Kẻ Thù Bên Gối - Chương 182 - Âm Mưu Lớn II

♥

"Còn có một vấn đề..."

Hoắc Vân Phong cảm giác được chuyện này rất nghiêm trọng

"Nếu như Bạch Tấn Sinh thật sự giết Lăng Tuyết, Thân Đồ nhất định sẽ san bằng Bạch Thị, vậy cậu ta sẽ phá giới, ngũ đế không thể động thủ đối với quản lý."

"Trời ạ!" Hoắc Phi Vân bừng tỉnh ngộ, "Dạng này vừa đến, việc này đã có thể âm mưu lớn"

"Phân tích như thế, rất có thể là ba đại thế gia giở trò quỷ"

Hoắc Vân Phong có chút sợ hãi "Nếu quả thật là vậy, vậy bọn họ dùng chiêu này cũng dùng được quá ác quá tuyệt ! ! !"

"Bọn họ nhất định có cao nhân chỉ điểm, bộ ba kia là ba bọc mủ làm sao có thể lợi hại như thế?"

Hoắc Phi Vân không phục, "Bọn họ so với em cũng không bằng, sao có thể nghĩ ra được âm mưu cao thâm như thế? Em đoán ba đại thế gia chính là cùng ngũ đế bên trong nhằm vào Thân Đồ liên thủ đối phó chúng ta, chọn chúng ta gây mâu thuẫn trước, đem thế lực của thủ hạ Thân Đồ một tan rã một chút, sau đó lại bắt đầu đối phó chúng ta."

"Trước hết mặc kệ việc này"

Hoắc Vân Phong đứng lên, "Nếu như sự tình có liên quan đến chúng ta, chúng ta càng thêm không thể ngồi yên được"

Nói xong, anh liền đi ra ngoài, Hoắc Phi Vân liền vội vàng kéo anh ta, "Anh, anh muốn làm gì?"

"Nói nhảm, đương nhiên là đi ngăn cản Bạch Tấn Sinh, nếu như Lăng Tuyết xảy ra chuyện, vấn đề sẽ phiền toái"

Hoắc Vân Phong gạt tay Hoắc Phi Vân ra, nghiêm túc nói, "Phi Vân, hiện tại không phải là lúc em xử trí theo cảm tính, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng!"

"Cũng là bởi vì muốn lấy đại cục làm trọng, anh mới không thể đi"

Hoắc Phi Vân nóng nảy, "anh, anh đã nghĩ qua chưa? Bọn họ thiết kế bẫy rập, khẳng định còn có phương án B, một khi chúng ta tham dự, liền sẽ bị cuốn vào trong đó, mục đích cuối cùng của bọn họ không phải là Bạch gia, mà là chúng ta Hoắc thị và Thân Đồ! ! !"

Nghe được câu này, Hoắc Vân Phong sửng sốt, không có sai, tương đối mà nói, Bạch Thị chẳng qua là một tiểu tốt, trước hết bị thu phục, cũng không cần quá phí sức lực, bọn họ làm ra nhiều chuyện như thế, bất quá là muốn mượn cơ hội diệt trừ Hoắc Thị, đả kích Thân Đồ Dạ!

Nếu như anh thật nhúng tay, thì sẽ bị kẹp ở giữa bọn họ!

"Vậy làm sao bây giờ? Mặc kệ không được, quản cũng không được..." Hoắc Vân Phong có chút loạn.

"Gọi cho Lôi Quân đi"

Hoắc Phi Vân hiện tại biết rõ chuyện có tính nghiêm trọng, đã không dám lại tùy hứng, "đây là một nhân tình phải cho chúng ta lợi nhuận! Vội vàng gọi điện thoại, không thể để cho người của Cung Thị vượt lên trước."

Nói xong, cô liền lấy di động gọi cho Lôi Quân...

Nhà họ Cung, Cung Thiên Long nằm dựa vào trên ghế sofa nói điện thoại: "đúng, anh phải hành động nhanh lên, ngàn vạn không để cho Lăng Tuyết gặp chuyện không may."

"Tôi đã cho người chạy tới cục cảnh sát, cảm ơn cô, cô Cung"

Lôi Quân tự mình lái xe, cấp tốc chạy về phía trước, chủ nhân trước khi đi đã lệnh cho hắn trước điều tra một sự kiện, sau đó toàn lực bảo vệ Lăng Tuyết, không nghĩ tới việc kia chưa xong, Lăng Tuyết đã gặp chuyện không may.

Hắn đương nhiên muốn lựa chọn tới cứu Lăng Tuyết trước, tuyệt đối không thể để cho cô gặp chuyện không may.

"Anh bên cạnh có bao nhiêu người? Có đủ hay không?" Cung Thiên Long hỏi, "Có muốn hay không tôi phái thêm người qua?"

"Không cần, chỉ là một Bạch Tấn Sinh mà thôi, tôi hoàn toàn có thể đối phó."

"Vậy là tốt rồi, có việc bất cứ lúc nào gọi điện cho tôi đều được!"

"Được, cảm ơn."

...

Cúp điện thoại, Cung Thiên Long nhắm mắt suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, giương mắt hỏi thăm: "Quần áo chuẩn bị tốt rồi?"

"Đều chuẩn bị tốt"

Tần Tuệ nhíu lại mi, khuôn mặt đẩy u sầu, "Cô Cung, cô thật muốn đi? Cái này quá nguy hiểm ."

"Cái này là ta thiếu Lăng Tuyết" Cung Thiên Long khẽ mỉm cười, "Huống chi, chỉ có cách này, em ấy mới có thể về nhà!"

"Ai..." Tần Tuệ thở dài, "Tôi không hiểu, anh Lãnh đã sớm biết có người muốn lợi dụng Lăng Tuyết khơi mào với Bạch Thị và ngài Thân Đồ tạo nên mâu thuẫn, vì cái gì không trực tiếp nói với bọn họ? Mà phải chờ tới mâu thuẫn phát sinh mới đi cứu người?"

"Tránh được một lần, không tránh được lần thứ hai lần thứ ba..."

Cung Thiên Long đứng lên, hai nữ đầy tớ vì cô thay quần áo, bên môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt nhẹ, có vẻ giống như cách của Lãnh Thanh Mặc, lạnh nhạt thong dong - -

"Mâu thuẫn một khi bộc phát thì không thể thu dọn, không náo loạn đến ngươi chết ta sống chắc là sẽ không bỏ qua. Bọn họ đã đoán ra thời cơ, đợi đến khi Thân Đồ Phong Hoa gặp chuyện không may mới bắt đầu động thủ, Thân Đồ Dạ ứng phó không xuể, luôn sẽ có một bên cố kỵ không thể giúp, Lăng Tuyết sớm muộn đều sẽ gặp chuyện không may. Cùng cái kia làm cho em ấy bị lăn qua lăn lại thì vết thương sẽ chồng chất, ở bên Thân Đồ Dạ che chở, lo lắng đề phòng, còn không bằng từ khi vừa mới bắt đầu thì biết thời biết thế, mượn cơ hội này làm cho em ấy trở lại Cung Thị, để Thanh Mặc dạy bảo sau này sẽ càng ngày càng mạnh, tương lai không chỉ có thể bảo vệ Cung Thị, cũng có thể bảo tự bảo vệ mình, không cần dựa vào bất luận kẻ nào!"

"Ngài nói như thế cũng có lý, mà là..."

Tần Tuệ giọng nói nghẹn ngào "Ngài thân thể suy yếu như thế, còn mạo hiểm như vậy, sẽ không, sẽ không bị..."

Chị at không dám nói ra câu nói kế tiếp, nước mắt cũng đã rớt xuống.

Người này, gia nô này cho dù là có nhiều vấn đề, nhưng là đối với nhà họ Cung tuyệt đối trung thành chưa bao giờ thay đổi.

"Dù sao sinh mạng của ta cũng không giữ được lâu nữa ..."

Cung Thiên Long duỗi tay nhè nhẹ lau sạch nước mắt cho Tần Tuệ, mỉm cười nói, "Bị bệnh mà lăn qua lăn lại đã xấu xí không chịu nổi, thống khổ chết đi, còn không bằng thừa dịp hiện tại còn chưa khô héo làm một việc thực tế, nếu chỉ là vô cùng may mắn tránh được một kiếp, vậy ta còn có thể cùng em ấy làm mấy tháng chị em, nếu quả thật bất hạnh chết đi, ta cũng không oán không hối! Ít nhất, còn có một người thay thế ta ở lại nhà họ Cung, ở bên cạnh Thanh Mặc..."

"Chủ nhân..." Tần Tuệ cũng nhịn không được nữa, khóc đến toàn thân phát run.

"Về sau em ấy trở lại nhà họ Cung, chị không được giống như trước cường thế như vậy, nên đối xử tử tế với em ấy, nâng đỡ em ấy"

Cung Thiên Long nghiêm túc dặn dò, "Em ấy là em ruột của tôi, song sinh với tôi, trên người cũng chảy dòng máu của người nhà họ Cung gia!"

"Tôi biết rõ, tôi biết rõ..."

Tần Tuệ không ngừng gật đầu, khóc nói, "Mặc kệ như thế nào, tôi về sau cũng sẽ nâng đỡ Lăng Tuyết thật tốt, không chống đối, phải gọi Cung..."

"Cung Thiên Tuyết!"

Cung Thiên Long cười đọc lên cái tên này, nghe đặc biệt tốt, "Đợi em ấy trở về, liền đổi tên gọi Cung Thiên Tuyết!"

"Cô Cung, trang phục đã tốt rồi" Nữ đầy tớ nhẹ nói, "mời ngồi xuống, chúng tôi bới tóc cho ngài "

Cung Thiên Long giương mắt xem hình ảnh mình trong gương, một bộ đồ màu đen, đai đeo, áo khoát màu nâu nhạt, quần jean xanh, cô lớn như vậy, trước đến giờ cũng không có mặc qua mấy loại đồ như thế.

Cảm giác đặc biệt khoe khoang cá tính, còn có một loại dũng khí không sợ không sợ, vô cảm giác câu vô thúc tự do.

Những loại này là kiểu Lăng Tuyết thường mặc, cũng là lối sống của em ấy!

Cung Thiên Long cười, lúc còn khỏe mạnh, cô cũng thật muốn thử một chút đó...

Bệnh viện, Bạch Tấn Sinh thủ hạ đang bẩm báo, nói đã tra được Cung Thiên Long vài ngày này liên tục ở nhà cũng không có ra ngoài, người làm bị thương Bạch Mẫn Nhi chính xác là Lăng Tuyết.

Bạch Tấn Sinh lại tức giận, một người thế thân, thế nhưng cũng dám động vào con gái của của ông ta, ông ta lúc này nói với người tùy tùng, trước sáng sớm mai phải giải quyết xong Lăng Tuyết.

Tùy tùng đi ra ngoài không bao lâu, điện thoại ông ta liền vang lên, vẫn là Hàn Vũ Thần gọi tới.

Bạch Tấn Sinh bởi vì việc của Bạch Mẫn Nhi có chút tức giận Hàn Vũ Thần, nhưng vẫn là người thân, nhịn không được nghe điện thoại: "Vũ Thần, cậu đã nói qua, bảo con không cần xen vào chuyện này nữa..."

"Cậu, con muốn nói một câu"

Hàn Vũ Thần vội vàng nói "Cậu ầm ĩ muốn giết chết Cung Thiên Long, cô ấy là người phụ nữ của Thân Đồ Dạ! Cậu nếu muốn động đến cô ấy, Thân Đồ Dạ sẽ không bỏ qua cho cậu."

"Cái gì?" Bạch Tấn Sinh sửng sốt, ông ta có chút mơ hồ "Vũ Thần, con có phải quá sốt ruột hay không, nói dối cũng sẽ không vụn như vậy? Lúc trước trong hôn lễ Thân Đồ Dạ đã vứt bỏ Cung Thiên Long, cái này là mọi người đầu biết, con lại còn nói Cung Thiên Long là phụ nữ của anh ta? Còn có, làm bị thương Mẫn Nhi nhân căn bản cũng không phải là Cung Thiên Long, cô ta gọi Lăng Tuyết, con đừng cho là ta không biết rõ."

"Cái này thì đúng ..."

Hàn Vũ Thần giải thích, "Thân Đồ Dạ vứt bỏ Cung Thiên Long, không phải là Lăng Tuyết! khi đó anh ta biết rõ người kết hôn không phải người anh ta thích Lăng Tuyết, cho nên anh ta mới hủy bỏ hôn lễ ."

"Thật là loạn thất bát tao ?"

Bạch Tấn Sinh căn bản cũng nghe không lọt "Ta mới không quản bọn họ ai thích ai, cái này là trò chơi của người trẻ tuổi, tóm lại hiện tại cô gái kia tổn thương con gái của ta, ta liền sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!"

"Cậu..."

"Con nếu còn coi ta như cậu, thì không cần xen vào việc này nữa "

Bạch Tấn Sinh cắt đứt lời Hàn Vũ Thần, nghiêm khắc cảnh cáo, "Vũ Thần, cậu đối với con cũng không mỏng a, con hiện tại cùi chỏ rẽ ra ngoài, ta đều không trách con, nhưng mà con không thể quá phận"

Nói xong câu đó, ông ta trực tiếp cúp điện thoại ...

Hoắc Phi Vân gọi Lôi Quân, mới vừa nói nửa câu liền bị Lôi Quân cắt đứt, Lôi Quân tỉnh táo nói; "cô Hoắc, cảm ơn cô cho tôi biết, tôi đã biết việc này, đang trên đường đi cục cảnh sát"

"Ngươi biết? Ai nói cho ngươi biết ?" Hoắc Phi Vân kỳ thật trong lòng đã đều biết.

"Cô Cung " Lôi Quân thẳng thắn nói, "Tôi đang vội, trước không cùng cô nói nữa"

Sau đó Lôi Quân liền cúp điện thoại ...

Hoắc Phi Vân cầm lấy di động, tức đến sắc mặt xanh mét: "Vẫn bị Cung Thiên Long đoạt trước, đến lúc Thân Đồ biết là cô ta thông báo cho Lôi Quânv trước tiên, nhất định phải cảm tạ cô ta, nói không chừng mấy việc trước kia liền xóa bỏ"

"Lúc trước anh muốn gọi điện thoại, em không cho, hiện tại tức giận cái gì"

Hoắc Vân Phong buồn cười nói, "Trên thế giới tiện nghi không phải để cho em chiếm hết, không muốn trả giá, còn muốn chiếm tiện nghi, Phi Vân, đây cũng không phải là phẩm hạnh của nhà họ Hoắc chúng ta"

"Anh, anh cũng không cần phải nói được khó nghe như vậy "

Hoắc Phi Vân trắng mắt liếc anh một cái, "Đợi đến anh bị bức ép, nói không chừng so với em làm còn cực đoan hơn đó"

"Anh lười phải nói với em"

Hoắc Vân Phong hoàn toàn không có có tâm tư xử lý công vụ, cầm lấy áo khoác liền đi.

"Anh, anh đi đâu vậy? Em có thể ngàn vạn không cần dính vào việc này..."

"Em biết rõ!"

Lăng Tuyết ôm đầu gối ngồi ở trong phòng giam lãnh lẽo, bên ngoài yên tĩnh đến mức chết lặng.

Cô nhắm mắt dưỡng thần, cơ bản là sự sợ hãi và oán giận mấy tiếng qua đã lắng đọng phía thành bình tĩnh.

Cô biết rõ, Bạch Tấn Sinh sẽ không thể nào buông tha cho cô, lúc trước bộ hạ của ông ta đã mua được cảnh sát muốn dẫn cô ra ngoài, cô bị bị mặt, chặn miệng, đi mấy vòng, lúc nghe, lại bị bị người ngăn lại.

Cảnh sát và tùy tùng của nhà họ Bạch nói chuyện, cô đều nghe thấy .

Cô biết rõ, có người đang bảo vệ cô!

Có thể đây chẳng qua là kế hoãn binh, không đủ để giải cứu cô, người ở phía ngoài nhất định còn đang nghĩ biện pháp, nhưng mà, Bạch Tấn Sinh sẽ động thủ lần nữa, cái kia sẽ rất khó nói .

Lăng Tuyết mang tâm trạng cảnh giác, thời khắc luôn duy trì cảnh giác.

Cô nhất định phải sống sót lúc rời đi thôi...

1 comment: