Kẻ Thù Bên Gối - Chương 173 - Vỏ Xe Dự Phòng

Discocactus crystallophilus

"Cái này..."

Người tùy tùng vô cùng khó xử, kỹ thuật lái xe của Lăng Tuyết, bọn họ tất cả đều đã quá rõ ràng, trừ chủ nhân Thân Đồ Dạ ra, không có có một người nào có thể vượt qua cô ấy, cho dù là Lôi Quân đến cũng đấu không lại Lăng Tuyết, như hắn, là tiểu lâu la sao có thể cùng cô so tài chứ?

Muốn vượt qua, còn muốn tránh chuyện ngoài ý muốn.

Tùy tùng làm không được.

"Ngươi mau lái nhanh đi, tôi gọi điện khuyên nhủ."

Cố Huy lấy di động ra gọi cho Lăng Tuyết, đang gọi...

Chuông di động của Lăng Tuyết vang lên, người gọi đến là Hàn Vũ Thần, cô dùng một tay nghe: "Alo!"

"Lăng Tuyết, anh đã về Hải Thành rồi, em sao rồi?"

Hàn Vũ Thần vẫn như bình thường nhẹ nhàng tùy ý như vậy, "Có thời gian cùng nhau đi ăn một bữa cơm, anh cũng mời bọn Lăng Ngạo với Ngũ ca."

Hàn Vũ Thần biết tâm tư của Lăng Tuyết, tình cảm của cô đối với Lăng Ngạo không phải người bình thường có thể thay thế, bọn họ bây giờ nháo thành dạng này, trong lòng rất chua xót, nếu như nói hiện tại có tâm tư gì, đại khái đó là có thể hòa hợp như lúc ban đâu.

"Anh hẹn bọn họ lúc nào thì gặp mặt?" Lăng Tuyết lập tức hỏi.

"Tối mai ở hải tinh thành, phía bên cạnh nam ngoại thành"

Hàn Vũ Thần cười nói, "Anh hẹn buổi tối cùng nhau ăn bữa tối, Lăng Ngạo đã đồng ý, anh làm ông chủ, các em gặp mặt thật tốt hàn huyên một chút, đều là anh em một nhà, không có chuyện gì là không qua được ."

"Cảm ơn anh"

Lăng Tuyết cảm kích từ đáy lòng, Hàn Vũ Thần khắp nơi vì cô mà suy nghĩ, mà Thân Đồ Dạ thì? Anh ta chỉ muốn nhà của anh ta, còn có những thứ kia hồng nhan tri kỷ của anh ta nữa.

"Đừng khách khí, đều là bạn bè mà"

Hàn Vũ Thần cười cười, sau đó lại hỏi, "Em hiện tại đang làm gì? Anh nghe được giống như là ở trên xe a?"

Lúc nói chuyện, xe đằng sau không ngừng ấn còi, ý bảo Lăng Tuyết ngừng xe.

"Uh, em đang ở trên xe"

Lăng Tuyết nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, xe vận tải của cô đi ở chính giữa đường, xe đằng sau không dám vượt qua, đương nhiên, người tùy tùng này kỹ thuật lái xe có hạn, không có gan vượt qua, đại khái coi như không dám đi, vạn nhất cô dừng lại một cái, thì rất có thể  sẽ nguy hiểm.

"Chuyện gì xảy ra, tiếng kèn ấn sao gấp quá vậy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?" Hàn Vũ Thần mơ hồ cảm thấy không thích hợp.

"Không có việc gì"

Lăng Tuyết thu hồi ánh mắt, "Anh đang ở đâu? Đợi lát nữa sẽ đi tìm anh"

Cô không có chỗ nào để đi, ví tiền, hộ chiếu tất cả đều ở chỗ Thân Đồ Dạ, trên người chỉ mang theo cái di động, hơn nữa chỉ còn lại năm phần trăm lượng pin, rất nhanh sẽ cúp nguồn, nếu như không tìm người quen hỗ trợ chỗ ở, chỉ sợ đêm nay chắc ngủ ngoài đầu đường.

Huống chi quần áo trên người cô vô cùng mỏng manh, không nói đến có lạnh hay không, dạng này cũng không quá an toàn.

Lái xe này chỉ là một người vô dụng, cô còn có thể ứng phó, nếu mà đổi thành có vài tay ăn chơi, hoặc là mấy tên phạm tội, cô liền vô lực chống đỡ .

"Em muốn tới tìm tôi?"

Hàn Vũ Thần thụ sủng nhược kinh, "Tốt tốt, anh hiện tại mới ra khỏi sân bay, chuẩn bị về nhà, nếu không anh đến đón em nha, em đang ở đâu?"

"Cũng tốt, vậy chúng ta gặp nhau ở phía bắc của cầu vượt thứ hai lối ra khu thương mại."

Lăng Tuyết nghĩ nên cắt đứt Cố Huy, sau đó vứt sạch xe vận tải rồi lên xe của Hàn Vũ Thần.

"Được, đương về nhà vừa vặn đi ngang qua chỗ đó, anh sẽ lập tức qua bên đó chờ em" Hàn Vũ Thần có một ít kích động.

"Uh’’, em đại khái khoản 20 phút nữa sẽ đến" Lăng Tuyết tăng nhanh tốc độ xe.

"Không nên vội vàng, chú ý an toàn, anh chờ em"

...

Lăng Tuyết cúp điện thoại, tăng tốc đi về phía trước.

Xe đằng sau đuổi theo không buông tha, lại thủy chung, vô pháp vượt qua xe vận tải của Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết di động lại có người gọi đến, lần này là Cố Huy gọi tới, cô do dự một chút, vẫn nên nghe điện thoại: "Alo!"

"Cô Lăng, cô dừng một chút, có chuyện thật tốt muốn nói"

Cố Huy cố ý khuyên bảo, "Chủ nhân đặc biệt lo lắng cho cô, để cho tôi tới đón cô về."

"Nếu anh ta thật sự lo lắng như vậy, vì cái gì không đích thân đến đón?" Lăng Tuyết cảm thấy buồn cười.

"Ngài ấy không phải là sợ cô nhìn thấy sẽ tức giận hơn sao?"

Cố Huy nịnh nọt dụ dỗ nói "Ngài ấy ở nhà chờ cô về sẽ xin lỗi đó, bảng giặt đồ đều chuẩn bị tốt ."

"Ha ha! !" Lăng Tuyết cười thật to "Cố Huy, về sau nếu mà tìm bạn gái, nhất định sẽ là một người bạn trai tốt, Thân Đồ Dạ nếu có một nữa như anh thì tốt rồi"

"Tôi là nói thật"

Cố Huy vội vàng giải thích, "Cô Lăng, chỉ số EQ của chủ nhân xác thực rất thấp, đầu óc đều dùng để kinh doanh, căn bản là không hiểu tâm tư của phụ nữ, nhưng ngài ấy là thật tâm yêu cô, ngài ấy chưa từng quan tâm đến người phụ nữ khác mà dụng tâm như thế, cô là đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, nên đừng so đo với ngài ấy."

‘’Anh nói là sự thật"

Lăng Tuyết nhếch môi cười, "Làm người tùy tùng của anh ta cũng thật sự là chịu đủ tội, anh không cần lo cho tôi, trở về đi, nói cho Thân Đồ Dạ, mấy ngày nữa tôi sẽ lại đến tìm anh ta lấy hộ chiếu "

Nói xong, Lăng Tuyết liền cúp điện thoại...

"tít tít………..!"

Cố Huy kêu vài tiếng, không thể ngăn cản Lăng Tuyết, điện thoại cuối cùng vẫn cắt đứt.

Mà đồng thời, xe vận tải lớn giống một đang bay trên đường dài, "Xoạt" một cái nhanh chóng biến mất.

"Mau đuổi theo, mau mau mau!" Cố Huy lo lắng thúc giục.

Tùy tùng dùng sức của chín trâu hai hổ, cơ hồ sắp đạp lút cần ga, vẫn không thể nào đuổi theo Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết lái xe vận tải lớn còn còn chạy nhanh như vậy, chỉ một loáng, đã dễ dàng cua quẹo, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa ...

"Hỏng bét !"

Cố Huy nhìn hướng xe vận tải lớn đã đi xa, không khỏi kêu khổ liên tục, "Cái này thì xong đời, chủ nhân không phải mắng chết ta thì không tha"

"Sớm biết vậy nên kêu Lôi ca ra lái xe đuổi theo"

Tùy tùng vẻ mặt đưa đám nói, "Chúng ta, thật sự là không dám cùng cô Lăng liều mạng so tài"

"Theo sau trước đi, tôi gọi cho chủ nhân"

Cố Huy hít sâu một hơi, xóc lại tinh thần chuẩn bị nghe chửi.

Lăng Tuyết lái xe đến chỗ hẹn, liếc mắt liền nhìn thấy xe Hàn Vũ Thần, anh xe bên hàng rào, rất dễ dàng phân biệt.

Lăng Tuyết đem xe vận tải dừng ở đủ an toàn, tắt máy, sau đó dùng chân đá đá mặt của lái xe, nghiêm khắc cảnh cáo: "Tâm địa ác độc nên gặp báo ứng, về sau không nên làm chuyện xấu."

Lái xe bị giẫm lâu, toàn thân đều đau nhức, khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đưa đám không ngừng gật đầu: "Vâng vâng, bà cô, tôi sai rồi."

"Lần sau đừng để tôi gặp được, ngươi liền xong đời."

Lăng Tuyết nhìn hắn đá một cước, sau đó liền xuống xe.

Hàn Vũ Thần đứng tại bên cạnh xe bất chấp gió lạnh, mưa ướt chờ Lăng Tuyết, xa xa đã nhìn thấy Lăng Tuyết từ một chiếc chiếc xe tải chở hàng đi xuống, hơn nữa quần áo không chỉnh tề, không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc, vội vàng chạy lại đón: "Lăng Tuyết, em làm sao làm thành bộ dạng này?"

"Em không sao"

Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời mưa, mặc dù là lâm râm mưa phùn, nhưng mà rất lạnh.

Hàn Vũ Thần vội vàng áo khoác choàng lên người Lăng Tuyết, ôm cô lên xe, sau đó mở điều hòa, rất sợ cô bị lạnh: "em không phải là cùng Thân Đồ Dạ ở một chỗ sao? Như thế nào lại..."

"Không cần nói đến anh ta" Lăng Tuyết nhướng mày.

"Được rồi, không đề cập tới không đề cập tới"

Hàn Vũ Thần vội vàng nói sang chuyện khác, "Em không có sao chứ?"

"Không có việc gì, lái xe đi"

Lăng Tuyết mệt mỏi dựa vào ghế ngồi, "em đói bụng, một ngày nay đều không có ăn cái gì rồi"

Từ buổi sáng đến tối, Thân Đồ Dạ liên tục quấn quít lấy cô hoan ái, toàn thân cô đã rụng rời rồi.

"Ở đây cách nhà anh rất gần, rất nhanh thì đến nhà"

Hàn Vũ Thần khởi động xe hướng về nhà chạy, đồng thời gọi người nhà, kêu bảo mẫu làm đồ ăn khuya, còn đặc biệt dặn dò muốn ăn cháo trong nồi đất.

"Làm sao anh biết em thích ăn món ăn Quảng Đông?" Lăng Tuyết hiếu kỳ hỏi.

"Cùng em coi như là bạn cũ, em thích ăn cái gì, sao anh lại không biết?" Hàn Vũ Thần cười nói, "Đem áo khoác sửa lại, đừng để bị lạnh."

"Cảm ơn anh"

Lăng Tuyết có chút cảm động, Hàn Vũ Thần bất quá là một người bạn bình thường, so với Thân Đồ Dạ thì tốt hơn với cô, Thân Đồ Dạ thật sự là một người quê mùa, một chút cũng không hiểu phong tình.

Hàn Vũ Thần nhìn thoáng qua Lăng Tuyết, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, cái gì nên lộ thì đều lộ hết ra, vào thời khắc đặc biệt này, anh không khỏi có chút tâm viên ý mã, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, lập tức dời ánh mắt đi.

"Đúng rồi, tùy tùng của anh đâu? Như thế nào chỉ một mình anh?"

Lăng Tuyết hoàn toàn không có phát hiện Hàn Vũ Thần không thích hợp.

"Vốn là có vài cái tùy tùng đi theo, anh kêu bọn họ đi trước"

Hàn Vũ Thần giải thích, "Anh lo lắng em có chuyện gì không thuận tiện, bọn họ ở đó không tốt"

"Anh nghĩ được thật chu đáo"

Lăng Tuyết mím môi cười một tiếng, "Ai, nếu mà có người có chút giống như anh vậy thì tốt lắm."

"Em là nói Thân Đồ..." Hàn Vũ Thần nói được một nửa lại dừng lại, "Đúng rồi, em nói không xác đề."

"Thật sự là ở trong chăn mới biết chăn có rận, thế nhưng nói về anh ta, làm em tức chết"

Lăng Tuyết nghĩ đến hành động của Thân Đồ Dạ thì tức gần chết mà không biết nói sao.

"Anh ta làm cái gì để cho em tức giận như thế?" Hàn Vũ Thần hết sức tò mò.

"Không muốn nói ..." Lăng Tuyết có chút bực bội.

"Được rồi"

Hàn Vũ Thần không muốn tiếp tục hỏi, mà là nói sang chuyện khác, "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hôm nay trước tiên ở chỗ của anh nghỉ ngơi thật tốt, tối mai chúng ta cùng đi gặp bọn Lăng Ngạo"

"Uh" Lăng Tuyết gật gật đầu, "Em cũng nghĩ như thế, cho nên mới tìm đến anh"

"Nguyên lai là vì muốn đi gặp Lăng Ngạo mới tới tìm anh..."

Hàn Vũ Thần có chút lạc lõng, "anh còn tưởng rằng khi em gặp phải khốn khó, phiền muộn người đầu tiên nghĩ đến chính là anh..."

"Ách. . ." Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn anh

"Gặp phải khốn khó phiền muộn người đầu tiên nghĩ đến là anh cũng không phải là cái gì chuyện tốt đi, đó là coi anh như vỏ xe phòng hờ. Em cũng không có thói quen này"

"Vỏ xe phòng hờ cũng tốt a, một ngày nào đó sẽ được dùng đến"

Hàn Vũ Thần ngược lại một chút cũng không để ý, "Nếu như ngay cả vỏ xe phòng hờ đều không phải là, đó mới bi kịch, vĩnh viễn đều không có cơ hội."

"Anh sao lại nghĩ như vậy?"

Lăng Tuyết không còn gì để nói "anh ưu tú như thế, trên thế giới có bao nhiêu cô gái ưu tú chạy theo anh như vịt, anh hoàn toàn không cần thiết đối em dạng này..."

"Trên thế giới nhiều cô gái ưu tú như vậy, đáng tiếc không có có một người là em"

Hàn Vũ Thần thở dài một hơi, "Ai mượn anh chỉ thích em?"

"Hàn Vũ Thần..."

"Được rồi được rồi, không đùa"

Hàn Vũ Thần lập tức nói sang chuyện khác, cười lớn nói, "Chỉ đùa một chút mà thôi, xem ra đã dọa được em..."

1 comment: