Kẻ Thù Bên Gối - Chương 186 - Vận Mệnh Giao Thoa III



Cho dù trong đó có nhiều tin tức, Thân Đồ Dạ cũng không muốn hỏi đến, dù sao Cung Thiên Long là thật sự vì cứu Lăng Tuyết mà hy sinh chính mình, cái này là sự thực không cần bàn cãi.

Huống chi Cung Thiên Long với Lăng Tuyết có quan hệ máu mủ, việc này Thân Đồ Dạ đã biết từ lâu, chỉ là liên tục gạt Lăng Tuyết, bởi vì anh không muốn cho Lăng Tuyết trở lại nhà họ Cung, không muốn cô tham dự vào việc tranh giành phức tạp.

Nhà họ Cung vốn là một gia tộc nhỏ, căn bản là không đủ để dẫn tới chú ý của Thân Đồ Dạ, có thể là vì Lãnh Thanh Mặc xuất hiện, mọi thứ cũng phát sinh nhiều biến cố.

Thân Đồ Dạ mơ hồ cảm thấy sự việc cũng không có đơn giản như vậy, chỉ là gần đây anh quá bận rộn vào việc vặt quấn thân, không có thời gian đi tìm hiểu, cho nên đã không để ý đến, nhưng trong lòng anh vẫn luôn đề phòng, không cho người của nhà họ Cung quấy rầy Lăng Tuyết, không cho Lăng Tuyết trở lại nhà họ Cung.

Nhưng anh thiên tính vạn tính, như thế nào cũng không có tính đến Cung Thiên Long sẽ vì cứu Lăng Tuyết mà chết, tình hình này vừa đến, tất cả phòng bị của anh đều sẽ có vẻ lãnh huyết vô tình, không hợp tình lý.

Huống chi, thân thế của Lăng Tuyết là ẩn số sớm muộn đều sẽ bị vạch trần, chờ Lăng Tuyết biết rõ Cung Thiên Long chị ruột của mình, cô nhất định sẽ vì Cung Thiên Long chết mà cảm thấy áy náy tự trách, cực kỳ bi thương.

Nếu như ở trong lúc mấu chốt này, Thân Đồ Dạ lại đi điều tra Cung Thiên Long, cái kia không thể nghi ngờ là anh với Lăng Tuyết gia tang thêm cừu hận và ngăn cách. .

Vô luận việc này có nội tình gì, cũng chỉ có thể chấm dứt ở đây.

Thân Đồ Dạ không đi điều tra...

Cho nên, Cố Huy chỉ có thể trầm mặc, giả vờ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.

Lăng Tuyết thủy chung không thể tin được cái này sự thực, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, kinh hoảng nói: "Không thể nào, không thể nào. Tại sao như vậy được? Phải làm như thế nào đây?"

Sự thật này đối với cô mà nói là quá đột ngột, không chỉ là đột nhiên, còn làm cho nội tâm cô cảm giác đau lòng càng thêm mãnh liệt...

Tần Tuệ thương cảm nói: "Kỳ thật nói đến đến cái này cũng không tính là cái gì gọi là trùng hợp, từ vừa mới bắt đầu phát hiện cô với cô Cung giống nhau như vậy như, chúng tôi đã cảm thấy rất kỳ quái, trên cái thế giới này sao lại có hai người giống nhau như vậy? Có lẽ là trời định sẵn rồi..."

"Trời định..."

Lăng Tuyết lầm bầm này câu, hồi tưởng lại quá trình từ lúc cô với Cung Thiên Long quen biết đến sinh ly tử biệt, mọi thứ tựa hồ thật không chỉ là một loại trùng hợp, mà là số mệnh đã định.

"Cô Cung khi còn sống liên tục thấp thỏm bất an, không biết rõ muốn dùng cách gì để nhận lại cô, sáng sớm hôm qua cô ấy còn nói, tìm một cơ hội mời cô và ngài Thân Đồ cùng nhau, cùng các người nói chuyện, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã gặp chuyện không may ..." Tần Tuệ lau nước mắt.

Lăng Tuyết bối rối nhìn Lãnh Thanh Mặc, đối với cô mà nói, lời nói của Tần Tuệ, cô từ trước đến giờ không dám tin hết, cho dù là ở thời điểm này, là việc lớn như thế, cô đều ôm tâm tính sợ hãi.

Nhưng mà Lãnh Thanh Mặc lời nói, cô nhất định sẽ tin!

Lãnh Thanh Mặc ánh mắt vẫn luôn không rời Cung Thiên Long, thế giới bên ngoài mọi thứ tựa hồ cũng cùng anh không quan hệ.

Vừa rồi Tần Tuệ nói với Lăng Tuyết nói nhiều như vậy, anh cũng không có nghe lọt, hiện tại Lăng Tuyết đang chờ anh tỏ thái độ.

Tần Tuệ vỗ nhẹ nhàng cánh tay anh, hắn phục hồi tinh thần lại, chuyển mắt nhìn Lăng Tuyết, dùng thủ ngữ hỏi: "Em tin tưởng tôi sao?"

"Tin tưởng!" Lăng Tuyết trọng trọng gật đầu.

Lãnh Thanh Mặc nhìn cô, dùng thủ ngữ, nghiêm túc nói: "máu của các em là tôi tự mình thu thập, DNA cũng là tôi tự mình nghiệm chứng, em với Thiên Long có quan hệ máu mủ không thể nghi ngờ. Nếu như em không tin, hiện tại cũng có thể nhờ bệnh viện một lần nữa làm xét nghiệm, dù sao..."

Anh dừng một chút, lông mi khẽ run, "Thi thể cũng có thể thu thập DNA!"

"Không cần" giọng nói của Lăng Tuyết đang run rẩy, "Em tin tưởng anh!"

" Sau khi có kết quả DNA, anh đã đi cô nhi viện điều tra qua thân thế của em"

Lãnh Thanh Mặc bổ sung, "Việc này đã được chứng thật, viện trưởng Quách cũng có thể chứng minh."

"Em biết rồi ..."

Lăng Tuyết cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, nhịn không được mũi đau xót, nước mắt như suối trào, vận mệnh có đôi khi lúc nào cũng thích trêu cợt người ta, cô với Cung Thiên Long trong lúc đó có quá nhiều lần vận mệnh cùng xuất hiện như vậy, lại không biết hai bên chính là chị em ruột.

Cho đến khi cô ấy rời khỏi thế giới này, các cô cũng chưa có quen biết nhau...

Hiện tại mọi thứ cũng quá trễ, quá trễ . .

"Cô Lăng, không..." Tần Tuệ sửa lời nói, "Phải phải gọi cô là cô Cung nhị tiểu thư! Trước khi cô Cung gặp chuyện không may đã nói qua, chờ cô trở về thì đổi tên thanh Cung Thiên Tuyết."

Cung nhị tiểu thư, Cung Thiên Tuyết...

Nghe được cách xưng hô này, Lăng Tuyết trong lòng run lên, cô nhớ tới lúc trước lần đầu tiên tới nhà họ Cung, khi đó đã có một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác mình cùng gia tộc này có chặt chẽ quan hệ không rời, cô thậm chí còn cảm thấy được, có một ngày, cô có hay không biến thành bóng dáng Cung Thiên Long?

Về sau có nhiều chuyện xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, cô đã quên cảm giác kỳ quái khi đó, nhưng mà bây giờ, trong lúc bất tri bất giác, cô dường như lại nhớ tới nguyên điểm. . .

Chỉ là, như thế nào cô cũng không nghĩ đến, cô lại trở lại nhà họ Cung trong tình huống này.

Một loại phương thức làm cho không người nào có thể kháng cự!

"Cung nhị tiểu thư..." Tần Tuệ nhẹ giọng kêu gọi, "Cô thích cái này tên mới này không?"

Lăng Tuyết phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn Lãnh Thanh Mặc, đối với anh có sự tín nhiệm giống như một loại ỷ lại, đặc biệt là việc tiếp nhận thân phận mới này, cô cảm giác đặc biệt mông lung, tựa hồ chỉ có anh mới có thể làm cho cô cảm giác an toàn!

"Cho ấy một chút thời gian đi"

Lãnh Thanh Mặc vốn khéo hiểu lòng người là như vậy, thông cảm cảm thụ Lăng Tuyết, anh khẽ miếm môi, dịu dàng nhìn cô, "Không vội, chờ em chuẩn bị tâm lý tiếp nhận, thích ứng rồi nói sau."

"Cảm ơn"

Lăng Tuyết rất cảm động, Lãnh Thanh Mặc lúc nào cũng có thể nhìn một cái là đúng tâm tư của cô, đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì cô mà suy nghĩ, kỳ thật cô thật sựu cần một chút thời gian, cần phải từ từ thích ứng một ít đồ vật, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn, cô thật rất khó tiếp nhận cái thân phận mới này.

"Vâng!"

Tần Tuệ cúi đầu, không cần phải nhiều lời nữa, chị ta hiện tại so với trước kia muốn biết điều nhiều, dù sao trước kia Lăng Tuyết chỉ là một vật thay thế, mà bây giờ lại là chân chính là tiểu thư của nhà họ Cung.

...

Ra khỏi nhà xác, Cố Huy nhẹ giọng cùng Tần Tuệ thương lượng Cung Thiên Long hậu sự: "Chủ nhân nói, ngài ấy sẽ đích thân có mặt, có cần chúng tôi chuẩn bị cái gì, mời cứ mở miệng."

"Anh Lãnh đều đã chuẩn bị tốt rồi, không cần làm phiền ngài Thân Đồ, cảm ơn."

Tần Tuệ khách khí nói, "Nếu như có thể rời khỏi bệnh viện, còn nhờ anh thông báo một tiếng, Anh Lãnh muốn sớm một chút mang cô Cung về nhà."

"Được, chúng tôi sẽ mau chóng chuẩn bị"

Cố Huy nói "Hiện tại không cho mọi người rời đi, là vì lo lắng an toàn của các người, chủ nhân đang ở xử lý ."

"Tôi hiểu..."

Lăng Tuyết đích xác không nghĩ sẽ nghe đến những lời này, đưa tay che trán.

Lãnh Thanh Mặc đẩy xe lăn cho cô, mang cô rời đi trước.

Đang trong thang máy, cuối cùng âm thanh cũng yên tĩnh, Lăng Tuyết thở dài một hơi, trong mắt còn nén nước mắt, chỉ là không rớt xuống, giống như trong lòng đau xót...

Lãnh Thanh Mặc ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay nhẹ nhàng bóp cái cằm của cô, kêu cô nhìn anh.

Lăng Tuyết nhìn cào ánh mắt anh, anh nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt, dùng thủ ngữ nói: "Thiên Long nói em với cô ấy không giống nhau, em ưa cười, cô ấy từ nhỏ đến lớn cũng không có cười vui vẻ, cô ấy hâm mộ cuộc sống của em, cho dù ở thiên đường cũng sẽ ôn nhu nhìn chăm chú vào em, muốn em kiên cường!"

"Ân" Lăng Tuyết khóc gật đầu.

Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, dịu dàng vuốt tóc cô, dùng loại phương thức này an ủi cô.

Giống như bình thường anh hay an ủi Cung Thiên Long vậy...

"Đinh!" Thang máy mở cửa, một thân ảnh thon dài đi đến, Lăng Tuyết cảm giác được một đôi mắt đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Thân Đồ Dạ đứng ở cửa thang máy, mặt không chút thay đổi nhìn cô với Lãnh Thanh Mặc, đôi mắt tĩnh mịch như biển lóe lên hào quang phức tạp.

Theo sau anh là vài thuộc hạ, một người dùng tay ngăn thang máy, vốn là muốn mời anh đi vào, nhưng mà như bây giờ, anh giống như không có ý định đi vào.

Lãnh Thanh Mặc giống như là cảm giác được cái gì, buông Lăng Tuyết ra, quay đầu lại nhìn thấy Thân Đồ Dạ, cũng không có chút nào bối rối chột dạ, mà là không nhanh không chậm đứng dậy, đẩy Lăng Tuyết đi ra khỏi thang máy.

Lăng Tuyết cúi đầu lau nước mắt, không có nhìn Thân Đồ Dạ.

Theo ý cô, cái tai nạn liên hoàn này tất cả đều là bởi vì Thân Đồ Dạ mà dẫn tới, dựa vào cái gì tội lỗi của anh lại để người khác đến gánh chịu?

Cung Thị vô tội hy sinh đã đủ đáng thương, anh có tư cách gì ở đây còn cao cao tại thượng?

Một câu tự mình tham gia tang lễ, dường như rất tôn quý, muốn làm cho người ta đội ân đội nghĩa.

Quá buồn cười !

"Để tôi" Thân Đồ Dạ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, còn xem như khách khí.

Lãnh Thanh Mặc thối lui, Thân Đồ Dạ một cách tự nhiên tiếp nhận xe lăn, lấy áo khoát của Lãnh Thanh Mặc trên người cô áo xuống, khoác áo của mình cho cô, sau đó đẩy cô trở về phòng bệnh.

Lăng Tuyết quay đầu lại nhìn Lãnh Thanh Mặc, anh nhếch lên khóe môi, nhìn cô lộ ra bộ dáng nhẹ nhàng tươi cười, sau đó xoay người rời đi.

Lăng Tuyết nhìn Thân Đồ Dạ lại tức giận, cô cảm thấy vào lúc này, Thân Đồ Dạ thế nhưng không có một chút áy náy, bản thân còn làm là bộ dạng tội nghiệp.

Trở lại phòng bệnh, Thân Đồ Dạ cởi một nút áo sơ mi, nửa là trách cứ nửa là đau lòng nói: "Bác sĩ và y ta nói em hôm nay không có ăn cái gì được, vốn là cổ họng bị tổn thương, cũng chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng, hiện tại ăn thức ăn lỏng cũng không ngon miệng, cơ thể em sao có thể chịu được ?"

Lăng Tuyết không có trả lời anh, thử tự mình đứng lên đến đi tới giường.

"Em muốn làm cái gì?" Thân Đồ Dạ vội vàng đỡ cô.

Lăng Tuyết lạnh lùng hất tay của anh ra, tự mình ngồi xuống.

"Lăng Tuyết, em đến cùng là tức giận cái gì với anh?"

Thân Đồ Dạ cố nén lửa giận trong lòng, tức giận quát khẽ, "Anh biết rõ việc này là trách nhiệm của anh, anh vừa về đã đến nói xin lỗi với em, em còn muốn thế nào?"

Lăng Tuyết không muốn nói chuyện với anh, dựa vào đang nghỉ ngơi.

"Lăng, tuyết..."

"Tôi muốn nghỉ ngơi"

Lăng Tuyết cuối cùng mở miệng nói chuyện , nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi "Phiền anh yên tĩnh một chút!"

Nghe được câu này, Thân Đồ Dạ lại nổi trận lôi đình, xoay người đạp cửa mà đi.

Lăng Tuyết mở mắt ra, nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe môi nở nụ cười khổ bất đắc dĩ, Thân Đồ Dạ lòng tự trọng cao như vậy, nếu về sau vẫn như vậy, đại khái không qua bao lâu thì sẽ buông tha cho đi...

1 comment: