Kẻ Thù Bên Gối - Chương 184 - Vận Mệnh Giao Thoa I



"Không - - - - "

Lăng Tuyết hoảng sợ thét chói tai, kích động vỗ cửa sổ muốn lao ra cứu người.

Lôi Quân mở to hai mắt, thắng mạnh xe dừng lại, quay đầu lại nhìn phía xa ngọn lửa bay lên trời, trái tim cơ hồ đều nhanh muốn ngưng đập...

Cung Thiên Long, gặp chuyện không may ? ?

"Tự trách - - "

Dồn dập tiếng xe chạy ra, một chiếc xe con từ trong ngọn lửa bay qua chạy ra, hướng ngược lại bọn Lôi Quân vội vã chạy đi, sau đó, mấy chiếc xe đuổi sát theo.

Lôi Quân phục hồi tinh thần lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Hù chết tôi, tôi còn tưởng rằng cô Cung đã..."

"Theo sau cứu người, mau" Lăng Tuyết vội vàng mệnh lệnh.

"Nhưng mà vết thương của cô..."

"Ngay lập tức đi cứu người."

Lăng Tuyết cơ hồ rống lên, không cố kỵ chút nào vết thương trên cổ, kích động hô to.

"Được được được, tôi đi cứu người, cô đừng nóng vội."

Lôi Quân lập tức thay đổi tay lái, quay đầu lại đi cứu người.

"Reng, reng..." Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Thân Đồ Dạ "Lôi Quân!"

"Chủ nhân!" Lôi Quân thiếu chút nữa đã quên di động còn đang mở, lời nói mới rồi, Thân Đồ Dạ tất cả đều nghe hết.

"Tình hình thế nào? Vừa rồi tiếng nổ mạnh là thế nào?" Thân Đồ Dạ hỏi.

"Là như vậy ..."

Lôi Quân đem đại khái tình huống nói cho Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ nghe đến những lời này, quyết đoán ra lệnh: "Bọn họ sẽ không giết Cung Thiên Long, ngươi trước mang Lăng Tuyết đi bệnh viện."

"Nhưng mà..."

"Không được, tôi muốn cứu người trước..."

Lăng Tuyết bởi vì kích động, nói chuyện rất gấp rất lớn tiếng, bị ho khan không ngừng, cái cổ bị máu tươi tuông trào, tình huống lại càng nguy cấp.

"Cô Lăng..." Lôi Quân cuống quít dùng quần áo che miệng vết thương cho Lăng Tuyết, trong lòng vô cùng sốt ruột, "Không được, nhất định phải lập tức đưa cô đi bệnh viện."

Hắn lần nữa thay đổi hướng xe, muốn chạy về hướng bệnh viện...

"Không cần, cứu Cung Thiên Long trước..." Lăng Tuyết vô lực đẩy hắn.

"Lăng Tuyết, em đừng nháo, em phải thành thật đợi anh! ! !"

Thân Đồ Dạ ở đầu bên kia điện thoại lòng nóng như lửa đốt, "Lôi Quân, đi bệnh viện, lập tức! ! !"

"Vâng vâng vâng!"

Lôi Quân nơi nào còn dám cải lệnh, lập tức thay đổi phương hướng, mang Lăng Tuyết đi bệnh viện.

"Không được..." Lăng Tuyết còn muốn ngăn cản, Lôi Quân ngạc nhiên mừng rỡ hô to, "Trác Việt đến !"

Đối diện, một hàng Hummer quân dụng tầng tầng lớp lớp lái tới, đó là người của Trác Việt, hắn tự mình mang người chạy đến cứu viện.

Lôi Quân cuối cùng là yên tâm: "Cô Lăng, đừng lo lắng, Trác Việt đến, Cô Cung không có việc gì ! ! !Cô có thể an tâm đi với tôi bệnh viện trị liệu ."

Lăng Tuyết nhìn đoàn xe ở bên ngoài, cuối cùng yên tâm, mất máu nghiêm trọng đã làm cho cô đầu váng mắt hoa, trước mặt bỗng tối sầm, cả người mềm mại ngã xuống.

...

Trác Việt đến rất nhanh làm cho thế cục đảo ngược, chỉ trong chốc lát, hắn liền đánh lui đám người kia, thành công cứu Cung Thiên Long ra, mà Lăng Tuyết đã được Lôi Quân hộ tống đến bệnh viện, đang khẩn cấp cứu chữa.

Cũng không lâu lắm, một đám đông đã đuổi lại đây, đem bệnh viện tầng tầng bảo vệ lại.

Những người này là do Thân Đồ Dạ sắp xếp, anh vừa tới England, đã nhờ người ta sắp xếp máy bay trở về, nhưng trước khi về vẫn phải đi xem Thân Đồ Phong Hoa một cái, thay bà ấy xử lý một ít chuyện.

Sự tình qua sau nửa giờ, Trác Việt mang Cung Thiên Long vội vã chạy tới bệnh viện, Cung Thiên Long trúng đạn, bị trọng thương, tình hình vô cùng nguy cấp.

Người nhà họ Cung thông báo cho Tần Tuệ, Tần Tuệ liền khóc tại chỗ, lập tức gửi tin nhắn cho Lãnh Thanh Mặc, sau đó vội vã chạy tới bệnh viện.

Cũng chính là vào lúc này, Tần Tuệ mới biết được, Lăng Tuyết, Cung Thiên Long, còn có Bạch Mẫn Nhi đều nằm cùng một bệnh viện.

Đúng lúc Lãnh Thanh Mặc đã phẩu thuật xong cho Bạch Mẫn Nhi, lập tức chạy qua chữa trị cho Cung Thiên Long và Lăng Tuyết, sau khi anh hiểu rõ tình trạng của hai người, đi trước vào phòng cấp cứu Cung Thiên Long, bởi vì vết thương của Lăng Tuyết mặc dù nghiêm trọng, nhưng còn không đến mức trí mạng, những bác sĩ khác cũng có thể điều trị tốt.

Mà Cung Thiên Long, bệnh tình của cô vốn là không thể cho ai biết bí mật, hắn không thể để cho mọi người biết rõ.

...

Hết sức khẩn cấp, mỗi người đều đang bận rộn, giành giật từng giây cứu người.

Bạch Tấn Sinh biết rõ tình hình sau đó, vô cùng khiếp sợ, lúc này ông ta mới mới phục hồi tinh thần lại, sự việc huyên náo lớn như thế, ông ta hoàn toàn là một ngòi lửa châm nổ, thông qua ngòi nổ này, đưa tới sự bạo loạn càng lớn phía sau, cái này mới là mục đích của đối phương! ! !

Hàn Vũ Thần vô cùng lo lắng chạy qua, nghe nói Lăng Tuyết bị trọng thương nhập viện đang trong phòng cấp cứu, trong lòng vô cùng sốt ruột, bên ngoài phòng cấp cứu đi qua đi lại quanh quẩn, lo lắng Lăng Tuyết sẽ xảy ra chuyện. .

Bạch Mẫn Nhi ở lầu 7, Bạch Tấn Sinh biết rõ Trác Việt với Lôi Quân đều ở lầu 13, hơn nữa Cung Thiên Long với Lăng Tuyết đều đang trong phòng cấp cứu, tình hình phức tạp vượt xa so với trong tưởng tượng của ông ta, vì vậy ông ta muốn lên lầu 13 tìm Trác Việt với Lôi Quân giải thích một chút, nhưng mà Trác Việt trực tiếp cho người phong tỏa từ lầu 7 trở lên.

Nếu Thân Đồ Dạ trở về lên tiếng trước, Bạch Tấn Sinh cùng thuộc hạ của ông ta cũng không thể rời đi lầu 7! !

Thuộc hạ của Trác Việt chuyển đến câu này, Bạch Tấn Sinh nghẹn họng không nói nên lời.

Những người khác không biết rõ, nhưng mà Bạch Tấn Sinh biết rõ, Trác Việt là bạn tốt của Thân Đồ Dạ, thân phận thần bí, lai lịch phi phàm, lời hắn nói, liền đại biểu cho lời của Thân Đồ Dạ!

Một phút, hai phút, một giờ đồng hồ, hai giờ đi qua ...

Bên trong phòng cấp cứu không có người đi ra, Thân Đồ Dạ đã gọi ba cuộc điện thoại truy vấn tình hình của Lăng Tuyết, Lôi Quân cẩn thận bẩm báo nói Lăng Tuyết còn đang cấp cứu.

Kỳ quái là, Thân Đồ Dạ lần này không có mắng to hắn, ngược lại trầm mặc, chỉ là kêu hắn sắp xếp, Lăng Tuyết tỉnh lại trước tiên phải báo cho anh.

Lần thứ ba gọi điện thoại tới, biết được Lăng Tuyết còn chưa có ra khỏi phòng cấp cứu, anh chỉ nói một câu: "Tôi đã lên máy bay, bây giờ trở về, cậu phải giúp tôi nhìn chằm chằm, nếu như cô ấy có chuyện gì, tất cả những người có liên quan phải chờ chết!"

"Vâng!" Lôi Quân cảm giác được, sau giọng nói bình tĩnh của chủ nhân cất dấu một trái tim sợ hãi.

Hiện tại nhà họ Bạch cùng với người ở lầu bảy bị phong tỏa, toàn bộ không được rời đi, Cố Huy trước khi lên máy bay cũng gọi cho Hoắc Vân Phong, kêu anh ta hai ngày tới nơi nào đều không nên đi, ở nhà đợi lệnh.

Đồng thời, lúc Hoắc Vân Phong nhận được tin tức, An, Mục, Nghiêm ba nhà gia tộc kia đều bị đóng băng, hộ chiếu, thẻ chứng minh, hộ chiếu của người cầm quyền của ba gia tộc kia toàn bộ bị ngừng dùng, trước khi Thân Đồ Dạ trở về, bọn họ tạm thời không thể rời khỏi Hải Thành.

Ngũ đế khống chế chính trị, mạch máu kinh doanh, tiền tài quyền thế của các đế quốc, mỗi một người bọn họ chịu trách nhiệm một đất bàn khác nhau, không xâm phạm lẫn nhau, trước kia ngũ đế có phong cách bá đạo cuồng ngạo, nhưng mà hai năm nay đã thu liễm rất nhiều, có thể dùng não giải quyết tuyệt không động quả đấm, có thể đàm phán giải quyết cũng không trông thấy máu.

Nhưng mà lần này, Thân Đồ Dạ là hoàn toàn bị chọc giận, hắn này vừa về đến, chỉ sợ Hải Thành cũng bị loạn lớn hơn!

Lại qua vài giờ, phòng cấp cứu cuối cùng có chút động tĩnh.

Phòng cấp cứu bên phải bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang xuống, thở dài một hơi, Lôi Quân lập tức nghênh đón: "Bác sĩ,cô Lăng như thế nào?"

Bác sĩ nói: "Cô Lăng vết thương ở cổ mặc dù rất sâu, nhưng mà không có bị thương đến động mạch, vốn là không có nguy hiểm tính mạng, nhưng mà mất máu quá nhiều, cho nên vừa rồi tình huống rất nguy cấp, chúng tôi vừa rồi đã toàn lực vì cấp cứu truyền máu, qua vài tiếng quan sát, cô ấy hiện tại đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm ."

"Quá tốt ..."

Lôi Quân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nếu mà Lăng Tuyết có cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng không biết nên báo cáo kết quả như thế nào.

"Lúc nào thì có thể tỉnh lại?" Lôi Quân hỏi.

"Không lâu nữa đâu"

Bác sĩ nói, "Thật ra miệng vết thương đã sớm xử lý tốt, mấy tiếng đồng hồ này đều là ở truyền máu, máu không đủ, nên tình hình rất nguy hiểm, chúng tôi cũng không dám ra ngoài nói chuyện, hiện tại đã ổn định ."

"Không có việc gì thì tốt"

Trác Việt bình tĩnh nói, "nhưng mà phòng cấp cứu bên cạnh còn chưa có mở cửa, chỉ sợ tình hình không thể lạc quan."

"Ai..." Lôi Quân thở dài một hơi, không biết rõ nên nói cái gì cho phải, hắn cảm giác mình mắc nợ Cung Thiên Long, nhưng mà không phải là một mạng đổi một mạng là có thể giải quyết vấn đề, hắn muốn vì cô làm chút gì đó, đáng tiếc cái gì đều làm không được.

Bên trong phòng cấp cứu...

Lãnh Thanh Mặc còn ở trong phòng cấp cứu cho Cung Thiên Long, mấy người y tá ở bên cạnh trợ giúp, nhưng mà trong mắt đều có một loại suy nghĩ đặc biệt không lạc quan, lấy bọn họ kinh nghiệm, Cung Thiên Long đã không thể sống nỗi, có thể Lãnh Thanh Mặc vẫn là không muốn buông tha, cho dù chỉ có một tia hy vọng, anh cũng sẽ không buông tha cho.

Một lần lại một lần, một lần lại một lần.

Lãnh Thanh Mặc ở dùng các loại phương thức tiến hành cấp cứu cho Cung Thiên Long, đáng tiếc cuối cùng vẫn còn không thể như nguyện.

Điện tâm đồ rốt cục vẫn phải biến thành một đường thẳng, cuộc sống của Cung Thiên Long ngừng lại tại thời khắc này, cô nhắm mắt lại, trên mặt trơn bóng tràn đầy vết máu, ngực có nhiều nhất lỗ thủng, máu tươi còn đang chậm rãi chảy ra bên ngoài...

Lúc ra cửa, anh quay đầu lại nhìn cô, cô dịu dàng nhìn anh cười.

Bộ dáng tươi cười kia đã rơi thật sâu trong lòng anh, anh vĩnh viễn cũng khó có khả năng quên, nhưng mà, rốt cuộc không nhìn thấy ...

"Anh Lãnh, anh nén bi thương..." y tá cẩn thận an ủi.

Lãnh Thanh Mặc không khóc, không có rơi lệ, nhưng mà đôi mắt kia từ trước đến nay vẫn bình tĩnh không gợn sóng lại thay đổi đỏ ngầu, giống như nhiễm một mảnh huyết sắc, lại có một mảng sương mù, khiến người ta nhìn phát sợ.

Anh làm động tác, ý bảo bọn họ đều ra ngoài.

Anh cần yên tỉnh, lẳng lặng bồi bồi Cung Thiên Long, cùng cô đi hết đoạn đường cuối cùng...

Các bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, công bố tin này, tất cả mọi người đều phát sợ.

Tần Tuệ gào khóc tại chỗ, kích động xông vào bên trong, lại bị y tá ngăn lại: "anh Lãnh muốn một mình bồi bồi cô Cung, hãy cho anh ấy một chút thời gian đi."

"Cô Cung..." Tần Tuệ xụi lơ ngã ngồi dưới đất, sụp đổ khóc lớn.

Những người tùy tùng, người giúp việc đều bi thương khóc ròng.

Lôi Quân trong lòng vô cùng tự trách: "Đều là tôi không tốt, tôi phải bảo vệ cô Lăng sớm một chút, như vậy cô Cung cũng sẽ không bởi vì cứu cô Lăng thành ra như vậy"

Trác Việt nhíu mi lại, mặt sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt phức tạp, tựa hồ có chuyện gì nghĩ không ra.

"Cô Lăng đã tỉnh" Bác sĩ và y tá vội vã đến đây bẩm báo.

"Tỉnh rồi? Tôi qua xem một chút."

Lôi Quân vội vàng chạy vào phòng cấp cứu, mới vừa tới cửa, đã nhìn thấy hai bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh đi ra, Lăng Tuyết nằm ở trên giường, trên tay cắm kim tiêm, còn đang truyền dịch, sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, đôi mắt suy yếu nheo lại, cái cổ bị quấn một tầng vải xô thật dày, còn thấm máu tươi.

"Sao lại đi ra ?" Lôi Quân hỏi thăm.

"Cô Lăng nhất định muốn đến nhìn thấy cô Cung " Bác sĩ thấp giọng nói, " bên cạnh tình hình như thế nào?"

 

1 comment: