Kẻ Thù Bên Gối (C133: Thân thế của Lăng Ngạo -tt)

Nghe được lời nói của viện trưởng Quách, Lăng Ngạo trầm mặc rất lâu, lẩm bẩm thì thầm: "Ngài Lãnh?"

"Đúng vậy" viện trưởng Quách nhẹ giọng đáp lại, "Vị kia họ Lãnh, bọn họ nói lúc trước cũng không phải cố ý vứt bỏ con, con là bị bảo mẫu trộm đi, bọn họ tìm rất nhiều năm, hiện tại mới tìm được được đến cô nhi viện của chúng ta. Bọn họ nói rất chân thành, nói đến thương cảm lệ rơi lã chã, bà nghe cũng rất cảm động. Bọn họ biết được tình huống hiện tại của con, thì lập tức muốn đi New York tìm con, cho nên bà mới nhờ cô giáo Hoàng dẫn đi, trước làm xét nghiệm DNA, có kết quả rồi thì sau đó hãy tính!"

"Vâng ạ !" Lăng Ngạo gật gật đầu, "Cứ dựa theo lời bà mà làm đi, Con sẽ gửi địa chỉ cho bà!"

"Được’’ viện trưởng Quách đáp lại, "Nhưng mà Lăng Ngạo, con không cần có gánh nặng trong lòng, nếu như bọn họ thật sự là cha mẹ của con, vậy thì chính là một niềm hạnh phúc lớn!

Con bây giờ cũng đã lớn lên , có một số việc thật ra chúng ta chưa nói, trong lòng con cũng rõ ràng.

Cô nhi viện cũng có cái khó và bất đắc dĩ, ước nguyện ban đầu chỉ là nhận nuôi trẻ mồ côi, góp một phần nhỏ cho xã hội.

Chúng ta đã tận tâm tận lực nuôi dưỡng bọn nhỏ lớn lên, lại thủy chung không có biện pháp thay đổi sự thật máu mủ tình thâm, cho nên đối với cô nhi viện mà nói, có thể làm cho bọn nhỏ tìm được cha mẹ bọn chúng, mới là an ủi lớn đới với chúng ta.

Tất nhiên, trước khi có kết quả DNA, con cũng đưng hi vọng nhiều."

"Con biết rõ, " Lăng Ngạo khẽ mỉm cười, " viện trưởng Quách, cảm ơn bà! Chờ con khỏi hẳn sẽ trở về tìm mọi người"

"Chúng ta đều chờ đợi con với Lăng Tuyết trở về! !"

"Được!"

...

Cúp điện thoại, Lăng Ngạo tâm tình rất phức tạp, từ lúc còn nhỏ đã biết mình là cô nhi, còn cùng những đứa trẻ khác hy vọng tương lai có thể tìm thấy cha mẹ ruột của mình, nhưng mà thời gian trôi qua, ý niệm này cũng dần phai nhạt – mặc dù cũng rất muốn có được tình cảm gia đình ấm áp, có tình thương yêu của cha mẹ trong cuộc đời này của mình, như hy vọng đó quá xa vời.

Cô nhi viện Thánh Tâm mặc dù nghèo khó, nhưng mà viện trưởng cùng những người giúp đỡ như thầy cô giáo, các bảo mẫu đối bọn nhỏ rất tốt, không có ngược đãi giống như lời đồn đãi, bọn nhỏ lớn lên trong tình thương yêu ấm áp, so với rất nhiều có cha mẹ đầy đủ, lại bất hòa với con cái, so ra bọn họ còn may mắn hơn nhiều.

Bọn nhỏ xem cô nhi viện là nhà, xem viện trưởng Quách là người thân, theo thời gian bọn họ cũng giống như Lăng Ngạo, ước muốn hy vọng về gia đình cũng dần nhạt phai, không còn hâm mộ nữa. Có thể nói đây là một phần để an ủi bản thân, già mồm cãi láo là đây.

Nhưng đối với Lăng Ngao, một người có tính tình ngang ngược, trước giờ không có đa sầu đa cảm như vậy. Bây giờ lại đột nhiên nhảy ra cha mẹ ruột – có cảm giác như hư hư thực thực.

Trong lòng Lăng Ngạo cũng không có những thứ tình cảm đau khổ giống như phim truyên hình tình cảm, ngược lại anh đang nghĩ nếu họ là cha mẹ ruột của anh, anh bây giờ không có cái gì hết, làm sao mà chăm sóc được cho họ, anh không muốn lại mang phiền phức đến cho Lăng Tuyết nữa.

Cái nên quan tâm bây giờ là tình hình trướ mắt

Hy vọng chỉ là một quạ đen thôi.

Lăng Ngạo khổ sở cười một tiếng, ở trong lòng cười nhạo mình, trên thê giới nhiều cô nhi đều muốn tìm cha mẹ ruột, sao mây mắn lại rơi trên đầu mình rồi – thật là kỳ tích?

Lăng Tuyết đi đến bên ngoài phòng Hàn Vũ Thần, phát hiện tình huống cũng không giống như Lăng Ngạo nói khoa trương như vậy, chỉ có hai vệ sĩ da đen đứng ở cửa bảo vệ. Nếu những người qua lại có hiếu kỳ nhìn vào đều bị hai vệ sĩ kia dùng ánh mắt hung ác trừng lên dọa dẫm.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không có tiếng ầm ỹ.

Hàn Bắc giải thích: "Buổi sáng đúng là có rất nhiều phóng viên với fan hâm mộ ngăn ở bên trong, nhưng đã xử lý xong, phía bệnh viện cũng ra mặt can thiệp, không hy vọng bọn họ quấy rầy bệnh nhân."

"Vậy là tốt rồi." Lăng Tuyết gật gật đầu.

"Cô Lăng!" Hai vệ sĩ da đen kia thế nhưng nhận ra Lăng Tuyết, cung kính ân cần nói, "Ngài Hàn đang đợi cô, mời vào!"

Vài câu tiếng anh đơn giản này Lăng Tuyết vẫn có thể nghe hiểu, cô mỉm cười nói rõ "Cảm ơn", Vệ sĩ mở cửa phòng, cô với Hàn Bắc liền đi vào phòng bệnh.

"Lăng Tuyết!" Hàn Vũ Thần đang ngóng trong Lăng Tuyết, thấy cô đến, anh vô cùng mừng rỡ nói, "Cuối cùng cũng nhìn thấy em !"

"Thật sự rất xin lỗi!" Lăng Tuyết nhìn thanh nẹp trên chân của Hàn Vũ Thần, trong lòng có chút áy náy nói "Tối hôm qua lúc mất điện, tôi đột nhiên có chút việc gấp đi trước, chưa kíp báo cho các người, các ngươi nhất định là lo lắng"

‘’Vô cùng sốt ruột ." Hàn Vũ Thần vẻ mặt tươi cười nhìn cô nói, "Nhưng mà bây giờ nhìn em không có việc gì là tốt rồi, lúc tình hình hỗn loạn, anh thật sợ em sẽ xảy ra chuyện!"

"Tôi không sao." Lăng Tuyết anh dáng vẻ tươi cười, lập tức tâm tình cũng tốt, đi đến bên giường ân cần hỏi, "Chân anh như thế nào rồi, nghe Hàn Giai nói bị thương rất nghiêm trọng, vì thế tôi vội vàng chạy qua đây, bác sĩ nói như thế nào?"

"Không có việc gì lớn." Hàn Vũ Thần tỏ ra vô cùng thoải mái nói, "Chỉ là bị thương nhỏ thôi, em xem, còn có thể động đâu!"

Vừ nói, anh còn thử động động, sau đó hít một ngụm khí lạnh trên mặt không thể kiềm chế run rẩy...

"Chao ôi, chớ lộn xộn." Bác sĩ và ý ta bên cạnh vội vàng nhắc nhở, "cậu bị thương đến xương cốt, không thể tủy tiện cử động hoặc lộn xộn."

"Nào có như vậy khoa trương!" Hàn Vũ Thần vẻ mặt đau khổ lại ra dáng tươi cười nói, "Lăng Tuyết, em biết không, bây giờ em rất nổi đó, tối hôm qua fan hâm mộ đã post hình em lên các mạng xã hội, còn có video song ca của chúng ta nữa, trên facebook đã trở thành hot search rồi.

"Những chuyện này cũng không quan trọng." Lăng Tuyết nhìn cái chân bị thương của anh, cao hứng không nổi, lại nói, "Hiện tại chân bị thương, buổi diễn thì nửa đường kết thúc, anh không chỉ bị thương, còn kéo theo các hợp đồng khác cũng bị trễ nãi... Đây cũng là bởi vì tôi..."

"Không liên quan đến em’’ Hàn Vũ Thần ngắt lời Lăng Tuyết, cười nói, "Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, em không nên suy nghĩ lung tung, hơn nữa anh bề ngoài giống như tổn thất nghiêm trọng, nhưng ngược lại trong họa gặp phúc đó, em không biết rõ đó.

Sau khi sự cố phất sinh, giới âm nhạc ngoại quốc đánh giá rất cao anh, người hâm mộ cũng đối với anh càng thêm cuồng nhiệt... chắc việc này Hàn đã nói với em rồi?"

"Đúng đúng đúng, tôi đã nói rồi." Hàn Bắc vội vàng bày tỏ, "Nhưng Lăng Tuyết trong lòng áy náy, cảm thấy mình mang đến vẫn rủi cho cậu."

"Lời này có ý gì!" Hàn Vũ Thần nghiêm túc chối bỏ nói, "Anh trước đến giờ cũng không tin vào vận mệnh, cái gì là vận mệnh?

Tin vào vận mệnh chỉ là người thua cuộc lấy cớ, mà thành công cũng lấy lý do này, nếu quả thật có vận mệnh  như lời nói, như vậy anh nghĩ vận mệnh của mình phải tự tay nắm giữ!

Có câu em chưa nghe sao, trong cuộc đời mỗi người phải trãi qua chút thất bại mới có thể vươn lên được, anh đều không thèm để ý, em cũng không cần để trong long! Biết chưa?"

"Tốt, biết rồi."

Lăng Tuyết mỉm cười gật đầu, đều là gặp phải sự cố, nhưng mà tính tình của Hàn Vũ Thần so với Lăng Ngạo tốt hơn nhiều , Hàn Vũ Thần lạc quan sáng sủa, tích cực hướng lên, loại tính cách mới làm cho Lăng Tuyết thưởng thức !

Nhưng mà Lăng Tuyết cũng có thể lý giải tính tình của Lăng Ngạo hiện giờ, anh không giống Hàn Vũ Thần có chỗ dựa vững mạnh sau lưng, cũng không có thành tựu hơn người, Hàn Vũ Thần có thể mất đi nhiều thứ, nhưng mà Lăng Ngạo, một khi mất đi cái gì đó, có lẽ chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được!

Bởi vì điều này, Lăng Ngạo không thể so với Hàn Vũ Thần nên tính tình gần đây thây đổi rất quái!

Hai người vốn là có quá nhiều bất đồng, huống chi Hàn Vũ Thần hiện tại chỉ là vết thương nhẹ, không có ảnh hưởng quá lớn, cho dù có cũng chỉ là tạm thời ; nhưng là Lăng Ngạo thì khác, chân bị thương đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thậm chí ngay cả bác sĩ cũng không đảm bảo có di chứng gì hay không sau khi tháo bột.

Lúc nói đến Lăng Ngạo trong lòng thủy chung có gánh nặng mới là bình thường  - - nếu quả thật biểu hiện giống như không có việc gì, đó mới gọi bất thường.

"Lăng Tuyết, Lăng Tuyết..." Hàn Vũ Thần thanh âm truyền đến, làm Lăng Tuyết phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nhìn anh, "Hả? ?"

"Em giống như có tâm sự? ?" Hàn Vũ Thần nhìn cô thật sâu, thành khẩn nói, "Có chuyện gì đừng ngại nói vơi anh, anh sẽ giúp em giải quyết!"

Hàn Vũ Thần là một người nhiệt tình, đối đãi bạn bè cũng chân thành, hơn nữa cuộc đời  thuận buồm xuôi gió, giống như không có chuyện gì không thể giải quyết được, không thể nói là người thích lo việc bao đồng, nhưng giúp người khác với thái độ chân thành và vui vẻ giúp đỡ nữa.

"Cảm ơn anh’’ Lăng Tuyết trong lòng rất cảm kích, nhưng vẫn là cự tuyệt nói, "Tôi không có có tâm sự gì."

"Được rồi." Hàn Vũ Thần cũng không có hỏi nhiều, dù sao trong lòng mỗi người đều có bí mật, "Nếu như em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, anh nhất định sẽ giúp hết mình’’

"Uh." Lăng Tuyết gật gật đầu, "Được rồi, tôi nên về đây, anh nghỉ ngơi thật tốt."

"Sao nhanh vậy?" Hàn Vũ Thần sững sờ, lưu luyến không rời, anh cả ngày chờ Lăng Tuyết, ngóng trông có thể nhìn thấy cô, nhưng cô vừa tới đã muốn đi .

"Buổi tối sẽ vô thăm anh tiếp." Lăng Tuyết nói, "Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, bây giờ muốn về nghĩ ngơi’’

"Vậy cũng tốt." Hàn Vũ Thần nghĩ thầm thì ra là vậy, cũng không muốn cô vất vả, đành phải nói, "Bệnh cảm của em chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi thật tốt ."

"Uh, vậy tôi đi trước ." Lăng Tuyết đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Vậy em buổi tối sẽ đến đúng không?" Hàn Vũ Thần mong đợi nhìn cô.

"Đương nhiên! Vừa rồi tôi đã nói sẽ quay lại vào buổi tối mà. Yên tâm đi, Lăng Ngạo cũng ở đây, nếu cố ý không thăm anh, thì tôi cũng không muốn đến thăm anh ấy sao?" Lăng Tuyết thuận miệng nói.

"Uh, anh biết rồi, có cơ hội anh cũng muốn gặp thấy cậu ấy" Hàn Vũ Thần trong nháy mắt tâm tình giống như không tốt, lại gật gật đầu nói, "Đúng rồi, buổi tối chị An sẽ đi qua, chị ấy muốn bàn về việc ký hợp đồng với em’’

"Được, buổi tối tôi với Hàn Giai cùng nhau lại đây."

"Được’’

...

Hàn Bắc đưa Lăng Tuyết đến dưới lầu, sau đó đi giúp đỡ chị An thu dọn sau sự cố hôm qua, hiện tại chị An và bọn họ đều bận tối mày tối mặt, Hàn Bắc cũng muốn giúp một chút, đều là đồng hương đang ở Mỹ, nên giúp nhau một tay nếu có cơ hội.

Lăng Tuyết tối hôm không có ngủ, hơn nữa bệnh cảm còn chưa khỏe hẳn, cơ thể quả thật có chút không quá thoải mái, vì vậy về đến nhà, kiếm cái gì bỏ bụng rồi đi ngủ, Hàn Giai mang chíp bông đậu đậu đi bệnh viện thăm Lăng Ngạo, trong nhà cũng chỉ có Lăng Tuyết vô cùng yên tĩnh.

 

1 comment: