KẺ THÙ BÊN GỐI (C143: CÁCH THỂ HIỆN TÌNH YÊU)

"Uh, được!" Lăng Tuyết gật gật đầu.

Loại chuyện sắp xếp, an bài cho chuyến đi đối với Tần Tuệ có thể dễ như trở bàn tay. Chị ta chủ động cùng Lăng Tuyết trao đổi số điện thoại di động, lại tự nói chi tiết về các mục cần chú ý cho công việc, nói dài mất đến gần mười lăm phút đồng hồ.

Sau đó hai người tạm biệt, điện thoại của Lăng Tuyết vang lên, cô lấy điện thoại di động ra nhìn, không khỏi có chút sung sướng, là Thân Đồ Dạ gọi tới, cái này là muốn giấu giếm, nói dối sao?

Sáng sớm hôm nay, cô mới vừa vặn cùng Thân Đồ Dạ xác nhận quan hệ, nếu là đúng thật sự nói dối với anh, chẳng phải là quá không tôn trọng anh sao?

"Em đang ở bệnh viện hay là ở nhà? Anh đến đón em!" Thân Đồ Dạ hỏi.

Lăng Tuyết lặng lẽ ra dấu tay tạm biệt với Tần Tuệ, đi ra một khoảng cách sau đó mới trả lời nói: "Em còn đang ở bệnh viện, đang chuẩn bị đi về."

"Uh, anh khoản hai mươi phút nữa sẽ đến. ."

"Chờ em về tới nhà lại gọi cho anh, em muốn về nhà thây quần áo cái."

Lăng Tuyết kiếm cớ, thật ra cô lo lắng Thân Đồ Dạ sẽ bắt gặp Tần Tuệ, lấy thủ đoạn thông thiên của anh, còn muốn giữ bí mật việc này.

"Anh sẽ mua cho em quần áo mới, lên xe có thể thây" Thân Đồ Dạ bá đạo nói, "anh muốn nhanh nhìn thấy em!"

"Bây giờ em đã đi ra ngoài, anh ở lầu dưới nhà, chỗ đường phố chờ em đi, nếu không em còn muốn ở cửa bệnh viện chờ anh đón."

"Được rồi! Vậy đợi lát nữa gặp!"

"Uh, em cúp máy trước đây."

Nói xong này câu, Lăng Tuyết liền cúp điện thoại, trong lòng cô có chút bất an, cảm thấy như thế này là đang gạt Thân Đồ Dạ không tốt, nhưng là nói với anh chân tướng mọi việc, anh nhất định sẽ không để cho cô đi, làm sao bây giờ?

Hiện tại quản không được nhiều như thế, trở về trước rồi hãy nói đi.

Lăng Tuyết đang trên đường trở về nhà thì gọi cho Lăng Ngạo, vừa rồi lúc cô đang nói chuyện với Tần Tuệ, Lăng Ngạo đã nhắn cho cô vài tin nhắn, hỏi thăm là ai tìm cô, có chuyện gì, Lăng Tuyết chưa có trả lời, Lăng Ngạo lại gọi điện thoại, Lăng Tuyết trực tiếp từ chối cuộc gọi của anh.

Cho nên, Lăng Tuyết hiện tại gọi cho anh ấy báo bình an, đỡ phải lo lắng.

Điện thoại vang lên hai cái thì Lăng Ngạo đã bắt máy, cho thấy anh đang đợi Lăng Tuyết gọi lại, vội vàng hỏi: "Tiểu Tuyết, em không có sao chứ?"

"Em có thể có chuyện gì?" Lăng Tuyết có chút kinh ngạc.

"Mới vừa rồi là ai tìm em?" Lăng Ngạo truy vấn, "Làm cho thần thần bí bí, sẽ không phải là người của Cung thị đi? Vẫn là cái kia cái gì... Thân Đồ Dạ?"

Nghe được cái này tên, Lăng Tuyết trong lòng run lên, Lăng Ngạo trước đến giờ đều không phải là đèn đã cạn dầu, rất nhiều chuyện, trong lòng anh đều rõ ràng, cho nên bỗng chốc có thể đoán được.

Chỉ là, chuyện này là tuyệt đối không thể cho anh ấy biết, anh ấy với Thân Đồ Dạ lại bất đồng.

Thân Đồ Dạ cho dù lại mất hứng cũng sẽ xem xét chu toàn, mà Lăng Ngạo làm việc xúc động tùy hứng, không để ý hậu quả, vạn nhất anh ấy biết rõ người của Cung thị vừa mới tìm đến Lăng Tuyết hỗ trợ, hơn nữa Lăng Tuyết đã đáp ứng bọn họ, anh ấy nhất định sẽ nháo xảy ra chuyện gì đến, đến thời điểm hậu quả không thể tưởng tượng nổi...

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết không hề phủ nhận: "Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là một người bạn đến tìm em có việc mà thôi. Chúng em gặp mặt tán gẫu trong chốc lát, em hiện tại trên đường về nhà. Sợ anh lo lắng, cho nên mới gọi cho anh a."

"Thật không có việc gì?" Lăng Ngạo cảm thấy không thích hợp.

"Thật không có việc gì, anh chớ suy nghĩ lung tung." Lăng Tuyết nói, "được rồi, em đi về trước, anh nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, Lăng Tuyết liền cúp điện thoại ...

Suy nghĩ một chút, cô lại gọi Hàn Giai, có chút ít uyển chuyển nói: "Hàn Giai, tối nay tôi không trở về ăn cơm, có chút việc, cần phải đi ra ngoài một chuyến, nếu như Lăng Ngạo hỏi tới..."

"Tôi biết rõ nên làm như thế nào ." Hàn Giai rất thông minh, "Nhưng mà Lăng Tuyết, giấy không thể gói được lửa, chị vẫn là nhanh chóng cùng Lăng Ngạo nói rõ ràng đi."

"Tôi biết rồi." Lăng Tuyết trong lòng cũng có chút áy náy, "Xế chiều hôm nay tôi muốn nói với anh ấy, nhưng là về sau..."

Lăng Tuyết lời còn chưa dứt thì sau lưng vang lên một trận tiếng còi xe cắt đứt, cô quay đầu nhìn thoáng qua, là xe của Thân Đồ Dạ, nhưng là xe bên trong giống như cũng chỉ có một mình Cố Huy.

"Hàn Giai, tôi cúp trước đây, sẽ gọi cho cô sau." Lăng Tuyết nói với Hàn Giai.

"Được."

...

Cúp điện thoại xong thì Cố Huy đã dừng xe lại, vòng lại nói với Lăng Tuyết: "Cô Lăng, chủ nhân kêu tôi đến đón cô!"

"Anh ấy đâu?" Lăng Tuyết lên xe.

"Chủ nhân ở bên bờ biển chờ cô." Cố Huy trả lời đơn giản.

"Bờ biển?" Lăng Tuyết có chút nghi hoặc, không biết rõ trong hồ lô của Thân Đồ Dạ bán là thuốc gì.

Cố Huy tựa hồ cũng không muốn nhiều lời, không có tiếp Lăng Tuyết lời nói, chuyên tâm lái xe.

Lăng Tuyết nghĩ tới việc của Cung thị, có chút ít tâm sự nặng nề, mới đầu cũng không có lưu ý đến cái gì, nhưng là về sau mới phát hiện xe đang hướng ra thành bên mà đi.

"Không phải là muốn đi đến bờ biển sao? Hướng này giống như không đúng a?" Lăng Tuyết nghi hoặc hỏi.

"Chủ nhân đã làm cho cô một niềm vui bất ngờ." Cố Huy từ trong kính chiếu hậu nhìn Lăng Tuyết cười cười.

"Ngạc nhiên mừng rỡ?"

Lăng Tuyết có chút kinh ngạc, Thân Đồ Dạ không phải là loại người lãng mạn a, anh sẽ chuẩn bị cho cô một sự ngạc nhiên mừng rỡ? Hơn nữa cái ngạc nhiên mừng rỡ này phải đi thành bên trong mới có thể chứng kiến sao?

"Rất nhanh, cô sẽ biết." Cố Huy thần bí khó lường nói.

"Làm cho như thế thần bí làm gì."

Lăng Tuyết hếch lên, vô cùng buồn chán nhìn ngoài cửa sổ.

Xe đang đến gần Empire State Building (tòa nhà quốc hội), tốc độ đặc biệt thong thả, giống như chuẩn bị ngừng xe.

"Anh sao không đi nữa ?" Lăng Tuyết nhìn Cố Huy, "Phải ở chỗ này ngừng xe sao?"

"Cô Lăng " Cố Huy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, "Vị cô nương xinh đẹp này, cô không biết là hôm nay Empire State Building đặc biệt đẹp hơn sao?"

Ngoài cửa xe, người đi trên đường nối đuôi nhau mà đi, quanh thân đèn đường tựa hồ có chút ít hư, một mảnh sáng lên một mảnh tối tăm, mà tòa nhà được vĩnh viễn xưng là đèn đuốc sáng trưng Empire State Building lại là một mảnh đen kịt.

Đây là có chuyện gì?

Người đi đường vội vã mà qua đường, có tốp năm tốp ba đứng ở một bên trao đổi, có người vô cùng buồn chán nghiêng dựa vào ven đường nghỉ ngơi, chỉ có duy nhất một cái không thích hợp, là trừ mình cô đang ngồi trên xe ra, xung quanh không có một chiếc xe nào hết!

"Đây là có chuyện gì?" Lăng Tuyết trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Đột nhiên, Empire State Building đèn bừng sáng, âm nhạc từ bốn phương tám hướng vang lên, lại là ca khúc mà trước kia Lăng Tuyết đã hát (gặp em là thời gian đẹp nhất),

Đây là ca khúc mà Lăng Ngạo phổ nhạc, chỉ để cho Lăng Tuyết biểu diễn trong chương trinh tình ca, đó chỉ là chương trinh chiếu phim bình thường, mặc dù đã phát hành qua album, nhưng là vì không có công ty đại diện mở rộng, cho nên không có danh tiếng gì, rất ít người biết, về sau cũng giống như chầm chậm bị lãng quên .

Thậm chí ngay cả Lăng Tuyết cũng đã muốn quên bài hát này...

Empire State Building đèn flash chiếu sáng loe lóe, sau đó, cả tòa lầu biến thành một cái cái màn ảnh, mà hình ảnh chiếu trên đó là lúc Lăng Tuyết đang biểu diễn ở knight bar, còn có ban nhạc (knight band) diễn tấu, bầu không khí vô cùng mạnh mẽ bạo phát nóng bỏng.

Mà bầu không khí này cũng kích động người đi đường, rất nhiều người đều ngẩng đầu ngước nhìn, có người còn nhảy theo tiết tấu âm nhạc cùng nhau khiêu vũ, còn có người cùng hát theo một lúc, bầu không khí rất nhanh đã được kéo theo lên, trên quảng trường hang ngàn người  cùng một lúc cùng nhau hát, tựa như một buổi biểu diễn hội đồng rất nhiệt liệt. .

"Cô Lăng, cô xem, tất cả mọi người rất thích bài hát của cô." Cố Huy cười nói.

Lăng Tuyết đã kinh ngạc đến ngây người, cô biết rõ đây nhất định là do Thân Đồ Dạ an bài, thế nhưng vận động được nhiều người như vậy chỉ tạo cho cô sự ngạc nhiên mừng rỡ, thật sự là làm cho người ta khiếp sợ ! ! !

"Phía trước còn có đó"

Cố Huy tiếp tục lái xe về phía trước, rất nhanh đã đến tòa nhà lớn khác, cảnh tượng đồng dạng, chỉ là biểu diễn một ca khúc khác của Lăng Tuyết, như cũ dẫn tới người đi đường vô cùng chú ý...

"Cô Lăng!" Cố Huy cười nói, "Chủ nhân vì cô mua toàn bộ biển quảng cáo to lớn ở New York, sau đêm nay, cô sẽ trở thành minh tinh chói mắt nhất!"

"Anh ấy tại sao phải làm như vậy?"

Lăng Tuyết tâm tình có chút kích động, cái tòa nhà này đang chiếu một ca khúc khác, cô trước kia cũng chỉ ra một album duy nhất, bên trong cũng chỉ có 10 bài hát, Thân Đồ Dạ đã tìm ra tất cả, còn đem diễn xuất của cô biên tập thành một đoạn video ngắn, làm cho toàn bộ thế giới đều biết đến cô ưu tú cỡ nào, cỡ nào có thiên phú! ! !

Cố Huy lái xe tiếp tục đi về phía trước, Lăng Tuyết nhìn chằm chằm vào tác phẩm của mình dẫn tới toàn bộ New York chấn động, đã có nhiều truyền thông phỏng vấn, viết báo, kích động tâm tình, không thể diễn tả bằng ngôn từ...

Cô nhớ tới lúc ở bệnh viện đã cùng chị An nói về hợp đồng thì Thân Đồ Dạ gọi tới, khi đó Thân Đồ Dạ đã nói, nếu như cô thật sự muốn phát triển trên con đường này, anh có thể giúp cô, nhưng cô trực tiếp cự tuyệt, nói muốn dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, anh một câu nói cũng không có nhiều lời, hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô!

Mà bây giờ, anh cũng không có vì cô mà lót đường, chắp nối, thậm chí cũng không có vì cô mà đầu tư, anh chỉ là đem năng lực của cô bày ra trước mắt người đời mà thôi, cô ca được hay không, năng lực có mạnh hay không, có thể không thể trở thành minh tinh sáng chói, đều từ người xem đến quyết định.

Mà bây giờ, quần chúng đang sôi trào đã giải thích rõ hết thảy! ! !

Cô vẫn cho là Thân Đồ Dạ là một người lạnh lùng cứng nhắc, không nghĩ tới anh thế nhưng lại có tâm như thế, yên lặng vì cô chuẩn bị một sự ngạc nhiên mừng rỡ, làm cho cô trở thành tiêu điểm được vạn người chú ý! !

...

Mười giờ tối, Manhattan bên cạnh là du thuyền sa hoa.

Lăng Tuyết nhìn về phía trước tượng nữ thần tự do giơ cao ngọn đuốc tự do, nhớ lại sự ngạc nhiên vừa rồi kia, chắc cả đời sẽ rất khó quên, không tự giác cười .

Thân Đồ Dạ nâng ly rượu đế cao lên, chế nhạo nói: "Xong rồi, khẳng định là vừa rồi em đã đem hồn đều vứt bỏ, hiện tại đều đang ngốc !"

"Anh mới ngốc á!" Lăng Tuyết ngượng ngùng cười, "Anh không phải là vẫn luôn rất cao ngạo sao, sao bây giờ lại thay đổi thành phong nhã thế? Biến hóa này có thể hơi lớn a!"

Thân Đồ Dạ khẽ lắc lắc trong ly rượu đỏ, làm điệu bộ không liên quan tới anh nói: "Vừa vặn gần đây không có việc gì xử lý không được, vừa vặn vài ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm, vừa vặn muốn vì em làm chút gì đó, vừa vặn gần đây chỉ thích nghe em hát..."

"Lại vừa vặn tìm được album củ rich của em ngày xưa, có đúng hay không?"

"Cũng gần như vậy ." Thân Đồ Dạ nghiêm túc gật đầu.

"Bớt xàm ngôn đi!" Lăng Tuyết cười ha ha, "Anh cứ tiếp tục giả bộ đi, chỉ có thiên tài mới tin anh á!"

"Vậy em có thích hay không?" Thân Đồ Dạ nghiêm trang hỏi.

"Không thích, thật ngây thơ!" Lăng Tuyết cố làm ra vẻ lạnh lùng trả lời.

Thân Đồ Dạ bỗng chốc liền cứng đờ ...

Du thuyền đang lướt đi trong đêm, bốn phía cảnh đẹp cùng ánh sáng chiếu ảnh ngược ở trên mặt nước, theo làn nước gợn những con song nhỏ lăn tăn, bầu không khí bỗng chốc đều rơi vào trầm mặc.

"Đùa giỡn với anh á, chắc anh không coi là thật đúng không?" Lăng Tuyết cẩn thận hỏi.

"Uh, anh coi là thật." Thân Đồ Dạ gật gật đầu, cảm thán nói, "Thật ra anh không có kinh nghiệm, đối với chút chuyện này sẽ có vẻ ngốc, em nếu quả thật không thích thì nói cho anh biết, không cần gượng ép tiếp nhận!

Lúc nói chuyện tình yêu, hai người trong lúc đó không có phân biệt thân phận hay địa vị, đều là ngang hàng, em không cần sợ anh! Có chuyện gì cần hỏi đúng lúc, không cần để lại ngăn cách, biết không?"

"Không nghĩ tới anh thế nhưng sẽ nói ra những lời này, thật khó có được, ha ha!" Lăng Tuyết cười .

"Nhưng mà, vừa rồi việc kia, em là thật sự không vui sao?"

Thân Đồ Dạ lần nữa hỏi thăm, hỏi đến thập phần nghiêm túc, "Em có phải hay không cảm thấy, sự nghiệp phải dựa vào chính mình cố gắng dốc sức đi làm, mà anh lại tự chủ thay em an bài, cho nên em mất hứng?"

"Anh nghĩ nhiều rồi, em thật không có không thích, ngược lại cảm thấy rất cảm động." Lăng Tuyết bối rối, anh thật nhiệt tình, em thích..."

 

1 comment: