thăm anh luôn, chúng tôi đã đến lầu dưới bệnh viện"

"Được được được, chờ em lên nói sau." Hàn Vũ Thần thật cao hứng, "Anh chờ em a."

"Được" Cúp điện thoại, Lăng Tuyết trả lại di động cho Hàn Bắc, lại phát hiện Hàn Bắc dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô, cô nghi hoặc hỏi, "Như thế nào ?"

"Lăng Tuyết, em cảm giác được không?" Hàn Bắc nhíu lại mi, đầy mặt ngưng trọng, "Hàn Vũ Thần khẳng định là thích em."

"Không thể nào?" Lăng Tuyết có chút kinh ngạc, "Tôi với anh ta mới quen biết bao lâu? Tổng cộng cũng chỉ có gặp mặt vài lần."

"Thích một người vừa lại không phải là cùng cô ấy quen biết lâu, gặp mặt nhiều lần chứ." Hàn Bắc liếc cô một cái, "Anh với em đã quen biết trên mười năm rồi, cơ hồ ngày ngày cùng một chỗ, cũng không thấy anh thích em."

"Ách..." Lăng Tuyết không phản bác được.

"Tôi là hoàn toàn không dám có tâm tư kia, trước kia nhìn em vài lần, Lăng Ngạo đã mắng anh." Hàn Bắc nói với vẽ mặt ủy khuất, "Bất quá anh cũng có tự biết rõ, em từ nhỏ đã tỏa sáng thật mạnh, không giống người thường, anh sao xứng với em chứ?"

"Ai u, anh nói thật hay ủy khuất a." Lăng Tuyết trêu ghẹo cười xấu xa, "anh không phải là yêu thầm tôi đi?"

"Anh sao dám a! Nghĩ cũng không dám nghĩ."

Hàn Bắc nghiêm trang nói, "Lăng Tuyết, Lăng Ngạo mặc dù trước mắt không có thành tựu gì , nhưng về sau nhất định sẽ rất có tiền đồ, vài năm nay, cậu ta đối với em tình nghĩa, chúng ta đều nhìn ở trong mắt.

Cậu ta mặc dù tính tình rất thối, nhưng cuối cùng là cũng là huynh đệ tốt của anh, anh hy vọng hai người các ngươi có thể đi đến cùng nhau.

Đương nhiên, em hiện ở bên người nhiều đàn ông ưu tú theo đuổi, nếu em thích người khác, anh cũng không nói khó em làm gì, dù sao tình cảm, loại này không phải ai có thể khống chế, anh chẳng qua là cảm thấy...

Nếu quả thật đối Lăng Ngạo không có tâm tư kia, thì phải tự mình nắm giữ tốt đúng mực, không nên tổn thương cậu ta! Mấy người chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đều là vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ, bạn bè tốt, phần tình nghĩa này là muốn duy trì cả đời, anh không hy vọng về sau có thay đổi gì."

"Tôi biết rõ..." Lăng Tuyết trong lòng có chút cảm xúc, vỗ vỗ vai Hàn Bắc, nghiêm túc nói, "Anh yên tâm, vô luận sau này phát sinh cái gì, chúng ta mấy người tình bạn bè hữu nghị cũng sẽ không thay đổi."

"Ừ, anh tin tưởng em! !" Hàn Bắc cười gật đầu, "Kỳ thật Hàn Vũ Thần cũng không tồi, phẩm hạnh tốt, đối với chúng ta cũng tốt, hơn nữa còn tài hoa như vậy, em nếu là cùng cậu ta đi đến cùng nhau, anh cũng sẽ ủng hộ em."

"Được rồi" Lăng Tuyết lười phải nói với anh, "Cái gì loạn thất bát tao , tôi bây giờ vẫn còn trẻ, làm sao vội vã tìm bạn trai?"

"Em không tìm bọn họ, bọn họ muốn tìm em a. Em không thấy được, Hàn Vũ Thần để ý em nhiều như vậy, tối hôm qua vết thương ở chân đã thành như vậy, còn nhất định kiên trì đi tìm em, ai cũng ngăn không được."

"Được rồi được rồi, không nói cái này nữa, cũng đừng làm cho người khác nghe thấy."

...

Lăng Tuyết đi đến khu nội trú, mới biết được phòng Hàn Vũ Thần ở cách vách phòng bệnh của Lăng Ngạo, bọn họ hai người đều bị thương ở chân, hai người đều ở khoa chỉnh hình phòng bệnh VIP, vốn là giống bệnh viện này, phòng bệnh rất khan hiếm, trừ phòng bệnh của Lăng Ngạo, bên ngoài cũng chỉ có phòng bên cạnh còn trống không .

Đi tới cửa, Hàn Bắc nhẹ giọng hỏi: "Đi thăm ai trước?"

"Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là Lăng Ngạo?"

Lăng Tuyết không chút do dự đi vào phòng Lăng Ngạo.

"Coi như em còn có chút lương tâm." Hàn Bắc vui mừng cười một tiếng, thì vội vàng đi theo vào.

Lăng Ngạo đang phát giận với hộ lý, gọi cô ấy tìm giùm điện thoại đang sạc pin, động tác của cô ấy rất chậm, hồi lâu đều không có tìm được.

"Cô đang làm cái gì vậy? Lại hô to gọi nhỏ ."

Lăng Tuyết nhíu mi lại, gần đây Lăng Ngạo tâm tình lúc nào cũng không ổn định, làm cho cô rất buồn rầu.

"Tuyết, em cuối cùng cũng đến." Lăng Ngạo nhìn thấy Lăng Tuyết, cả người tựa như sống lại, lập tức mừng rỡ, "Em không có sao chứ? Ngày hôm qua buổi diễn bị mất điện, em có bị thương không?"

"Không có việc gì." Lăng Tuyết ngồi bên cạnh giường bệnh, nhận khăn lông ướt từ hộ lý thay Lăng Ngạo lau mặt, "Tính xấu của anh có thể thu liễm một chút không? Mỗi lần tới thăm đều gặp anh ở phát giận."

"Anh không có phát giận, cái này không phải là đang thúc giục cô ấy tìm điện thoại sạc pin sao?" Lăng Ngạo giải thích, "Di động của anh hết pin, anh lo lắng em gọi tôi không được"

"Lại không phải việc gì khẩn cấp, nếu không thể goi được anh, tôi cũng có thể đến tìm anh a, sao anh còn như sốt ruột như thế ?" Lăng Tuyết tận tình khuyên bảo nói, "Gặp được một chút chuyện thì đỏ mặt tía tai, không kiềm chế được như thế, về sau làm sao làm đại sự được?"

"Được được được, là anh không đúng, anh sẽ sửa ." Lăng Ngạo kéo tay Lăng Tuyết, "Tuyết, em không có việc gì thì tốt lắm, hôm nay ở lại đây với anh đi, anh đã lâu không thấy được em rồi."

"Cái gì mà lâu? Hôm qua mới đến thăm anh xong." Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái, "Anh nghỉ ngơi thật tốt, tôi còn có chút việc muốn làm."

"Việc gì vậy?" Lăng Ngạo hỏi, "Đi thăm Hàn Vũ Thần?"

"Làm sao anh biết?" Lăng Tuyết nhìn Hàn Bắc.

"Anh không có nói cho cậu ta biết." Hàn Bắc lập tức giải thích, "từ lúc xảy ra vấn đề, chưa nói gì về việc Hàn Vũ Thần bị thương."

"Còn cần có người nói sao với tôi sao?" Lăng Ngạo trào phúng cười lạnh, "cậu ta nổi tiếng như vậy, tới chỗ nào không phải là làm cho sôi sục chỗ ấy? Sáng sớm này đường hành lang đã vây đầy phóng viên cùng fan, ầm ĩ chết người ."

"Lăng Ngạo, cậu đừng nóng giận, việc này tôi không có nói cho cậu biết, là sợ cậu lo lắng." Hàn Bắc giải thích.

"Tôi sao phải lo lắng? Hắn Hàn Vũ Thần bị thương mắc mớ gì tới tôi?" Lăng Ngạo trắng mắt liếc anh ta một cái, lập tức nhìn Lăng Tuyết, chua xót nói, "Anh xem video song ca của các người hợp tác tối hôm qua, các người diễn rất ăn ý a."

"Được rồi" Lăng Tuyết gật gật đầu, thẳng thắn nói, "Tôi với Hàn Vũ Thần trên sân khấu diễn thật là ăn ý, có vấn đề gì không?"

"Vậy anh đâu?" Lăng Ngạo nổi giận đùng đùng chất vấn, "Cùng anh sẽ không có ăn ý ?"

"Cái này cũng cần so sánh sao?" Lăng Tuyết không muốn nói, "Tốt lắm, anh ăn sáng đi, sau đó nghỉ ngơi, tôi đi qua thăm trước một cái."

Vừa nói, Lăng Tuyết liền đứng dậy rời đi...

"Tuyết!" Lăng Ngạo hô một tiếng.

Lăng Tuyết không có trả lời, trực tiếp rời đi.

"Lăng Ngạo, chúng tôi đi một chút sẽ trở lại, cậu ăn sáng đi." Hàn Bắc trấn an Lăng Ngạo một câu, đi theo Lăng Tuyết ra ngoài , "Lăng Tuyết, chờ anh một chút!"

...

Lăng Ngạo nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng đặc biệt lạc lõng, trước kia Lăng Tuyết cùng những bạn bè này đều là lấy anh làm trung tâm, nhưng là bây giờ, hết thảy đều thay đổi . .

Anh đương nhiên cũng biết rõ vấn đề của mình, bởi vì chân bị thương thay đổi thất thường, vẫn luôn không thể khỏi hẳn, tâm tình anh vốn là rất tệ, hơn nữa bất hòa với Lăng Tuyết, tâm tình anh thay đổi hỉ nộ vô thường.

"Ngài Lăng, đừng nóng giận, ăn sáng đi"

Hộ lý tên Ngô Đình là một cô gái người Hoa, khoản hơn hai mươi tuổi, rất có kinh nghiệm công tác, kiên nhẫn cũng rất tốt, mặc kệ Lăng Ngạo phát giận như thế nào, cô lúc nào cũng khuôn mặt tươi cười chào đón.

"Ra ngoài." Lăng Ngạo tâm tình bực bội, chỉ muốn yên tĩnh trong chốc lát.

"Tôi biết rõ tâm tư của anh" Ngô đình cảm thán nói, "Cô Lăng hiện tại sự nghiệp như mặt trời ban trưa, có thể anh lại bởi vì ốm đau quấn thân cái gì cũng không thể làm, tiếp tục như vậy nữa, anh chỉ có cách cô ấy càng ngày càng xa. Anh nếu muốn đem cô ấy giữ ở bên người, thì phải làm cho mình thay đổi mạnh mẽ hơn"

"Tôi cũng biết rõ đạo lý này" Lăng Ngạo khổ sở cười một tiếng, "Có thể bộ dạng hiện tại của tôi, làm như thế nào để được mạnh mẽ hơn?"

"Anh quá tiêu cực ." Ngô Đình ý tứ sâu xa nói, "Chân anh bị thương lại không phải là rất nghiêm trọng, chỉ cần anh phối hợp trị liệu, rất nhanh sẽ khỏi hẳn , hơn nữa, mặc dù tôi đối với anh không hiểu rõ lắm, nhưng cảm thấy trên người anh có một loại đặc biệt khí chất, chờ thân thể anh khỏe lại, thì có thể chấn chỉnh lại cờ trống !"

Lăng Ngạo trầm mặc, những đạo lý này, anh làm sao không hiểu, chỉ là hiện tại anh đối với chính mình thật rất không có có lòng tin, Lăng Tuyết bên cạnh có những người đàn ông kia, nguyên một đám sự nghiệp đều ưu tú như vậy, anh phải có cố gắng bao lâu mới có thể đuổi đến kịp bọn họ?

Giống như bây giờ, khả năng vĩnh viễn đều đuổi không kịp.

Đang nghĩ ngợi, Lăng Ngạo di động đột nhiên vang lên, anh cầm lấy di động vừa nhìn, lập tức tiếp nghe điện thoại: "Viện trưởng Quách!"

"Lăng Ngạo, con còn có khỏe không? Thân thể như thế nào ?" Việ trưởng Quách ân cần hỏi.

"Rất tốt, Bà với bọn nhỏ sao rồi ạ?" Lăng Ngạo hỏi.

"Rất tốt, chúng ta bây giờ đều dàn xếp tốt lắm, cô nhi viện đang sửa chữa, tiếp qua mấy tháng nữa chúng ta có thể chuyển về rồi."

"Vậy là tốt rồi."

"Đúng rồi, Lăng Ngạo, con gửi địa chỉ hiện tại cho bà, bà nhờ cô giáo Hoàng đi tìm con, có một số việc muốn nói với con"

"Ak?" Lăng Ngạo cảm giác không thích hợp, "Có phải cô nhi viện xảy ra chuyện gì không?"

"Không phải, cô nhi viện cái gì sự cũng không có, chúng ta hết thảy đều rất tốt, là về việc của con"

"Việc gì vậy?" Lăng Ngạo truy hỏi, "Viện trưởng Quách, bà trực tiếp nói cho con biết đi."

Viện trưởng Quách suy nghĩ một chút, ngưng trọng nói: "Việc này còn chưa có xác định, bà không nghĩ sẽ nói cho con biết, vạn nhất đến lúc sau, sự tình không phải như chúng nghĩ, con sẽ thất vọng ."

"Đến cùng là chuyện gì? Bà cứ nói đi." Lăng Ngạo nóng nảy, "Bà biết rõ tính tình của con mà, trong lòng giấu không được chuyện."

"Được rồi." viện trưởng Quách thở dài một hơi, nghiêm túc nói, "Lăng Ngạo, con còn nhớ rõ con mấy tuổi thì đến cô nhi viện chúng ta không?"

"Đại khái bốn năm tuổi gì đó, cụ thể không nhớ rõ ." Lăng Ngạo thuận miệng trả lời.

"Vậy con còn nhớ rõ sự cố của cô nhi viện trước không?" viện trưởng Quách lại hỏi.

"Không nhớ rõ ." Lăng Ngạo nói, "cái này có quan hệ gì sao?"

"Có quan hệ rất lớn." Quách viện trưởng nghiêm túc nói, "Một cặp vợ chồng, tự xưng là cha mẹ con, đến cô nhi viện tìm đến con . ."

Lăng Ngạo sửng sốt , được một lúc mới phục hồi tinh thần, không khỏi "Ha ha" cười to: "Làm sao có thể? con chưa từng có nghĩ tới ta cha mẹ còn sống trên thế giới này, nếu như bọn họ thật còn sống, vì cái gì không tới sớm một chút tìm con? với lại tên con đã sữa lại rồi, bọn họ làm sao biết con là con của họ?"

"Bọn họ cầm tấm hình chụp con trước đây, còn nói một chút về những đặc thù trên người con, nhóm máu, những thứ này đều rất phù hợp với con." viện trưởng Quách nói, "Lăng Ngạo, viện trưởng chăm con từ nhỏ đến lớn, ngang eo của con có một cái bớt lớn do bị phỏng mà bị thương, nhóm máu B, còn có, mỗi một đứa nhỏ đi đến cô nhi viện cũng sẽ chụp một tấm hình, bà mới nhìn lại hình ảnh trước đây so với hình của ngài Lãnh ảnh chụp giống nhau như đúc!"

1 comment: