Kẻ Thù Bên Gối - Chương 185 - Vận Mệnh Giao Thoa II



"Cái này..." Lôi Quân đau khổ nhìn Lăng Tuyết, không dám nói ra sự thật.

"Cô ấy, cô ấy như thế nào ?"

Lăng Tuyết gian nan nặn ra một câu nói, giọng nói khàn khàn không ra hơi, mang một loại tạp âm kỳ quái.

"Cung Thiên Long đã bất hạnh qua đời."

Cuối cùng vẫn là Trác Việt nói giúp, giọng nói hắn rất nhẹ, giống như rất sợ quấy nhiễu Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết kinh ngạc ngẩn người mới nói đó, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, kích động toàn thân phát run, môi mấp mấy, muốn nói cái gì đó, nhưng mà một câu nói cũng nói không rõ ràng, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt không ngừng chảy xuống, chảy xuống...

Bác sĩ cuống quít khuyên nhủ: "Cô Lăng, cô đừng kích động, cổ của cô vừa mới làm khâu lại, cô như vậy sẽ đem miệng vết thương rách ra."

"Không..." Lăng Tuyết khủng hoảng lắc đầu, không thể tin được sự thật này.

"Thực xin lỗi!" Lôi Quân vô cùng áy náy, hắn không hề nghĩ đến mọi việc sẽ biến thành dạng này, thật sự không nghĩ tới.

"Cho cô ấy đi xem một chút đi"

Trác Việt tương đối bình tĩnh nói, nhưng mà trong tình trạng như vậy thì cảm thấy thương cảm hơn.

Bác sĩ đẩy Lăng Tuyết đi đến của phòng cấp cứu Cung Thiên Long, Tần Tuệ cùng với người Cung người của giúp việc và các tùy tùng của nhà họ đã khóc thành như mưa, thuộc hạ của nhà Thân Đồ mang vẽ mặt trầm trọng, yên lặng đứng ở một bên.

Tần Tuệ nhìn thấy Lăng Tuyết đến, khóc đến thương tâm: "Thương cho hai chị em các cô còn chưa nhận lại nhau, cô Cung cứ như vậy đi ..."

"Có ý gì?" Lôi Quân rất kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ý tứ của Tần Tuệ qua những lời này.

Trác Việt cũng không có nửa điểm ngoài ý muốn, chỉ là nhìn Lăng Tuyết thật sâu.

Lăng Tuyết nước mắt rơi đầy mặt, chỉ muốn mau sớm nhìn thấy Cung Thiên Long, cũng không có để ý mấy lời kia, trong lòng cô vẫn ôm một tia may mắn, nghĩ tới có phải hay không là tính sai, có Lãnh Thanh Mặc ở đây, Cung Thiên Long sao sẽ chết? Cô ấy sẽ không chết , nhất định sẽ không.

"Kẽo kẹt - - "

Cửa phòng mở ra, Lãnh Thanh Mặc một thân áo bào trắng, nhuộm một màu đỏ chói mắt, giống như nhiều đóa hoa châu sa uyển chuyển sa, lẫy đẹp đẽ mở ra ở trên người, mang một hơi thở lạnh ngắt của mất mát, anh đứng ở bên trong cửa, đôi mắt từ trước đến nay đều là bình tĩnh không gợn sóng đã bị che kín những tia máu, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy máu tươi.

Lúc cấp cứu anh không có mang khẩu trang, anh muốn cho Cung Thiên Long nhìn thấy mặt anh, bởi vì cô đã từng dùng hai tay nâng mặt anh, mỉm cười nói: "Nhìn anh, em liền không bỏ đi chết được..."

Đáng tiếc cuối cùng, anh đã dùng hết toàn lực, đều không có thể cứu mạng của cô.

Cô nói không bỏ được như vậy, nhưng vẫn là rời anh đi.

"Anh Lãnh..." Tần Tuệ giọng nói run run hỏi, "Cô Cung cô ấy, cô ấy thật ? ?"

Lãnh Thanh Mặc nhắm mắt lại, trịnh trọng gật đầu.

Nhìn Lãnh Thanh Mặc gật đầu, trong lòng Lăng Tuyết chỉ còn mọng may mắn đều đã tan biến, kích động xoay người đứng lên, muốn đi nhìn Cung Thiên Long một chút, Lôi Quân với bác sĩ vội vàng chặt cô lại, bác sĩ lo lắng khuyên nhủ: "Cô Lăng, cô không thể lộn xộn, sẽ làm rách miệng vết thương."

"Cho tôi đi xem một chút, tôi muốn nhìn cô ấy một chút..." Lăng Tuyết cố hết sức nói.

"Tôi đẩy cô đi vào" Bác sĩ nhờ y tá lấy xe lăn ra, đem Lăng Tuyết ôm lên xe lăn.

"Tôi đẩy cô ấy vào"

Lôi Quân đẩy Lăng Tuyết, "Cô Cung khi còn sống thích yên tĩnh, các người tất cả lui ra, không nên quấy rầy cô ấy."

Nhân viên và y tá toàn bộ tất cả lui ra, nhóm người tùy tùng và người giúp việc cũng lui qua một bên.

Lãnh Thanh Mặc mở cửa, cho Tần Tuệ, Lôi Quân, Trác Việt, còn có Lăng Tuyết đi vào .

Đi vào phòng bệnh, nhìn thấy thi thể của Cung Thiên Long, Tần Tuệ cũng không khống chế mình được tâm tình của mình nữa, sụp đổ khóc đến tuyệt vọng.

Lăng Tuyết hoàn toàn không dám nhìn thi thể Cung Thiên Long, giống như là nhìn chính mình chết đi, cái loại cảm giác này không chỉ là đau đớn bi thương, còn rất sợ hãi, thậm chí sẽ cảm thấy tuyệt vọng.

Lôi Quân tự trách không thôi, không ngừng trách mắng chính mình.

Trác Việt mặc dù tương đối nói là tương đối bình tĩnh, nhưng mà cặp mắt kia đang nhìn đến thì thể Cung Thiên Long, cũng có rất nhiều cảm xúc không đành lòng, trầm mặc, không nói lời nào.

Lăng Tuyết cơ bản chính là vừa mới tỉnh lại, hiện tại bởi vì tâm tình kích động, miệng miệng vết bị rách ra, rất nhanh đã hôn mê, Lôi Quân không thể không lập tức đưa cô ra ngoài, kêu bác sĩ đến xử lý.

Lãnh Thanh Mặc cho lui tất cả mọi người, chỉ còn mình anh ở lại trong cấp cứu với Cung Thiên Long.

Anh cho người mang nước nóng tới, lấy chiếc váy mà Cung Thiên Long khi còn sống thích nhất, tự mình làm sạch thân thể cho cô, rửa mặt thay đổi quần áo...

Lúc Lăng Tuyết một lần nữa tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Thân Đồ Dạ đã trở về !

Anh nắm chặt tay cô, đau lòng vuốt ve mặt cô: "Em cuối cùng tỉnh ..."

"Pằng!" phản ứng đầu tiên của Lăng Tuyết chính là cho anh một bạt tai, mặc dù bởi vì cơ thể đang bị thương nên suy yếu, cái tác này rất nhẹ, Thân Đồ Dạ chẳng hề cảm giác được đau, lại cảm giác được cô vô cùng phẫn nộ cùng căm hận.

Nếu như đổi thành bình thường, Thân Đồ Dạ nhất định sẽ nổi giận, nhưng mà bây giờ, anh không có.

Anh chỉ là quay đầu, mặt không chút thay đổi, thấp giọng nói một câu: "Thực xin lỗi!"

"Là anh, là anh hại chết cô - -" Lăng Tuyết khóc thét

"Những ngững người kia là nhằm vào anh, nếu như không phải là bởi vì anh, căn bản là sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế, Cung Thiên Long sẽ không chết, cô ấy sẽ không chết - - "

Không có ai nói cho Lăng Tuyết nói biết một chút về việc này, nhưng cô là một cô gái thông minh, tình tình đã rõ như vậy, sao cô lại không nhìn ra chứ?

"Đúng..." Thân Đồ Dạ không thể phủ nhận

"Việc này mọi thứ đều là do anh tạo thành, là anh sơ suất! Về sau anh sẽ không cho những loại chuyện như vậy phát sinh, sẽ không!"

Lăng Tuyết nhắm mắt lại, cắn môi dưới, nhịn xuống khóc thút thít, lại nhịn không được nước mắt.

Cô hiện tại mới hiểu được lời của Ngũ ca nói, cơ bản là nếu không ở cùng một người đàn ông như vậy, cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện đáng sợ như vậy, không chỉ là cô, mà ngay cả những người bên cạnh cô sẽ dính líu đến...

Thật đáng sợ . .

"Được rồi, đừng khóc"

Thân Đồ Dạ nhìn Lăng Tuyết khóc thành đau thương như vậy, rất đau lòng, vội vàng dụ dỗ nói, "Đều là anh không tốt, anh không nên đánh cuộc với người ngang ngạnh như em, để em một mình ở đây, về sau..."

"Chúng ta chia tay đi!"

Lăng Tuyết đột nhiên nói ra này câu, làm Thân Đồ Dạ sửng sốt, anh kinh ngạc nhìn cô, "Em nói cái gì?"

"Tôi nói... Chúng ta chia tay đi! ! !"

Lăng Tuyết nói từng chữ từng câu, chậm chậm nói, "Em không muốn tiếp tục như vậy nữa , không muốn lại có chuyện như vậy phát sinh!"

"Lăng Tuyết..." Thân Đồ Dạ chau mày, hết sức nghiêm túc, "Em hiện tại tâm tình sa sút, nói hồ đồ những lời như vậy, anh sẽ không trách em, về sau đừng nhắc lại nữa !"

"Là tôi nghiêm túc ..."

"Anh nói em không được nhắc lại! ! !"

Thân Đồ Dạ bá đạo ngắt lời cô, cường thế ra lệnh, "Anh có thể cam đoan với em, về sau loại việc như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa, mà em, cũng không nên lại tồn tại ý tưởng này! ! !"

Nói xong, anh liền đứng dậy rời đi ...

Lăng Tuyết nhìn bóng lưng anh, nước mắt lại rơi, cô cảm thấy lao lực tâm sức quá độ, loại chuyện như vậy trải qua một lần là đủ, ngàn vạn không muốn lại có lần thứ hai ...

Thân Đồ Dạ vội vã rời khỏi bệnh viện, bắt đầu xử lý công việc sau hậu quả, việc này, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Trác Việt đi theo anh cùng đi xử lý, Cố Huy và Lôi Quân ở lại bệnh viện bảo vệ Lăng Tuyết, xử lý hậu sự.

...

Sau đó tâm tình Lăng Tuyết hơi chút ổn định lại, nhờ Lôi Quân, Cố Huy mang cô đi qua bên chỗ Cung Thiên Long.

Dung nhan người chết của Cung Thiên Long tất cả đã đều xử lý tốt, nhà họ Cung \ dự định xế chiều hôm nay sẽ rời bệnh viện, vì cô ấy xử lý hậu sự.

Hiện tại tin tức tạm thời đóng kín, chưa thể tung ra, vì chính là cho Thân Đồ Dạ thời gian xử lý hậu quả.

Trước đó Lăng Tuyết khóc đến bất tỉnh, ảnh hưởng đến cở thể nghiêm trọng, bác sĩ vẫn rất lo lắng, nhưng mà cô khăng khăng muốn đi thăm, bọn họ cũng không có biện pháp.

Qua vài giờ, Cung Thiên Long đã đưa đến nhà xác.

Lãnh Thanh Mặc, Tần Tuệ và vài thủ hạ liên tục ở bên trong bảo vệ cô ấy, Lãnh Thanh Mặc đã thây áo dính máu, thay tây trang màu trắng, bởi vì Cung Thiên Long thích anh mặc đồ sắc trắng, cho nên hiện tại, anh liền mặc bộ quần áo này đưa cô đi.

Cố Huy đẩy Lăng Tuyết đi đến bên ngoài nhà xác, Lăng Tuyết hiện tại so với lúc trước bình tĩnh hơn nhiều: "Tôi muốn gặp mặt cô ấy"

Lãnh Thanh Mặc cởi áo khoác choàng trên người Lăng Tuyết, sau đó mở cửa nhà xác, Cố Huy đẩy cô đi vào, bên trong này đã đặc biệt dọn dẹp, cũng chỉ có một mình Cung Thiên Long, một nhà xác lớn như vậy ở giữa đặt một cái quan tài thủy tinh, Cung Thiên Long an lặng yên tĩnh nằm ở bên trong.

Đã qua xử lý khuôn mặt Cung Thiên Long, mặc một bộ áo cưới màu trắng, không có hoá trang, lại đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

Cô ấy tựa như là thiên sứ từ trên trời giáng xuống, không nhiễm khói bụi nhân gian, thần thánh không thể xâm phạm.

Nhưng mà mọi thứ đều chỉ có thể ngừng lại tại thời khắc này, thiên sứ trở lại thiên đường, chỉ lưu lại một thân thể ở nhân gian, làm cho người yêu kín cô tâm tiếc nuối...

Lăng Tuyết nhìn Cung Thiên Long, nhịn không được rơi nước mắt, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng mà một câu nói đều nói không nên lời, chỉ có nước mắt hóa thành bi thương, ngưng kết thành băng, làm bạn cùng cô.

Tần Tuệ thật sâu thở dài một hơi, thương cảm nói: "Cô Lăng, cô biết không? Cô theo và cô Cung của chúng tôi trên người chảy cùng một dòng máu"

"Chị nói cái gì?" Lăng Tuyết nghi hoặc hỏi.

"Đây là báo cáo xét nghiệm DNA của cô với cô Cung"

Tần Tuệ đem tờ xét nghiệm đưa cho Lăng Tuyết, "Cô còn nhớ rõ đêm hôm đó không? cô đến nhà họ Cung thăm cô Cung, không cẩn thận bị chén trà vỡ, lúc dọn dẹp lại không cẩn thận cắt trúng ngón tay, sau khi dọn dẹp, cô Cung có ý tưởng, cô ấy nói cô ấy với cô sao lại giống nhau như thế, chắc sẽ không có quan hệ máu mủ gì, vì vậy cho người đi xét nghiệm, kết quả xét nghiệm ra ngoài dự đoán, chúng tô tất cả đều khiếp sợ ! ! !"

Lăng Tuyết cầm lấy tờ xét nghiệm vừa nhìn, chấn kinh đến trợn mắt há hốc mồm...

Cô với Cung Thiên Long lại là... chị em ruột? ?

Cái này là thật sao?

Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc, anh cũng không nói gì, chỉ là gật đầu, đại biểu cái này mọi thứ đều là thật .

Sau lưng Cố Huy trầm mặc không nói, trong mắt lóe lên hào quang phức tạp...

Từ England trên đường về, chủ nhân Thân Đồ Dạ cũng đã nói việc này, Cố Huy khi đó cũng rất khiếp sợ, nhưng mà Thân Đồ Dạ nói, Cung Thiên Long nhất định còn giấu giếm cái gì đó, đang yên lành, cô ta không thể nào có thể liều chết đi cứu Lăng Tuyết, coi như là chị em ruột cũng không thể nào.

Khẳng định sau lưng còn có những nguyên nhân khác...

Thân Đồ Dạ còn cho Cố Huy đi điều tra, nhưng mà vừa xuống máy bay, hắn liền nghe tin Cung Thiên Long đã qua đời, Thân Đồ Dạ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, kêu  Cố Huy không cần điều tra, cho dù Cung Thiên Long thật có ẩn tình khác, nhưng mà người chết là hết, cô ấy ngay cả mạng sống cũng không còn, anh có thể đi tra người ta cái gì?

 

1 comment: