KẺ THÙ BÊN GỐI (C134: TRONG PHÒNG GIẤU MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG)

Không biết có phải tối hôm qua phát sinh quá nhiều việc, hay là bởi vì thân thể thật siêu gánh vác , Lăng Tuyết đang mơ ngủ, bỗng chốc là đua xe, bỗng chốc lại rơi vào vách núi, nhưng bất luận là cái gì cảnh tượng, trong mộng thủy chung đang đung đưa cùng Thân Đồ Dạ kia với khuôn mặt lãnh đạm tà mị ...

Trong mộng, phảng phất là tái hiện của việc đêm qua.

Ban đêm, cô nam quả nữ, đỉnh núi, gió lạnh thổi... Tình cảnh hừng hực ái muội, giác quan chân thật dị thường, mà ngay cả cái loại cảm giác khó nói lên lời đều rõ ràng khắc sâu, duy nhất cùng tối hôm qua không giống nhau, kết cục cuối cùng là.

Lăng Tuyết không có đẩy Thân Đồ Dạ ra, Thân Đồ Dạ cũng không có dừng lại động tác...

Anh thật sự chiếm hữu cô, cùng cô hợp hai làm một, hòa làm một thể.

Trong mộng, Lăng Tuyết giống như còn có thể cảm nhận rõ ràng được trên người Thân Đồ có loại đặc biệt hơi thở, anh ở bên tai cô thì thầm: "Lăng Tuyết, Lăng Tuyết..."

Lăng Tuyết rùng mình một cái, bừng tỉnh, mở mắt ra, thế nhưng phát hiện Thân Đồ Dạ thật đang ở trên người cô, thâm tình hôn vành tai của cô...

"Nhất định còn đang nằm mơ, nhất định là!"

Lăng Tuyết hoảng hốt thì thầm, tâm còn bịch bịch loạn nhảy, sắc mặt một mảnh ửng đỏ.

"Em tỉnh?" giọng Thân Đồ Dạ ở bên tai truyền đến, mang hơi thở ẩn nhẫn muốn nhìn qua.

Lăng Tuyết toàn thân run lên, kinh ngạc mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn anh: "Thân Đồ Dạ, anh..."

"Hm?" Thân Đồ Dạ mê luyến hôn môi, gò má của cô, động tác thân mật chưa dừng lại.

"Tôi không phải là đang nằm mơ..."

Lăng Tuyết nói được một nửa liền dừng lại, cô đã rõ, cô không phải là đang nằm mơ, thật sự là không phải, bởi vì bên ngoài đã truyền đến tiếng Hàn Giai và chíp bông đậu đậu đậu .

"Thân Đồ Dạ, anh..." Lăng Tuyết giọng nghẹn lại, lo lắng đẩy Thân Đồ Dạ ra, "Anh sao vào đây được?"

"Trực tiếp vào." Thân Đồ Dạ dùng âm lượng bình thường nói chuyện.

"Ồ? Sao có giọng nói của đàn ông ở đây? Sẽ không phải Hàn Bắc thúc thúc trở về đi?" Đậu đậu kinh ngạc nói.

Lăng Tuyết sợ hãi, vội vàng nhìn Thân Đồ Dạ dùng tay ra hiệu, ý bảo anh không nên nói nữa.

Thân Đồ Dạ nhếch miệng,

"Không phải đâu?" giọng Hàn Giai vang lên, "Chúng ta từ bệnh viện lúc đi ra thì đã gọi hỏi anh ấy có muốn về ăn cơm tối không, anh ấy nói không mà"

"Nhưng là em vừa rồi rõ ràng đã nghe có tiếng của đàn ông nói chuyện." Đậu đậu nghiêm túc nói, "Chíp bông, em có nghe thấy không?"

"Em không có a, em đang giúp chị rinh đồ a" Chíp bông nói.

"Trong nhà chỉ có mình Lăng Tuyết a, tại sao có thể có đàn ông được?" Hàn Giai đi qua  gõ cửa phòng Lăng Tuyết, "Lăng Tuyết, chị đã tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi." Lăng Tuyết cuống quít trả lời, "Mới vừa tỉnh ngủ, tôi đã thiếp đi một lát        "Được, vậy tôi đi nấu ăn đây" Hàn Giai cũng không có nghĩ nhiều.

"Uh, được" Lúc Lăng Tuyết đáp lại, còn giận dữ trừng mắt Thân Đồ Dạ, tên khốn kiếp, thế nhưng lén lén lút lút chạy vào trong nhà cô, còn chiếm tiện nghi của cô, thật sự là quá đáng giận.

"Đậu đậu, em nghe lầm rồi, trong nhà cũng có mình Lăng Tuyết thôi, có đàn ông nào đâu?" Hàn Giai đi vào phòng bếp công việc lu bù lên.

"Đúng mà, em cũng không nghe thấy." Chíp bông cũng không cho là đúng.

Đậu đậu cảm thấy rất ủy khuất, cậu rõ ràng nghe thấy có giọng đàn ông từ phòng Lăng Tuyết truyền đến, sẽ không có sai mới đúng, có thể các cô đều nói cậu nghe lầm, được rồi, nghe lầm thì nghe lầm

"Được rồi chị, em cũng tới giúp chị." Đậu đậu là cậu bé ngoan.

"Phòng bếp có chị với chíp bông là được rồi, em giúp dọn dẹp phòng khách một chút đi."

"A!"

...

Trong phòng, Lăng Tuyết tức giận trừng mắt Thân Đồ Dạ, dùng khẩu hình miệng nói: "Anh đang làm cái gì? Vì cái gì vụng trộm chạy vào nhà của tôi?"

"Tôi đã nói sau sáu giờ sẽ đón em, gõ cửa em không trả lời, tôi đành phải vào . ." Thân Đồ Dạ còn đang đè trên người Lăng Tuyết.

"Xuỵt - -" Lăng Tuyết cuống quít dùng tay ra hiệu, ý bảo anh không cần nói.

Bên ngoài, đang dọn dẹp Đậu Đậu lại nghe thấy, dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn cửa phòng của Lăng Tuyết, lại có thanh âm này, lần này phải không có nghe lầm đi?

...

Bên trong phòng, Lăng Tuyết che miệng Thân Đồ Dạ, dùng khẩu hình miệng trách mắng: "Anh làm thế nào? Cố ý chống đối tôi phải hay không? Rõ rang đã nói cho anh biết không nên nói lung tung ."

Thân Đồ Dạ mới không để ý tới cô, kéo tay ra, hôn lên lòng bàn tay cô, ánh mắt ái muội như lửa.

Cảm giác tê dại bủn rủn trong nháy mắt lan tràn toàn thân, giống như giống như điện giật, làm cho cô cả người đều không ổn, cô muốn rút tay lại, nhưng mà Thân Đồ Dạ lại không chịu buông ra, một lần nữa trên người cô, vừa hôn vừa sờ, giở trò.

"Anh..." Lăng Tuyết sợ hãi, nghĩ muốn đẩy anh ra, nhưng lại đẩy không ra, muốn trách mắng anh, lại không thể nói chuyện.

"Chị Lăng!" Đậu đậu ở bên ngoài nhẹ giọng hô, "Chị đang ở đâu?"

"Ở đây." Lăng Tuyết cuống quít đáp lại, giọng có chút kỳ quái, "Đậu Đậu, ta, ta vừa rồi đang luyện giọng nam’’

"A, thì ra là vậy." Đậu đậu bừng tỉnh, "Em còn tưởng rằng trong phòng chị có đàn ông a, em rõ ràng có nghe thấy tiếng nói của đàn ông"

"Chính là tiếng nói trong điện thoại a"

Lăng Tuyết cảm giác nói dối một cậu bé thật thật không tốt, nhưng mà không có cách nào khác, cũng không thể để bọn họ biết rõ Thân Đồ Dạ đang ở trong này được?

"Biết rồi, em tiếp tục dọn dẹp đi"

Đậu đậu cũng không nghi thần nghi quỷ, chỉ là giọng nói từ vi tính a, cậu chứng kiến Hàn Bắc, Hàn Giai bọn họ đều thích dùng di động, vi tính giọng nói, tựa như gọi điện thoại a, chỉ là đại đa số đều là dùng handsfree.

...

Bên trong phòng, động tác của Thân Đồ Dạ càng ngày càng làm càn, trêu chọc Lăng Tuyết toàn thân run rẩy, hai tay cô đẩy bả vai anh, chỉ có thể dùng loại phương thức này tận lực  giữ một khoảng cách với anh, bởi vì cô căn bản không đẩy anh ra được.

Thân Đồ Dạ giống như rất thích loại cảm giác này, càng ngày càng động tình, càng lúc càng thâm nhập, còn kéo lên đồ ngủ của Lăng Tuyết, tà ác chui vào, ở trên người cô làm càn, hôn nóng bỏng...

"Không cần..." Lăng Tuyết sợ hãi, trước đậy bọn họ mặc dù có qua mấy lần lau súng cướp cò, nhưng còn không có giống như bây giờ va chạm vào giới tuyến của cô, tiếp tục như vậy nữa thật quá nguy hiểm .

Dưới tình thế cấp bách, Lăng Tuyết dùng sức đá vào Thân Đồ Dạ...

"A!" Thân Đồ Dạ khó lòng phòng bị, mấu chốt bộ vị ở giữa bị một cước, đang trong tình trạng chiến đấu sục sôi lại bị một đá, đau đớn kịch liệt làm sắc mặt anh thay đổi .

"Lăng Tuyết, em..." Thân Đồ Dạ đang muốn mắng to, Lăng Tuyết che miệng anh lại, đem anh kéo vào phòng tắm, đóng kín cửa phòng tắm, mở ra vòi nước, Lăng Tuyết lúc này mới buông anh ra, thấp giọng mắng, "Thân Đồ Dạ, anh không trách được tôi, là anh chạm vào tôi trước."

"Em dám đá chỗ này của tôi? Em không sợ sau nửa đời sau hạnh phúc cũng không có ?" Thân Đồ Dạ tức giận trừng mắt cô.

"Chắc không yếu như vậy chứ?" Lăng Tuyết yếu ớt nhìn anh, "Tôi chỉ là nghĩ đá văng anh ra thôi’’

"Em không phải là nghĩ đá văng tôi ra, là muốn đá tung ra." Thân Đồ Dạ giận dữ trừng mắt cô.

"Có khoa trương sao như vậy?" Lăng Tuyết nhìn chằm chằm nhìn chỗ đó, "Tôi kiểm tra một chút?"

"Kiểm tra? Em biết kiểm tra như thế nào sao?" Thân Đồ Dạ thuận thế đem cô đè trên tường, thô lỗ xé đồ trên người cô, "Để tôi chỉ em!"

"Đừng nháo..." Lăng Tuyết hoảng loạn giãy giụa, "Bạn của tôi còn ở bên ngoài a, còn có hai đứa bé, Thân Đồ Dạ, anh không được làm loạn."

"Ai kêu em chọc tôi ?" Thân Đồ Dạ nhất quyết không tha, "Ba mươi ba buổi tối, đây mới là buổi chiều đầu tiên, tôi phải thật tốt hưởng dụng mới đúng!"

"Anh không phải là nói anh không miễn cưỡng tôi nếu tôi không muốn làm sao?" Lăng Tuyết đẩy anh, "Nói chuyện muốn chắc chắn! ! !"

"Tôi không có miễn cưỡng em a." Thân Đồ Dạ nói giống như cây ngay không sợ chết đứng, "Tôi đi vào phòng em, vốn chỉ muốn đánh thức em, nhưng mà em đang mộng xuân, mộng, còn gọi tên tôi, tôi sao có thể phụ em đây?"

"Làm sao có thể?" Lăng Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, "Tôi, tôi làm sao có thể gọi tên anh, hơn nữa, tôi mơ thấy cái gì, anh sao lại biết?"

"Tôi như thế nào lại không biết?" Thân Đồ Dạ bóp cằm Lăng Tuyết, hôn lên cánh môi của cô, ái muội cười xấu xa, "Ôm gối đầu quay tới quay lui, mặt như hoa đào, hai mắt ẩn tình, thân thể rục rịch, người mù cũng có thể nhìn ra..."

"Anh..." Lăng Tuyết xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, cô giống như thật làm qua cái loại đó mộng.

"Cho nên..." Thân Đồ Dạ ôm lấy Lăng Tuyết, đem chân cô để trên eo anh, lấy loại tư thế cực kỳ náo nhiệt trêu chọc cô, "Kỳ thật em cũng muốn tôi có đúng hay không?"

"Không đúng..." Lăng Tuyết hoảng loạn lắc đầu, "Anh thả tôi xuống, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi..."

"Em chuẩn bị tâm lý thật muốn làm lâu thật lâu" Thân Đồ Dạ vùi đầu để vào trên cổ cô đặt một hôn nóng bỏng, "anh đang có bộ dạng lau súng cướp cò, một khi bộc phát sẽ rất kịch liệt ..."

"Đừng nháo ." Lăng Tuyết nhìn bên ngoài, trong lòng thập phần căng thẳng, "của phòng của tôi không có khóa, vạn nhất bọn họ xông tới làm sao bây giờ?"

"Bạn bè của em chắc sẽ lễ phép như vậy đi." Thân Đồ Dạ hoàn toàn không có muốn dừng tay, đã cởi quần của mình rồi.

"Thân Đồ Dạ..." Lăng Tuyết nóng nảy, đang chuẩn bị nói cái gì, bên ngoài đột nhiên truyện tới giọng nói của Hàn Bắc, "Hàn Giai, em xem một chút ai tới nè ."

"Nha, Hàn Vũ Thần, làm sao anh lại tới ?" Hàn Giai kinh ngạc hô to.

Lăng Tuyết toàn thân chấn động, ngạc nhiên mở to hai mắt, cái gì, Hàn Vũ Thần đến ?

Thân Đồ Dạ nguy hiểm nheo mắt lại, sắc mặt thay đổi tối tăm trầm xuống, Hàn Vũ Thần thế nhưng có thể tùy ý ra vào nhà của em?

"Ở bệnh viện đợi quá khó chịu, còn có phóng viên cải trang chạy tới chụp ảnh, tôi đích xác đứng ngồi không yên, cho nên mới nhờ Hàn Bắc dẫn tôi đến nhà các em, thuận tiện ăn chùa, hoan nghênh sao?"

Hàn Vũ Thần thoải mái nói.

"Hoan nghênh hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh." Hàn Giai nhiệt tình chào hỏi, "Cơm tối sắp làm xong rồi, anh tới vừa đúng lúc."

"Ha ha, quá tốt " Hàn Vũ Thần nhìn chung quanh, "Đúng rồi, Lăng Tuyết đâu?"

"Lăng Tuyết còn chưa rời giường, chúng tôi lúc trở lại chị ấy mới vừa tỉnh, kêu tôi xíu nữa hãy gọi chị ấy, chắc là dậy rồi" Hàn Giai nói, "anh, anh gõ cửa xem một chút."

"Được" Hàn Bắc gõ cửa phòng Lăng Tuyết, "Lăng Tuyết, em đã tỉnh chưa?"

"Tôi..." Lăng Tuyết tâm hoảng ý loạn, giọng có chút dị thường, "Tôi đang rửa mặt."

"Vũ Thần đến." Hàn Bắc nói.

"Tôi có nghe thấy ." Lăng Tuyết đáp lại, sợ hãi nhìn Thân Đồ Dạ, "Tôi lập tức đi ra."

"Anh chờ em a." Hàn Vũ Thần thân mật nói, "Anh còn mang theo mấy thứ em thích ăn"

"Được, cảm ơn..."

 

1 comment: