KẺ THÙ BÊN GỐI (CHƯƠNG 146)

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Sau khi hàn huyên xong, trước đến giờ Lăng Tuyết không thích đọc sách cũng chỉ kiên trì xem lật xem sơ lược về tài liệu của Dikaba.

Không giống như Lăng Tuyết nghĩ, Dikaba chưa già, mặt không có râu ria cao lớn thô kệch, mà là mi cốt cao, hốc mắt sâu, xương gò má cao khởi, là một soái ca, còn có một loại âm trầm khí chất.

Chỉ là nhìn ảnh chụp, mặt mày trong lúc đó âm lãnh thô bạo cũng đã được chụp lại.

Tự nhận nhìn thấy qua vô số loại người, cũng biết cách nhìn người nhưng Lăng Tuyết lại có chút đau đầu, khi nhìn tướng mạo thì biết Dikaba không phải là một người dễ lừa gạt!

Xem thêm xuống dưới một chút nữa, Lăng Tuyết càng thêm đau đầu ...

Đúng như Lãnh Thanh Mặc đã nói, Dikaba thuở nhỏ bần hàn, dựa vào dầu mỏ lập nghiệp, nhưng là một thương nhân đi lên từ hai bàn tay trắng, gây dựng sự nghiệp quy mô như bây giờ, đã đủ để chứng minh năng lực cùng thủ đoạn của hắn.

Trang cuối cùng, là tông kết về hắn : "Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào" chữ được in cỡ to!

"Dikaba độc thân, xem ra cũng trẻ tuổi, nhưng kỳ thật đã bốn mươi tám tuổi, xứng với danh xưng kim cương vương lão ngũ."

Nhìn Lăng Tuyết chau mày, Lãnh Thanh Mặc giải thích, "Tài liệu có nói, tính tình hắn đặc biệt là háo sắc, thay đổi bạn gái tần số cực nhanh làm người ta líu lưỡi.

Nhưng là điểm này em cần lo lắng, dù sao thân phận của em là người cầm quyền cảu Cung thị, hắn không thể đối với em như vậy. Nhưng mà nói ngược lại, chúng ta không nên đề phòng hắn làm chuyện xấu, điểm này em có yên tâm."

Sau cùng, Lãnh Thanh Mặc lại chợt nhớ tới một việc, nói: "Dikaba rất cổ quái, hắn không thích thậm chí là chán ghét người khác ở trước mặt hắn mặc đồ màu đỏ sắc, điểm này chúng ta cần chú ý ăn mặc.

Còn như nói chuyện làm ăn... Kỳ thật cũng không có cái gì tốt để nói, anh thậm chí có thể khẳng định đến hiện tại, hắn đều còn chưa có xem qua kế hoạch hợp tác chúng tôi đã gửi. Nói cho cùng, lấy hắn bây giờ tài phú cùng địa vị, làm việc tùy tính, cũng có thể cho rằng đây là người có tiền nên tùy hứng."

Mọi thứ về Dikaba, hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, hoặc là nói là Lãnh Thanh Mặc giải thích những điểm mà Lăng Tuyết không rõ qua một lần, bởi vì hắn cũng biết rõ tật xấu của Lăng Tuyết vừa nhìn tài liệu đã mệt rã rời rồi.

Rất nhanh, bọn họ đã tới sân bay, sau đó lại lên máy bay, khó khăn lắm bắt kịp thời gian cất cánh.

Coi như là kinh sợ mà không nguy hiểm.

Lúc ngồi xe, Lãnh Thanh Mặc đã đem tất cả nên nói đều nói hết , Lăng Tuyết sau khi lên máy bay lại lật tài liệu về Dikaba một lần nữa, đã đem tất cả tài liệu đều nhớ kỹ, cuối cùng đích xác không chịu nổi, cảm giác choáng váng đầu hoa mắt, thì đi khoang độc lập nghỉ ngơi .

...

Ở một khoang độc lập khác, Tần Tuệ trái ngược vừa rồi bình thản như nước bây giờ tỏ ra nôn nóng bất an.

Lãnh Thanh Mặc ngược lại trước sau như một lạnh nhạt, ưu nhã châm nước trà thưởng thức, xem như người ta là cảnh đẹp ý vui.

Tần Tuệ nhịn lại nhịn, thấp thỏm bất an hỏi: "Anh Lãnh, anh cho rằng Lăng Tuyết thật có thể làm sao?"

Lãnh Thanh Mặc cầm lấy chén gạt nhẹ nhàng lá trà trong chén, không nói tiếng nào.

"Tôi không phải là hoài nghi việc cô cung an bài, tôi chẳng qua là cảm thấy..."

Tần Tuệ nhớ lại lúc trước Lăng Tuyết đã mang cho chị đủ loại phiền toái, cuối cùng nhịn không được nội tâm lo lắng...

"Lăng Tuyết người này mặc dù bình thường nói nghĩa khí, nhưng tâm tính cuối cùng không đủ thâm trầm, nói chuyện theo thói quen.

Liền giống như lúc trước ở Cung thị, mặc dù mấy lần đều miễn cưỡng cho qua, nhưng là kia một lần không phải là va va chạm chạm hiểm mà lại hiểm? Chuyện lần này quá quan trọng, thật sự là đem Cung thị tất cả tương lai đều đi đánh bạc, anh thật chẳng lẽ yên tâm giao cơ hội duy nhất cơ hội này vào trong tay cô ấy sao? Nếu như cuối cùng xảy ra vấn đề gì, Lăng Tuyết đại khái có thể ra đi, mà chúng ta lại phải thu thập cục diện rối rắm, mấu chốt là, Cung thị sẽ khong qua nổi ..."

"Chị nghĩ quá nhiều rồi." Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng, dùng khẩu hình miệng nói, "cô ấy có thể, tôi tín nhiệm cô ấy!"

Anh không có nói ra lý do, trả lời cực kỳ đơn giản, lại kiên định dị thường.

"Vì cái gì?" Tần Tuệ không chắc Lãnh Thanh Mặc chắc chắc có lòng tin này từ đâu đến, giống như từ đầu đến cuối, Lãnh Thanh Mặc đều rất tín nhiệm năng lực của Lăng Tuyết, cho dù cô gây ra họa lớn hơn nữa, anh đều tín nhiệm cô, che chở cô.

Cái này Lãnh Thanh Mặc không trả lời, chỉ tiếp tục ưu nhã thưởng thức trà, dường như cái vấn đề này hỏi được rất ngu ngốc, anh hoàn toàn không cần thiết phải trả lời.

Tần Tuệ không hỏi tới nữa, dù sao rất nhiều chuyện không phải là chị có thể nói gì đó, hơn nữa chuyến này vốn chính là không có biện pháp khác, chị sở dĩ phải hỏi Lãnh Thanh Mặc vấn đề này, kỳ thật cũng chỉ là thỉnh cầu cái an tâm mà thôi.

Con người có thể lựa chọn đi làm rất nhiều chuyện, nhưng rất nhiều chuyện lại không phải do tự mình lựa chọn!

Nếu đã bắt buộc phải làm, Tần Tuệ nghĩ thầm tự mình có thể làm cũng chỉ có cẩn thận cẩn thận hơn, chị do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đem chuyện hai ngày nay đã phát hiện cùng với suy đoán nói ra.

"Nếu như tôi không có đoán sai, Lăng Tuyết rất có thể đã cùng ngài Thân Đồ cùng một chỗ ."

Tần Tuệ cẩn thận nói, "Ngày hôm qua lúc tôi tạm biệt cô ấy, cô ấy nhận điện thoại, cũng có chút thần thần bí bí, về sau tôi cố ý trốn đến chỗ tối đi thăm dò xem, phát hiện cô ấy lên xe của Cố Huy, tối hôm qua, cô ấy hẳn là cùng ở một chỗ với ngài Thân Đồ, sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy đều là là lạ ."

"Uh, tôi biết rõ." Lãnh Thanh Mặc trả lời được như cũ rất đơn giản, dường như đối với mấy cái này không có nửa điểm ngoài ý muốn.

"Anh biết rõ?" Tần Tuệ vừa nghĩ cũng đúng, lấy thủ đoạn làm việc của Lãnh Thanh Mặc, việc này khẳng định anh đã biết rồi, vì vậy cô lại cẩn thận đề nghị, "Nếu như Lăng Tuyết thật đã cùng ngài Thân Đồ cùng một chỗ, vậy chúng ta làm việc càng cần phải cẩn thận.

Ta nhóm vừa cần sự trợ giúp của cô ấy, lại nhất định phải bảo vệ cô ấy không bị thương tổn, nếu không, lấy thủ đoạn của ngài Thân Đồ, hậu quả có khả năng thật không thể tưởng tượng nổi."

"Chị nghĩ quá nhiều rồi !" Lãnh Thanh Mặc đậy nắp bình tra kết luận, "Đoạn thời gian gần nhất, Cung thị xác thực đã gặp rất nhiều việc, chị đã làm tròn hết chức trách Đại quản gia, áp lực cũng sẽ không nhỏ, nhưng mà người chịu áp lực lớn nhất, rất nhiều ý tưởng sẽ thay đổi được bất công."

Nhìn Tần Tuệ vẻ mặt không hiểu, Lãnh Thanh Mặc đành phải thây đổi cách nói tiếp tục giải thích: "ngài Thân Đồ tuyệt đối sẽ không để cho Lăng Tuyết gặp chuyện không may, càng sẽ không làm cho cô ấy chịu một chút tổn thương. Tình hình này mà nói, chị có thể hiểu rõ không?"

"Ý của anh là..." Tần Tuệ ánh mắt sáng lên.

"Đúng vậy, chính là suy nghĩ này!"

Lãnh Thanh Mặc đứng người lên tự mình đổi một chén trà lần nữa, nhìn qua ngoài trười qua cabin mây trắng lướt qua trước mắt, bên môi giương cao đường cong mờ - -

"Lấy Lăng Tuyết tính cách, nếu cô đã đáp ứng giúp chúng ta thì nhất định sẽ đem hết toàn lực đi làm, rất có một bộ mặc dù ngàn vạn người phản đối cô ấy vẫn có khí thế như vậy;

Mà ngài Thân Đồ vì bảo đảm an toàn cho cô cũng nhất định sẽ trong bóng tối bảo vệ cô, có cái gì Lăng Tuyết cảm thấy khó xử, có lẽ ngài ấy cũng sẽ đều hỗ trợ giải quyết. Cho nên, Lăng Tuyết an toàn không cần chúng ta đi lo lắng, chúng ta cần lo lắng làm như thế nào mới có thể làm cho ngài Thân Đồ đến mức phản cảm."

"Tốt, một chiêu mượn lực dùng lực!" Tần Tuệ lông mày khói mù lập tức bị thổi bay, vui vẻ cười nói, "Nếu tôi sớm biết rằng tình hình như vậy thì không cần lo lắng vớ vẩn ,anh Lãnh quả nhiên cao siêu!"

"Nói cái gì mượn lực dùng lực, bất quá là bị bức ép bất đắc dĩ mà thôi." Lãnh Thanh Mặc tự giễu cười một tiếng, trầm giọng nói ra, "Đừng tưởng rằng Thiên Long nói tìm Lăng Tuyết hỗ trợ là chủ ý của cô ấy thì tôi sẽ tin, Tần Tuệ, chỉ có một lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"

Tần Tuệ cả kinh, liên thanh ứng thị.

"Này cũng là binh hành hiểm chiêu." Lãnh Thanh Mặc nhấp một ngụm trà, "Nếu không phải là có lá bài tẩy trong tay, tôi như thế nào cũng sẽ không để chị làm như thế làm, chọc tới ngài Thân Đồ, so với thiếu một mạng còn nghiêm trọng hơn!"

"Anh đã nói lá bài tẩy là cái gì?" Tần Tuệ hiếu kỳ hỏi.

"Có một số việc, chị không cần biết quá nhiều."

Lãnh Thanh Mặc không có ý định nói tiếp, ra hiệu, ý bảo Tần Tuệ lui ra, anh cần yên tĩnh yên tĩnh.

"Vâng, vậy tôi lui ra, anh nghỉ ngơi thật tốt."

Tần Tuệ cúi đầu, lui về phía sau rời đi, lúc đóng cửa, chị nhìn Lãnh Thanh Mặc một cái, trong mắt tràn đầy kính nể, anh Lãnh không hổ là do lão phu nhân chọn lựa, thật sự là mưu tính sâu xa, đối hết thảy đều khống chế trong tay, mưu trí này, không chút nào thua Thân Đồ Dạ!

...

Qua sáu giờ bay, máy bay cuối cùng đã hạ canchs ở San Francisco.

Cung thị đã sắp xếp chu đáo, ba người còn chưa xuống máy bay đã có người ở sân bay chờ rồi.

" Quản gia Tần, chúng ta đi khách sạn trước sao?"

Người đón nhìn Lăng Tuyết thi lễ một cái, dè dặt hỏi, làm nhân viên bên ngoài của Cung thị, hắn cũng không dám tự nhận có tư cách có thể cùng người cầm quyền của Cung thị nói nhiều.

Còn như Lãnh Thanh Mặc, thân phận là một người đặc biệt, người ở bên ngoài thậm chí là nhân viên bên ngoài của Cung thị cũng để anh ở trong mắt, hắn cũng chỉ là một người xa lạ, nên cũng không xem nặng lần đón người này.

Mặc dù Lãnh Thanh Mặc cùng người này đã tiếp xúc qua mấy hôm trước, nhưng cũng lười đi vạch trần, cũng xác thực không cần thiết vạch trần.

Tần Tuệ dè dặt nhìn Lãnh Thanh Mặc một cái, đang xác định hắn không thèm để ý, rồi mới lên tiếng: "Trực tiếp dẫn chúng ta đi gặp ngài Dikaba, không cần trì hoãn thời gian."

Sau đó, chị bị ánh mắt kinh ngạc của người đón hôm nay nhìn, khom người mời Lăng Tuyết cùng Lãnh Thanh Mặc lên xe.

...

Dikaba ở San Francisco có tòa thành của mình, nói là tòa thành một chút cũng không nói quá, Lăng Tuyết nhìn ảnh chụp trong tài liệu, cái này so với hoàng cung còn xa hoa hơn, nghe nói còn nuôi rất nhiều động vật hoang dại, loại nhỏ, lớn đều có giống như vườn bách thú vậy.

"Cô Cung, đợi tí nữa gặp ngài Dikaba, cô có thể nhất định phải chú ý lời nói, hắn mặc dù sẽ nói Trung văn, cũng thích theo chúng ta dùng Trung văn nói chuyện với nhau, nhưng chúng ta nói chuyện nên nói chậm một chút, hắn nghe đã cố hết sức rồi!

Còn có a, hắn không ăn chay, chỉ ăn mặn, nếu như chúng ta ở chỗ của hắn dùng cơm trưa, chúng ta cần nhập gia tùy tục, không cần quá nhiều yêu cầu..."

"Được, tôi biết rồi." Lăng Tuyết cắt lời Tần Tuệ, hơi có chút không vui, "Là một người tùy tính, không rất ưa thích người khác quá mức câu nệ, nếu đã ngài Dikaba là người có tính tình sảng khoái, tôi lại phải tự nhiên đối đãi, quá mức hết sức ngược lại không tốt."

"Nhưng mà..." Tần Tuệ vừa muốn nói gì, Lãnh Thanh Mặc đã dơ cao tay cắt lời của chị ta, cảnh báo nhìn chằm chằm chị, ý bảo chị không cần lại nói nhảm nhiều như vậy .

Tần Tuệ cúi đầu, yên lặng lui qua một bên, cũng không dám nữa nhiều lời.

 

1 comment: