KẺ THÙ BÊN GỐI (C142: QUÁ MỀM LÒNG)

Cho tới nay, Lăng Tuyết đối với Cung Thiên Long có ít nhất một loại cảm giác rất vi diệu, mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng trong lòng Lăng Tuyết có một loại cảm giác đặc biệt không hiểu, cái loại cảm giác này giống như phảng phất như là sáng sớm sau khi rời giường ở soi gương, giơ tay nhấc chân, cảm thấy bội phần thân thiết.

Giống như Cung Thiên Long chính là một cái gì đó khác của cô!

Có lẽ là bởi vì các cô có hai dáng người cơ hồ giống nhau như đúc đi.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Cung Thiên Long hết sức yếu ớt, không nói được bao nhiêu đã ho khan không ngừng, hơi thở đều không ổn định, Lăng Tuyết nghe cảm giác chua xót không hiểu trong lòng.

Tần Tuệ nghe được Lãnh Thanh Mặc bị từ chối ngoài cửa thì có chút giật mình, theo lý mà nói cho dù Phú Thương Dikaba khinh thường trao đổi với người đại diện của Cung Thiên Long, cũng không thể trở mặt đóng cửa không tiếp khách được.

Tần Tuệ lo lắng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, việc này rất quan trọng, nếu như ngay cả anh Lãnh cũng không giải quyết được, vậy chúng ta..."

"Hiện tại, chúng ta chỉ có đi tìm Lăng Tuyết ." Cung Thiên Long thở gấp một lúc, giọng nói dần dần bình ổn lại, "Mặc dù tôi cũng vậy, rất không muốn quấy rầy cô ấy, nhưng đây là đường ra duy nhất của chúng ta, cũng không biết cô ấy còn có chịu giúp chúng ta hay không, dù sao sự tình lần trước đã làm cho cô ấy chịu rất nhiều ủy khuất..."

Nói tới đến đây, Cung Thiên Long thở dài một hơi, "Bất kể như thế nào, chúng ta nên thử một lần..."

"Cô Cung!" Tần Tuệ nhẹ nói, "Cô Lăng hiện tại ngồi đối diện với tôi, nếu không, cô trực tiếp cùng nói chuyện? Đại khái tình huống tôi cũng đã cùng cô ấy nói qua ..."

Cung Thiên Long ngơ ngẩn, tựa hồ thật bất ngờ, hoãn hoãn, cô đáp lại nói: "Được rồi, chị đưa di động cho cô ấy."

"Tôi sẽ mở handsfree a." Tần Tuệ đưa điện thoại di động thả tới trước mặt Lăng Tuyết, "Cô nói đi."

Cung Thiên Long trầm mặc một hồi, cẩn thận nói: "Lăng Tuyết, lời nói mới rồi cô... Cũng nghe được đi?"

"Đúng, nghe được ."

Hiện tại Lăng Tuyết đã tin tưởng lời Tần Tuệ nói, bởi vì cô tin tưởng Cung Thiên Long.

Cung Thiên Long cười khổ một tiếng nói: "Không thể tưởng được quanh đi quẩn lại, đến cuối cùng, sự tồn vong của Cung thị lại vào trong tay cô. Tôi biết rõ Thanh Mặc trước cũng đã nhận lời cho cô hoàn toàn rút khỏi , chúng ta việc của Cung thị từ đó về sau không hề liên quan đến cô. Cho nên hôm nay thỉnh cầu này thật rất quá đáng, nhưng là tôi xác thực không có biện pháp tốt hơn, nếu như có, tôi sẽ không muốn để lời hứa của Thanh Mặc biến thành một mớ giấy lộn."

Cung Thiên Long lúc đối mặt với Lăng Tuyết, kỳ thật trong lòng có chỗ áy náy .

Lúc trước cô bị người ta đuổi giết xảy ra tai nạn xe cộ, cứu cô là Lăng Tuyết, rồi sau đó lại là Lăng Tuyết thế thân, thây cô xử lý nhiều chuyện như vậy, có thể nói, nếu như không phải là Lăng Tuyết xuất hiện, Cung Thiên Long cô cũng đã muôn đời muôn kiếp không trở lại được .

Nhưng mà sau khi cơ thể chống đỡ quay trở lại, cô đối Lăng Tuyết không thể nói là không dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí cuối cùng bức cô ấy rời đi, lúc ấy sử dụng thủ đoạn đều không tốt đẹp lắm.

Nếu như không phải thật sự cùng đường, nếu như không phải cơ hội lần này có thể ngăn cơn sóng dữ, cô thật không muốn mặt dày mày dạn đi cầu Lăng Tuyết.

Phía sau là vách núi vạn trượng, lui một bước vĩnh viễn không xoay người;

Trước mặt ánh nắng tươi sáng, tiến thêm một bước trời cao biển rộng.

Vì số mệnh sau này, cô không thể không đi cầu người.

"Tình huống thật nghiêm trọng đến mức này sao?"

Lăng Tuyết mềm lòng, lúc di động kia vang lên, cái loại không hiểu cảm giác thân thiết đó đối với Cung Thiên Long cũng đã chiếm thế thượng phong.

"Đúng vậy, Thân Đồ Dạ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, tất cả hợp đồng của Cung thị đều bị bức bách bỏ dở, hàng hóa tồn kho, và bị niêm phong, tài chính mắc xích bị rạn nứt, thậm chí ngân hàng đều đã bắt đầu thúc giục tiền lãi vay, cũng thiết lập đủ loại chướng ngại, chặn hết thảy các khoản tiền có khả năng cho vay. Cung Hiếu Cường và một nhóm người lại cháy nhà hôi của, đối chúng ta từng bước ép sát - - phần hợp đồng kia, hiện tại bị bọn họ lấy ra làm thủ đoạn công kích, tôi hiện tại cũng hoài nghi đây là kịch bản của bọn họ bố trí, cố ý bố trí tốt hết thảy để ép tôi từ chức, mục đích đúng là trước thì thanh trừ Thanh Mặc sau đó thì ép tôi, cuối cùng lại bức tôi từ chức."

Cung Thiên Long bởi vì kích động lại bắt đầu kịch liệt ho khan...

Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng ho khan, Lăng Tuyết dường như cảm giác phổi của mình đều bị kim châm. Cô trầm mặc kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Cung Thiên Long nói tiếp...

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng bác sĩ và hộ lý, tựa hồ là đang khuyên Cung Thiên Long nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng bị Cung Thiên Long cự tuyệt , cô ho khụ khụ qua một lúc lại tiếp tục nói - -

"Mấy ngày nay, Thanh Mặc liên tục vì việc này mà bôn ba, thậm chí ngay cả bà nội vì tôi an bài mấy cái nội tuyến đều lợi dụng, nhưng mà một tòa nhà sắp đổ, anh ấy cố gắng hoàn toàn không cần hồi đáp, phần lớn chỉ là châm chọc khiêu khích, khoanh tay đứng nhìn. Vừa rồi tôi đã với Tần Tuệ nói Dikaba, kỳ thật cũng là bà nội vì tôi để lại một trợ thủ, năm đó du thuyền của anh ta bị rủi ro, nếu không phải là do bà nội xuất thủ tương trợ, anh ta đã phá sản.

Nhưng mà thời gian trôi qua, mọi thứ đã thay đổi, người đi trà lạnh, năm đó ân nhân cứu mạng hiện tại có khó khăn, anh ta còn không phải là lên mặt?

Mặc dù không có rõ ràng là cự tuyệt, lại còn không phải là đã thiết lập đủ loại chướng ngại cho chúng ta sao?"

Nghe đến đó, Lăng Tuyết mới hiểu được bà nội Cung thị năm đó xứng đáng được gọi là "Thương giới kỳ nữ tử", đời trước chẳng những vì con cháu nhà họ Cung lưu lại một sản lớn cho gia tộc, lại còn vì bọn họ trải tốt từng cái từng cái đường lui.

Chỉ là đúng như Cung Thiên Long đã nói, người đi trà lạnh, ích lợi trước mắt, hiểu được tri ân nên báo, người tuân thủ chữ tín càng ngày càng ít .

Cung Thiên Long đã đem lời muốn nói tất cả đều nói xong, hiện tại sẽ chờ Lăng Tuyết mở miệng. Lăng Tuyết đang ngồi yên lặng, vừa không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt.

"Pằng!" Đột nhiên, Tần Tuệ đột nhiên hung hăng đánh chính mình một tát.

"Chị... chị làm cái gì vậy?"

Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn chị ta, đang yên tĩnh lại phát sinh loại việc này, cục diện muốn lúng túng cỡ nào thì có cỡ ấy.

"Cô Lăng, tôi biết rõ cô nhất định còn đang tức giận, nhưng là ngàn sai vạn sai đều là tôi sai!"

Tần Tuệ than thở khóc lóc, "Lúc trước làm khó làm dễ đối với cô là tôi, thiết kế mưu hại bạn của cô cũng là tôi, Cô Cung với anh Lãnh đối với cô chưa từng làm ra bất luận cái gì khác người sự tình...

Tôi không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà chuyện sai cũng đã làm, cô muốn trách thì trách tôi, ngàn vạn lần không cần giận chó đánh mèo đến Cung thị.

Tình cảnh Cung thị hiện tại rất bấp bênh, cô không thể trơ mắt nhìn nó ngã xuống a, đó là do lão phu nhân tốn bao nhiêu tâm huyết mới có kết quả, van cầu cô giúp chúng tôi một chút đi!"

Lăng Tuyết thật ra cũng không có nghĩ tới cự tuyệt hỗ trợ, cho nên vừa rồi chậm chạp không đáp ứng, là vì suy tính đến Thân Đồ Dạ.

Lúc trước đã lừa gạt Thân Đồ Dạ, mặc dù cuối cùng không có chủ động ra tay trả thù Cung thị, nhưng Cung thị hiện tại mọi thứ đều đi xuống, xét đến cùng vẫn là từ một tay anh tạo thành  - - có lẽ cái này vốn chính một loại thủ đoạn trừng phạt của anh đối với Cung thị.

Hiện thời, đối với sự lừa gạt của mình lừa gạt, Thân Đồ Dạ có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là anh sẽ đồng ý cho Lăng Tuyết ra tay trợ giúp Cung thị!

Hơn nữa, loại trợ giúp này cơ bản rất có thể chính là một loại đối đầu với Thân Đồ Dạ!

Nhưng mà việc đã đến nước này, Lăng Tuyết biết rõ nếu mình cự tuyệt, cô không có biện pháp nhìn mặt Lãnh Thanh Mặc với Cung Thiên Long khổ sở giãy giụa mà khoanh tay đứng nhìn. Cô ích kỷ nghĩ, nếu mình đã thiếu Thân Đồ Dạ đủ nhiều rồi, vậy thì lại thiếu thêm một lần nữa, một lần cuối cùng.

"Chị không cần bày ra bộ dáng này, tôi chưa nói là không giúp đỡ."

Lăng Tuyết lạnh lùng nhìn Tần Tuệ, vô luận Tần Tuệ làm như thế.

Lăng Tuyết đối với chị ta là đồng tình nhưng không đứng cùng phía, Lăng Tuyết trong lòng rất rõ ràng, Tần Tuệ làm như thế, bất quá chính là vì đạt được mục đích mà thôi, cũng không phải là thật sự sám hối...

Nhưng mà chuyện này không quan trọng, Lăng Tuyết mặc dù không cảm động, nhưng cũng không trở thành bởi vì Tần Tuệ mà có quyết định gì đó.

"Nói như thế, cô là nguyện ý giúp giúp Cung thị ?" Tần Tuệ mừng như điên nhìn Lăng Tuyết.

"Uh" Lăng Tuyết gật gật đầu, "Bất kể như thế nào, hiện tại Cung thị biến thành cục diện này cũng là vì tôi gián tiếp gây ra, nếu như lúc trước tôi không kiên trì rút khỏi trong lúc mấu chốt, Cung thị có lẽ không đến mức biến thành như vậy.

Hiện tại coi tôi đền bù đi, bất quá chỉ một lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"

"Được được được, chỉ cần cô giúp việc gấp này, Cung thị có thể vượt qua cửa ải khó khăn." Tần Tuệ kích động nói, "Về sau chúng ta nếu có xảy ra chuyện gì, cũng không còn mặt mũi làm phiền đến cô!"

"Những lời khách sáo này không cần nhiều lời" Lăng Tuyết một chút cũng không thích phương thức nói chuyện này của Tần Tuệ, gọn gàng dứt khoát hỏi Cung Thiên Long, "Cô Cung, muốn tôi giúp như thế nào? chẳng lẽ thật sự lại lần nữa giả mạo cô sao?"

Đầu bên kia điện thoại Cung Thiên Long khổ sở cười nói: "Vì kế này, cũng chỉ có thể như thế ."

Chính mình rõ ràng còn sống, lại muốn để cho người khác giả mạo mình đi làm việc đối với sự sống còn của mình, đổi lại là ai, trong lòng đều không dễ chịu đi.

"Được rồi, nếu như không có biện pháp khác, đành phải làm tiếp thôi."

Lăng Tuyết thở dài một hơi, cô cũng giống Cung Thiên Long, cô cũng không muốn giả mạo người khác, cô chỉ muốn làm chính mình!

"Cô Lăng, việc này xin cô phải giữ bí mật, không nên nói với bất kỳ người nào, Cung thị lại cũng chịu không nỗi bất luận cái gì lăn qua lăn lại nữa." Cung Thiên Long nghiêm túc nói.

"Yên tâm, chính tôi cũng không muốn để cho người khác biết." Lăng Tuyết bất đắc dĩ cười khổ.

"Vậy là tốt rồi." Cung Thiên Long thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói với Tần Tuệ, "Tần quản gia, việc này để tôi tự nói với Thanh Mặc, Thanh Mặc là vô luận như thế nào đều không nghĩ Lăng Tuyết lại liên lụy đến chúng ta, Cung thị sự tình, tôi sẽ tự nói với anh ấy, mời Lăng Tuyết hỗ trợ đều là chủ ý của tôi, với chị không có bất cứ quan hệ nào, anh ấy sẽ không trách mắng chị"

Tần Tuệ liên thanh nói tốt.

Vừa trầm lặng yên một hồi lâu, Cung Thiên Long lại trịnh trọng nói: "Thực xin lỗi, Lăng Tuyết, cảm ơn!"

"Đừng khách khí, tôi cũng là vì làm cho mình an tâm." Lăng Tuyết tự đáy lòng nói, "Cô thân thể không tốt thì không cần nói quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Được, cảm ơn." Cung Thiên Long đáp lại, "Vậy tôi cúp mấy trước đây."

"Uh, chúc cô sớm ngày bình phục!"

"Cảm ơn..."

...

Cúp điện thoại, Lăng Tuyết còn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô cảm thấy cô với vận mệnh của Cung Thiên Long có dây dưa không rõ quan hệ, không biết rõ lần này có phải là một lần cuối cùng thật không, về sau còn có cái gì ràng buộc nữa không?

Trong lòng cô thấp thỏm bất an...

"Cô Lăng!" Tần Tuệ cung kính nói, "Buổi sáng ngày mai tôi sẽ cùng anh Lãnh cùng nhau lại đây đón cô, từ nơi này đến San Francisco ngồi máy bay khoản sáu tiếng, vì để tránh cho làm trễ nãi việc đàm phán, chúng ta sẽ phải tới sớm lại, thời gian chi tiết sẽ nói sau với cô, cô cảm thấy có thể chứ?"

 

1 comment: